Thiên Nga Đen

Chương 43: Chương 43




Mắt thấy Lâm Yến Vũ bởi vì sợ hãi mà hô hấp dồn dập, Tần Tuyển khẽ vươn tay kéo cô lại, đặt tay lên bụng cô: "Nếu cục cưng này là của anh với em, sẽ tốt biết bao nhiêu? Tưởng tượng thử xem, đứa con của chúng ta, lúc trưởng thành sẽ có bộ dáng gì, giống em hay là giống anh? Nó nhất định sẽ rất đẹp, là đứa trẻ xinh đẹp nhất thế giới, so với tên tiểu tạp chủng này xinh đẹp gấp trăm lần."

"Chết tiệt, anh điên rồi!" Lâm Yến Vũ hất tay hắn ra, vẻ mặt phẫn nộ. Tần Tuyển vung một cái tát lên mặt cô, gầm lên: "Điên không phải là tôi, là cô! Cô là cái đồ đê tiện, cô lại dám gạt tôi, đem tôi ra làm trò đùa giỡn, đúng không! Cô rất đắc ý hả, cô mẹ kiếp đồ đê tiện!"

Lâm Yến Vũ bị hắn tát một cái choáng váng, cơ hồ muốn đứng không vững, vẫn còn chống đỡ được. Tần Tuyển thấy vẻ mặt quật cường của cô, lại hung hăng cho cô thêm mấy cái tát nữa.

Nhìn cô đau đớn gục trên giường, trên mũi còn lưu lại máu tươi, lại không lo lau đi, chỉ để ý che chở cái bụng, như thể nó là báu vật quý giá nhất của cô, điều này làm cho hắn căm phẫn đến tột cùng.

"Cô đứng lên, cô đứng lên, nói rõ ràng cho tôi, vì sao cô phải lừa dối tôi?" Tần Tuyển cố gắng nắm cánh tay của Lâm Yến Vũ để kéo cô lên, cô lại nằm sấp ở đó, không chịu đứng lên. Hắn túm lấy tóc cô, bắt buộc cô phải ngửa mặt lên, khuôn mặt máu me làm cho cô thoạt nhìn dữ tợn kinh khủng.

Tần Tuyển đau khổ không chịu nổi, lớn tiếng chất vấn: "Không được giả chết, nói cho tôi biết, tôi có lỗi gì với cô, cô lại phải đối xử với tôi như vậy?"

"Anh muốn biết tại sao ư, thế thì phải hỏi Trữ Sương Khiết, là bà ấy đã tạo nghiệt!" Lâm Yến Vũ trừng mắt nhìn chăm chăm vào hắn mà không sợ hãi, hai má sưng đỏ đau đến nóng rát.

Tần Tuyển cuồng loạn gầm lên giận dữ: "Chuyện này thì có, cô nói cho tôi biết, liên quan gì đến tôi! Vì sao cô phải lừa dối tôi?"

"Ai bảo anh là con trai của bà ấy!" Lâm Yến Vũ đứng lên, ánh mắt vô cùng dữ tợn. Tần Tuyển kiềm chế cơn phẫn nộ muốn xé nát cô ra, lấy lại chút bình tĩnh mới nói: "Tôi sẽ không cho cô được toại nguyện, cô chờ xem, tôi sẽ cho cô và Tiêu Lỗi tận mắt chứng kiến đối phương chết."

"Tôi và Tiêu Lỗi sẽ sống chết có nhau." Lâm Yến Vũ cũng không thèm để ý tới lời uy hiếp của hắn. Tần Tuyển khó tin nhìn cô, nắm tay siết lại chặt chẽ, móng tay gần như cắm vào trong thịt.

Trên đường rời khỏi biệt thự Hoài Sơn, sắc mặt Tần Tuyển âm trầm đáng sợ, Kiều Dương và tài xế cũng không dám hỏi nhiều. Đến một ngã ba, Kiều Dương mới hỏi: "Tuyển thiếu, bây giờ đi đâu?" "Quay về Hương Sơn." Tần Tuyển phân phó một câu. Chiếc xe chạy thẳng về hướng biệt thự Hương Sơn.

