Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 39: Q.1 - Chương 39: Trai ngọc sinh châu!




Lúc Bạch Tiểu Bích trở về Trần phủ đã là buổi trưa, đoán chừng Ôn Hải sẽ không về ăn cơm nên nàng cũng không vội vã, chậm rãi đi về tiểu viện dành cho khách nhân, nào ngờ vừa mới đi tới khúc quanh, đã thấy Trần Thụy dựa cột trêu chọc con vẹt trong lồng. Bạch Tiểu Bích cả kinh, vội vàng thối lui.

Trần Thụy cũng nhìn thấy nàng nhưng cũng không đi tới dây dưa, chỉ đứng tại chỗ, trêu chọc nói: “Hiện tại không có ai ở đây, ngươi trưng bộ dáng liệt nữ này cho ai nhìn, mẫu thân ngươi dạy?”

Bạch Tiểu Bích nhìn quanh, thấy cách đó có một vài hạ nhân qua lại, tâm tình khẩn trương cũng dần buông lỏng, vốn muốn bỏ đi, không ngờ hắn lại nhắc tới mẫu thân đã qua đời, cả giận nói: “Là con người, tự nhiên sẽ hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, có gì không ổn sao?”

Đây rõ ràng là ám chỉ đối phương không phải người, Trần Thụy nghe vậy cũng không tức giận: “Khá lắm, không trách được tam đệ coi trọng, mở miệng liền nói lễ nghĩa qui củ, đoan trang như vậy, trong lòng thực không thích nam nhân?”

Bạch Tiểu Bích bị hỏi đến đỏ mặt: “Hai vị công tử là huynh đệ, nhị công tử tại sao lại nói những lời tổn hại đến danh tiếng tam công tử như vậy?”

Trần Thụy lại nói: “Ngươi nói ta dụ dỗ ngươi, vừa rồi hắn còn ở trước vị biểu ca kia của ngươi tán dương ngươi nữa kìa.”

Bạch Tiểu Bích thầm giật mình.

Trần Thụy quay đầu, vui thích cho vẹt ăn, không nhìn nàng mà cười lạnh nói: “Ta khuyên ngươi sớm chết tâm đi, tam đệ không giống như ta, nổi danh là hiếu tử, lão gia tử nói một, hắn sẽ không bao giờ dám nói hai.”

Bochs nghe ra hàm ý trào phúng trong lời nói của hắn, nhất thời cũng không muốn nói tiếp, đang định bỏ đi thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một nữ tử, tuổi của nàng ước chừng đã hai mươi mấy, bộ dáng xinh đẹp, ôn nhu dễ gần, chỉ là quần áo trên người nàng ta vô cùng đơn giản, trên đầu cũng chỉ có mấy cây trâm giản dị, phía sau còn có hai tiểu nha hoàn đi theo, hạ nhân đi ngang qua đều dừng lại, thấp người hành lễ: “Nhị tiểu thư!”

Bạch Tiểu Bích còn tưởng là vị phu nhân nào, không nghĩ tới lại là nhị tiểu thư Trần phủ, trong lòng kinh ngạc, nữ nhi đến tuổi này không có lý do gì còn ở trong nhà, nữ nhi Trần phủ sẽ không thể nào không ai muốn lấy, chẳng lẽ…

Bạch Tiểu Bích còn đang suy nghĩ, vị nhị tiểu thư kia đã đi tới trước mặt Trần Thụy, đưa mắt đánh giá Bạch Tiểu Bích mấy lần, mỉm cười nói: “Nhị ca, tam đệ sợ chậm trễ khách nhân nên bảo ta tới dẫn cô nương đi ăn cơm.”

Trần Thụy cho vẹt ăn xong, từ bên hông nàng rút ra một cái khăn tay: “Ta không có dẫn nàng đi ăn, tin tức trong phủ này cũng thực nhanh đi, tam đệ thật có lòng, ngay cả nhị muội cũng bị kinh động.”

Nhị tiểu thư cúi đầu nói: “Sao nhị ca lại nói vậy?”

“Ta nào có phải nhị ca chứ, tam đệ dạy dỗ cũng được, ngay cả ngươi cũng có thể nói tới nói lui.” Trần Thụy ném khăn về phía nàng, quay đầu bỏ đi: “Ta thấy ngươi cũng có chút thùy mị, nhất định cảm kích ta, ai ngờ cũng chỉ là một đầu gỗ qui củ, cũng chỉ để tam đệ vào mắt.”

Đợi hắn đi xa rồi, nhị tiểu thư mới quay sang Bạch Tiểu Bích cười một tiếng, vẻ ngượng ngùng nói: “Vừa rồi đều là chủ ý của ta, nghe nói nhị ca làm khó cô nương cho nên đến xem một chút, biểu ca cô nương cùng Trầm công tử đã bị tam đệ lưu lại uống rượu, cô nương không ngại thì tới chỗ ta cùng dùng cơm.”

