Thiên Nga Đen

Chương 49: Chương 49




Mấy ngày liên tiếp, Tiêu Lỗi không đến Diệp gia, trong lòng Lâm Yến Vũ nhớ thương, lại không dám gọi điện thoại cho anh, sợ anh còn chưa nguôi giận. Trái lại, Tần Hạc An có gọi đến vài lần, đều bị cô qua loa gác máy. Bây giờ cô không còn lòng dạ để bận tâm đến chuyện khác, việc cấp bách là phải giải thích rõ ràng hiểu lầm trong lúc đó với Tiêu Lỗi.

Chiều nay, Tiêu Lỗi đang đi làm, nhận được điện thoại của người giúp việc ở Diệp gia, trong điện thoại người giúp việc nói với anh, tình hình của Lâm Yến Vũ thật không tốt, sợ rằng sẽ bị sẩy thai.

"Đêm qua thấy ra nước hồng, bác sĩ đã tiêm cho cô ấy, sáng nay tình hình vẫn chưa có chuyển biến tốt, bác sĩ nói, có thể giữ được hay không phải xem hai ngày này." Tuy rằng người giúp việc rất sốt ruột, theo lời dặn dò của Lâm Yến, nói rõ ràng với Tiêu Lỗi.

Tiêu Lỗi vừa nghe xong liền nóng nảy: "Tại sao hôm qua cô không báo cho tôi biết?" "Yến Vũ không cho tôi nói." Người giúp việc ủy khuất nói. Giờ là lúc nào rồi, cô còn không cho nói, Tiêu Lỗi vừa sốt ruột vừa tức giận, vội vàng lái xe chạy đến Diệp gia.

Lúc anh đến Diệp gia, Lâm Yến Vũ đang nằm trên giường trong phòng mình. Diệp Nhất Dân để cho nhân viên cần vụ sắp xếp phòng của Lâm Yến Vũ ở bên cạnh phòng mình, thuận tiện nhìn thấy cháu ngoại bất cứ lúc nào.

Cửa vừa mở ra, Lâm Yến Vũ liền tỉnh giấc, nhìn thấy Tiêu Lỗi bước vào, cô cố gắng chống đỡ muốn ngồi dậy. Tiêu Lỗi nhanh chóng giúp đỡ cô, cô ôm chặt vai của Tiêu Lỗi liên tục khóc lóc, sợ anh rời đi.

"Đừng khóc, không phải anh đã đến đây rồi sao." Tiêu Lỗi vừa thấy cô, mọi loại ưu tư lúc trước đều xóa tan hết, chỉ muốn trấn an cô. Lâm Yến Vũ tựa vào ngực anh, nức nở: "Em cứ tưởng rằng anh không cần em nữa."

"Đừng nói ngu ngốc như vậy, em và cục cưng đều là của anh, cả hai đều phải khỏe mạnh." Tiêu Lỗi sợ cô xảy ra sơ xuất, muốn đỡ cô nằm xuống."Tình hình không có nghiêm trọng như anh tưởng đâu, là em bảo người giúp việc lừa anh đến." Lâm Yến Vũ chủ động nói thật.

"Cái gì! Em!" Tiêu Lỗi hơi bực bội, nhưng cuối cùng cũng yên tâm. Cô không có việc gì là tốt rồi, anh chỉ có ý niệm này trong đầu. Lâm Yến Vũ mỉm cười: “Anh lâu như vậy không đến thăm em, em sợ anh không bao giờ đến nữa, anh không cần em thì em sẽ không sống nổi nữa." Hai mắt nhìn anh, trong ánh mắt đều là sự tha thiết.

"Em đồng ý với anh, không được giấu diếm anh bất cứ chuyện gì nữa." Tiêu Lỗi một tay ôm lưng cô, một tay vuốt ve chơi đùa tóc mái trên trán cô. Lâm Yến Vũ gật đầu, ánh mắt mông lung sáng lên nhìn thẳng vào anh, lông mi cũng không động.

Ngày đó sau khi cãi nhau cùng Lâm Yến Vũ, Tiêu Lỗi cũng có chút hối hận, bởi vậy vừa nghe nói cô khó chịu liền vội vã chạy đến Diệp gia, thấy tinh thần cô không tốt lắm, an ủi cô: "Lời nói của anh hôm đó, giọng điệu nặng nề, em không cần để ở trong lòng. Anh biết trong lòng em có rất nhiều ủy khuất và không cam lòng, nhưng anh không hy vọng em tiếp tục sống trong thù hận, anh tin tưởng dì Diệp trên trời có linh thiêng cũng không hy vọng em như vậy, hiện tại em đã quay về Diệp gia, có người thân yêu thương, không cần suy nghĩ nhiều đến chuyên trước kia nữa, em phải làm lại từ đầu để bắt đầu một cuộc sống mới."

Lâm Yến Vũ im lặng không nói. Tiêu Lỗi tiếp tục: "Em ở đây, Tần Hạc An nhanh chóng sẽ biết được, nếu ông ấy tới tìm em, em đừng ngại tiếp chuyện với ông, bất luận thế nào, khúc mắc của cha con hai người phải được tháo gỡ, em có nhận lại ông ấy hay không là quyền tự do của em, nhưng không cần phải trốn tránh vấn đề."

