Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 512: Chương 512: Tiểu thư, Vương tử và gã vô danh (Phần 2)




Đêm đó, trại cải tạo Từ Mẫu “bí mật” tổ chức một buổi tiệc chia tay. Cũng giống như mấy tháng trước chia tay Bạch Thế Thắng, Lục Muội lại từ bên ngoài mang về vô số đồ ăn thức uống.

Gọi là bí mật, nhưng cũng chẳng bí mật lắm. Chỉ là các quản giáo đều nhắm mắt làm ngơ mà thôi. Các vị quản giáo của trại, cùng với quản giáo Kha đều đã được dúi cho một mâm đồ ăn ê hề. Các vị giờ này hẳn cũng đang ngồi ở nơi nào đó nhấp rượu đánh bài, chẳng hơi đâu mà quản lý lũ phạm nhân nữa.

Cũng như lần trước, Phù Dung cũng được tham gia. Dù rằng hắn chưa bao giờ nói rằng sẽ nhập hội với 7 con người kia, nhưng mọi người ở đây ai ai cũng rất tự nhiên với sự có mặt của hắn.

Lão Đại không uống rượu. Hắn cũng không nói nhiều. Đa phần cả buổi tiệc, hắn chỉ tới vỗ vai dặn dò Lão Ngũ, rồi ngồi đó nhìn mọi người, đôi mắt xa xăm.

Lão Nhị nói nhiều nhất. Uống cũng nhiều nhất.

Lão Tam thì ngược lại, rất chừng mực. Chính Lão Tam là người đứng ra ngăn cản Lão Nhị đừng vì hứng quá mà bắt ép mọi người uống nhiều.

Lục Muội thì lon ton khắp nơi rót rượu cho mọi người.

Ấn tượng của Phù Dung về Lục Muội, hơi có chút mâu thuẫn. Dễ gần, thân thiện, mà cũng rất xa cách. Cô nàng này đối với bất kì ai đều vui vẻ dễ gần, mà muốn tiến thêm một bước nữa, lại vô cùng khó khăn.

- Nãy giờ chú em cứ nhìn Lục Muội đắm đuối như vậy, có ý gì hử?

Lão Nhị chẳng biết từ khi nào đã tới bên hắn, khẽ khàng khoác vai hắn nói nhỏ.

- Con bé đó từ khi sinh ra đã như ở một thế giới khác vậy. Nó có thể lễ phép thân thiện với mọi người, nhưng trong thâm tâm, nó đối với bất kì ai đều rất xa cách, đều rất thờ ơ. Không ai có thể ở cùng một chiều không gian với con bé, cũng vì vậy mà nó không thể gắn bó với ai. Cậu có biết, những người ra vẻ hòa đồng nhất, thực ra lại là những kẻ xa cách nhất. Và những kẻ đó, họ luôn khao khát một tình cảm thực sự, một mối liên kết thực sự. Mà Phù Dung, cậu có thấy chứ? Lục Muội hôm nay khác trước rất nhiều.

Phù Dung nghe vậy, cũng theo phản xạ mà nhìn kĩ Lục Muội hơn một chút. Cô nàng đang ríu rít đòi rót rượu cho Lão Đại bằng được thì thôi, điệu bộ tươi tắn nũng nịu như một cô em gái nhỏ.

Hắn lắc đầu. Hắn không đủ tinh tế để nhận thấy có gì khác biệt ở Lục Muội. Nói vậy mới để ý, Lão Nhị thực sự rất để ý quan tâm tới người khác. Có thể nhờ vậy mà hắn dễ dàng hòa đồng với mọi người hay chăng?

- Lão Tam hôm nay cũng uống rượu nhiều hơn.

Lão Nhị tự lẩm bẩm nói một câu như vậy, rồi lại bỏ đi mời rượu những người khác, bỏ lại Phù Dung ở đó.

“Ê nhóc con! Điều ta nói với ngươi hôm nọ, ngươi còn nhớ chứ?”

Giọng nói của Ngạ Quỷ lại vang lên trong đầu hắn.

- Sao? - Phù Dung lầm bầm đáp lại.

“Tên Lão Tứ đó! Hắn ta có Tiên Thiên Thủy Tố trong người! Là Tiên Thiên Thủy Tố tự nhiên, chứ không phải nhân tạo!”

Phù Dung không khỏi đưa mắt nhìn qua Lão Tứ. Tên này ngồi một góc, dựa lưng vào tường, dáng vẻ rất đĩnh đạc cao quý, ai tới mời rượu là đáp lại rất lễ độ từ tốn. Nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy mảng tường hắn dựa vào đều đã kết một tầng khí lạnh.

“Ra chúc rượu hắn đi! Cố gắng kết thân với hắn, rồi tìm cơ hội đánh cắp Tiên Thiên Thủy Tố của hắn!”

- Làm sao có thể đánh cắp Tiên Thiên Nguyên Tố từ người khác?

“Ngươi cứ tiếp cận hắn đi! Bổn đại gia nhất định sẽ làm được!”

- Nhưng… việc này, ta cứ thấy không hay ho lắm!

“Mẹ kiếp! Ngươi có muốn chết rục xương ở cái nhà tù chán òm này hay không? Hấp thu thêm Tiên Thiên Nguyên Tố, ta mới có thể giúp ngươi ra khỏi đây được! Tính mạng của một kẻ không quen biết, so với tự do của bản thân, ngươi thích chọn cái nào?”

- Hmmm - Phù Dung lưỡng lự.

“Thôi kệ. Chuyện đấy tính sau. Dù sao thì ngươi cũng cứ làm quen với hắn ta đi! Ngươi không để ý thấy, tất cả những kẻ ở đây dù toàn là thiên tài hùng mạnh, mà đều ngầm sợ tên Lão Tứ đó sao? Ngay cả kẻ xưng là Lão Đại kia cũng chưa phải là kẻ đáng sợ nhất ở đây đâu!”

Ngạ Quỷ nói cũng đúng. Trên Lão Tứ, còn có Lão Tam, Lão Nhị, và Lão Đại. Lão Tứ lại còn là kẻ trẻ tuổi nhất nếu không tính tới Lục Muội, lại là kẻ hiền lành thích nhường nhịn nhất, bình thường chỉ hay kêu than đau lưng, cũng chẳng thích vận động. Tại sao tất cả mọi người đều âm thầm kiêng dè hắn như vậy?

Lão Ngũ hôm đó được mọi người đè ra “hội đồng”. Hắn tiếp mỗi người ít nhất phải 3 chén, riêng lão Nhị và lão Tam thì chuốc cho hắn tới chục chén có lẻ.

Ấy vậy mà bản lĩnh cao cường, cao nhân bất khả lộ, Lão Ngũ đêm đó vẫn tỉnh táo một mình một vali hành lý, cứ như vậy lặng lẽ bước ra khỏi cửa trại, không lời từ biệt, lên xe rời đi.

========================

Chương này ra vội để lên Kim Thánh Bảng. Nội dung vẫn chưa hết. Cũng không lấy KP, coi như khuyến mại cho các vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.