Thiên Nga Đen

Chương 40: Chương 40




Tiêu Lỗi ngồi vào giường bệnh, vỗ vỗ của lưng cô: "Không có gì, em không cần lo lắng, là tên tiểu tử thối Tiêu Miểu kia, nó lại gặp rắc rối. Lúc này anh phải trừng trị nó cho tốt, nếu không, sớm hay muộn nó sẽ làm cha mẹ anh tức chết."

Lâm Yến Vũ thấy anh nghiến răng nghiến lợi, nhẹ nhàng lấy tay xoa ngực anh: "Anh nói rõ ràng một chút, Miểu Miểu gây ra họa gì? Nó vẫn còn là đứa trẻ, lại là em trai anh, anh không cần quá tức giận với nó."

Tiêu Lỗi bèn đem chiến tích "Vinh quang" của cậu em trai Tiêu Miểu của anh kể lại cho Lâm Yến Vũ, Lâm Yến Vũ nghe xong cũng nhíu mày. Tiểu tử Tiêu Miểu kia, đích thực có chút cả gan làm loạn, hai nhà Lê Tạ đều không thể đắc tội nổi người ta, nó làm như vậy, không chỉ có bản thân xui xẻo, còn liên lụy đến gia đình, nên giáo huấn cho tốt.

"Có đúng là anh phải trở về Bắc Kinh hay không?" Lâm Yến Vũ hỏi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi gật đầu: "Anh phải trở về, cha anh bị cao huyết áp, tuyệt đối không thể tức giận, mẹ anh lại không có chủ ý gì, chú anh thì ở Thượng Hải, trong lúc nhất thời cũng không giúp được việc gì."

"Em thì sao, em cùng anh trở về?" Sức khỏe của Lâm Yến Vũ còn chưa hồi phục, ngồi một lát đã cảm thấy choáng váng. Tiêu Lỗi khẽ vuốt vai cô: “Em còn chưa hết bệnh, để em một mình ở chỗ này, anh không yên tâm. Như vậy cũng tốt, anh nói một tiếng với Nam Hồn, để anh ta điều đến một trực thăng không quân, sáng mai chúng ta lên đường."

Lâm Yến Vũ gật đầu, nằm lại trên giường. Cô bệnh , đúng là thời điểm yếu ớt nhất, nhìn không thấy anh, trong lòng sẽ bất an. Hôn mê suốt hai ngày, cô hốt hoảng vẫn mơ thấy chuyện trước kia, ý nghĩ kiên định ban đầu nay đã bị dao động, không muốn lại xa anh lần nữa.

Cha cô là ai thì có gì quan trọng, dù sao cô cũng không thích người đó, về phần kẻ cầm đầu vụ nổ mạnh, chắc chắn bà ấy cũng đã trải qua mỗi ngày như trong Địa ngục, chú Lâm nói đúng, hà tất phải đem lòng mình sa vào bể khổ phục thù.

Lúc trước cô cố ý về nước, chú Lâm tìm mọi cách ngăn cản nhưng không thành, đành phải cung cấp hết thảy mọi hỗ trợ mà cô muốn, thật sự là việc làm bất đắc dĩ. Lâm Yến Vũ nghĩ đến đây, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

"Tại sao lại khóc, em phải tốt lên. Chuyện của Miểu Miểu em cũng không cần phải lo lắng, anh có biện pháp xử lý." Tiêu Lỗi bắt gặp trên mặt Lâm Yến Vũ có nước mắt, sợ cô sinh bệnh hại tâm bất lợi cho hồi phục, lấy khăn giúp cô lau mặt, ôn nhu an ủi cô.

"Lỗi, có thể cha mẹ anh sẽ không thích em hay không?" Con ngươi đen thẫm của Lâm Yến Vũ nhìn Tiêu Lỗi, nỗi băn khoăn này vẫn chôn sâu trong lòng của cô, càng nghĩ kỹ càng cảm thấy lo lắng.

Nhà họ Tiêu không phải gia đình bình thường, cho dù con dâu không phải thuộc xuất thân danh môn, ít nhất cũng phải có gia thế trong sạch. Lúc trước cô cùng Tiêu Lỗi yêu nhau, cha mẹ anh cũng không phản đối, nhưng mà yêu đương dù sao cũng là yêu đương, không giống với kết hôn, hai người họ có thể đồng ý một đứa con gái ngoài giá thú ngay cả mang họ gì cũng không biết hay không?

