Ngồi trên trực thăng, Vương Minh Quang thở phào nhẹ nhõm. Suốt 4 tiếng đồng hồ, hắn dạo máy bay khắp cả dãy núi Bách. Lượn từ vịnh Bạch Long cho tới tận nơi đây. Còn chưa kịp ăn uống gì.
May quá, thằng bé biết đốt khói.
Ngồi cùng máy bay với hắn, là Lý Thanh Long. Thằng bé nài nỉ hắn được đi cùng. Nó thề rằng, chuyện ngày hôm nay, nó không hề hay biết.
Nhìn vẻ mặt khẩn khoản của nó, Quang không nỡ từ chối.
Từ xa, Lý Thanh Long đã nhìn thấy con Drake, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, hắn cũng nhìn thấy, con Drake chợt nhảy lùi lại, cảnh giác nhìn về cánh rừng phía sau.
“Có gì đó không ổn!”. Lý Thanh Long đã nuôi con Drake khá lâu rồi, hắn biết rõ tập tính của loài này. Trong cánh rừng ấy, có thứ gì đó rất nguy hiểm.
- Bay nhanh lên! - Hắn quát lớn.
Quang cũng nhận ra có điều gì đó không đúng. Hắn tăng tốc chiếc trực thăng.
Dưới đỉnh núi kia, chỗ cánh rừng ngay sát thằng Văn và con Drake, một bóng đen khổng lồ lao vụt ra. Văn hơi bị mất cảnh giác vì chiếc trực thăng, nhưng khi thấy con rồng gầm gừ nhe răng, nó giật mình quay người lại. Chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen vồ xuống.
Uỵch! Con rồng húc nó bay ra một bên. Bản thân con rồng cũng bị cái vuốt to lớn ấy chém phải.
- Kiki!
Văn hét lên. Nó cố nhìn cho rõ đối thủ của mình. Một con vừa giống gấu, vừa giống vượn, đen sì, hàm răng sắc nhọn, những cái vuốt trên đôi bàn tay khổng lồ, đen bóng, như dài tới vài chục phân.
Con gấu khổng lồ gầm rú, hung hãn lao về phía con Kiki. Văn vội nhặt lấy một hòn đá, ném thẳng vào đầu con gấu.
Hòn đá nảy bật lên không. Con gấu, vẫn không chuyển hướng.
Chết tiệt! Văn chỉ kịp tháo vội đôi giày, nó lao vọt tới sau lưng con gấu.
- Dừng lại cho tao! - Nó hét lên.
Một bước chân vừa giẫm xuống, Nhất Bộ Tam Quyền đã tung ra. Một quyền, hai quyền, ba quyền, nhắm thẳng vào cùng một chỗ, tiếp nối nhau gần như khít lịt. Nhưng... da và lông con gấu, quá dày. Nó có cảm giác, lực đấm của mình như hòn đá chìm vào đáy biển.
Ít nhất, con gấu đã để ý tới nó. Nó quay người, vung cánh tay vụt tới nó.
Cái vụt này, quá nhanh, Văn chỉ cảm thấy cánh tay khổng lồ như một vệt đen vung tới. Nó... không kịp né.
Keng!!
Chợt, một ánh lửa đỏ từ trên trời giáng xuống, chém thẳng vào cánh tay khổng lồ kia. Con gấu rú lên một tiếng, cánh tay đứt lìa.
Một thân ảnh, vừa từ trên trời nhảy xuống. Bộ đồng phục trường Kình Ngư, gắn những chiếc vảy rồng. Cây đại đao đỏ rực như ánh lửa. Mái tóc hơi phớt đỏ.
Lý Thanh Long. Một trong Tứ Đại Thiên Vương trường Kình Ngư.
Văn không nhìn thấy mặt hắn, không biết gương mặt ấy đã nổi hết gân guốc lên, cặp mắt đỏ máu long sòng sọc nhìn con gấu.
- Mày nghĩ mày vừa động vào thú nuôi của ai?!
Hắn gằn giọng. Hắn gồng người nhấc lên cây đại đao.
Trảm Long Đao. Binh khí cấp độ 8. Nhưng nếu dùng để trảm hung thú, cấp độ của cây đao, còn cao hơn rất nhiều.
Thực ra, không có thứ gì gọi là đao trảm rồng. Người ta trảm rồng, hay trảm bất kì hung thú nào, đều không dùng đao, không dùng kiếm, mà dùng rìu, dùng thương, thậm chí là dùng cung dùng súng.
Vì đao kiếm chỉ là vũ khí đối phó với con người. Hầu hết trọng lượng cây đao, được dồn vào phần chuôi. Như vậy, cây đao sẽ linh hoạt hơn, nhưng lực chém của nó sẽ bị yếu đi.
Rìu, thì khác, dồn hầu như toàn bộ trọng lượng vào mũi rìu. Và chỉ vào một vùng phát lực nhỏ. Dễ dàng bổ xuyên qua lớp da dày của hung thú.
Trảm Long Đao, tuy là đao, nhưng lại có thể sử dụng như rìu. Vì vậy, mới được gọi là Trảm Long Đao, mới có tác dụng nhất khi đấu với hung thú.
Lý Thanh Long rút trong túi ra một viên đá xanh biếc, nặng chịch. Hắn gắn viên đá ấy vào gần mũi đao.