Bạch Tiểu Bích khách khí hành lễ rồi đi theo nàng.

Biệt viện của nhị tiểu thư chính là Ỷ Lan các, thập phần thanh tịnh, chỉ có hai ba nha hoàn trông coi, hai người vừa ngồi xuống bàn, lập tức có nha hoàn mang thức ăn lên, tất cả chỉ có ba món rau cùng một chén canh. Bạch Tiểu Bích bất ngờ, không nghĩ tới Trần phủ nhị tiểu thư lại tiết kiệm như vậy.

Nhị tiểu thư cũng thật băn khoăn, vội vàng nói nói nha hoàn kia: “Đi bảo các nàng làm thêm mấy món nữa đi.”

Bạch Tiểu Bích nghe vậy, lập tức lên tiếng ngăn cản: “Thức ăn rất tốt, ăn không hết sẽ lãng phí.”

Đợi hai người ăn xong, nha đầu vừa rồi thu thập bát đũa mang ra ngoài, Bạch Tiểu Bích ngồi lại nói vài chuyện thường ngày với nàng, bởi vì tuổi tác không mấy khác biệt nên càng nói càng cảm thấy hợp, dần dần trở nên thân thiết.

Nhị tiểu thư nhìn nàng nói: “Vừa rồi nhị ca nói lời thất lễ, cô nương đừng giận.”

Thân là khách nhân, làm gì có đạo lý nói chủ nhà thất lễ, Bạch Tiểu Bích châm chước nói: “Nhị công tử mặc dù… không giống tam công tử, nhưng hôm nay cũng không có làm khó ta.”

Nhị tiểu thư gật đầu nói: “Thật ra nhị ca vốn không phải như vậy.” Thấy Bạch Tiểu Bích nghi ngờ, nàng thấp giọng giải thích: “Nhị ca trời sinh tính quật cường, không giống tam đệ được gia phụ yêu thích, năm đó nhị ca cùng biểu muội Liễu gia vốn đang rất tốt, biểu muội đột nhiên có hôn ước từ bé, mà nam nhân kia nhà cũng rất giàu có, nhắc tới thật tổn thương hòa khí, nhị ca dưới tình thế cấp bách, tự ý đi tới nhà trai bên kia muốn họ từ hôn nên bị gia phụ đánh cho một trận, phạt quì trong từ đường ba ngày, rồi lại bị gia phụ làm chủ, ép cưới nhị tẩu bây giờ.”

Bạch Tiểu Bích ngẩn người, chần chừ lên tiếng: “Vậy… Liễu tiểu thư kia đâu?”

Nhị tiểu thư cúi đầu nhìn chén trà trên bàn nói: “Tảo hôn, thành thân trước một tháng.”

Bạch Tiểu Bích trầm mặc.

Nhị tiểu thư lại nói: “Từ đó về sau, nhị gần như phát điên, thi công danh lại không chịu nhận chức, suốt ngày đi gây họa, mấy lần bị gia phụ đánh, suýt nữa bỏ mạng, may mắn có đại ca cùng tam đệ ngăn lại, sau đó gia phụ liền mặc kệ nhị ca.”

Không ngoài dự đoán, Trần phủ có tất cả bốn vị tiểu thư, ba vị khác đều đã xuất giá, riêng nhị tiểu thư từ nhỏ đã hứa gả cho Hoàng gia, ai ngờ trời trêu người, còn chưa kịp xuất giá, Hoàng công tử kia đã bệnh nặng mà chết, nhị tiểu thư phút chốc trở thành góa chồng, tự thấy mạng mình khổ nên ở nhà lập chí thủ tiết, uổng cả tuổi thanh xuân, vốn là một thiếu nữ xinh tươi đầy sức sống, phút chốc giống như hòa tàn nhụy héo. Trần lão gia thấy nàng ý chí kiên định nên mọi sự vụ trong nhà đều giao cho nàng xử lý.

Từ Ỷ Lan các đi ra, Bạch Tiểu Bích rầu rĩ không vui, mặc dù biết rõ hôn nhân đại sự vốn nên để cha mẹ cùng trưởng bối làm chủ, tự định chung thân là không được phép nhưng vẫn không nhịn được đồng tình với Trần Thụy. Nàng phiêu bạt bên ngoài một năm, xuất đầu lộ diện bên ngoài đã là không coi trọng qui củ, đi theo Ôn Hải hành tẩu giang hồ vẫn tốt hơn một mình cô độc ở huyện Môn Tỉnh, huống chi, đoạn đường này khiến kiến thức nàng tăng lên không ít, nữ nhi có người chiếu cố, phụ thân ở dưới cửu tuyền nên yên tâm mới đúng, sẽ không trách tội nàng không giữ qui củ.

