Đông qua xuân tới, hành trình vô định nên cuộc sống trôi qua có mấy phần tiêu dao tự tại, lễ trừ tịch trôi qua, tết Đang Nguyên tiêu cũng qua đi. Bạch Tiểu Bích ngoại trừ thỉnh thoảng nhớ tới phụ thân, nhớ tới khoảng thời gian yên ấm, đốt pháo, ăn tết nguyên tiêu,… khiến cho buồn bực không vui thì mọi chuyện cũng không có gì biến đổi. Cho đến tháng hai, trong triều đột nhiên truyền ra tin tức Trấn quốc công bệnh chết khiến nàng khiếp sợ không thôi.
Trấn quốc công qua đời vì bệnh, Thánh thượng vô cùng đau buồn, dẫn theo bá quan văn võ tới bái tế, ban tặng danh hào lương thần trung võ.
Điều kỳ quái là, sự kiện quan trọng như vậy mà Thần vũ tướng quân Lữ Phục, một trong những cánh tay phải đắc lực do một tay Trấn quốc công nâng đỡ lại không hề xuất hiện, chỉ cử con trai đến bái tế thay.
Trấn quốc công công cao đắp chủ, Thánh thượng sớm đã nghi kỵ từ lâu, tuy có dụng tâm muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng thế lực mới, bất quá thì những quan viên kia cũng chỉ là những kẻ thư sinh văn nhược, đàm luận kế sách trị quốc cũng chỉ toàn lý thuyết suông, một vài người chân chính có tài thì lại hoàn toàn không có danh vọng, muốn nắm thực quyền quả thực rất khó khăn, sao có thể bì kịp với Trấn quốc công mấy chục năm trời bình định giang sơn. Trấn quốc công mất, Thánh thượng như chim gãy cánh, một số ít quan viên hiểu biết thì lẳng lặng xem xét thế cuộc hiện tại, kỳ thi mùa xuân qua đi, những người tài giỏi nếu không đi theo Ngô vương thì cũng qui thuận theo Lý gia. Thánh thượng mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng không đến nỗi loạn, mặc Ngô vương cùng Lý gia tranh đầu, bản thân ngồi giữa thờ ơ lạnh nhạt, lợi dụng sự tranh đấu để khắc chế hai phe, miễng cưỡng cũng có thể duy trì thế cuộc cân bằng.
Nói cho cùng, Trấn quốc công qua đời, được lợi chỉ có hai phe Ngô vương và Lý gia, trong đó Ngô vương có vẻ lợi thế hơn hẳn.
Bạch Tiểu Bích mơ hồ nhận ra việc Trấn quốc công qua đời hoàn toàn nằm trong kế hoạch của kẻ giật dây kia, trong lòng âm thầm khổ sở, ngày đó rời đi vội vã, nàng căn bản không có cơ hội đi gặp Diệp Dạ Tâm, hôm nay nghĩ đến hắn, trong lòng không rõ là cảm giác gì, trực giác nói cho nàng biết chuyện này nhất định có liên quan tới hắn, hành động của hắn khiến nàng vừa tức giận lại vừa có chút thất vọng.
Cát Giang tuy chỉ là một huyện nhỏ nhưng cũng không đến nỗi là nơi thâm sơn cùng cốc, bởi vì vị trí địa lý khá tốt cho nên cũng được coi là rộng lớn và phồn hoa, thương nhân nam bắc đều phải đi qua nơi này mới có thể thông thương được.
Trong lúc ăn cơm, Bạch Tiểu Bích hỏi Ôn Hải: “Sư phụ thật sự muốn tới Trần phủ?”
Ôn Hải cười nói: “Đương nhiên!”
Bạch Tiểu Bích chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm hỏi: “Sư phụ rất muốn làm quan sao?”
“Là nam nhân, ta đương nhiên một kiến công lập nghiệp, hiển đạt giàu sang, làm rạng danh tổ tiên,” Ôn Hải nhìn nàng cười nói, “Chẳng phải các cô nương đều muốn gả cho nam nhân có tiền đồ, tương lai có thể an hưởng vinh hoa phú quí sao? Đồ đệ của ta không muốn như vậy?”
