Thiên Nga Đen

Chương 45: Chương 45




Lúc hai anh em nhà họ Diệp chạy tới bệnh viện, Tiêu Lỗi đã ra khỏi phòng phẫu thuật, đang ngồi trong phòng bệnh.”Tại sao anh lại thành ra như vậy? Đánh nhau với lưu manh à?” Diệp Tiểu Hàng vừa bước vào cửa nhìn thấy trên tay Tiêu Lỗi quấn băng trắng, ồn ào một hồi.

Diệp Tiểu Phảng cũng đang bực bội, Tiêu Lỗi này làm sao vậy, gào rống cấp bách gọi họ tới, bản thân lại ngồi ở giường bệnh không nói lời nào. Nhìn thấy đôi mắt của Tiêu Lỗi có chút ướt át, Diệp Tiểu Phảng ngạc nhiên nói: “Tôi thấy cậu cũng chưa đến nỗi nào mà, khóc cái gì?” “Xem ra là rất đau, tay rất đau.” Diệp Tiểu Hàng đứng bên cạnh cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Được rồi.” Diệp Tiểu Phảng ngăn cản lời đùa giỡn của anh ta. Nhìn biểu tình của Tiêu Lỗi, khẳng định là đã xảy ra chuyện rất quan trọng. Tiêu Lỗi ổn định cảm xúc, nói với họ, không tìm được Lâm Yến Vũ, anh tìm thế nào cũng tìm không được cô, rơi vào đường cùng đành phải đi tìm Tần Tuyển, Tần Tuyển đã giấu cô đi.

“Lại là cô ta.” Diệp Tiểu Hàng nói thầm một câu, anh không có ấn tượng tốt với Lâm Yến Vũ lắm, cảm thấy cô có nhiều mưu tính, không phải một cô gái đơn giản.

Diệp Tiểu Phảng cau mày: “Cô ấy là bạn gái của Tần Tuyển, chúng ta cũng không tiện đi đòi người.” Tiêu Lỗi thấy bọn họ đã hiểu lầm ý của mình, vội lên tiếng: “Tại sao hai người còn chưa hiểu nữa, Yến Vũ là em gái của hai người, là con gái Diệp Hinh Nhiên - cô của hai người, bây giờ cô ấy đang mang thai con của em, Tần Tuyển đã biết chuyện này, sẽ giết chết cô ấy.”

“Cái gì!” Hai anh em Diệp gia đồng thời trợn mắt há hốc mồm. Tiêu Lỗi kể rõ chân tướng sự việc với hai người họ, lúc này hai người họ mới có chút hiểu được, vì sao Tiêu Lỗi vừa thấy Lâm Yến Vũ liền không bỏ xuống được.

“Em hoài nghi cha của Mộ Tình chính là Tần Hạc An.” Một câu nói long trời lở đất của Tiêu Lỗi khiến sắc mặt của hai người còn lại đều thay đổi khiếp sợ.

Diệp Tiểu Hàng nói: “Nếu nói như vậy, xem ra cô ấy đã biết thân thế của mình từ trước, cô ấy về nước, là để báo thù thay cho cô. Nhưng làm sao cô ấy lại biết được chứ?”

Tiêu Lỗi nói: “Cha nuôi của Mộ Tình là bạn tốt của dì Diệp năm đó, rất có thể ông ấy biết được chút tình hình, hơn nữa lúc còn sống dì Diệp có lưu lại vài quyển nhật kí, Mộ Tình thường xuyên xem nhật kí này, có lẽ cô ấy đã sớm phát hiện ra điều gì, nhưng lại cố tình che giấu em.”

Diệp Tiểu Phảng suy nghĩ nói: “Đừng vội, muốn biết rõ ràng chuyện này cũng không phải là không có cách. Theo anh được biết, gia đình chúng ta có ít nhất hai người biết cha của Mộ Tình là ai, một người là ông nội, một người khác là… hẳn là thím hai - Phương Nhã Huệ rồi. Thím hai là người trong gia đình có quan hệ tốt nhất với cô, năm đó cô cùng gia đình trở mặt rời khỏi nhà, thím hai còn đi tìm cô vài lần, hy vọng cô có thể quay về nhà.”

“Mẹ em? Mẹ em biết ư?” Diệp Tiểu Hàng nghi hoặc nhìn anh họ của mình. Diệp Tiểu Phảng gật đầu: “Thím ấy không biết thì chúng ta phải đi hỏi ông, dù sao, phải có người biết. Chuyện này có liên quan đến an nguy của Mộ Tình, bọn họ sẽ nói.”