Từ khi hắn nghe nói Lâm Yến Vũ bị cha hắn phái người dẫn đến biệt thự Hoài Sơn, quả thực rất lo lắng. Ngày phòng đêm phòng, cũng không ngờ chuyện hắn sợ hãi nhất đã thật sự xảy ra.

Lâm Yến Vũ là bạn gái hắn, sao cha hắn có thể không có một chút luân thường nào, trực tiếp dẫn người về biệt thự của chính mình. Hai cha con tranh giành một cô gái, chưa kể nếu việc này truyền ra ngoài đúng là một vụ tai tiếng ầm ỹ, đối với hắn cũng là một kích thích.

Bất chấp tất cả, sau khi làm xong thủ tục, Tần Tuyển vội vàng dẫn theo mẹ hắn Trữ Sương Khiết cùng nhau ngồi máy bay về nước, trước tiên đến công ty xử lý một chút chuyện, lập tức quay về Tần gia ở Hương Sơn. Nhưng mà, trong thư phòng của cha, hắn nghe được tiếng cha mẹ cãi nhau kịch liệt.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện cãi vã như thế không biết đã xảy ra biết bao nhiêu lần, hắn đã sớm nghe mãi thành quen, cũng không có hứng thú nghe họ đang ầm ỹ cái gì. Nếu không phải mẹ hắn cố chấp không chịu ly hôn, hắn cảm thấy cuộc hôn nhân như vậy từ lâu không còn cần thiết để tồn tại nữa.

Nhưng đêm nay, cha và mẹ cãi nhau vô cùng kịch liệt, hơn nữa nội dung khiến cho hắn hiếu kỳ.

Giọng của Tần Hạc An: "Nếu cha cô năm đó không lợi dụng chức vụ giam bằng tốt nghiệp của tôi, còn vận dụng quan hệ khiến tôi không cách nào tìm được việc làm, lấy chuyện này để ép tôi kết hôn với cô, cô nghĩ rằng tôi sẽ lấy cô sao?"

Tần Tuyển nghe nói như thế, trong lòng cả kinh, đoán lời nói của cha mình có phải sự thật hay không. Tần Hạc An nguyên quán ở Hồ Nam, là con cháu quân nhân, lúc ấy gia đình đã mất hết thế lực, hoàn toàn dựa vào sự phấn đấu của bản thân, mới thi vào trường Đại học Bắc Kinh hạng nhất trong nước, khi đó Trữ Sương Khiết ở cùng một trường đại học, đối với tướng mạo anh tuấn lại tài hoa hơn người của Tần Hạc An sinh ra thiện cảm, khả năng này vô cùng lớn.

Nghĩ lại, với chức vụ ở đại học của ông ngoại năm đó, không phải không có khả năng giam bằng tốt nghiệp của học sinh, nếu cách nói này thành lập, vậy sự việc cũng không khó hiểu lắm, mấy năm nay vì sao cha vẫn lãnh đạm đối với mẹ, căn bản là cha không phải tự nguyện trong hôn nhân, làm sao cha có thể vui vẻ được.

Lời nói tiếp theo của Trữ Sương Khiết, càng làm cho Tần Tuyển giật mình đến tột cùng. Trữ Sương Khiết nói như thế này: "Tôi nghĩ chắc lòng anh toàn là thịt, anh vỗ vào lương tâm mà hỏi một chút, nhiều năm như vậy tôi đối xử với anh như thế nào, tôi đối với anh toàn tâm toàn ý, chăm sóc cho hai cha con anh từ cái ăn, cái mặc đến nơi ở, đi lại. Những năm anh ở Thanh Hải, tôi một mình mang thai không hề có một câu oán hận, nhưng trong lòng anh thủy chung chỉ nghĩ tới con hồ ly tinh Diệp Hinh Nhiên kia, nay con hồ ly tinh đó đã chết, anh lại tìm một con tiểu hồ ly khác bộ dạng giống hệt cô ta, còn nuôi nó ở trong biệt thự, khiến cho nó có thai. Tần Hạc An, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, thì ra khuôn mặt này vẫn không biết xấu hổ."