Tiêu Lỗi hiểu rõ bối rối của cô, ôm cô trấn an: "Sao có thể như vậy được, cũng không phải em chưa gặp qua cha mẹ anh. Họ rất thích em, đã xem em như là con gái ruột thịt rồi." Lâm Yến Vũ hơi hơi nghiêng đầu: "Nhưng đã vài năm trôi qua, cách nghĩ của họ chưa hẳn sẽ không thay đổi, nói như thế nào thì em cũng là một đứa con gái không cha không mẹ, tuy rằng anh không chê em, nhưng mà..."

Không đợi cô nói xong, Tiêu Lỗi ngón tay đặt lên môi cô, ngăn cản cô nói tiếp: "Đừng nghĩ như vậy, chỉ cần lòng dạ của hai đứa kiên định, bất luận có trở ngại nào cũng không thành vấn đề, huống chi cha mẹ anh căn bản sẽ không cản trở."

Lâm Yến Vũ thở dài yếu ớt: "Chờ em hết bệnh, em muốn trở về Mỹ." Không còn khí lực để nói chuyện lớn tiếng, tiếng của cô rất nhẹ. Tiêu Lỗi biến sắc: "Vì sao phải về Mỹ? Em lại muốn trốn tránh cái gì?" Lâm Yến Vũ biết anh đang hiểu lầm , nắm tay anh hé miệng cười: "Em muốn gặp chú Lâm, sau đó, để chú theo em cùng nhau về nước định cư."

Lúc này Tiêu Lỗi mới cười , cúi đầu hôn thắm thiết lên khuôn mặt cùng đôi môi tái nhợt của cô, nói với cô, Nam Hồn đã giúp họ an bài xong trực thăng, sáng sớm hôm sau là có thể xuất phát trờ về Bắc Kinh.

"Hồn rất hào phóng, trực tiếp cấp cho chúng ta một chiếc Black Hawk, sử dụng bộ đội đặc chủng trực thăng vũ trang, có thể bay ở mọi điều kiện thời tiết xấu và giữ vững độ cao. Mấy ngày nay thời tiết ở Y Xuân luôn không tốt, ngoại trừ trực thăng, máy bay khác không thể nào bay được." Lúc Tiêu Lỗi giúp Lâm Yến Vũ đắp lại chăn đã nói với cô.

"Em cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, chẳng lẽ anh lại muốn vũ trang?" Lâm Yến Vũ cười yếu ớt. Tiêu Lỗi nói: "Em là gián điệp nước Mỹ, Obama phái em tới lôi kéo ăn mòn anh- Thượng tá tình báo viên Tiêu Lỗi."

Lâm Yến Vũ cười nhẹ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đêm đó, nhân viên công tác giúp Lâm Yến Vũ thu dọn hành lý thật tốt, nhằm để đảm bảo an toàn, Tiêu Lỗi sắp xếp bác sĩ và y tá đi cùng, mang theo đầy đủ dược phẩm và thiết bị, bất cứ lúc nào ở trên máy bay cũng có thể săn sóc cho Lâm Yến Vũ.

Lâm Yến Vũ bệnh đến cơ thể suy nhược, nhân viên y tế giúp cô chuẩn bị các thiết bị dưỡng khí, để cho cô có thể thở oxy bất cứ lúc nào. Sự ù tai khi bay trên không cộng với cảm giác khó chịu khiến cho cô vẫn mê mê man man, Tiêu Lỗi luôn nắm tay cô, nhẹ nhàng mát xa lòng bàn tay cô, giảm bớt đau đầu.

Có một khắc, Lâm Yến Vũ mở to mắt nhìn thấy Tiêu Lỗi đang cúi đầu, như là ngủ gật, biết anh suốt hai ngày nay vô cùng mệt nhọc, muốn nói với y tá tìm cho anh một tấm thảm để anh nghỉ ngơi trong chốc lát. Cô vừa động, anh liền tỉnh, trong ánh mắt đều là sự khẩn trương.

Cô tháo mặt nạ dưỡng khí ra, nhìn anh nói: "Em không sao, anh nghỉ ngơi một lát đi, cũng đã mệt muốn chết rồi. Y tá, lấy giúp cho anh ấy một tấm thảm." Y tá cầm thảm đưa cho Tiêu Lỗi, Tiêu Lỗi phủ lên trên người, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quân khu Bắc Kinh, đã sớm có xe đứng bên ngoài sân bay chờ đón họ. Tiêu Lỗi an bài cho Lâm Yến Vũ ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Bệnh Viện Đa Khoa Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân, vị chuyên gia khoa Trung y mà anh từng đưa Lâm Yến Vũ đến bắt mạch cũng được điều động đến, phụ trách chuyên môn điều trị giúp Lâm Yến Vũ.