“Ngươi đoan trang như vậy, trong lòng thực không thích nam nhân?” Nhớ tới câu hỏi của Trần Thụy, gương mặt Bạch Tiểu Bích đột nhiên nóng bừng, nữ hài tử nào mà không có tâm sự, giống như Trương công tử… nàng đã từng cùng hắn ước hẹn cùng trăng trên trời, hoa dưới đất, nhưng từ lúc đính hôn, nàng cũng không dám lộ ra nửa phần vui mừng, chuyện xấu hổ như vậy sao có thể nói ra được, trong lòng nghĩ là một chuyện, nói ra lại là chuyện khác, người ngoài sẽ đánh giá nàng.

Trước mắt giống như hiện lên đôi mắt đen nhánh cùng ánh mắt ẩn chứa ý cười kia. Khi đứng trước mặt hắn, nàng làm sao nhớ nổi cái gì là lễ nghi qui củ?

Tâm Bạch Tiểu Bích không kìm được nhảy loạn.

Đúng lúc này, Trầm Thanh cùng Ôn Hải từ khúc quanh gần đó đi ra, Trầm Thanh thấy nàng liền cao giọng gọi: “Bạch cô nương?”

Bạch Tiểu Bích ngập tràn tâm sự, chỉ lo cúi đầu đi về phía trước mà không nghe thấy tiếng hắn, mãi đến khi Trầm Thanh chạy tới cản trước mặt nàng, nàng mới giật mình hoàn hồn, đứng lại.

Phát hiện hai má nàng ửng hồng, Trầm Thanh cười đến cổ quái: “Đang suy nghĩ cái gì mà nhập thần đến vậy?”

Bạch Tiểu Bích né tránh ánh mắt Ôn Hải, nói quanh co: “Không có, hôm trước ở trên đường nhìn thấy một cái gương rất đẹp, vừa rồi quay lại thì đã bị người ta đã mua mất rồi.”

Trầm Thanh híp mắt nói: “Thì ra là như vậy? Ta cùng với Ôn đại ca đang muốn ra khỏi thành một chút, ngươi có muốn đi không?”

Bạch Tiểu Bích đang buồn bực, nghe vậy vội vàng gật đầu: “Đương nhiên muốn!”

Huyện Cát Giang vốn dựa vào thủy cư, ra khỏi cửa Đông không xa sẽ thấy một con sông nhỏ hẹp, nước mặc dù trong suốt nhưng lại sâu không thấy đáy, bờ bên kia là vách núi dựng đứng, cỏ cây xanh mướt. Ba người đi dọc theo bờ sông, Trầm Thanh tới sớm nên đã được giới thiệu cặn kẽ, giờ phút này không ngừng kể lại cho hai người Ôn Hải cùng Bạch Tiểu Bích, thì ra dân bản xứ gọi con sông này là sông Trai.

Trầm Thanh chỉ về phía trước nói: “Phía trước chính là cửa sông, người bản xứ gọi nó là miệng trai, đi hai dặm nữa sẽ có một cửa sông nữa.”

Bạch Tiểu Bích tò mò hỏi: “Chúng ta đến không phải là xem địa hình sao?”

Trầm Thanh cười nói: “Đương nhiên!”

Bạch Tiểu Bích hiểu ra vấn đề liền hỏi tiếp: “Hài cốt Trần lão thái gia không có trong mộ phần, chẳng lẽ là… ở bờ sông?”

Trầm Thanh nhìn Ôn Hải, cười nói: “Bất luận thế nào thì ta cũng là người của triều đình, Trần lão gia mặc dù cảm ơn ta đã mang tin tức tới nhưng nói chuyện vẫn có chút tránh né, nhưng ông ta cho rằng không nói thì ta không biết mộ huyệt ở đâu sao?”

Bạch Tiểu Bích cười nói: “Trầm công tử cùng sư phụ ta, có hai vị phong thủy tiên sinh cao minh bậc thầy ở đây, còn sợ tìm không ra sao?”

Trầm Thanh nghe vậy vội nói: “Bạch Tiểu Bích quá lời rồi, Trầm Thanh sao dám so sánh với Ôn đại ca.”

Ôn Hải chỉ cười mà không nói.

Bạch Tiểu Bích lại nói: “Không phải ta quá khen, là Trầm công tử quá khiêm nhường.”

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi tới cửa sông.

Cửa sông này thường được gọi là miệng trai, lý do thập phần thú vị, cát sông chảy qua nơi đây sẽ chia làm hao phần, bờ bên kia núi non trập trùng, địa chất cũng thay đổi, sườn núi toàn đá xanh, hai cánh cung khép lại ở giữa, cạnh mỏng như dao gọt, cao chừng mười trượng, giống hệt một con trai dựng đứng, nửa thân vùi sâu vào trong cát, miệng trai khép chặt, nhìn phía xa trông rất sống động, như thể đang cố mình vùi xuống cát sâu.