Tần Tuyển nghe đến đó, tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên hết. Hắn không nghĩ tới mẹ hắn có thể nắm được tin tức nhanh như vậy, hơn nữa còn chất vấn cha. Suy đi nghĩ lại, tuy rằng Trữ Sương Khiết nhiều năm nay đi đứng không tiện, nhưng hành tung của hai cha con họ, không chút nào thoát được cặp mắt của mẹ? Tần Tuyển biết mẹ hắn rất lợi hại.

"Cái miệng của cô sạch sẽ một chút đi, cái gì mà tiểu hồ ly, đó là con gái của tôi! Cô nghĩ rằng tôi không biết cô đã làm ra chuyện tốt gì sao? Hai mẹ con Hinh Nhiên ở Luân Đôn gặp sự cố nổ khí gas, tất cả đều do một tay cô bày ra, Trữ Sương Khiết, tôi không tố giác cô, là để lối thoát cho con trai, không muốn cho nó biết, nó có một người mẹ tâm địa độc ác." Tần Hạc An đang nổi nóng, đem bí mật cất giữ nhiều năm trong lòng nói ra hết.

Cha mẹ đều những người có trình độ học vấn cao, lại có địa vị cao, xé rách mặt cãi vã như vậy, đây là lần đầu tiên, trước kia lúc Trữ Sương Khiết nổi giận, Tần Hạc An nhiều lắm chỉ trả lời một hai câu, lần này xem ra là oán hận chất chứa đã lâu một lần dốc ra hết.

Tần Tuyển ở bên ngoài nghe đến đoạn đó, cơ hồ không thể thở nổi. Hóa ra chuyện hắn hoài nghi trước đó là sai, cha hắn không phải nhắm trúng Lâm Yến Vũ, mà vì Lâm Yến Vũ là con gái riêng đã thất lạc nhiều năm của cha. Khó trách lần đầu tiên cha hắn nhìn thấy cô, biểu tình rất kỳ lạ.

Tần Tuyển đi xuống lầu, chạy thật lâu trong bóng đêm. Sự việc tàn khốc này thực sự làm cho hắn quá khiếp sợ, tận đáy lòng sinh ra tức giận. Hắn chỉ cần tự hỏi một chút, là có thể suy ra cặn kẽ, rất hiển nhiên là Lâm Yến Vũ biết được mối quan hệ này, mới chủ động tiếp cận hắn, mục đích của cô rất đơn giản, chính là trả thù người của Tần gia.

Chuyện này không khó giải thích, vì sao khi đó vừa mới gặp gỡ ở New York, Lâm Yến Vũ liền tỏ ra vô cùng thân thiện với hắn, cô là có dã tâm tiếp cận hắn, lợi dụng hắn, đi vào Tần gia.

Tần Tuyển suốt đêm không ngủ, tỉ mỉ đem toàn bộ chi tiết hắn gặp gỡ cùng Lâm Yến Vũ suy xét trong đầu, lại liên hệ đến Tiêu Lỗi, lập tức hiểu được toàn bộ mọi chuyện.

Không hề nghi ngờ, cô cùng Tiêu Lỗi đã biết từ trước, rất có khả năng trước kia họ là người yêu, trong vụ nổ khí gas mà Tần Hạc An nói tới, cô may mắn còn sống sót, cũng biết phía sau có người thao túng chuyện này, trăm phương ngàn kế về nước báo thù, một lần nữa gặp lại Tiêu Lỗi. Tất nhiên, Tiêu Lỗi đối với cô tình cũ khó quên, cho nên vẫn dây dưa với cô, cuối cùng hai người còn có đứa trẻ.

Nhưng là Lâm Yến Vũ biết rõ hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ, vẫn mạo hiểm như vậy, có thể thấy được lòng dạ của con nha đầu kia không những thâm trầm, thậm chí còn có chút biến thái. Cô muốn thông qua loại quan hệ loạn luân này, tra tấn từng người trong Tần gia, không thể không nói, làm như vậy quả thật quá tàn nhẫn.

