Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 33: Q.1 - Chương 33: Hài cốt trong mộ!




Người giật dây kia lại chọn đúng lúc này động thủ, chứng tỏ hắn biết rõ kế hoạch của mọi người, cố ý đến phá hoại, việc này không thể chậm trễ hơn nữa, Trầm Thanh cùng Hạ Khởi thương lượng sơ qua một lần nữa rồi phân phó đám thợ sớm khởi công. Bạch Tiểu Bích thấy thần sắc bọn họ ngưng trệ, tự giác đứng một bên quan sát, không muốn quấy rầy bọn họ.

Một gã nha dịch đứng phía sau đột nhiên lên tiếng hỏi: “Sao vẫn chưa khởi công, gia đâu rồi?”

Một nha dịch khác cắt đứt lời hắn: “Chờ xem!”

Hai người bọn họ nói rất nhỏ, Bạch Tiểu Bích đứng gần nên nghe thấy, nàng đưa mắt nhìn hai người đó mà không khỏi nghi ngờ, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mất một lúc lâu mới phát hiện vấn đề ở chỗ khẩu âm của hai người này rất giống với Ôn Hải, chính là tiếng phổ thông chuẩn mực, nhưng bọn họ không phải là nha dịch điều từ trong thành tới sao, theo lý thì bọn họ nên nói tiếng địa phương mới đúng chứ, cũng không phải đi ra ngoài làm việc, như thế nào lại dùng khẩu âm của kinh thành?

Càng nghĩ càng buồn bức, nàng đi tới gần Hạ Khởi hỏi: “Hạ công tử, những quan sai đại ca này dường như biết người?”

Hạ Khởi đang bận rộn chỉ đạo đám thợ thủ công, nghe vậy chỉ nhìn nàng rồi nói: “Bọn họ gặp ta khi ta tới phủ nha điều động người cùng Trịnh lão gia.”

Khó trách được bọn họ lại gọi ‘gia’, Bạch Tiểu Bích thầm mắng mình xen vào chuyện của người khác, cười cười rồi xoay người định đi xem đám thợ thủ công làm việc, chỉ là vừa đi tới gần lò nung, đã nghe thấy một mùi thuốc súng nồng đậm, còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã truyền tới tiếng pháo nổ vang, ngay sau đó là một màn khói dày đặc, nhìn không thấy người.

Đám thợ thủ công chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, la hét toán lạn.

Biết có chuyện không hay, Bạch Tiểu Bích vội dùng ống tay áo che mũi, lao ra khỏi màn sương tìm Hạ Khởi.

Trầm Thanh khẽ kéo vạt áo, bước lên phía trước hét lớn: “Đứng yên hết cho ta, không được nhúc nhích!”

Giọng nói mang theo mấy phần âm tàn, gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần đầy hàn ý, nốt ruồi đỏ chỗ đuôi lông mày đỏ như máu khiến cho ánh nhìn càng trở nên âm trầm hơn cả. Bạch Tiểu Bích không khỏi kinh hãi, vội vàng chạy lại gần Hạ Khởi.

Đám thợ thủ công quả nhiên không dám la hét hay chạy loạn nữa.

Hạ Khởi tiến về phía trước, lớn tiếng nói: “Đuổi theo!”

Trầm Thanh kéo hắn lại: “Cẩn thận trúng kế, không bằng Hạ huynh cùng cái quan sai đại ca ở lại đây canh chừng, ta dẫn mọi người đi xem thế nào.” Nói rồi tung người đuổi theo, mười tên hộ vệ áo đen thấy vậy cũng lập tức đi theo, chỉ thấy bóng người lên xuống, chớp mắt đã biến mất giữa núi rừng.

Đám thợ thủ công cũng đã kịp hoàn hồn, nhìn về phía Hạ Khởi chờ lệnh.

Một gã nha dịch tiến lên hỏi: “Gia, có khởi công hay không ạ?”

Hạ Khởi không trả lời ngay, chậm rãi bước về phía mộ phần.

Gió núi thổi qua, chung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh lửa chiếu rọi, bởi vì mới được gia cố lại bằng đá nên mộ phần nhìn rất mới, mộ phần này nằm trên dốc núi, nhìn không cao lắm nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được khí thế đỉnh thiên lập địa.