Bạch Tiểu Bích hỏi Ôn Hải: “Không trách được gọi là sông trai, nơi này có huyệt tốt sao?”

Ôn Hải bây giờ mới lên tiếng: “Là Trầm huynh đệ tới tìm huyệt, sao ngươi không đi hỏi hắn?”

Trầm Thanh mỉm cười, đang định lên tiếng thì đỉnh núi bờ bên kia vang lên tiếng huyên náo, tiếp đó là hơn một trăm thôn dân chạy qua, người nào cũng mang theo đòn gánh cùng cuốc xẻng, bộ dáng hùng hùng hổ hổ.

Bạch Tiểu Bích cả kinh nói: “Bọn họ đi đánh nhau sao?”

Trầm Thanh nhíu mày: “Bờ bên kia có hai thôn xóm, một thôn theo họ Chu, một thôn mang họ Triệu, họ Triệu đông đảo hơn cả, những người này dường như đang hướng tới Triệu gia.”

Ôn Hải lại nói: “Chắc là hai thôn xảy ra tranh chấp, vừa lúc chúng ta cũng muốn qua đó, không bằng thuận tiện xem một chút.”

Có lẽ là do thường xuyên có người qua sông vào thành nên sông tuy nhỏ nhưng cũng có cầu gỗ, tuy chỉ là một cây cầu gỗ đơn giản làm bằng mấy thân cây lớn. Bạch Tiểu Bích vừa bước lên cầu, chỉ thấy dưới chân lắc lư, cả gan bước thêm mấy bước thì thấy đầu óc choáng váng, vội vàng dừng lại, thấy Ôn Hải đã đi phía trước, nàng theo bản năng đưa tay, muốn cầu cứu Trầm Thanh ở phía sau.

Vậy mà Trầm Thanh chậm chạp không theo kịp, ngượi lại khó hiểu hỏi: “Sao Bạch cô nương không đi?”

Hắn vừa mới dứt lời, Ôn Hải ở phía trước quả nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Dưới chân nước chảy không ngừng, nhìn chiếc cầu như đang lắc lư phía trước, Bạch Tiểu Bích cảm thấy cả người như lung lay theo, đành phải ngồi xổm xuống, đau khổ kêu lên: “Sư phụ!”

Chỉ trong chốc lát, một cánh tay đưa đến trước mặt nàng.

“Không nên nhìn xuống!” thanh âm bình tĩnh của Ôn Hải vang lên.

Sư phụ rốt cuộc cũng không phải là phụ thân, bị vị sư phụ trẻ tuổi lôi kéo, cảm giác thực không tự nhiên, nhất là xung quanh không chỉ có hai người bọn họ. Bàn tay kia thật ấm áp, cảm giác sợ hãi bị khống chế nhưng thủy chung cũng không mất đi, Bạch Tiểu Bích cúi đầu không dám nhìn mặt hắn, mãi đến khi Ôn Hải buông tay nàng ra, nàng mới quay đầu lại trừng Trầm Thanh, lại thấy hắn đang nhìn mình cười, nụ cười có chút ranh mãnh.

Trầm Thanh giả bộ nghiêm giọng nói: “Thầy trò vốn không phải người ngoài, Trầm Thanh mặc dù kính sợ sư phụ nhưng thường ngày cũng rất thân thiết với người, Bạch cô nương không nên sợ hãi sư phụ như vậy.”

Ôn Hải nghe vậy liền dừng cước bộ, xoay đầu nhìn nàng hỏi: “Ta đáng sợ như vậy?”

Đi theo hắn lâu như vậy, Bạch Tiểu Bích cũng có thể hiểu được đôi điều, hắn mặc dù không biểu lộ cảm xúc nhưng trong lòng chắc chắn đang chê cười mình, nên mới cố ý hỏi như vậy. Bạch Tiểu Bích vội vàng lắc đầu, nói quanh co: “Không có!”

Ôn Hải ‘nha’ lên một tiếng, bước lại gần nàng.

Bạch Tiểu Bích vội vàng lui lại phía sau.

Ôn Hải cũng không để ý nàng, lại tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Tiểu Bích ngây người một hồi lâu mới hiểu được, hắn chính là cố ý hùa theo Trầm Thanh khi dễ nàng mà!

Trầm Thanh bước ngang qua nàng, cười hỏi: “Bạch cô nương không đi sao?”

Biết hắn cố ý, Bạch Tiểu Bích thật hận không thể xé rách miệng hắn mà, lại sợ nếu rớt lại phía sau sẽ bị hắn chọc ghẹo liền nghiêm mặt, làm như không để ý tới hắn, vội vàng đuổi theo Ôn Hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.