Anh suy nghĩ, nói với Tiêu Lỗi: “Tuổi tác của ông nội cũng đã cao, trước mắt vẫn là không nên làm kinh động đến ông cụ thì tốt hơn. Lỗi, cậu yên tâm, anh cùng Tiểu Hàng sẽ đi tìm thím hai của anh, để hỏi cho rõ ràng, cậu về nhà trước đi, chờ tin tức của chúng tôi.”

Việc này không được chậm trễ, hai người bọn họ nói đi là đi. Tiêu Lỗi cũng không dám trì hoãn nữa, đi đến đơn vị. Nhờ các bộ phận có liên quan, để họ thông qua vệ tinh theo dõi xác định vị trí di động của Lâm Yến Vũ, nhưng trước mắt kết quả mấy lần vẫn giống nhau, điện thoại của Lâm Yến Vũ đang trong khu vực bị che chắn, căn bản không tra ra được phương hướng vị trí của cô.

Sau khi Tiêu Lỗi về nhà, đợi đến khi 11h, hai anh em Diệp gia mới đến. Tiêu Lỗi nghe được bảo vệ cổng hồi báo lại, tự mình xuống lầu tiếp hai người họ.

“Mẹ em nói, chính là Tần Hạc An. Năm đó, ông ta đã kết hôn và có con nữa, còn dụ dỗ, lừa gạt cô của em, còn làm cô mang thai nữa.” Diệp Tiểu Hàng tức giận nói.

Diệp Tiểu Phảng chờ em trai nói xong, mới nói tiếp: “Việc cấp bách của chúng ta hiện tại là phải biết bọn họ mang Mộ Tình đi đâu. Theo anh thấy, nếu Tần Hạc An biết Mộ Tình là con gái ông, chắc là không đến mức gây bất lợi cho nó, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, còn Tần Tuyển thì khó nói lắm, hắn hận các người.”

Tuy nói như thế, Tiêu Lỗi làm sao yên tâm được, con người Tần Tuyển có tính khí thế nào, thời gian qua anh đã hiểu rõ, phân tích nói: “Những nơi mà Mộ Tình có thể đến em đều đã đi tìm qua, chỗ nào cũng không có, em cũng đã đến phòng tranh tìm, nhân viên cửa hàng nói cô ấy chỉ gọi một cú điện thoại, dặn dò chút chuyện rồi không gọi lại nữa. Em cũng đã tìm người theo dõi Tần Tuyển, mấy ngày nay nếu hắn không phải ở công ty thì trở về nhà của hắn ở Hương Sơn, mẹ hắn sống ở đó, em cảm thấy hắn sẽ không mang Mộ Tình tới đó đâu.”

Diệp Tiểu Hàng nói: “Lát nữa em sẽ nói một tiếng với Trường Nhạc, nhờ anh ta điều tra xem Tần Tuyển có bao nhiêu chỗ ở, nếu không được nữa, chỉ có thể lục soát từng nơi.” “Cậu cảm thấy hắn ta ngốc đến nỗi mang Mộ Tình về nhà để chờ cậu đến tìm hay sao? Chắc chắn là bố trí ở bên ngoài.” Diệp Tiểu Phảng nói chen vào.

Sợ Tiêu Lỗi lo lắng, Diệp Tiểu Phảng lại nói: “Nghe cậu miêu tả, rõ ràng là Tần Hạc An biết thân phận của Mộ Tình, bằng không sẽ không đích thân đến thăm nó, theo tình hình này, Tần Tuyển cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa không phải cậu từng nói, sau đó Mộ Tình lại gọi điện cho cậu, nói dối rằng nó đang ở Mỹ sao, nói như vậy tạm thời nó sẽ không bị nguy hiểm, chỉ là không muốn để cho cậu biết được hành tung của nó, sợ cậu lo lắng, đứa em gái này của anh, tâm tư không nhất quán.”

Tiêu Lỗi thở dài: “Em rất sợ cô ấy có tâm tư, cô ấy căn bản không phải là đối thủ của Tần Tuyển.” Diệp Tiểu Hàng nói: “Chỗ Tần Tuyển tốt nhất là để em đi nói, hắn từng gặp phải một chút phiền toái, em đã giúp qua hắn ta một lần, hắn nợ em một ân tình.”