Tại sao không nhân cơ hội này mà khởi công? Bạch Tiểu Bích nhịn không được, thấp giọng nhắc nhở: “Hạ công tử, có phải…”

Hạ Khởi đột nhiên cắt ngang lời nàng: “Đào lên cho ta!”

Hắn vừa dứt lời, đám thợ thủ công vô cùng ngạc nhiên cùng khó hiểu, bất quá thì mấy nha dịch kia dường như đã sớm chuẩn bị sẵn, lập tức lấy công cụ, tiến về phía trước rồi bắt đầu đào.

Không phải là muốn gia cố thêm bằng sắt nung sao? Tại sao lại muốn đào mộ phần lên? Bạch Tiểu Bích cảm thấy không đúng lắm, kinh hãi hỏi: “Hạ công tử, công tử làm gì vậy?”

Hạ Khởi không để ý tới nàng, ánh mắt thủy chung không rời khỏi mộ phần kia, gương mặt mỹ lệ thoáng xẹt qua sát khí.

Mắt thấy mọi người ba chân bốn cẳng cạy mở những tảng đá lớn, Bạch Tiểu Bích rất muốn ngăn cản nhưng những nha dịch kia sao có thể nghe theo nàng được chứ? Bây giờ nàng mới hiểu được mọi chuyện, trong lòng không khỏi run sợ, đám người này nào phải nha dịch gì chứ, rõ ràng là người của hắn cải trang thành, vụ nổ vừa rồi rõ ràng là để dụ Trầm Thanh rời đi, chuyện hôm nay căn bản chính là kế hoạch của hắn.

Hạ Khởi sợ chỉ mình đám quan sai giả dạng đào thôi thì chậm, quay người nhìn đám thợ thủ công, lớn tiếng quát: “Còn chưa đào?”

Hành động hiện tại khác xa so với kế hoạch ban đầu, đám thợ thủ công mặc dù biết không đúng nhưng dù sao cũng chỉ là thường dân, nhát gan lại sợ phiền phức, thấy hắn hung ác như vậy nào dám cãi lại, vội vàng cầm dụng cụ lên hỗ trợ.

Rốt cuộc là hắn muốn làm gì? Bạch Tiểu Bích biết hắn hiện tại đã không còn là Hạ Khởi mà nàng quen biết nữa rồi, bản thân không thể ngăn cản nên càng trở nên lo lắng hơn cả, làm thế nào mới có thể báo cho Ôn Hải cùng mọi người biết đây? Thấy bọn họ chỉ lo đào mộ mà không để ý tới mình, Bạch Tiểu Bích âm thầm lui lại mấy bước, thấy Hạ Khởi cũng không có phản ứng, lập tức lui thêm mấy bước nữa.

Hạ Khởi vẫn không quay đầu, đột nhiên lên tiếng: “Muốn đi báo tin sao?”

Bạch Tiểu Bích bị câu hỏi bất ngờ của hắn dọa cho sững người.

Hạ Khởi vẫn không nhìn nàng, thản nhiên nói: “Muốn đi thì đi mau một chút đi!”

Bạch Tiểu Bích tưởng là hắn cố ý dò xét mình nên không dám đi, đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào.

Hạ Khởi tiện tay ném một cây đuốc về phía nàng rồi nói: “Tốt nhất là gọi hết đám người Trịnh gia đến đây.”

Thấy hắn không giống như đang nói đùa, Bạch Tiểu Bích chần chừ trong chốc lát rồi quyết định nhặt cây đuốc lên, xoay người chạy xuống núi.

Đợi đến lúc Ôn Hải cùng Trịnh lão gia lên tới nơi, cục diện đã rất khẩn cấp, Trầm Thanh đã trở lại, những hộ vệ áo đen đang giằng co với người của Hạ Khởi, sắc mặt hai người đều rất kém, mà mộ phần đằng sau đã đào xong, cỗ quan tài lộ rõ trong tầm mắt mọi người.

Thấy Trịnh lão gia, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.

Trịnh lão gia ngẩn người, nhìn Hạ Khởi hỏi: “Vị thân thích này có ơn với Trịnh gia, Hạ công tử cùng hắn không thù không oán, vì sao lại đào mộ, phá hoại sự thanh tĩnh của người đã khuất?”

“Thanh tĩnh?” Hạ Khởi phất tay ra hiệu cho đám nha dịch lui lại, “Theo ta thấy chính là bị người hại, chôn thây nơi đất khách quê người, tại sao lại bảo là thanh tĩnh?”

