- Văn ơi! Mình đi thăm Cường, bạn đi với mình nhé!
Biển xào xạc. Cát rất vàng. Trời rất nắng.
Thằng Văn ngơ ngác quay đầu lại. Là Linh.
Kì thật. Cứ mỗi lần ra biển là lại có người đến tìm nó.
Thi cử xong xuôi rồi, điểm thì chưa biết, cũng không cần tỉ thí gì nữa. Nhưng nó vẫn giữ thói quen ra biển luyện tập. Trận chiến ngày hôm qua của Nam Đế, như đã khơi gợi trong nó một thứ gì đó. Nó có khao khát tìm được đến thứ đó. Mãn Nguyệt Triều Quyền.
- Mình hỏi mọi người ở chợ để tìm đến nhà bạn. Nhưng không ai có nhà. Mình đang định về thì thấy bạn ở đây. Xe của mình đang đợi ngoài đường ấy, bạn đi với mình nha.
Cô bé rất mong thằng Văn đi theo mình. Cô sợ người nhà thằng Đỗ Lương hôm qua tới trả thù Văn. Rủ Văn đến bệnh viện, cũng tiện thể đến thăm thằng Đỗ Lương, và làm lành với nó luôn.
Cháu ngoại của Phạm Viết Phương, làm việc không bao giờ thừa thãi. Đây là lần đầu tiên Văn được ngồi xe hơi. Lại là xe hơi sang trọng. Nó mở lớn mắt nhìn ngó. Bác tài xế hơi tỏ vẻ khó chịu, chợt thấy cái trừng mắt của tiểu thư qua gương chiếu hậu. Ông ta đằng hắng ho một tiếng.
Bệnh viện thành phố nằm gần trung tâm. Khuôn viên rộng rãi, gần 6000 m2. Văn nhớ ngày nhỏ nó từng bị ốm 1 lần, rất nặng, phải tới đây nằm viện. Nó không nhớ nhiều thứ, chỉ nhớ viện phí ở đây rất cao, ít ra là đối với gia đình nó. Mỗi lần mẹ nó ốm, mẹ chỉ dám nghỉ ở nhà hoặc khám thầy lang, chứ không bao giờ tới bệnh viện.
Bệnh viện thành phố do thành phố mở, viện phí đã coi là mức thấp nhất. Các bệnh viện tư nhân ở ngoại thành, mức phí cao như trên trời.
Thằng Cường nằm ở khoa hồi sức. Sức khoẻ không đáng ngại, chỉ trong ngày hôm nay đã có thể ra viện. Bố mẹ nó nhìn thấy Văn, cũng không biết quý hay ghét. Bố nó gọi Văn ra nói nhỏ, Đỗ Lương là con trai của Đỗ Vinh, một doanh nhân khá có máu mặt trong thành phố. Bố thằng Cường nói, bác chỉ là thành viên một băng đảng nhỏ, so với Đỗ Vinh chẳng là gì hết, nhưng nếu Đỗ Vinh muốn tìm nó gây chuyện, bác có thể giúp nó đền bù một ít tiền.
Văn cảm ơn ông bác, nó nghĩ ông bác này thật tốt, dù khuôn mặt có hơi bặm trợn. Nó bảo ông bác không vấn đề gì đâu. Nó nghĩ ông Đỗ Vinh cũng biết phải trái, y như bác vậy.
Bố thằng Cường nhìn thằng Văn, biểu tình quái dị.
Đúng lúc đó, tiếng huyên náo xôn xao trong bệnh viện. Một bà béo dẫn một đám người hùng hổ xông tới.
- Hoá ra thằng Phùng Huyết Cường cũng nằm viện này. Bà muốn hỏi mày xem, đứa nào đánh con tao, liệu hồn mà khai ra cho bà. Cho bà mày biết, thằng Vương Thành Văn ở đâu?
Mụ béo hùng hổ đi vào, hét toáng lên. Các bác sĩ y tá không ai dám ra can ngăn. Đám người đằng sau bà thằng nào thằng nấy đô con lực lưỡng, xăm trổ rồng phượng, mặt mày lấc cấc.
- Đứa nào hô tên con trai bà ra đấy?!