Viên đá này, sẽ dồn toàn bộ trọng lượng về phía mũi đao.
Săn hung thú, gia tộc họ Lý có thể xưng là có tiếng trên Đế quốc.
Con gấu lại gào rú lao tới. Cánh tay còn lại vung lên.
- Lùi lại. - Hắn quát thằng Văn, sau đó, ảnh lửa đỏ rực của Trảm Long Đao lại vung lên.
Phập!
Cánh tay con gấu, bị chém một đường rách toác, máu thịt gân guốc lộ ra đỏ lè. Lý Thanh Long mượn phản lực từ cú tát của con gấu, hắn kéo lê thanh đao, chạy ra phía sau lưng nó. Con gấu cũng phản xạ rất nhanh, quay người, cái miệng đáng sợ như muốn cắn xé hắn.
Bụp!!
Một thứ bột cay xè từ tay hắn ném thẳng vào mắt, mũi con gấu. Nó rú lên. Quay cuồng, vung vẩy, nó không nhìn thấy gì, không ngửi thấy gì, nhưng nó vẫn muốn mò mẫm lấy kẻ thù. Nhưng kẻ thù, đã đứng lên vai nó.
Ánh đao đỏ rực vung lên, chém xuống. Dòng máu đỏ bắn toé lên trời.
Từ trên trực thăng, Quang cũng tấm tắc. Nhà họ Lý, đào tạo hậu duệ khá tốt. Vụ việc lần này, Quang lại bị chị Thanh chửi cho túi bụi. Hắn ngồi im nghe chị chửi suốt 2 tiếng đồng hồ, không dám động đậy, chỉ nhìn trân trân xuống mặt bàn.
Thằng Văn cũng không bị cái gì nghiêm trọng. Cổ chân nó hơi bị trật, có xước xát đôi chút, vậy thôi. Ngày hôm sau nó vẫn có thể đi học bình thường.
Vũ Hải Hùng bị bố mình phát hiện ăn trộm lọ thuốc, bị đánh cho một trận tơi bời.
Lý Thanh Long vui mừng đến chảy nước mắt nhận lại con Drake, con Kiki nhìn thấy chủ, cũng vui mừng chạy tới. Con rồng có bị co rút đi, chiến lực cũng sụt giảm xuống cấp 6, lại có nhiều vết thương nghiêm trọng, nhưng quan trọng nhất, là nó vẫn còn sống.
- Cứu rồng của ta, cũng không khác gì cứu mạng cả gia đình ta! Vương Thành Văn, dù mày có là đệ tử của Trần Thiên Anh hay cái gì đi nữa, Lý Thanh Long ta nhất quyết mang ơn mày! Cả nhà họ Lý mang ơn mày! Chuyện này, tao nhất quyết sẽ điều tra cho rõ.
Gia tộc họ Lý nổi tiếng vì nuôi thú, nhưng hung thú cấp cao như Drake vốn là mặt hàng trấn gia. Mỗi 200 năm mới gây giống được một thế hệ Drake, và một con Drake bán đi đủ để Lý gia trang trải và phát triển trong 200 năm tiếp theo.
Chuyện lần này, có rất nhiều người không muốn bỏ qua. Như Vương Minh Quang và Lý Thanh Long, không muốn bỏ qua chuyện con rồng bị chơi thuốc. Nhưng cũng có rất nhiều học sinh, không muốn bỏ qua vụ cược này.
- Rốt cuộc là ai thắng?
- Cả người cả rồng đều bị out khỏi sàn đấu, vậy ai thắng?
Nhà trường sau khi trải qua một sự việc không mong muốn như vậy, rất muốn ém nhẹm chuyện này đi, nhưng quá nhiều học sinh đứng ra đòi hỏi một kết quả phán định.
Cuối cùng, nhà trường đành kết luận. Trận này, hoà. Không ai thắng, không ai thua.
- Má, hoà thì làm sao mà tính kèo?
Rất nhiều những kẻ đã đánh cược với Vương Minh Quang, giờ cũng xoắn quẩy.
Lúc này, Vương Minh Quang hả hê đứng ra phân định.
- Anh mày đặt Vương Thành Văn thắng, chúng mày đặt con rồng thắng, như vậy cả 2 bên đều thua cược! Anh mày mất 500 hào cho tụi mày, còn tụi mày cũng mất tổng cộng 2886 hào cho anh. Hế hế hế!
Lập tức cả lũ bắt đầu chửi rủa.
Quang vẫn cười hề hề. Lũ nhóc con này, chơi cờ bạc sao bằng mình được. Thích chửi thì chửi, anh mày không cấm. Nhưng đứa nào quỵt, anh cho cả Thanh Hải tới đòi nợ. Rốt cuộc, bằng một nỗ lực đáng khen của trường Kình Ngư, vụ việc này cũng được bưng bít. Nếu lộ ra trường Kình Ngư để học sinh giao đấu với một con rồng, mà giáo viên giám sát còn không thể kiểm soát nổi tình hình, để hàng trăm học sinh gặp nguy hiểm, thì thanh danh của nhà trường coi như vứt vào bãi rác.
Vụ việc này, nhà trường cũng hứa sẽ điều tra tới cùng, nhưng hứa là một chuyện, thực hiện thế nào, còn phải chờ xem.