Trịnh lão gia biến sắc: “Ngươi… rốt cuộc ngươi là kẻ nào?”

Hạ Khởi không đáp mà hỏi ngược lại: “Hạ mỗ nói vậy có đúng hay không?”

Trịnh lão gia trầm mặc.

Chẳng lẽ người trong mộ kia bị hại chết? Bạch Tiểu Bích còn đang kinh ngạc, Ôn Hải bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Đương triều Thần vũ tướng quân Lữ Phục, mấy chục năm qua đi theo Trấn quốc công nam chinh bắc chiến, dẹp yên phản loạn, cũng chính là phụ tá đắc lực của Trấn quốc công, là công thần đương triều đã được đích thân Thánh thượng ban tặng danh hào ‘Ngọc diện tướng quân’.” Nói tới đây liền nhìn về phía Hạ Khởi, mỉm cười nói tiếp: “Sớm đã nghe danh lệnh tôn, hôm nay gặp được hình ảnh tráng kiện của người, cảm thấy càng thêm uy phong, Lữ huynh khí độ bất phàm, võ nghệ siêu quần, có tướng làm tướng quân, bọn ta sớm nên nhận ra mới phải.”

“Nhãn lực khá lắm!” Hạ Khởi gật đầu, “Xin hỏi Trịnh lão gia, Lữ Kiền ta có tư cách mở quan tài này không?”

Sắc mặt Trịnh lão gia trắng bệch, khó khăn gật đầu nói: “Tất cả lui ra đi!”

Trầm Thanh lên tiếng ngăn cản: “Chuyện này vô cùng trọng đại, Trịnh lão gia…”

Trịnh lão gia cắt ngang lời hắn: “Hai mươi tám năm rồi, sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay, Lữ công tử tới rất đúng lúc.” Dứt lời liền quay sang đám thợ thủ công đang đứng gần đó nói: “Tối nay không thể khởi công, đã làm phiền chư vị hương thân cực khổ rồi, mọi người về trước đi, ngày mai tới lĩnh công là được.”

Đám thợ thủ công cũng đã nghe danh Thần vũ tướng quân, sắc mặt trắng bệch, nào có ai muốn bản thân bị cuốn vào vòng xoáy của mấy đại nhân vật này chứ, nghe Trịnh lão gia nói vậy mà như nghe thấy lệnh đặc xá, vội vàng xuống núi.

Việc đã đến nước này, có muốn cứu vãn cũng không kịp, có kiên trì hơn nữa cũng vô dụng, Trầm Thanh phất tay ra hiệu cho đám hộ vệ lui xuống.

Mặc dù đã bị chôn dưới mặt đất hai mấy năm nhưng kỳ quái là, cỗ quan tài cũng không mục nát, hài cốt nam nhân bên trong có vẻ to lớn hơn người bình thường một chút, xem chừng lúc sống là một người cao lớn, y bào cùng giày gấm không chút tổn hại, bên hông còn giắt một miếng ngọc bội hình hoa mai trong suốt. Bạch Tiểu Bích vốn rất sợ, nhưng lại không nhịn được tò mò, len lén đưa mắt nhìn, chỉ thấy phần trên miếng ngọc bội có khắc một chữ ‘Lữ’.

Lữ Lữ Kiền lấy miếng ngọc bội đặt trên nắp quan tài, nhìn Trịnh lão gia nói: “Chưa từng nghe qua Trịnh gia có họ hàng xa họ Lữ, ngọc bội này ta rất quen thuộc.” Vừa nói vừa đưa tay vào trong ngực áo lấy ra một miếng ngọc bội khác: “Lữ gia chúng ta có hai miếng ngọc tổ truyền độc nhất vô nhị trong thiên hạ, tổ phụ cùng tổ mẫu mỗi người giữ một miếng. Hai mươi tám năm trước, tổ phụ ra ngoài rồi không rõ tung tích, để lại tổ mẫu cùng mười mấy người Lữ gia. Trong lúc gia phụ khó khăn nhất thì có một vị tướng quân họ Trịnh, vốn là bạn của tổ phụ, khẳng khái tương trợ, chỉ vì hắn cùng tổ phụ đồng tình thủ túc, tổ mẫu tin hắn không chút nghi ngờ, để gia phụ đi theo người kia kiến công lập nghiệp, hôm nay hắn đã công thành danh toại, yên ổn ngồi trên ghế Trấn quốc công.”