Sau khi dàn xếp hết thảy đều ổn thỏa, Tiêu Lỗi về nhà xử lý chuyện của em trai anh. Gây ra đại họa, cũng không thích hợp ở lại trong quân đội nữa, Tiêu Lỗi đề nghị với cha mẹ, đưa Tiêu Miểu đến Đức du học, trước tiên phải tách nó ra khỏi đám bạn xấu trong nước, lại chậm rãi khai thông. Dưới tình huống lúc này, mẹ Tiêu cũng không có biện pháp ngăn cản nữa, chỉ đành đồng ý với đề nghị của con trai lớn, đưa con trai út ra nước ngoài.

Mỗi ngày, Tiêu Lỗi vừa phải vội vàng giúp Tiêu Miểu làm thủ tục xuất ngũ để xuất ngoại, vừa phải đến bệnh viện thăm Lâm Yến Vũ, còn phải đi làm, bận rộn túi bụi. Vài lần Lâm Yến Vũ có nói, để anh không cần mỗi ngày đều đến bệnh viện, cô đã tốt hơn nhiều, nhưng anh luôn không yên lòng, mỗi tối đều phải gặp cô, cho đến cô ngủ, anh mới rời đi.

Vị chuyên gia Trung y kia sau khi giúp Lâm Yến Vũ kiểm tra toàn diện, cảm thấy thân thể cô suy yếu, đề nghị cô ở lại trong bệnh viện vài ngày, để cho ông có thể khám và điều trị thêm một bước nữa, thay cô giao thân thể đã được điều trị tốt. Tiêu Lỗi tiếp thu đề nghị của bác sĩ, để Lâm Yến Vũ an tâm ở lâu trong bệnh viện một khoảng thời gian.

Chạng vạng hôm nay, đã sắp đến thời điểm tan tầm, Tiêu Lỗi bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, khiến anh cùng vài đồng sự phải đi vào phòng họp để họp. Trong cuộc họp, lãnh đạo Bộ nói với mọi người, nhân viên trong hệ thống tình báo có một hội nghị quan trọng ở quân khu Thành Đô, yêu cầu các cơ quan, các bộ ngành trực thuộc quân khu phái nhân viên nòng cốt đi tham gia hội nghị.

"Không đi không được?" Tiêu Lỗi ở phía sau lén hỏi lãnh đạo của anh. Thủ trưởng nói: "Tôi biết trong gia đình cậu gần đây xảy ra chút chuyện, nhưng mà hội nghị lần này thật sự rất quan trọng, cậu là nhân viên nòng cốt trong Bộ của chúng ta, không phái cậu đi thì không thích hợp, tôi nhận được thông báo, mục đầu tiên của chương trình nghị sự trong cuộc họp lần này là khen ngợi các sĩ quan có công, chúng ta đã đem tài liệu của cậu báo lên trên, cơ hội cậu được khen ngợi là rất lớn."

"Phải đi bao lâu?" Tiêu Lỗi hỏi tiếp. Thủ trưởng nói: "Chắc cũng mất nửa tháng, chấm dứt hội nghị còn an bài du lịch trong 7 ngày, nếu cậu vội vã trở về, có thể không theo họ đi du lịch."

"Chắc chắn em không có thời gian để đi du lịch." Tiêu Lỗi kéo thật dài khẩu khí. Quân lệnh như núi, anh không muốn đi cũng không được, dù sao cũng không thể vì chuyện cá nhân mà chậm trễ công tác, hơn nữa anh cũng biết, hội nghị lần này quả thật mang ý nghĩa trọng đại.

Suy nghĩ lại cặn kẽ, thật đúng là không thể không đi, anh từng nghe được tin đồn, khi hết một năm tầm tháng Tư và tháng Năm, Tổng cục Chính Trị sẽ có một cuộc khảo hạch cán bộ, có thể sẽ đề bạt một nhóm người thăng chức, không đến một năm nữa chủ nhiệm khoa của họ sẽ về hưu, với anh mà nói đúng là một cơ hội tốt để thăng chức. Điều kiện tiên quyết trong cuộc khảo hạch cán bộ khẳng định sẽ có sự đánh giá dân chủ, đến lúc đó tất yếu phải làm nhiều động tác mua chuộc nhân mạch.