Từ chuyện làm quan nói tới chuyện lập gia đình, hắn cố ý mà. Trưởng bối trêu chọc vãn bối chuyện thành lập gia thất vốn không mấy ly kỳ, nhưng nếu ‘trưởng bối’ là một công tử tuấn mỹ lại trẻ tuổi thì lại khác, không khí chung quanh nhất thời trở nên mập mờ, Bạch Tiểu Bích đỏ bừng mặt, rất lâu sau mới cất tiếng: “Ta không muốn gả cho quan nhân!”
Ôn Hải ‘nha’ lên một tiếng rồi hỏi: “Tại sao lại không muốn?”
Bạch Tiểu Bích thấp giọng nói: “Làm quan tốt thì bị người ta chèn ép, giống như Trấn quốc công lúc còn trẻ cậy; nhưng làm quan tham thì nhất định sẽ gặp báo ứng, tỷ như Phạm Bát Sĩ vậy. Theo ta thấy thì làm quan tuy có danh vọng nhưng lại rất nguy hiểm, mỗi ngày đều bận rộn công sự, có cái gì tốt chứ, như chúng ta, tìm một công việc gì đó kiếm sống qua ngày, cơm no áo ấm, mặc dù không có vinh hoa phú quí nhưng cuộc sống lại rất an nhàn, tự do tự tại.” Dừng lại một chút, nàng đưa mắt nhìn Ôn Hải, thấy hắn không có gì khác thường, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Sư phụ… không cảm thấy như vậy rất tốt sao?”
Ôn Hải nhướn mày, im lặng không nói.
Nghĩ hắn đã hạ quyết tâm làm theo ý mình, Bạch Tiểu Bích cũng không phải là người không biết lượng sức mình, cũng không có ý định khuyên căn hắn, chỉ nghi hoặc hỏi: “Nhưng không phải người đã nói, Binh bộ thị lang là người Lý gia, là người ủng hộ Tứ vương gia sao?”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Là người của triều đình là được rồi, những chuyện đó để sau này tính.”
Làm quan là để hưởng vinh hoa phú quí, về phần làm quan dưới trướng Hoàng thượng, Tứ vương gia, Ngô vương hay bất kỳ ai khác cũng không quan trọng. Bạch Tiểu Bích buồn bã nói: “Cũng tốt, dù sao chúng cũng không giúp Ngô vương.”
Ôn Hải nhìn nàng: “Tại sao?”
Bạch Tiểu Bích nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Chuyện Trấn quốc công nhất định là do hắn ở phía sau giật dây, người gửi thư tới Lữ gia chắc chắn là người của hắn.”
Ôn Hải nghe vậy, chỉ nhìn nàng nói: “Không nên suy nghĩ lung tung.”
Thấy hắn hoàn toàn không có hứng thú, Bạch Tiểu Bích cũng không nói gì thêm, quay mặt nhìn đường phố bên ngoài một lát rồi đứng dậy nói: “Khách điếm này thật đông, chỉ sợ phải đợi rất lâu mới tới lượt chúng ta, sư phụ ngồi nghỉ, ta ra ngoài mua chút đồ rồi sẽ trở lại.”
Nữ hài tử luôn luôn thích mua sắm này nọ, Bạch Tiểu Bích vừa đi vừa nhìn, đi qua hai con đường mới tìm được một cửa tiệm ưng ý, bởi vì sợ Ôn Hải đợi lâu sẽ không vui nên vội vàng mua vài thứ lặt vặt rồi ra về, lúc ra cửa suýt nữa thì va phải người đối diện.
Đó là một vị công tử trẻ tuổi, mi thanh mục tú, quần áo hoa mỹ, theo sau có hai gã sai vặt.
Thấy vị công tử đối diện đang đánh giá mình, Bạch Tiểu Bích vội vàng cúi đầu nhường đường rồi bước nhanh ra đường.
“Sao Trần công tử lại tự mình đến đây, tiểu nhân đang định sai người đưa đồ đến quí phủ.” Chưởng quầy nhiệt tình chào hỏi.
“Cô nương nhà ai vậy?” Trần công tử nhỏ giọng hỏi.
“…”
Bạch Tiểu Bích nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, bước chân không tự chủ mà nhanh lên, trang phục người này vô cùng đắt tiền, chắc hẳn là công tử thế gia trong huyện, vô duyên vô cớ hỏi thăm lai lịch nàng, chắc cũng là phường trăng hoa. Bạch Tiểu Bích sợ hắn làm khó dễ mình nên âm thầm để ý, ánh mắt bất chợt liếc tới cửa tiệm ven đường, thấy chiếc gương đồng khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, không hề tầm thường như những chiếc khác, nhất thời ham muốn, đi tới cửa tiệm, cầm gương lên xem, càng xem càng thấy thích.
