Đợi cho bóng Bạch Tiểu Bích đã khuất ở phía xa, Diệp Dạ Tâm xoay người, nữ tử áo đen cầm đuốc đứng phía sau lên tiếng: “Người vừa rồi thuộc phái Đang Nguyên!”
Diệp Dạ Tâm kinh ngạc: “Sao phái Đang Nguyên lại hạ thủ với nàng?”
Nữ tử áo đen thản nhiên nói một câu không ăn nhập gì với câu hỏi: “Nghe nói Trưởng môn bên đó có một nữ nhi.”
Diệp Dạ Tâm rất nhanh hiểu được ý nàng ta, cười nói: “Nữ nhân thật quá ghen tuông, chuyện đại sự mà cũng có thể hồ đồ như vậy, vị trưởng môn kia sớm muộn cũng bị nữ nhi của mình làm cho tức chết.”
Nữ tử áo đen nhìn đôi giày trong tay hắn, nhàn nhạt nói: “Trên đời này không có nữ nhân không biết ghen, nha đầu này hình như rất coi trọng thiếu chủ.”
Diệp Dạ Tâm chỉ cười mà không nói gì.
Nữ tử áo đen lại nói: “Như vậy cũng tốt, tìm hoài không thấy, không nghĩ tới lại chính là nha đầu này, may nhờ hôm đó Hàn trưởng nào nhìn thấy nàng đến tìm thiếu chủ nên mới lưu ý đến.”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Nhãn lực của Hàn trưởng lão quả không tệ.”
Nữ tử áo đen nghi hoặc hỏi: “Họ Ôn kia không phái người theo dõi nàng ta nữa?”
Diệp Dạ Tâm cũng không nhìn nàng ta, chậm rãi bước đi: “Hắn không cần phải làm thế!”
Nữ tử áo đen lại hỏi: “Sao thiếu chủ lại hoài nghi hắn? Theo thuộc hạ thấy thì không thể nào là hắn được, bọn họ nhất định đã tìm thấy người kia.”
“Ngươi hỏi đúng không sai, nha đầu này rất có phúc đức, người sinh giờ Thìn kia nhất định sẽ tìm tới nàng,” Diệp Dạ Tâm nõi tới đây, đột nhiên lại chuyển đề tài, “Ngươi có nhớ Kính phi của tiên hoàng không?”
Nữ tử áo đen suy nghĩ một lát rồi nói: “Kính phi vốn là một nữ tử nhân gian, tiên hoàng trong một lần xuất hành đã gặp nàng rồi đem nàng tiến cung, đáng tiếc… làm gì có nam nhân nào chỉ coi trọng một nữ nhân, huống chi là hoàng đế có hậu cung ba nghìn giai nhân, nàng không tránh khỏi kết cục bị thất sủng, khi đó nàng đã mang thai, trong lòng biết rõ mình cùng nhi tử khó thoát khỏi độc thủ của Hoàng hậu nên đã cầu xin tiên hoàng, không ngờ lại bị tiên hoàng khiển trách. Cửu vương gia vừa mới ra đời, được tiên hoàng ban tên là Tạ Thiên Ôn Hải, Kính phi vì khó sinh mà qua đời. Một ngày sau khi Cửu vương gia ra đời, Hoàng hậu sinh ra Thập vương gia. Kính phi qua đời, Cửu vương gia không người bảo hộ, chỉ ba tháng sau đó, Thần Ngọc cung đột nhiên bốc cháy, Cửu vương gia tang thân trong biển lửa, ai cũng hoài nghi là do Hoang hậu âm thầm sai khiến nhưng lại không dám lên tiếng.”
Diệp Dạ Tâm lại nói: “Không ai có thể khẳng định Cửu vương gia đã chết hay chưa.”
Nữ tử áo đen không cho là đúng nói: “Cho dù không chết, rơi vào tay Hoàng hậu còn có thể sống sao?”
Diệp Dạ Tâm không phản bác, chỉ nhàn nhạt nói: “Cũng có lời đồn rằng Cửu vương gia đã lưu lạc trong nhân gian.”