Mẹ kiếp, chuyện này quá khủng khiếp! Từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua chuyện nào bệnh hoạn như vậy. Tần Tuyển ngồi trên xe, liên tục suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. Sau khi phẫn nộ, chỉ còn lại một loại xót xa trước nay chưa từng có xâm chiếm. Lâm Yến Vũ chưa từng yêu hắn, từ đầu đến cuối, cô chỉ yêu Tiêu Lỗi. Những lời này giống như lời nguyền không ngừng lặp lại trong đầu hắn, làm hắn không thể nào yên ổn, cũng không thể suy xét chuyện khác.

Chưa từng yêu hắn, chưa từng yêu hắn! Cái vẻ mặt dứt khoát đó của Lâm Yến Vũ trước đó cứ lần lượt kích động sâu đến Tần Tuyển.

"Dừng xe, trở lại biệt thự Hoài Sơn." Bỗng nhiên Tần Tuyển hạ lệnh. Tài xế và Kiều Dương đều sửng sốt, lại chỉ có thể làm theo chỉ thị của hắn. Tần Tuyển quyết định, không thể chịu thiệt thòi như vậy, không chỉ đối đầu chính diện với cha hắn, mà còn muốn đích thân giám sát Lâm Yến Vũ, không để cô ở sau lưng phá rối, quấy rầy cha mẹ hắn.

Rất hiển nhiên, với dạng tính cách cực đoan cùng tâm tư kín đáo của Lâm Yến Vũ, trong lòng cô thật sự rất khó tha thứ cho Tần Hạc An, sở dĩ bề ngoài cô thừa nhận ông, là vì trong lòng cô còn có âm mưu khác. Cô muốn cho mỗi người trong Tần gia đều không được yên, bao gồm cả cha ruột của cô.

Trở lại biệt thự, đúng lúc nhìn thấy xe của Tần Hạc An chạy vào. Tần Tuyển bước xuống xe, chờ sau khi Tần Hạc An xuống xe, gọi một tiếng cha.

"Đến thăm Yến Vũ?" Tần Hạc An quan sát con trai thật kỹ. Tần Tuyển gật đầu: "Nghe nói cô ấy bị bệnh, nên đến thăm." "Trước tiên con hãy theo ta đến thư phòng, ta có lời muốn nói với con." Tần Hạc An cảm thấy hai cha con cần phải nói chuyện với nhau cho tốt, nếu đã muốn công bố thân phận của Lâm Yến Vũ, bằng không hai đứa con này sao có thể giống như trước đây được.

Trong thư phòng, Tần Hạc An không hề giấu diếm, trực tiếp nói với Tần Tuyển, Lâm Yến Vũ là con gái của ông, là em gái cùng cha khác mẹ với Tần Tuyển."Điều đó không thể nào!" Tần Tuyển kích động đứng đậy, nói với chính mình, muốn giả bộ làm ra cái gì cũng không biết.

"Ta đã điều tra qua, cũng làm xét nghiệm DNA, con bé là con gái của ta, con ngồi xuống, nghe ta từ từ nói chuyện." Giọng điệu Tần Hạc An hòa hoãn, đem ân oán năm đó kể lại hết một lần cho con trai nghe. Tần Tuyển nghe xong mọi chuyện, cũng không quá bất ngờ, so với sự việc hắn đã lường trước thì không sai biệt lắm.

Bởi vì hôn nhân của cha và mẹ không được như ý, nên đã ngoại tình, mẹ lấy cái chết ra uy hiếp, cũng bởi vậy mà đã tàn tật, cha mới không ly hôn, duy trì cuộc hôn nhân không hạnh phúc nhiều năm như vậy, mẹ đối với việc cha ngoại tình nhiều năm không thể tiêu tan, phái người bí mật tạo ra tai nạn nổ khí gas, nổ chết hai mẹ con kia.