Mấy ngày nay nàng đi theo Ôn Hải cũng chưa từng thấy hắn giao du với người nào khác, giống như là đang du sơn ngoại thủy, tiền bạc cũng không hề keo kiệt. Bạch Tiểu Bích từ nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ như một quản gia trong nhà, hôm nay không nơi nương tựa đi theo hắn nên càng phải chi tiêu cẩn thận, không nghĩ sẽ dùng tới tiền của hắn nên ngoại trừ những vật dụng cần thiết, nàng chưa từng mua thêm thứ gì khác, cầm gương đồng trên tay mà không khỏi chần chừ.
“Gương này rất đẹp, rất hợp với tiểu thư.” Bên cạnh vang lên giọng nói lạ, Bạch Tiểu Bích quay đầu nhìn lại, nhận ra người vừa lên tiếng chính là vị công tử trẻ tuổi vừa rồi, hắn đứng cách nàng không gần cũng không xa, cử chỉ quy củ, thấy nàng quay đầu liền chắp tay hành lề: “Tại hạ họ Trần, tên một chữ Kỳ, nhà ở thành Đông, không biết tiểu thư tên họ là gì?”
Bạch Tiểu Bích sửng sốt.
Phương thức làm quen này nàng không lạ, giống hệt với lần đầu tiền nàng cùng Trương công tử gặp mặt, hắn cũng từng chủ động làm quen với nàng như vậy. Bạch lão gia dạy con rất nghiêm khắc, nàng thường ngày cũng không dám tùy tiện nói chuyện với nam nhân xa lạ, nhưng biết hắn là thanh niên tài tuấn có tiếng trong huyện, trong lòng cũng có chút hư vinh, đáng tiếc cuối cùng cũng là công dã tràng, hắn từ hôn rồi cưới người khác, nàng phiêu bạt tha hương, hôm nay nhớ lại không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Bạch Tiểu Bích thấy hắn chào mình như vậy cũng mơ hồ đoán được ý tứ của hắn, vì không muốn có thêm phiền toái nên cẩn thận đặt gương đồng lại chỗ cũ, đối với chưởng quầy nói ‘T không mua!’ rồi xoay người rời đi, theo kinh nghiệm mà nói, chỉ cần nàng không trả lời, đối phương tự có thể hiểu là nàng không muốn làm quen.
Trần công tử quả nhiên không dây dưa đuổi theo, chỉ đứng nơi đó, gương mặt tuấn mỹ có chút thất vọng.
Gã sai vặt bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: “Cô nương này sợ là không phải người trong huyện, những cô nương nổi tiếng trong huyện chỉ được hai ba người, nghe nói ngày thường còn không ra khỏi cửa lớn, sao có thể ra ngoài một mình được.”
Gã sai vặt khác cũng lên tiếng: “Chẳng lẽ lại là nha hoàn?”
Trần công tử nhìn theo bóng lưng nàng, lắc đầu nói: “Không giống!”
Gã sai vặt lên tiếng đầu tiên lại nói: “Chắc nàng không biết danh tiếng của công tử, để tiểu nhân đi hỏi thăm…”
Trần công tử vừa nghe vậy liền hoàn hồn, lắc đầu cười nói: “Thôi, nếu nàng vì biết ta là ai mà đáp ứng thì cũng không vui.”
Gã sai vặt lại nói: “Có cô nương nào không thích nam nhân có gia thế chứ.”
Trần công tử cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, xoay người rời đi nói: “Nàng đã không muốn, cưỡng cầu cũng không có gì vui, trở về thôi, có duyên thì nhất định sẽ gặp lại, nếu không thì coi như ta và nàng vô duyên.”