Mẹ thằng Cường cũng hùng hổ từ trong phòng bệnh chạy ra. Bà cũng béo không kém gì con mụ kia. Hai mụ béo bắt đầu bĩu môi nhìn nhau.
- Tao gọi tên thằng con trai mày đấy! Gọi cả dòng họ nhà mày ra đấy! Con trai mày cố tình gây chuyện, rồi lại gọi bạn đánh gãy xương con trai yêu quý của tao, mày khôn hồn gọi cả nhà mày ra mà đền!
- Á à, con trai mày đánh con trai tao, bị đánh lại nhục nhã như chó, phải nằm cáng mà về. Mày còn ở đây to mồm à? Mày thử hỏi cả cái trường Kình Ngư này xem, người ta nhìn thấy hết đấy. Đường đường học lớp 8, to như con tịnh ấy mà đi bắt nạt học sinh tiểu học, không biết nhục à? Bị đánh cho nằm viện còn không lo mà giấu cái mặt đi, còn thích chường ra đây?
- Á à, con mụ nhà quê này. Con trai mày bày trò lừa tiền con trai tao, chưa bị tao lột da đã là may, còn dám đánh lại? Đời thuở nhà ai, con cái lừa lọc, mất dạy! Đéo biết do ai dạy dỗ! Đây, mày cứ hô to lên, hô cho cả cái thành phố này biết con nhà mày học cái thói lừa đảo từ ai?!
- Tao cũng muốn hô to đấy. Cho cả cái thành phố này biết con trai ông Đỗ Vinh bị học sinh tiểu học đánh cho nằm viện đấy!
- Mày giỏi mày hô to hơn tao xem! Ối bà con nhìn mà xem, thằng Phùng Huyết Cường nhà này mới nứt mắt ra đã biết lừa đảo, đã biết mất dạy!
- Các cô các bác cứ nhìn mà xem! Thằng Đỗ Lương nhà này học lớp 8, tứ chi phát triển, mà đánh không lại một thằng tiểu học!
Đám côn đồ đi sau cũng lúng túng không biết làm sao, đứng đấy một hồi cũng ngại ngùng, hai tay cũng lúng túng không biết để thế nào cho phù hợp. Bố thằng Cường cũng gãi đầu gãi tai. Đám y bác sĩ vây xem, mặt hớn hở như đang xem kịch. Có người còn lấy điện thoại ra quay. Ngay lập tức có hơn 1 triệu lượt xem trực tuyến, đọc bình luận toàn là dân Hải Thành.
“Á há! Vui vãi! Ở bệnh viện thành phố à? Nhà tui gần, tui phải chạy ra coi mới được!”
“Hôm qua xem Bệ hạ chiến đấu sướng cả con mắt, hôm nay lại nghe hai mụ béo cãi nhau sướng cả lỗ tai”
“Há! Vụ gì vụ gì?”
“Nghe nói thằng Đỗ Vinh trường Kình Ngư lớp 8 bị một đứa tiểu học đánh cho gãy xương”
“Đầu đuôi là do vụ cá cược của Nữ Ma Thần á”
“Lại là nạn nhân của Nữ Ma Thần à...”
“Là thú cưng của Bà chúa gây chuyện”
“Á há! Nhà ta gần chợ, cũng không ưa gì mụ béo làm nghề phân phối. Lại càng không ưa mấy thằng công tử nhà giàu. Hai mụ này lôi cả tông ti họ hàng nhà nhau ra chửi, nghe thật là sung sướng”
“Ừ, nghe mà cười phọt cả trà sữa”
“(Emo phọt trà sữa)”
…
- Tao không muốn lằng nhằng với mày. Tao chỉ cần một điều thôi, gọi thằng Vương Thành Văn ra đây?
- Hứ! Tao đéo biết đấy, mày có giỏi mày đi mà tìm...
- Cháu đây.
Nghe thấy người khác gọi tên mình, thằng Văn bước ra.
Á, Linh đứng bên thằng Văn nãy giờ, không kịp ngăn nó lại.
- Oắt con, mày là Vương Thành Văn.
- Vâng.
- Chính mày đánh thằng Đỗ Lương con trai tao?