Nữ tử áo đen cuối cùng cũng ý thức được vấn đề: “Qủa thật như thế, có lẽ hắn cũng được một vài bang phái giang hồ ủng hộ, chúng ta phải đề phòng hơn, thiếu chủ cũng nên đề cập chuyện này với chủ công.”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Người bảo ta không cần điều tra!”
Nữ tử áo đen thở phào nhẹ nhõm: “Chủ công xưa nay làm việc rất cẩn trọng, người nói không cần tra xét nghĩa là đã nắm chắc về cái chết của Cửu vương gia, có lẽ lão nhân gia người biết rõ nội tình, thiếu chủ không cần lo lắng.”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên, ta chỉ hỏi chút thôi.”
Bạch Tiểu Bích vừa bước vào sân trước Trịnh phủ thì gặp Hạ Khởi cùng tiểu bộc đang chuẩn bị ra ngoài, thì ra lúc ấy Hạ Khởi không tìm thấy nàng, trở lại Trịnh phủ biết nàng chưa về nên định ra ngoài tìm, thấy nàng bình an trở về, chủ tớ hai người thở phào nhẹ nhõm. Bạch Tiểu Bích lấy cớ mua chút đồ nên trở về trễ, hỏi chủ tớ hai người mới hay Ôn Hải cùng thanh ra ngoài vẫn chưa về, nàng cảm tạ hai người rồi trở về phòng ăn cơm tối.
Buổi tối lúc Ôn Hải trở về, Bạch Tiểu Bích cảm thấy không thể giấu diếm nên đem mọi chuyện kể cho hắn nghe, cố ý giấu diếm chuyện Diệp Dạ Tâm cứu nàng, chỉ nói là có người đi ngang nhìn thấy nên tên thích khách kia bỏ chạy mà thôi.
Ôn Hải yên lặng nghe nàng kể, cũng không nói gì nhiều, chỉ giáo huấn mấy câu nói nàng buổi tối không nên đi lung tung.
Bạch Tiểu Bích thử dò xét: “Sư phụ, người có cừu gia không?”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Người trong giang hồ khó tránh khỏi cừu oán, không còn sớm nữa, ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi, có gì đợi ngày mai nói.”
Thích khách lần này hình như không phải đến vì bát tự của nàng, trong lòng Bạch Tiểu Bích có rất nhiều nghi vấn, nhưng nhìn biểu tình của hắn thì hình như không muốn nói nhiều nữa nên đành phải trở về phòng, tự mình suy nghĩ.
Nàng mới vừa đi, người áo đen quả nhiên lại xuất hiện.
Ôn Hải không quay đầu, nhàn nhạt nói: “Đi điều tra xem!”
Người áo đen ngược lại không rời đi ngay mà tiến đến gần hắn, thấp giọng nói: “Nghe nói Phó tiểu thư đã đến đây, có thể nào…”
Ôn Hải nhíu mày: “Qủa nhiên là nàng, mau báo cho hội chủ.”
Người áo đen ‘xùy’ một tiếng rồi nói: “Thành công không thấy mà thất bại có thừa, chủ nhân bất quá chỉ là mượn lực của phái Đang Đang Nguyên, bọn họ tưởng rằng dựa vào nhất bang thầy bà là có thể…” phát giác mình lỡ lời, hắn vội vàng chuyển chủ đề: “Thuộc hạ đã truyền tin ra ngoài rồi ạ!”
Ôn Hải cũng không truy cứu, chỉ khẽ cười nói: “Thích khách bị người đi đường nhìn thấy, bị dọa chạy mất.” Nha đầu này nói dối coi bộ cũng không quá cao minh đi.
Người áo đen lại nói: “Nàng có việc giấu chủ nhân, chỉ sợ họ Diệp kia sẽ xuất thủ, chủ nhân có phải hay không cũng nên phòng bị trước?”
