Hoàng hôn dần buông, Bạch Tiểu Bích yên lặng ngồi trên thềm đá trước cửa nhà, chăm chú nhìn đàn kiến vận chuyển xác các loại côn trùng khác nhau. Nàng rất hối hận, nàng lại nổi giận với ân nhân lần nữa, nghĩ kỹ lại thì chẳng phải nàng cũng như họ Vệ kia, vong ân phụ nghĩa sao? Rõ ràng là bản thân rất hi vọng gặp lại hắn, tại sao lúc thấy lại nhịn không được buồn phiền?
Ngày trước Bạch lão gia nuôi dạy nữ nhi theo đúng khuôn mẫu của một tiểu thư khuê các. Bạch Tiểu Bích không những tinh thông Cầm Kỳ Thi Họa, mà về khía cạnh nữ công hay viết chữ, tuyệt đối rất có phong phạm của một tiểu thư nhà giàu. Một thiếu nữ muốn được phu quân yêu mến thì nhất định phải là người tâm tính thiện lương, dịu dàng hiền thục, về khoản này thì Bạch Tiểu Bích thật sự rất xuất sắc. Hôm nay mặc dù lâm vào cảnh nghèo túng, nhưng ngoại trừ việc nàng phải xuất đầu lộ diện bên ngoài nhiều hơn trước thì cũng không hề vượt qua khuôn qui.
Bất ngờ nhận ra bản thân không biết từ lúc nào đã trở nên xấu tính, biểu tình của Bạch Tiểu Bích nhất thời như đưa đám.
Không trách được những lần gần đây ra ngoài mua đồ, mọi người tỏ ra rất khách khí khi gặp nàng, nguyên lai là do tửu lâu của Vệ gia gặp chuyện không may, mà trước đó Vệ chưởng quầy lại gây khó dễ cho nàng trước mặt rất nhiều người, chắc là bọn họ sợ chọc tới nàng sẽ mang tới xui xẻo nên cố tính né tránh, hàng xóm láng giềng bên cạnh cũng vậy, nếu có thể đi đường vòng thì tuyệt không không đi ngang nhà nàng.
Những lúc có tâm sự, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, hoàng hôn dần chuyển thành đêm tối.
Bạch Tiểu Bích định ngày mai sẽ đi xin lỗi Diệp Dạ Tâm, quyết định rồi liền thu hồi suy nghĩ, thấy phong cảnh bốn phía đã trở nên mơ hồ, vội vàng đứng dậy đi đóng cửa lớn, trở về phòng đốt đèn rồi mới đi nấu nước nóng tắm rửa.
Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ.
Trễ như vậy còn ai tìm tới? Bạch Tiểu Bích sửng sốt, có chút khẩn trương, hôm nay trong nhà chỉ còn lại một mình nàng, liệu có phải là tên đăng đồ tử nào đó trong huyện hay không? Bạch Tiểu Bích rất nhanh loại bỏ khả năng này, chuyện tửu lâu Vệ gia truyền ra ngoài, còn ai dám tới trêu chọc nàng nữa chứ.
Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên.
Bạch Tiểu Bích cầm đèn đi tới bên cạnh cửa, dè dặt lên tiếng: “Là ai?”
“Mở cửa!” Bên ngoài truyền tới thanh âm ôn hòa.
Bạch Tiểu Bích vừa nghe thấy giọng nói kia, tâm tình buông lỏng, vội vàng mở cửa: “Sư phụ!”
Không đợi nàng mời, Ôn Hải đã đi vào trong sân, ánh mắt sắc bén đánh giá bốn phía xung quanh.
Không nghĩ trễ như vậy rồi mà hắn còn tìm tới, Bạch Tiểu Bích có chút bối rối, cô nam quả nữa gặp mặt lúc này quả thật không tiện. Bạch Tiểu Bích sớm đã lãnh hội sự lợi hại của tin đồn, vội vàng đóng cửa lớn lại, không ngừng tự trấn an bản thân – Hắn là sư phụ của nàng, có câu ‘một ngày làm thầy, cả đời như cha’, cứ coi hắn như trưởng bối của mình là được, không có gì phải lo lắng hết.
Nghĩ vậy, Bạch Tiểu Bích lặng lẽ liếc nhìn Ôn Hải. Gương mặt tuấn mĩ, sống mũi kiên nghị, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với bốn chữ ‘cả đời như cha’.
Ôn Hải cuối cùng cũng đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Bích: “Một mình ở đây, không sợ sao?”, cũng không đợi Bạch Tiểu Bích trả lời, Ôn Hải trực tiếp đi thẳng vào phòng khách, nhàn nhạt nói: “Sợ cũng vô dụng, vẫn là can đảm đối mặt thì hơn!”
Nghe hắn nói vậy, Bạch Tiểu Bích bất giác nhớ tới cỗ quan tài của Phạm lão thái gia đêm đó, nàng vốn đã hoài nghi hắn chính là cố tình lấy đèn bỏ đi để lại mình nàng, nhãn lực hắn lợi hại như thế sao có thể không nhìn ra nàng đang sợ hãi chứ?