- Chắc vậy...
- Đéo gì mà chắc với chả không chắc?
- Tại cháu không biết tên anh ấy.
- Mày đùa bà mày à? Tao hỏi thật, cái loại mất dạy nào mà ra tay đánh con người ta phải nhập viện hả? Có con mẹ mất dạy nào không biết dạy con, để nó ra tay đánh người bừa bãi, như bọn đầu đường xó chợ thế hả?
- Cháu không có đánh người bừa bãi.
- Á à, mày còn cãi. Mày nói thử xem, mày không đánh người, thế mày làm cái gì?
- Là vì anh ấy đánh người bừa bãi. Cháu chỉ tự vệ.
-!!!!
Đám y bác sĩ đang vây xọt phụt cười. Bình luận trên mạng càng phọt trà sữa hàng loạt. Kể cả đám côn đồ đi theo mụ béo cũng phải bụm miệng.
- Chúng mày câm hết! Bà nói cho mày biết, bà mày đéo cần biết lý do lý trấu gì của mày, con tao bị đánh nhập viện, mày phải bồi thường cho tao!
- Bồi thường nghĩa là gì hả bác?
- Mẹ kiếp! Mày chơi bà mày à? Bồi thường... tức là mày trả tiền cho tao, để tao trả tiền viện phí cho con tao!!
- Trả bao nhiêu hả bác?
- 300 hào!!
- Cháu không có đủ...
- Thế mày có bao nhiêu?!
- Cháu chỉ có tiền ăn sáng của cháu thôi... - Nó móc túi ra, chìa cho bà xem – 2 xu.
- Khục khục khục.
Xung quanh phát ra tiếng cười, lần này có người không nhịn được ôm bụng rồi.
- A, đúng rồi. Cháu quên mất.
Thằng Văn quay sang Linh.
- Bạn hứa cho mình một nửa tiền cược nha.
Linh cười.
- Ừm, mình có hứa thế, nhưng giờ mình chưa lấy được tiền cược về?
- A! Thế làm sao để lấy về?
- Đi đòi nhà cái.
- Ai là nhà cái.
Linh chỉ tay về phía mụ béo.
- Mình đặt nhiều người á. Anh Đỗ Lương cũng là nhà cái đó. Ảnh đang cầm tiền của mình.
- Bao nhiêu?
- Mình đặt anh ấy 30 hào, 1 ăn 20, vậy là anh ấy cầm của mình 600 hào. Chia cho bạn một nửa, vậy là còn 300 hào.
- Vậy à?
Thằng Văn quay lại.
- Cô thấy đó, anh Lương cầm 600 hào. Trong đó có 300 hào của cháu. Giờ cháu đền cho cô 300 hào ấy, cô về lấy của anh Lương nha. Nhớ nhắc anh ấy còn nợ bạn Linh 300 hào.
-!!!
Đoạn hội thoại này vừa tải lên mạng, đám đông đã phát cuồng.
- Moá! Kinh dị thiệt! Ta đang xem cái gì thế này!
- Bà chúa! Bà chúa ra mặt rồi!
- Bà chúa! (Thả tim)
- Nữ Ma Thần của ta! (Thả tim)
- (Một loạt bình luận Nữ Ma Thần)
- Nữ Ma Thần ra tay, thiên hạ vô đối á.
- Làm sao? Làm sao? Tui là người tỉnh khác, Hải Thành có trào lưu mới gì vậy?
- Mày không biết hả? Đây chính là Bà chúa nhỏ của cả Hải Thành này. Đừng nhìn Ngài dễ thương nhỏ nhắn như vậy mà nhầm.
- Cháu ngoại của Phạm Viết Phương đó.
- Thủ đoạn vô số.
- Tàn nhẫn vô tình.
- Ra tay không từ thủ đoạn.
- Thằng nhóc đó là thú cưng của Bà chúa đấy, không thấy hai người tung hứng nhau dập cho mụ béo kia một trận bẽ mặt sao?
- Moá, ước gì ta cũng được làm thú cưng của bà chúa!
- Làm thú cưng thật là oai phong!
- Thú cưng vô đối!
Những dòng bình luận vẫn tiếp tục.