Ở Thành Đô không hề thiếu bạn bè cũ, lợi dụng cơ hội này đi thăm bọn họ, đúng là chủ ý không tệ. Tiêu Lỗi nghĩ như vậy, quyết định trở về thương lượng cùng cha anh. Về phần Lâm Yến Vũ, tĩnh dưỡng cũng hơn một tuần, thân thể đã tốt hơn nhiều, chính là an bài thêm vài người chăm sóc.

Sau khi Tiêu Lỗi về nhà, anh thương lượng cùng cha anh Tiêu Tử Hoa sự việc anh sẽ đi quân khu Thành Đô họp. Sau đó hai cha con nói chuyện một lát, Tiêu Lỗi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Tiêu Tử Hoa: "Cha, cha có từng nghe nói qua người có tên Phùng Khiên hay không?" "Phùng Khiên?" Mi tâm của Tiêu Tử Hoa nhíu lại, lập tức nói: "Con làm sao có thể biết đến cái tên này?"

Tiêu Lỗi vẫn chưa đem chuyện Lâm Yến Vũ chính là Diệp Mộ Tình nói cho cha mẹ biết, trước đó Lâm Yến Vũ cũng dặn dò anh tạm thời không nên đề cập đến, vì thế anh cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ là nói cho Tiêu Tử Hoa, lúc ở đơn vị anh ngẫu nhiên nghe có người đề cập qua cái tên này.

Tiêu Tử Hoa nói với con: "Nguyên lai Phùng Khiên với chú con là chiến hữu trong cùng liên đội, sau này hắn được điều động vào một ngành thuộc Tổng Tham Nhị Bộ ở quân khu Thành Đô, cụ thể ngành đó ở đâu cha cũng không rõ, vào thập niên 80 thì hắn xuất ngũ. Phùng Khiên là tên giả hắn dùng khi ở trong đơn vị."

"Vậy rốt cuộc ông ta mang họ là gì?" Tiêu Lỗi suy tư. Quả nhiên anh đoán không sai, lúc trước Phùng Khiên công tác ở Tổng Tham Nhị Bộ, Nhị Bộ cùng Tam Bộ giống nhau, cùng là ngành tình báo quân sự.

"Họ Lâm." Tiêu Tử Hoa chỉ nói hai chữ này, cũng không nói thêm gì nữa. Tiêu Lỗi có chút nghi hoặc, dường như cha anh không tình nguyện nhắc tới tên Phùng Khiên này, chắc có lẽ sẽ liên lụy đến một số sự kiện bí mật quân sự của nội bộ Đảng, không thể nhiều lời, với tư cách là một quân nhân, việc giữ bí mật hay là phải giữ bí mật, đặc biệt một số chuyện đề cập đến cơ mật quốc gia.

Thân phận thực sự của Phùng Khiên chính là Lâm Lệ Sinh, rất có thể cho đến bây giờ vẫn chỉ là một bí mật. Quanh năm ông ta ở nước ngoài, lấy việc kinh doanh làm lá chắn để làm công tác thu thập tình báo cũng không phải là không có khả năng. Mọi người ở Mỹ tra không rõ tư liệu của ông, có thể thấy được bối cảnh của người này khá phức tạp.

Nghĩ đến đây, vốn dĩ Tiêu Lỗi cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn nữa, dù sao Lâm Lệ Sinh cũng không phải là cha của Mộ Tình, làm sáng tỏ điểm này, nhưng cái khác cũng không còn quan trọng nữa.

"Nghe nói lần này con đi Đông Bắc, có dẫn theo một cô gái?" Tiêu Tử Hoa nói xong chính sự, bắt đầu thẩm vấn việc tư của con. Tiêu Lỗi ừ một tiếng. Quả nhiên tin tức truyền mau thật, ngay cả cha anh cũng đã biết.

"Cô gái kia là ai, tại sao chưa từng nghe con nhắc qua?" Tiêu Tử Hoa lại hỏi. Tuy rằng, đứa con lớn nhất luôn luôn chững chạc khéo léo, không để cha mẹ nóng lòng quan tâm lo lắng mọi chuyện, nhưng nghe người ta ở sau lưng nghị luận, khó tránh khỏi suy nghĩ muốn biết chuyện gì xảy ra.

"Chỉ là bạn bè bình thường gặp gỡ nhau thôi." Tiêu Lỗi thản nhiên cười."Được rồi, đi thôi." Tiêu Tử Hoa nghe anh nói vậy, cũng không hỏi thêm nữa. Con trai vẫn luôn không kết giao với bạn gái, ngẫu nhiên dẫn một cô gái ra ngoài chơi, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.