Ba người thảo luận trong chốc lát, Tiêu Lỗi thấy thời gian không còn sớm nữa, tiễn anh em Diệp gia ra cửa. Nhất định là một đêm mất ngủ, Tiêu Lỗi trằn trọc không ngủ được, nhớ thương Lâm Yến Vũ và cục cưng trong bụng cô.

Tại sao không nghĩ tới chuyện cô sẽ mang thai, anh quá sơ sót, mấy ngày ở Y Xuân, căn bản không dùng biện pháp tránh thai, anh vẫn nghĩ là thể chất của cô không dễ dàng thụ thai, bởi vậy ngay cả thuốc cũng không để cô uống, tiếp theo đó cô lại ngã bệnh, vốn không còn rảnh rỗi để lo lắng đến chuyện khác. Vừa nghĩ đến chuyện cô mang thai cục cưng còn bị Tần Tuyển giam giữ, trái tim anh như bị dao cắt.

Về phía Lâm Yến Vũ, cô nhẩm tính, Tiêu Lỗi cũng đã trở về Bắc Kinh. Cô cần phải nghĩ ra biện pháp đem hành tung của cô nói với anh. Tần Tuyển cũng không động tay với cô nữa, nhưng giám sát cô rất chặt chẽ, gần như hạn chế toàn bộ hành động của cô, có đôi khi vào luôn trong phòng ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô suốt một hai giờ đồng hồ.

Chiều nay, Tần Tuyển đi đến cửa phòng của Lâm Yến Vũ, từ cánh cửa nhìn thấy cô đang đứng ở cửa sổ, hơi hơi cúi đầu, khẽ vuốt bụng, hình như đang nói chuyện với cục cưng, rực rỡ của sự thỏa mãn bản năng làm mẹ khiến cho cả người cô thoạt nhìn rất sinh động.

Lâm Yến Vũ không biết ngoài cửa có người đang rình để xem cô, lẩm bẩm: "Cục cưng, mẹ hơi khát, muốn đi pha một tách trà sữa để uống. Cha con sẽ mau chóng trở lại, mẹ nhất định phải tiếp tục chống đỡ, con cũng phải ngoan, cùng với mẹ chờ cha con." Cô lấy cái tách thường dùng, bước về phía cửa phòng.

Ngoài cửa, Tần Tuyển sớm trốn sang một bên, nhìn cô từ trong phòng đi ra, hướng xuống nhà bếp ở dưới lầu, chỉ chốc lát sau, bưng một tách trà sữa trở lại. Hắn cố ý đi qua chỗ cô, quả nhiên, cô bị hoảng sợ, tách trà sữa trong tay bị đổ ra ngoài hơn phân nửa.

"Tiểu Trương —— Tiểu Trương ——" Lâm Yến Vũ kêu nhân viên cần vụ, để cho cô ấy đến lau sàn nhà. Tiểu Trương nghe tiếng gọi liền chạy đến, nhìn thấy Lâm Yến Vũ đứng mặt đối mặt với Tần Tuyển, âm thầm thè lưỡi.

Cô thực sự không rõ quan hệ của hai người này, ngoài mặt thì họ giống như nước với lửa, nhưng bên trong, Tần Tuyển đối với Lâm Yến Vũ không phải quan tâm bình thường, ăn, mặc, ở, đi lại, nhất cử nhất động, hắn đều bắt họ phải báo cáo cho hắn một cách tỉ mỉ, có một lần Lâm Yến Vũ bị sốt nhẹ, trong lúc vô ý cô nhắc tới một câu với Tần Tuyển, không đến nửa giờ Tần Tuyển đã đến biệt thự.

Lâm Yến Vũ đưa cái tách cho Tiểu Trương, dặn cô rửa sạch, xoay người trở về phòng, Tần Tuyển đi theo phía sau cô, cô muốn đóng cửa để hắn bên ngoài, nhưng không thành công.

Lâm Yến Vũ ở ngủ trên giường một lát, lo lắng bất an, lại ngồi đậy, bật tivi lên xem, chuyên mấy chục kênh cũng không có tiết mục nào hay, ngẫu nhiên chuyển tới một kênh, cũng là tin tức Tần Hạc An xuống dưới cơ sở để khảo sát, dứt khoát tắt tivi.