Cửa bị đẩy ra, gian phòng tối bất giác sáng bừng lên. Bạch Tiểu Bích cầm đèn đứng cạnh cửa, chờ cho Ôn Hải vào rồi mới nối gót theo vào, đem đèn đặt lên bàn rồi yên lặng lui sang một bên.
Ôn Hải đưa mắt nhìn gian phòng một lượt, chậm rãi ngồi xuống ghế: “Đi nấu một chút nước nóng đi!”
Hắn định ở lại đây sao? Bạch Tiểu Bích ngẩn người, không nhịn được hỏi: “Sư phụ, không phải người nói đi gặp bằng hữu sao?”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Không có ở đây.”
Bạch Tiểu Bích thử dò xét: “Vậy… đã trễ thế này, ta tiễn sư phụ về…”
Ôn Hải cắt ngang lời nàng: “Ta đã từ Phạm gia, định ngày mai sẽ rời khỏi đây.”
Hắn đã rời khỏi Phạm gia? Vậy thì nàng phải làm sao bây giờ? Bạch Tiểu Bích kinh ngạc nhìn Ôn Hải, chẳng lẽ hắn muốn bỏ lại nàng ở Phạm gia? Đúng rồi, nhất định là hắn ngại mang theo nàng sẽ phiền toái. Phụ thân đã mất, Chu bá bá cũng đi rồi, trên đời này làm gì còn ai cần tới nàng nữa.
Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, hốc mắt nhất thời đỏ lên, cố nén nước mắt, thấp giọng hỏi: “Sư phụ định sẽ đi đâu?”
Ôn Hải giống như không thấy ánh mắt của nàng, như cũ nói: “Về phía Bắc!”
Bạch Tiểu Bích ‘nha’ lên một tiếng rồi cúi đầu không nói gì.
Không gian lâm vào trầm mặc.
Trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen.
Nhận thấy không khí có gì đó không đúng lắm, Bạch Tiểu Bích từ trong thương cảm hoàn hồn lại, vội vàng ngẩng mặt lên.
Chẳng biết Ôn Hải đã đứng trước mặt nàng từ lúc nào, cúi xuống nhìn nàng, mỉm cười nói: “Tửu lâu Vệ gia xảy ra chuyện lớn, Phạm gia đã hỏi ta, bọn họ cũng không nghĩ sẽ lưu lại ngươi.”
Bạch Tiểu Bích ngẩn người nhìn hắn một hồi lâu mới hiểu được ý tứ lời hắn nói, vui mừng hỏi lại: “Bọn họ sẽ thả ta đi?”
“Ta sẽ dẫn ngươi đi.” Ôn Hải nói rồi cúi xuống nhìn vào mắt nàng, “Đừng khóc!”
Thì ra hắn sớm đã có tính toán, mới vừa rồi rõ ràng là cố ý trêu chọc nàng. Bạch Tiểu Bích cắn cắn môi dưới, trong lúc hắn chưa kịp phản ứng đã chạy ra ngoài: “Ta đi nấu nước.”
Nửa đêm, không gian yên tĩnh không một tiếng động, Ôn Hải ở cách vách chắc sớm đã ngủ rồi.
Bạch Tiểu Bích mặc nguyên quần áo nằm trên giường, lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được, một phần là vì lo lắng, đây là lần đầu tiền nàng ở nhà cùng với một nam nhân mà không có phụ thân, ngày mai hàng xóm trông thấy, thanh danh của nàng coi như xong rồi, người ta sẽ cười nhạo gia giáo Bạch gia, cười nhạo phụ thân; một phần vui sướng không thôi, nàng với Ôn Hải rất nhanh sẽ rời khỏi huyện Môn Tỉnh. Phải rời đi nơi nàng đã sinh sống mười mấy năm nay, trong lòng Bạch Tiểu Bích đương nhiên có chút khổ sở, bất quá chờ nàng học thành tài rồi nhất định sẽ trở về báo thù cho phụ thân.
Bạch Tiểu Bích nghĩ tới đây, bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền.
Đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, càng về sau càng huyên náo hơn cả, ngoài cửa viện vang lên tiếng mở cửa, còn có tiếng bước chân người, xem ra hàng xóm bị kinh động không ít nên mới vội vàng chạy ra xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Có chuyện gì xảy ra? Bạch Tiểu Bích vừa tò mò vừa cảnh giác, trước nay chưa từng có chuyện náo động lúc nửa đêm như vậy bao giờ, chẳng lẽ là ở đâu cháy rồi? Nghĩ vậy, nàng vội vàng ngồi bật dậy, chạy ra cửa nhìn.
Một đạo hắc ảnh bay vụt qua tường, vô cùng quỉ mị.
Bạch Tiểu Bích sợ hãi kêu lên: “Là ai?”