Tiêu Lỗi theo cha anh từ thư phòng đi ra, nhìn thấy mẹ anh cùng cô giúp việc Tiểu Tương ở phòng khách xem tivi, đi về phía đó. Tiêu Miểu sắp sửa đi Đức, mẹ Tiêu liên hệ điện thoại đường dài với em gái ở Đức, để người cùng một nhà có thể chăm sóc chiếu cố nhiều đến Tiêu Miểu.

"Anh Lỗi tới rồi, ngồi đi, em gọt hoa quả cho anh." Tiểu Tương nhìn thấy Tiêu Lỗi, vô cùng nhiệt tình nhường chỗ cho anh, đi vào trong bếp dọn hoa quả cho anh ăn.

Mùa đông vừa rồi, bạn trai Tiểu Tương đã xuất ngũ, Tiêu Lỗi giúp anh ta liên hệ 3-4 đơn vị ở Bắc Kinh, để cho anh ta tự chọn một cái, Tiểu Tương cùng bạn trai cô sau khi bàn bạc, lựa chọn cục cảnh sát Bắc Kinh, công tác ổn định không nói, thu nhập cũng không thiếu, đủ cho hai người bọn họ ở Bắc Kinh an cư lạc nghiệp.

Tiêu Lỗi nhìn tiểu Tương bưng khay hoa quả đến, đưa mắt ra hiệu với cô, Tiểu Tương hiểu ý, chỉ chốc lát sau, lặng lẽ đi theo anh lên lầu, tiến vào thư phòng của anh.

"Anh Lỗi, anh có chuyện gì cứ việc phân phó cho em làm." Tiểu Tương thành khẩn nói. Tiêu Lỗi ý bảo cô ngồi xuống: "Gần đây anh có một người bạn phải nằm viện, vừa vặn mấy ngày nay anh phải đi Thành Đô dự họp, lúc em có thời gian rảnh có thể nấu chút canh mang cho cô ấy."

"À, bị bệnh gì, là nam hay nữ?" Tiểu Tương hỏi."Là con gái, không có gì nghiêm trọng, chỉ là thân thể suy nhược, trước đó vài ngày bị cảm mạo phát sốt vẫn không khỏi, nấu cho cô ấy chút canh để tẩm bổ là tốt rồi." Tiêu Lỗi đem tình hình của Lâm Yến Vũ nói với Tiểu Tương.

"Được, ngày mai em liền cùng dì Ngô đi mua thức ăn, hầm canh gà ác đương quy cho cô Lâm uống. Anh yên tâm, anh Lỗi, trước khi em đến Bắc Kinh từng học qua trường y tá, căn bản hộ sĩ em đều biết. Dì Ngô là cao thủ hầm canh, em sẽ đi nói với dì một chút." Tiểu Tương nói.

Tiêu Lỗi ngẫm lại liền nói: "Nếu mẹ anh hỏi em, em đừng nhiều lời, chỉ nói là anh giao nhiệm vụ cho em đi chăm sóc cô ấy, tất cả chuyện khác chờ anh trở về sẽ giải thích sau." Tiểu Tương liên tục gật đầu.

"Em đó, học tập cho tốt, tranh thủ thi vào khoa chính quy, đến lúc đó anh nhờ cậu anh sắp xếp cho em vào mạng lưới điện quốc gia, công việc nhàn hạ, kiếm được nhiều tiền hơn." Tiêu Lỗi cùng cười với Tiểu Tương. Ánh mắt Tiểu Tương sáng rực: "Anh Lỗi, anh thật sự rất tốt, em không biết phải cảm tạ anh thế nào, anh thật tốt quá."

"Muốn báo đáp anh, chăm sóc cho tốt người mà anh nhờ em chăm sóc là được rồi, đừng lười biếng là được." Tiêu Lỗi lại cười. Tiểu Tương vội nói: "Em tuyệt đối sẽ không lười biếng, em luôn luôn rất cần cù, anh Lỗi anh cứ yên tâm đi công tác đi, em nhất định giúp anh vỗ béo cô Lâm." Không cần Tiêu Lỗi nói, Tiểu Tương cũng có thể đoán được, cô Lâm kia ở trong lòng anh rất quan trọng.

Chiều hôm sau, Tiêu Lỗi dẫn Tiểu Tương đến bệnh viện thăm Lâm Yến Vũ. Tiểu Tương vừa thấy Lâm Yến Vũ, không khỏi mở to hai mắt nhìn, ánh mắt cũng quái lạ.