Không gian lâm vào trầm mặc, không một ai lên tiếng.

Lữ Kiền đem miếng ngọc bội của mình đặt cạnh miếng ngọc bội lấy ra từ quan tài: “Ngày đó tổ phụ mất tích, ngọc bội tùy thân này cũng mất đi, miếng này chính là di vật của tổ mẫu, là vật gia bảo của người trong nhiều năm, lúc lâm chung người có nói, muốn gia phụ tìm được hài cốt của tổ phụ về hợp táng với người.”

Hai miếng ngọc bội giống nhau từ màu sắc cho tới cả hình dáng.

“Còn mảnh giấy này,” Lữ Kiền lấy từ trong quan tài ra một mảnh giấy lụa, nhỏ giọng đọc, “Tự phụ võ nghệ bản thân, một lòng tận trung báo quốc, ai ngờ thượng bất nhân, hoài bão chưa thành đã hại tới tính mạng huynh, thật bất đắc dĩ, ngày khác dưới cửu tuyền sẽ tại tội cùng huynh.”

Bạch Tiểu Bích kinh hãi.

Chỉ có những kẻ tiểu nhân vô sỉ mới có thể tự tay giết chết bạn thân như vậy, hôm nay hung thủ lại chính là Trấn quốc công lừng lẫy thiên hạ, thật khiến người ta khó có thể tin được. Chỉ một câu ‘thượng bất nhân’ kia cũng đủ để mang họa diệt tộc tới cho Trịnh gia rồi.

Lữ Kiền cầm mảnh giấy lụa đưa tới trước mặt mọi người, cười lạnh nói: “Bằng chứng rõ ràng, Trịnh lão gia còn gì để nói?”

Trầm Thanh nhìn mảnh giấy lụa, thở dài nói: “Chuyện này đã qua nhiều năm, Lữ huynh từ đâu mà biết được?”

Lữ Kiền trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Mấy tháng trước gia phụ có nhận được phong thư bí ẩn, trong thư có nói về chuyện này, gia phụ xưa nay vô cùng kính trọng Trấn quốc công, vốn không tin nhưng vì lời phó thác của tổ mẫu nên không thể không phái ta tới điều tra.”

Trầm Thanh cười khổ, lắc đầu nói: “Lữ huynh biết rõ là bị người ta lợi dụng mà.”

Lữ Kiền nói: “Bất luận như thế nào đi chăng nữa, thân là con cháu Lữ gia, ta sao có thể để cho hài cốt tổ phụ ở nơi tha hương được.”

Trầm Thanh lại nói: “Trấn quốc công nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra chuyện sai trái, nhưng là người cũng có công với đất nước, lão nhân gia ngài hiện đã là trọng thần trong triều, nếu chuyện này…”

Lữ Kiền cắt ngang lời hắn: “Ta mười tuổi đã được Trấn quốc công đích thân truyền thụ võ nghệ, ta tình nguyện không tin đây là sự thật, nhưng hôm nay, mọi thứ đều rõ ràng cả, chẳng lẽ thân là trọng thần trong triều, vì công danh hoài bão là có thể chính tay giết bạn sao?

Mọi người mặc nhiên trầm lặng.

Cho dù có là Trấn quốc công đi chăng nữa thì cũng không thể nào thoát tội được, thù cha không đội trời chung, há có thể dễ dàng buông tha? Nếu nhất định phải khuyên Thần vũ tướng quân bỏ qua thù giết cha cũng thật quá vô lý, quan trọng hơn là, chuyện này thật sự không có cách vãn hồi, kẻ giật dây kia cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình.

“Ý trời,” Trịnh lão gia lắc đầu, “Gia huynh chinh chiến nhiều năm mà vẫn không giành được ân sủng, năm ba mươi bảy tuổi lại bị kẻ gian hãm hại, gặp phải đại họa buộc phải từ quan hồi hương, đúng lúc có vị phong thủy tiên sinh đi ngang qua, ông ấy bảo với gia huynh, nếu muốn tránh được đại họa thì phải tìm người khác họ tương trợ. Gia huynh lại không thể tìm người trong thành để tránh người ta nghi ngờ, huống chi tang sự không phải chuyện mỗi ngày. Trong lúc bối rối vì không tìm được người khác họ, một ngày kia, gia huynh có việc ra ngoài, trên đường gặp được bạn cũ là Lữ Quang nên mới hắn tới nhà chơi.”