Không có tiếng trả lời.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.
“Sư phụ!” Bạch Tiểu Bích vội vàng xoay người lại.
“Hình như là hướng nhà Phạm gia,” Một bàn tay to lớn nắm lấy tay nàng, “Đi xem một chút!”
Bàn tay này cũng ấm áp giống như bàn tay của Diệp Dạ Tâm, thậm chí còn mang theo hàm ý không thể kháng cự lại, Bạch Tiểu Bích không dám lộn xộn, chỉ đành để mặc cho hắn lôi kéo mình ra ngoài.
Phía xa quả nhiên là một màn lửa chiếu rọi không gian, nhưng không phải cháy mà là do vô số cây đuốc hợp thành, vây trọn phủ đệ Phạm gia không chừa một khe hở, một quan văn mặc hồng bào đứng ở cửa lớn Phạm gia, trên tay cầm tờ thánh chỉ vàng rực, bên cạnh là Tri huyện đại nhân, phía sau là hai vị tướng quân khôi giáp chỉnh tề.
Đám người vây quanh đứng khá xa, không ai dám tiến đến gần.
Chỉ nghe quan văn nói: “Phạm Trọng Doãn đại nghịch bất đạo, tội đáng tru di cửu tộc, bổn quan phụng chỉ tới đây bắt giữ… Sản nghiệp cùng gia nô, toàn bộ mang về xử lí… kẻ nào dám kháng chỉ, lập tức chém không tha!”
Bên trong phủ, một vài tên lính áp giải Phạm đại lão gia cùng Phạm tiểu công tử ra ngoài, Phạm lão phu nhân, Phạm phu nhân cùng nha hoàn đi phía sau, sắc mặt ai nấy trắng bệch như tờ giấy, tay chân run run, có người còn khóc rống lên không ngừng.
“Phạm Bát Sĩ mưu phản, tru di cửu tộc!”
“Ta sống nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được chứng kiến Phạm gia bị báo ứng rồi!”
…
Dân chúng huyện Môn Tỉnh chịu sự ức hiếp của Phạm gia nhiều năm trời, giận mà không dám nói, hôm nay thấy Phạm gia bị niêm phong, lại chịu tội tru di cửu tộc, tâm tình khuây khỏa, chung quanh thậm chí còn vang lên những tiếng hoan hô kéo dài, dĩ nhiên, trong đám người vây xem cũng có nhiều kẻ ngày trước thân thiết với Phạm gia, nay thấy Phạm gia suy tàn thì lặng lẽ bỏ trốn.
Đây không phải là mơ chứ? Bạch Tiểu Bích dụi dụi mắt, xác định mình không phải đang nằm mơ, tâm tình không kìm được sung sướng.
Phía xa, một vị tiểu tướng cúi người trình lên mấy chục hộp vuông: “Khế ước nhà cửa cùng văn tự bán mình của gia nô đều ở trong đây, xin đại nhân xem qua.”
Tri huyện đại nhân bước lên, lần lượt mở từng hộp ra, vị quan văn phụng chỉ bắt người nhìn qua một lượt rồi hỏi: “Đều ở cả đây?”
Vị tiểu tướng nghiêm nghị nói: “Gia nô ở đây cũng không sót ai cả!”
Vị quan văn kia nghe vậy, gật đầu không nói gì.
Bạch Tiểu Bích kinh hãi, may mắn là nàng không có văn tự bán mình cho Phạm gia, nếu không thì không tránh khỏi liên quan rồi.
Văn tự bán mình? Nghĩ đến cụm từ này, Bạch Tiểu Bích lập tức rùng mình, đột nhiên nghiêng người nhìn Ôn Hải.
Sống mũi nghiêm nghị trong bóng đêm lộ ra tia lãnh khốc, Ôn Hải nhìn đám người Phạm gia đang bị áp giải, sắc mặt thản nhiên như không.
Bàn tay kia vẫn ấm áp như cũ nhưng Bạch Tiểu Bích lại có cảm giác rét run, hắn và Diệp Dạ Tâm đều hỏi nàng về văn tự bán mình, đến tột cùng là ai vô tâm, ai có lòng đây? Hay là, cả hai đều vô tâm?
“Vẫn bị người tính toán.” Bên cạnh có tiếng người thở dài.
Bạch Tiểu Bích kinh ngạc, người tới không phải ai khác mà chính là Trầm Thanh: “Ngươi…”
“Ta vốn đã ra khỏi thành, nhưng lại nghe thấy trong thành xảy ra chuyện nên vội vàng quay trở lại.” Trầm Thanh thở dài nói, nhìn Ôn Hải: “Mãnh hổ xuống núi lại gặp phải kết quả như vậy, bại thành hổ chết, Ôn đại ca không cảm thấy việc này kỳ quái sao?”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Ta cũng đang không biết tại sao.”
Trầm Thanh nghe vậy liền cười khổ: “Muốn biết duyên cớ thì đi theo ta!”