"Rốt cuộc là anh muốn thế nào?" Lâm Yến Vũ nhìn Tần Tuyển, hắn ngồi trên sô pha ở trong phòng cô không chịu đi, cuối cùng cô không nhịn được bèn đặt câu hỏi. Tần Tuyển xem xét cô, kỳ lạ: "Tôi xem cô có thể chống đỡ được bao lâu."

"Anh có thời gian như vậy, chi bằng đến thăm người mẹ điên của anh đi, để tránh cho bà ta trở chứng ra ngoài quấy phá." Lâm Yến Vũ cố tình chọc giận hắn. Cô biết, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, phải tăng cường mâu thuẫn gay gắt, sau đó mới có thể hóa giải được.

"Chuyện của mẹ tôi không cần cô quan tâm, không phải mỗi ngày cô đều mong chờ bà chết sớm một chút sao, mẹ kiếp đừng có ở đó mèo khóc chuột giả từ bi." Tần Tuyển ôm cánh tay, nhìn Lâm Yến Vũ như nhìn một thằng hề, muốn nhìn một chút xem cô còn có thể giở ra những thủ đoạn gì.

Lâm Yến Vũ và hắn nhìn nhau trong chốc lát: "Người đang làm trời đang nhìn, bất luận kẻ nào cũng phải trả giá cho hành vi do chính mình gây ra. Mẹ tôi can dự vào cuộc hôn nhân của cha mẹ anh là bà ấy không đúng, cho nên bà ấy phải chịu đựng nỗi khổ chia cách với người mình yêu suốt 20 năm, nhưng bất cứ ai cũng không có quyền cướp đoạt tính mạng của bà, ngày hôm này sở dĩ Trữ Sương Khiết phải chịu như vậy, chính là báo ứng của bà ta. Anh có thể lấy tôi ra để trút giận, thậm chí giết tôi, cũng không thay đổi được sự thật này!"

Lời nói của cô mạnh mẽ. Tần Tuyển trừng mắt nhìn cô không nói được một lời, càng không thể phủ nhận, trước kia bản thân đã xem thường cô. Cô không chỉ có suy nghĩ rõ ràng, hơn nữa còn có ý chí kiên định.

Lâm Yến Vũ không để ý tới hắn, bắt đầu dùng điểm tâm ngọt và trà chiều mà nhân viên cần vụ đưa tới, cô càng ngày càng mập lên, càng ngày càng lười biếng hơn, mỗi ngày không phải ăn thì là ngủ, không chỉ có ăn nhiều hơn, còn thay đổi đủ loại thức ăn đa dạng, đầu bếp ở biệt thự theo cô mà thảo ra thực đơn, chuẩn bị cho cô các loại điểm tâm cùng quà vặt, cô muốn vỗ béo bản thân cho mập mạp lên, sinh một cục cưng khỏe mạnh.

"Làm thế nào mà cô biết được sự thật?" Tần Tuyển hỏi Lâm Yến Vũ. Mấy ngày nay anh dành thời gian để điều tra, lại không hiểu tại sao Lâm Yến Vũ có thể biết được.

"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm." Lâm Yến Vũ không thèm ngẩng đầu lên, ăn một miếng bánh ga-tô nhân thơm."Cô ở cùng một chỗ với tôi, là để báo thù? Cho dù cô phải gánh chịu hậu quả?" Tần Tuyển lại hỏi. Lâm Yến Vũ không trả lời, lấy khăn tay lau miệng, chuẩn bị ăn một miếng bánh trà xanh khác.

Tần Tuyển bước đến, nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức siết chặt: "Trả lời tôi!" "Vậy anh trả lời cho tôi trước, có đúng là anh không yêu tôi không? Anh nói cho tôi biết, tôi sẽ trả lời anh." Lâm Yến Vũ rất giảo hoạt, cô hỏi một vấn đề mà Tần Tuyển không thể trả lời. Vấn đề này thực sự trí mạng, hiện nay chính là mấu chốt trong mối quan hệ của hai người họ.

Lâm Yến Vũ rất thận trọng, cô biết Tần Tuyển thích cô, thậm chí có thể nói là yêu cô. Quả nhiên cô vừa hỏi như vậy, sắc mặt Tần Tuyển có một tia biến hóa không dễ phát hiện ra, nhưng mà dù cho hắn che giấu tốt cỡ nào, cũng không thoát khỏi cặp mắt giỏi quan sát của Lâm Yến Vũ.