Mọi chuyện sau đó, cho dù ông ta không nói thì mọi người cũng đoán được kết cục, hai huynh đệ bọn họ chắc chắn đã hại chết Lữ Quang, chôn cất ở nơi này rồi bảo là họ hàng xa.

“Chuyện này thật ra là chủ ý của ta,” Trịnh lão gia nhìn cỗ quan tài, chậm rãi nói, “Gia huynh bị ta thuyết phục nên cũng không ngăn trở, chuyện hôm nay là trừng phạt đúng người đúng tội, hôm nay tính mạng cả nhà Trịnh gia ta đều ở trên tay Lữ công tử, Lữ công tử có thể mang tờ giấy lụa này về, mặc kệ Lữ tướng quân xử trí thế nào, Trịnh gia ta tuyệt không oán thán.”

“Nói rất hay!” Lữ Kiền xoay người phân phó đám nha dịch, “Chuẩn bị trở về!”

Cỗ quan tài đầy bùn đất rất nhanh bị mang đi, có lẽ xe ngựa đã chờ sẵn dưới chân núi.

Bạch Tiểu Bích đột nhiên tiến lên phía trước nói: “Lữ huynh, người viết phong thư bí ẩn kia… người có biết hắn không?”

Lữ Kiền lắc đầu nói: “Ta chưa từng gặp hắn!”

Bạch Tiểu Bích không hỏi nữa, lui về bên cạnh Ôn Hải.

Ôn Hải nói: “Chân vạc cùng đỉnh vốn là một thể, hôm nay chân vạc bị phá, Thần vũ tướng quân làm việc cẩn thận hơn người, lần này trở về mà có trọng thần trong triều tìm đến, vô luận bọn họ đưa ra chủ ý gì, Lữ huynh nhất định phải khuyên tướng quân cứ thuận theo mà đáp ứng, bảo vệ mình trước mới là thượng sách, muốn làm gì thì để sau này cũng không muộn.”

Lữ Kiền nhìn hắn nói: “Ôn huynh đã nói vậy, tiểu đệ nhất định khắc cốt ghi tâm.” Nói rồi ôm quyền hành lễ, cầm ngọc bội cùng giấy lụa rời đi.

Trầm Thanh không nhịn được, cất tiếng nói: “Lữ đại ca, xin dừng bước!”

Lữ Kiền dừng bước nhưng không quay đầu lại, chỉ đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên giơ tay ném tờ giấy lụa vào trong lò lửa, ngọn lửa bùng cháy, giấy lụa rất nhanh đã hóa thành tro bụi. Lữ Kiền cũng không lên tiếng, sải bước xuống núi.

Trầm Thanh trầm mặc một lúc lâu rồi quay đầu nhìn Trịnh lão gia: “Trầm Thanh vô năng, thế núi nơi đây đã bị phá, Trấn quốc công ở trong triều nhất định sẽ xảy ra chuyện không may.”

Chỉ mới qua mấy canh giờ mà Tịnh lão gia giống như đã già đi mười tuổi, uể oải lắc đầu nói: “Bất luận như thế nào thì cũng đa tạ hảo ý của hai vị, ta sẽ sớm gửi thư báo tin cho gia huynh, còn những cái khác… cứ mặc cho số phận đi.”

Trầm Thanh gật đầu.

Trịnh lão gia cũng không nói gì thêm, dẫn theo gia đinh xuống núi.

Bạch Tiểu Bích đứng ngẩn người.

Trấn quốc công làm việc có lỗi với bằng hữu, thẹn với bộ hạ,nhất định sẽ từ quan hồi hương, thế cục trong triều sẽ sinh ra biến hóa, rốt cuộc là kẻ nào dã giật dây khiến cho Thánh thượng mất đi hai cánh tay đắc lực? Là người của Ngô vương hay người của Lý gia? Hay là… những thế lực khác? Có thể là hắn hay không?

Bạch Tiểu Bích đang nghĩ tới xuất thần thì bàn tay bị người nắm lấy.

Ôn Hải cười như không cười nhìn nàng nói: “Trở về thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.