“Không cần!” Ôn Hải phất tay, ý cười trong đáy mắt vẫn chưa tắt hẳn: “Qủa nhiên không tìm sai người, không phải người giàu sang mà cũng có rất nhiều người bảo vệ, nhiều ánh mắt như vậy đang ngó chừng, nàng có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Mấy ngày kế đó, nguyên vật liệu được chuyển tới một cách bí mật, bên ngoài mộ phần cũng đã được gia cố lại bằng đá tảng, sắt cũng đã được chuyển đến, Trịnh lão gia nhân lúc trời tối dẫn người vào núi luyện sắt. Ôn Hải cùng Trầm Thanh, Hạ Khởi ba người kiểm tra qua tất cả các giai đoạn, xác định không có vấn đề mới quyết định đêm ngày mai khởi công gia cố mộ phần. Trong lúc này, trừ những thủ vệ Trịnh lão gia mượn của nha môn thì ba người cũng sẽ thay nhau giám sát tiến độ để phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, dĩ nhiên, những chuyện này người ngoài không thể nào biết được.
Trịnh lão gia thiết yến, mọi người cũng không tránh được một phen khách khí.
Rượu cạn, Trịnh lão gia để chén rượu xuống, thở dài nói: “Chuyện nên làm cũng đã làm, còn lại phó mặc cho thiên ý thôi, phong thủy tiên sinh năm đó có nói, nơi đó phải là mộ phần của một người khác họ mới có thể chân chính trở thành chân vạc bổ sung, sau này thân thích ốm chết, gia huynh theo đúng lời phong thủy tiên sinh đã nói nên mới có ngày hôm nay, đột nhiên có được giàu sang sao có thể bền lâu được? Gia huynh cũng đã lường trước được sẽ có ngày hôm nay nên cũng không có gì bất ngờ, nếu trời không giúp Trịnh gia thì người Trịnh gia cũng sẽ không oán thán một lời.”
Mắt thấy chuyện sắp thành mà Trịnh lão gia lại nói ra những lời này, Trầm Thanh không nhịn được nhíu mày nói: “Trấn quốc công mệnh trung đại quí, nếu không mưu lợi cũng không thành được. Huống chi còn có câu ‘muôn sự do người’, chúng ta chỉ cần dùng sắt gia cố thêm rồi phủ đất bên ngoài che lấp, người ngoài tuyệt đối không thể nhìn ra, cho dù bọn họ có bản lãnh lớn hơn nữa cũng không thể động tay động chân được. Trịnh lão gia chỉ cần sai người đi tuần tra mỗi ngày là được.”
Hạ Khởi cũng nói: “Tối mai ta với Trầm huynh đệ tự mình trông coi, Trịnh lão gia không cần quá ưu phiền.”
Trịnh lão gia lắc đầu nói: “Tội nghiệt…”
Hạ Khởi nhận thấy sự khác thường, lập tức lên tiếng hỏi: “Vì sao Trịnh lão gia lại nói những lời ấy, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình?”
Trịnh lão gia trầm mặc một lúc lâu sau mới lên tiếng nói: “Gia huynh bình sinh chinh chiến sa trường, giết người vô số, chỉ sợ ông trời không chịu tha thứ cho tội nghiệt này của Trịnh gia chúng ta.”
Hạ Khởi nghe vậy, cười lớn nói: “Hành quân tác chiến sao có thể tránh khỏi chuyện giết người, nói như Trịnh lão gia, dưới đao Hạ mỗ không biết đã có bao nhiêu oan hồn rồi, nghiệp chướng nhất định rất nặng.”
Trầm Thanh cười hỏi: “Hạ đại ca võ nghệ siêu quần, không biết ở trong doanh trại giữ chức gì?”
Hạ Khởi khoát tay, tùy ý nói: “Chỉ là một chức quan nhỏ, không có gì đáng nói, uông rượu, chúng ta uống rượu thôi.”
Biết hắn không muốn nói, Trịnh lão gia vội vàng chuyển đề tài: “Trầm công tử tuổi còn trẻ mà đã tinh thông phong thủy, quả là anh hùng xuất thiếu niên.”
Trầm Thanh nghe vậy, cười nói: “Trịnh lão gia còn khen nữa thì ta ăn không nổi nữa rồi, cũng là vị thân thích kia của quí phủ, ta nghĩ hắn mặc dù sống vô danh nhưng lúc chết lại rất có ý nghĩa, có thể giúp Trấn quốc công bình sinh chí lớn, kiến công lập nghiệp, cũng coi như là có công với đất nước, có ân với quí phủ, không bằng chúng ta nhân cơ hội này dựng bia mộ cho hắn, Tịnh lão gia thấy thế nào?”