Cha biết được hành vi của mẹ, xuất phát từ nhiều sự cân nhắc, tiếp tục che giấu. Nhưng mà, bọn họ đều không nghĩ tới, trong sự cố nổ tung đó đứa con gái may mắn còn sống sót, không biết đứa con gái từ đâu biết được thân thế của chính mình, quyết định về nước báo thù.

"Tiểu Tuyển, ta hy vọng con đừng hận Yến Vũ, con bé thực sự rất đáng thương, lại là con em gái của con, lúc này đây con hãy tha thứ cho con bé." Tần Hạc An rất không hy vọng con cái của mình vì chuyện này mà tranh cãi huyên náo.

Tần Tuyển nghĩ: Cô ta đáng thương, còn tôi thì không ư, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng được các người quan tâm yêu thương dù chỉ một chút? Mẹ thì bị rối loạn thần kinh, cha thì lo sự nghiệp, có ai từng thực sự quan tâm đến tôi? Đứa em gái giả tạo kia, nó không chỉ lợi dụng tôi, mà còn lừa gạt tình cảm của tôi, món nợ này, tôi không dễ dàng quên đi như vậy được.

Trong lòng nghĩ, nhưng trên miệng hắn lại không nói như vậy, nhìn Tần Hạc An nói: "Cha, cha yên tâm đi, chuyện này con sẽ không theo bất kỳ lời nói của kẻ nào. Nếu Yến Vũ là em gái con, cô ấy lại yêu người khác, con cũng sẽ không làm cô ấy khó xử."

Trong lòng Tần Hạc An hiểu rõ con trai không thể không oán hận được, nhưng hắn đã nói như vậy, cũng không còn cách nào để nói thêm gì nữa, đành nói: "Tạm thời, ta sắp xếp cho con bé ở nơi này, là muốn để cho con bé điều trị sức khỏe cho tốt. Hai ngày nữa ta phải đi năm tỉnh ở phía nam để khảo sát, con có thời gian, hãy về thăm mẹ con nhiều hơn, nơi này không cần con quan tâm."

Trong lòng Tần Tuyển hừ lạnh, cha hắn rõ ràng sợ hắn tiếp cận Lâm Yến Vũ, kích thích Lâm Yến Vũ, cho nên nhắc nhở hắn, không cần đến biệt thự Hoài Sơn nữa. Tâm tư vừa chuyển, Tần Tuyển nói: "Cha, trước tiên để con đi thăm cô ấy đã, cha có muốn đi cùng hay không?"

Hai cha con cùng đi lên lầu, vào phòng Lâm Yến Vũ, sau khi gõ cửa, một nhân viên cần vụ bước ra mở cửa. Lâm Yến Vũ đang ngồi trên ghế xích đu nghe nhạc, nghe được tiếng bước chân, đứng lên.

Gương mặt của cô vừa đỏ vừa sưng, sau khi bôi thuốc mỡ thoạt nhìn rất là kỳ quái. Tần Hạc An lo lắng hỏi: "Mặt con làm sao vậy?" Lâm Yến Vũ không lập tức trả lời, nhìn ông, rồi nhìn Tần Tuyển, thấy trên mặt Tần Tuyển có chút không được tự nhiên, cố ý nói: "Ngồi ghế xoay không quen, hơi dùng sức, bị té ngã."

"Con bé này, tại sao không cẩn thận như vậy, lỡ như ngã làm hư cục cưng thì sao?" Tần Hạc An rất quan tâm đến cháu ngoại bé bỏng của mình, không thể xảy ra sơ xuất. Lâm Yến Vũ xoa bụng: "Vẫn tốt mà."

"Khi nào Tiêu Lỗi mới trở về? Nhanh chóng gọi nó đến nhà, thương lượng chuyện hôn sự của hai con một chút, cái bụng này của con không quá hai tháng nữa sẽ lộ ra ngoài, kết hôn sớm một chút mới được." Tần Hạc An lo lắng thay con gái, cảm thấy ngoại trừ để cho cô mau chóng kết hôn với Tiêu Lỗi, không còn biện pháp nào khác. Hai ngày nay, ông đã sớm hỏi thăm qua gia thế cùng điều kiện cá nhân của Tiêu Lỗi một cách tỉ mỉ, cảm thấy rất vừa lòng, cho dù không hài lòng, cũng không có cách nào tốt hơn, đã mang thai rồi, nên tranh thủ gả đi mới tốt.