Bạch Tiểu Bích trở lại khách điếm, Ôn Hải vẫn nhàn rỗi ngồi cạnh bàn, trong tay là chiết phiến chưa từng được mở ra, tư thế so với lúc nàng ra ngoài không khác nhau là mấy, thần sắc bình thản không chút gợn sóng. Thật ra, ngoại trừ thỉnh thoảng trêu chọc nàng, hắn từ trước tới nay vẫn duy trì vẻ mặt này, trước mặt người ngoài không lộ tới nửa điểm tâm tư, cũng chính vì lý do này mà Bạch Tiểu Bích ở trước mặt hắn lúc nào cũng thấp thỏm không thôi, nói gì làm gì cũng lo sợ sẽ khiến hắn mất hứng, điều làm người ta khó tin nhất chính là, ở cùng hắn lâu như vậy, ngoại trừ yêu thích y phục màu trắng thì nàng không hề biết tới những sở thích khác của hắn, kể cả thức ăn, tới bây giờ nàng cũng nhìn không ra loại thức ăn nào có thể khiến hắn yêu thích.
Đột nhiên, sự ồn ào bên ngoài cắt đứt suy nghĩ của nàng, quay đầu nhìn ra thì thấy cách đó không xa có một gia đình nhỏ gặp chuyện không may, người chồng vội vã ôm nhi tử đi tìm đại phu, người vợ khóc lên khóc xuống, Bạch Tiểu Bích nghe thấy mà không khỏi buồn thay.
“Có chuyện gì vậy?” Bàn bên cạnh có người thò đầu ra cửa sổ nghe ngóng.
“Lâm tiểu công tử bị xe ngựa đụng phải.”
“Lại là nhà họ Lâm sao, hai tháng trước mới gặp chuyện không may, sao…”
“Đúng là xui mà, không ngừng gặp phải tai họa.”
Đúng lúc này, người còn lại lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ ngôi nhà kia thật sự có ma?”
Mấy người còn lại nhao lên hỏi: “Có chuyện này sao?”
Người nọ hạ giọng kể: “Lúc Lâm gia mới xây nhà xong, có một vị phong thủy tiên sinh đi ngang qua, nhìn căn phòng nhà họ Lâm lắc đầu mấy cái rồi rời đi, lúc đó ta ở gần nên trông thấy, cũng không nghe thấy vị ấy nói gì cả.”
Mấy người khác nghe vậy, khiếp sợ nhìn người kia.
“Chuyện này chắc có duyên cớ.”
“Ngươi mau đi nói với Lâm gia một tiếng đi.”
Người nọ nghe vậy, sợ hãi nói: “Thôi, ai biết được vị phong thủy tiên sinh kia lắc đầu vì chuyện gì, ta bất quá chỉ kể cho vui, các ngươi thì biết cái gì chứ, trong nhà hắn vừa xảy ra chuyện không hay, ta lại chạy tới bảo bọn họ dọn đi, không phải là tự tìm khổ sao?”
Đám người nghe vậy liền cười lớn.
Bạch Tiểu Bích trong lòng khẽ động, đi qua chỗ Ôn Hải, ngồi xuống rồi thấp giọng hỏi: “Sư phụ, tòa nhà bọn họ đang ở thật không tốt sao?”
Ôn Hải nhiển nhiên cũng nghe được câu chuyện của mấy người kia, bất động thanh sắc nói: “Đúng vậy!”
Mấy ngày nay đi theo hắn, Bạch Tiểu Bích cũng muốn học chút bản lãnh, nghe vậy vội hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hai người đang nói chuyện thì tiểu nhị bưng thức ăn đi tới, Ôn Hải không đáp, cầm đũa lên nói: “Ăn cơm đi, ăn xong còn phải tới Trần phủ.”
Bạch Tiểu Bích cố gắng nài nỉ: “Nhà bọn họ như vậy thật đáng thương, nếu sư phụ biết, không bằng chỉ điểm cho bọn họ một chút?”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Không nên xen vào chuyện của người khác!”
Bạch Tiểu Bích nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của hắn nhưng cũng chưa chịu từ bỏ ý định: “Tuy bọn họ chỉ là thường dân, nhưng sư phụ hóa giải tai họa cho bọn họ cũng là tích đức, chuyện này không tốt sao?” Chần chừ một lát, nàng lại nhỏ giọng thương lượng: “Bằng không… chúng ta thu tiền của bọn họ là được?”
Ôn Hải ‘nha’ một tiếng, nhìn nàng cười không nói.
Biểu tình trên mặt hắn càng lúc càng lạnh lùng, Bạch Tiểu Bích nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra lý do hắn thờ ơ như vậy, chợt nhớ tới chuyện có người rơi xuống sông lần trước, ngây người một hồi lâu, cúi đầu không nói gì nữa.