Trịnh lão gia sửng sốt, chậm rãi lắc đầu nói: “Ta già rồi, không nhớ được những chuyện ngày thường, người này là thân thích khác họ, so với chúng ta thì quả thật xa lạ, không nơi nương tựa mới tìm đến, gia huynh nhận ra, lão phu với hắn không thân thuộc, chỉ biết hắn họ Lữ, còn lại tên cũng như lai lịch thì không biết gì cả.”
Mọi người nghe vậy không kìm được thở dài, ăn xong phần mình liền đứng dậy về phòng.
Hạ Khởi đi trước tiên, Trầm Thanh cùng Ôn Hải đi ở phía sau.
Trầm Thanh thấp giọng hỏi: “Ôn đại ca thấy sao?”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Hình như đang giấu diếm gì đó!”
“Quả nhiên đại ca cũng đã nhind ra,” Trầm Thanh nghĩ nghĩ rồi nói, “Bất luận ông ấy đang che giấu điều gì, nơi đây cũng không khó giữ lại, đợi mọi chuyện xong xuôi rồi hãy nói.”
Đêm nay sẽ khởi công trên núi, nam nhân đều bận rộn chính sự, Bạch Tiểu Bích gần đây không có việc gì liền vào thành mua vật dụng hàng ngày, dĩ nhiên là đi vào ban ngày, hơn nữa còn có rất nhiều nha hoàn Trịnh gia đi cùng. Đêm hôm đó, nàng cùng hai nha hoàn định ra khỏi thành để trở về phủ thì nghe sau lưng có tiếng người kêu lớn, quay đầu nhìn lại thì thấy tiểu bộc của Hạ Khởi ở phía sau.
Bạch Tiểu Bích nhìn chung quanh rồi hỏi: “Sao chỉ có mình ngươi, gia ngươi đâu?”
“Gia đang uống rượu cùng một vị bằng hữu, gia sợ rượu ở đó không ngon nên bảo ta ra ngoài mua,” tiểu bộc hất cằm ý chỉ vò rượu trong ngực, “Gia chúng ta mới nói tới ngươi, vừa hay gặp ngươi ở đây.”
Bạch Tiểu Bích cảm thấy kỳ quái, lập tức hỏi lại: “Nói tới ta?”
Tiểu bộc cười hì hì nói: “Gia chúng ta đang muốn tìm cô nương, cô nương có thể đi với ta không?”
Bạch Tiểu Bích khó hiểu: “Này… không tốt lắm, không phải Hạ công tử đang uống rượu cùng bằng hữu sao, chúng ta cũng phải trở về…”
Tiểu bộc cười nói: “Tối nay gia cũng phải về làm việc mà, cô nương cứ đi với chúng ta, đợi ăn cơm xong cùng gia ta trở về là được, gia ta nói người bằng hữu này có thể giúp cô nương.”
Giúp nàng? Nàng có chuyện gì cần hắn giúp? Bạch Tiểu Bích càng nghe càng cảm thấy không hiểu, do dự một chút rồi cũng quay người chào hỏi hai nha hoàn Trịnh phủ, đi theo tiểu bộc vào thành.
Hai người đi qua hai con đường mới nhìn thấy một tửu lâu hạng sang, người ra người vào tấp nập, đại sảnh ngồi đầy khách nhân, tiểu bộc dẫn nàng lên lầu rồi mở cửa một căn phòng.
Gian phòng không tính là rộng rãi, ánh sáng khá ổn, trên bàn gần cửa sổ bày biện rượu và thức ăn trông vô cùng thịnh soạn, hai người ngồi đối diện với nhau đang trò chuyện rất vui vẻ, người mặc y phục màu đen không phải ai khác mà chính là Hạ Khởi.
Thấy có người đi vào, hai người trong phòng đồng thời quay đầu nhìn lại.
Đối diện với hai ánh nhìn ôn nhu, Bạch Tiểu Bích cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhất thời luống cuống tay chân, nội tâm bắt đầu hối hận vì đã tới đây.