"Như thế nào lại sững sờ ở đó, còn không mau đổ canh ra đi, để lâu uống sẽ không còn tốt nữa." Tiêu Lỗi lấy bình giữ ấm trong tay Tiểu Tương, để y tá đem canh đi hâm nóng, lại đem tới.

Tiểu Tương cười ngây ngô: "Em thấy cô Lâm rất quen mắt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, trong ngăn kéo của anh Lỗi có ảnh chụp của cô." "Làm sao em lại biết trong ngăn kéo của anh có ảnh chụp?" Tiêu Lỗi thấy lạ nên hỏi. Tiểu Tương nói với anh, lúc quét dọn vệ sinh, giúp anh dọn dẹp phòng nhìn thấy.

Lâm Yến Vũ liếc mắt nhìn Tiêu Lỗi một cái, thấy anh giống như có chút xấu hổ cúi đầu, nhịn không được cười thầm: "Tiêu Lỗi nói em làm mỳ sợi ăn rất ngon, có phải hay không? Nếu tương lai có cơ hội, nhất định em phải làm một chén cho chị nếm thử."

"Điều đó rất dễ dàng, ngày mai em có thể làm, cô Lâm, cô muốn ăn gì, em đều làm cho cô ăn, cô không cần khách sáo." Tiểu Tương cười hớ hớ .

Y tá bưng canh đã hâm nóng tới, Tiêu Lỗi nhìn Lâm Yến Vũ uống xong, ở bên giường cùng cô nói chuyện trong chốc lát, nói đến lúc cao hứng, tay còn có thể rất tự nhiên giúp cô buộc lại tóc, nhất cử nhất động đều lộ ra sự thân mật và yêu thích nói không nên lời.

"Ngày kia anh đi Thành Đô công tác, mất hai tuần mới trở về." Tiêu Lỗi đem chuyện này nói với Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ ừ một tiếng, đôi mắt nhìn anh. Tiêu Lỗi biết cô muốn nói cái gì, cười nhẹ: "Em yên tâm, anh sẽ an bài mọi thứ ổn thỏa, về phía bệnh viện anh đã chào hỏi qua, ngoại trừ anh và Tiểu Tương, sẽ không để bất cứ ai đến thăm em."

"Sáng nay Tần Tuyển có gọi điện thoại cho em, anh ấy nói cuộc phẫu thuật của mẹ anh ấy hoàn thành rất thuận lợi... Anh ấy cũng sắp trở về." Lâm Yến Vũ nói rất cẩn thận, quan sát biểu tình của Tiêu Lỗi. Vốn dĩ Tiêu Lỗi đang nắm tay cô vuốt ve, nghe nói như thế, tầm mắt hướng lên trên: "Anh ta trở về khẳng định sẽ tìm em, tốt nhất em nên gặp mặt anh ta một lần, nói cho rõ ràng."

Dạ. Lâm Yến Vũ lên tiếng, suy nghĩ băn khoăn. Nên giải thích như thế nào với Tần Tuyển? Nói rằng cho tới bây giờ chưa từng yêu anh ta, chỉ yêu Tiêu Lỗi? Tần Tuyển cũng không phải là tuýp người có thể nói vài ba câu có là thông suốt ngay được.

"Nếu em không tiện nói chuyện với anh ta, hãy chờ đến khi anh trở về." Tiêu Lỗi nhìn ra tâm sự của cô. Lâm Yến Vũ than nhẹ: "Không cần. Việc này vẫn nên để em nói với anh ấy có vẻ tốt hơn, có chuyện em phải giáp mặt nói với anh ấy mới được... Anh ấy cũng..." Đắn đo một lát, tiếp tục nói: "Anh ấy cũng không có làm gì sai cả, là do em không tốt." Tiêu Lỗi đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nắm chặt.

Tiểu Tương ngồi ở bên cạnh nhìn họ, thấy cảm tình của họ tốt như vậy, trong lòng cũng vui mừng thay cho họ. Ánh mắt của Tiêu Lỗi nhìn Lâm Yến Vũ không giống với khi nhìn người khác, sau khi thấy cô, trong ánh mắt liền chỉ có cô.

Thu xếp cho Lâm Yến Vũ xong, Tiêu Lỗi yên tâm đi Thành Đô công tác. Nhưng anh tuyệt đối không ngờ tới, anh mới vừa đi chưa được hai ngày, tình hình liền hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của anh. Tần Hạc An tự mình tìm đến bệnh viện thăm Lâm Yến Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.