"Hai ngày nữa anh ấy sẽ trở về." Lâm Yến Vũ đỡ Tần Hạc An ngồi xuống, mâu quang thoáng nhìn thấy cơ miệng của Tần Tuyển hơi co giật, quăng cho hắn một cái liếc mắt.

"Hai ngày nữa cha phải rời khỏi Bắc Kinh để đi khảo sát, con nên cẩn thận một chút, không cần quá mệt nhọc, dưỡng thai cho tốt." Tần Hạc An dặn dò con gái. Ông đã dặn dò nhân viên công tác ở biệt thự, cô ở lại đây mà không dặn dò mấy câu chung quy vẫn lo lắng.

Lâm Yến Vũ nghe nói Tần Hạc An phải rời khỏi Bắc Kinh để đi khảo sát, có chút sợ hãi, có ông ở đây cũng tốt, Tần Tuyển còn không dám làm gì, một khi ông rời khỏi, Tần Tuyển sẽ đối phó cô như thế nào, cô không chắc chắn lắm.

"Tôi nghĩ tôi nên về nhà sống, ở lại đây không tiện." Lâm Yến Vũ muốn rời đi. Tần Hạc An ngăn cản: "Về nhà người nào, ở đây không phải là nhà của con sao, hiện nay tình trạng sức khỏe của con không tốt lắm, vẫn không nên di chuyển nhiều, ở đây cái gì cũng có, con sống ở đây cha yên tâm hơn, sống chỗ khác cha lo lắng."

Nếu con gái đang không có thai bất tiện, Tần Hạc An làm sao bỏ lại cô một mình ở biệt thự, rất muốn dẫn cô theo ra ngoài khảo sát; huống chi, bên ngoài có chỗ nào là an toàn, chỗ này khắp nơi đều là người do ông sắp xếp, cho dù ông không ở đây, cũng không ai động vào cô được.

Lâm Yến Vũ biết không có khả năng ông đồng ý cho mình rời khỏi biệt thự, suy nghĩ mới nói: "Tôi ở đây một mình sẽ rất buồn, ông đưa chìa khóa thư phòng cho tôi đi, tôi muốn tìm vài quyển sách đọc để giết thời gian." Tần Hạc An ừ một tiếng: "Lát nữa ta sẽ nói một tiếng với cần vụ, mỗi căn phòng ở đây con đều có thể tự do ra vào."

Tần Hạc An ngồi một lát thì đi, Lâm Yến Vũ đưa hai cha con họ xuống lầu. Tần Tuyển nhân lúc Tần Hạc An không chú ý, đặt tay trên lưng Lâm Yến Vũ, khẽ đẩy cô. Lâm Yến Vũ nghĩ hắn muốn đẩy mình xuống lầu, hoảng hốt không thôi, vịn vào lan can: "Anh muốn làm gì?"

Tần Tuyển cười yếu ớt: "Đừng khẩn trương, anh sợ em ngã từ trên cầu thang xuống, muốn đỡ em mà." Lâm Yến Vũ bình tĩnh lại, nói to: "Tôi không tiễn hai người nữa, hai người đi đường cẩn thận."

Tần Hạc An nghĩ rằng con gái vẫn chưa tha thứ cho ông, cũng không quan tâm đến việc cô không tiễn mình, đi xuống lầu. Tần Tuyển quay đầu liếc nhìn Lâm Yến Vũ một cái, thấy cô xoay người lên lầu, chẳng qua trong lòng có một chút tư vị, khó chịu nói không nên lời.

Sau khi Tần Hạc An đi năm tỉnh phía Nam khảo sát, hẫu như mỗi ngày Tần Tuyển đều đến biệt thự thăm Lâm Yến Vũ. Có đôi khi, Lâm Yến Vũ khóa trái cửa không chịu gặp hắn, hắn gọi người đến đục mở ra, không thể không gặp cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.