"Cô cho rằng cô là ai!" Tần Tuyển khinh thường hừ một tiếng. "Tôi không cho rằng..." Lâm Yến Vũ vừa mới nói vài tiếng, liền bị sặc, đồ ăn trong miệng thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, ho khan hồi lâu cũng không ngừng.

Tần Tuyển theo bản năng vỗ nhẹ phía sau lưng cô, động tác ôn nhu cẩn thận, người khác không biết khi bắt gặp sẽ cảm thấy hình ảnh này rất ấm áp, như người chồng che chở cho người vợ đang mang thai. Nhưng chỉ có chính họ mới biết, sự ám muội của họ trong lúc đó thực đáng ghê tởm.

Lâm Yến Vũ ngừng ho khan, ngẩng đầu nhìn Tần Tuyển, ánh mắt kia làm người khác phát lạnh, giống như thoáng một cái là có thể nhìn thấu tâm sự của người khác.

Tần Tuyển buông tay ra, không nói gì mà rời đi. Lâm Yến Vũ thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ cần nhìn thấy Tần Tuyển, lúc nào cũng đều khẩn trương, sợ hắn bất lợi với cục cưng trong bụng cô, cục cưng là vận mệnh của cô, cô không thể mất đi đứa bé này.

Sáng nay, khi Tần Tuyển bước vào phòng ăn, thấy Lâm Yến Vũ đang ngồi ở bàn ăn vịt nướng. Bánh bao trắng (lạt) bọc hành, tương ngọt cùng với hương thơm của da thịt vịt nướng giòn tan, trên miệng cô ăn dính toàn là tương.

"Ngồi xuống ăn chút cháo đi, hầm với vịt đó, đặc biệt bổ dưỡng, có thể trị được khuôn mặt nhị ngũ bát vạn* của anh." Lâm Yến Vũ liếc Tần Tuyển một cái, chủ động chào hỏi với hắn.

(*) Nhị ngũ bát vạn: là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn vậy.

Tần Tuyển tức giận đến thở hốc vì kinh ngạc, hắn hoàn toàn không hiểu cô gái này, tại sao còn có thể nuốt trôi được. Cô không biết tình cảnh hiện giờ của mình là gì sao, hay là, cô lại có chủ ý quỷ quái gì khác?

Ngoài miệng thì ăn nói hung hăng, trong lòng hắn trước sau lại không nhẫn tâm độc ác với cô, luyến tiếc, chính là như vậy, hận chính mình vô dụng, hận chính mình ti tiện, nhưng hận như thế nào, vẫn không thể không thừa nhận, đối với cô thực sự luyến tiếc.

Hắn yêu cô, cho tới bây giờ tình yêu không phải muốn yêu là yêu, muốn không yêu thì sẽ không yêu nữa, tình yêu chính là không tự chủ được, mặc dù đã biết dự tính lúc đầu của cô, biết được sự phản bội của cô, trong lòng hắn rất đau, nhưng tình cảm của hắn vẫn còn sót lại ở tận đáy lòng.

Hắn cũng biết, Lâm Yến Vũ chỉ ngụy trang được vẻ bên ngoài, nội tâm cô cũng không vui vẻ gì, cô chỉ vì đứa nhỏ, cố chống đỡ, không để cho bản thân ngã xuống, có vài lần, hắn thừa dịp cô đang ngủ vào phòng nhìn cô, nghe thấy cô ở trong mộng gọi mẹ gọi Tiêu Lỗi, trên mặt đều là nước mắt.

Trong tận sâu thẩm tâm hồn, hai người họ đều là những đưa trẻ bơ vơ, sự đồng cảm này khiến cho họ không thể coi thường sự tồn tại của đối phương. Nhưng xem ra, cô may mắn hơn hắn, ít nhất cô còn có một người yêu thương cô chân thành, cô cùng với người đó sống chết có nhau.

Tần Tuyển chậm rãi ăn cháo, nhìn thấy Lâm Yến Vũ một hơi ăn hết 6 miếng bánh kem, ngăn cản cô ăn miếng thứ 7: "Ăn nhiều như vậy không sợ no chết hay sao, bác sĩ nào nói phụ nữ mang thai có thể rượu chè ăn uống quá độ như vậy. Ăn đi ăn đi, ăn cho no chết luôn đi." Lâm Yến Vũ không để ý đến lời nói của hắn, ăn luôn miếng thứ bảy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.