"Em nghĩ ông ấy sẽ không đến, ông ngoại em cũng không để cho ông ấy đến, ông ấy có mặt mũi mà vào cửa Diệp gia mới là lạ." Lâm Yến Vũ lên tiếng, vẫn oán hận Tần Hạc An. Tiêu Lỗi nhướng mày: "Anh biết. Yến Vũ... Làm sao anh có thể không biết, nhưng anh thật sự hy vọng em đừng nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, cuộc sống của em còn rất dài, hơn nữa hiện tại em sắp làm mẹ, vì cục cưng, em phải kiên cường lên. Chuyện của chúng ta, anh đã nói qua với cha mẹ rồi, họ đồng ý bảo chúng ta phải mau chóng kết hôn." Tiêu Lỗi ôn nhu khuyên giải an ủi.

Lâm Yến Vũ vô cùng ngạc nhiên vui mừng: "Thật sao? Cha mẹ anh không chê bai khi dễ em?" "Họ làm sao có thể ghét bỏ em được, mẹ anh luôn luôn rất thích em, biết em không chết thì vô cùng mừng rỡ, huống chi hiện tại em đã danh chính ngôn thuận là cháu ngoại của Diệp gia, sắp tới chú Lâm cũng sẽ về nước." Tiêu Lỗi nói tin tức này với Lâm Yến Vũ.

Hai mắt Lâm Yến Vũ càng sáng hơn: "Chú Lâm trở về nước ư? Tại sao em lại không biết, em vẫn không dám nói tình hình của em với chú ấy, sợ chú ấy lo lắng."

"Là cậu của em bảo anh gọi điện cho chú ấy, thông báo với chú, em đã nhận lại Diệp gia. Ông ngoại cùng mấy cậu của em đã thương lượng qua rồi quyết định, không cần công khai quan hệ giữa em và Tần gia."

Người của Diệp gia quyết định như vậy đều có đắn đo của họ, Lâm Yến Vũ cũng biết, cô vốn dĩ không có suy nghĩ sẽ nhận lại Tần Hạc An, lúc này nếu đã quay trở về gia tộc, càng không thể nhận lại ông ta. Cho dù là Tần Hạc An, vì cân nhắc đến con đường làm quan của mình, cũng nhất định sẽ không công khai thân phận của đứa con gái riêng.

"Từ nay về sai chú Lâm chính là cha của em, em cũng sẽ không đổi họ, cùng mang họ Lâm với chú." Lâm Yến Vũ cảm thấy như vậy rất tốt. Cô không muốn sửa lại tên lúc trước. Diệp Mộ Tình, cái tên này đã chết theo Diệp Hinh Nhiên, đem kia đoạn tình yêu không muốn nhớ lại kia mà chôn sâu trong lòng đất.

"Lỗi à, em cũng nói với anh một tin tức tốt lành nè." Lâm Yến Vũ nháy mắt, ra hiệu bảo Tiêu Lỗi dựa sát vào cô một chút. Biểu tình Tiêu Lỗi thả lỏng, chờ cô nói tiếp.

Lâm Yến Vũ ôm cổ của anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: "Bác sĩ sau khi kiểm tra giúp em xong, nói em có khả năng đang mang song thai, cho nên bụng của em so với phụ nữ có thai bình thường sẽ lớn hơn. Anh có vui không?"

"Thật quá tốt, thật sự đây là một tin tức quá tốt." Tiêu Lỗi ôm hôn Lâm Yến Vũ, đây thật là rất ngọt ngào. Rốt cuộc anh vẫn đạt được nguyện vọng, anh đã nghĩ lập tức muốn hai đứa con trai. Lâm Yến Vũ ngẩng mặt lên nhìn anh, nũng nịu mỉm cười: "Vậy từ nay về sau anh không được tức giận với em, vất vả lắm em mới có thể quay về bên cạnh anh, anh không được tức giận với em."

"Em không làm loạn nữa chắc chắn anh sẽ yêu chiều em cho đến tận mây xanh luôn, nhưng nếu như em vẫn còn suy nghĩ lung tung, anh vẫn phải giáo huấn em." Tiêu Lỗi say đắm cưng chiều véo cái mũi nhỏ thanh tú của Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ biết thực sự anh sẽ không đối với cô như vậy, an tâm tựa vào trong lòng anh: "Em sẽ dùng cả đời của em để báo đáp cho anh thật tốt."

Tiêu Lỗi cười nhẹ: "Lúc này giữa chúng ta còn nói cái gì đến chuyện báo đáp, em ở cùng một chỗ với anh, chăm sóc em cả đời là trách nhiệm của anh." Khóe miệng Lâm Yến Vũ khẽ nhếch lên, mỉm cười ngọt ngào lan cả vào trong tim.

"Mấy ngày nay em ở Diệp gia có quen không, người trong gia đình đối xử với em có tốt không?" Tiêu Lỗi quan tâm hỏi. Từ nhỏ, cô cùng với mẹ đã rời khỏi nhà sống riêng, lần này trở về gia tộc có thể dung hợp hay không vẫn còn rất khó nói. Tuy rằng cao thấp ở Diệp gia khẳng định sẽ không bạc đãi cô, nhưng mỗi người đều có gia đình của riêng mình, chưa hẳn có thể chăm sóc cô chu đáo.

"Rất tốt, từ cậu đến dì đều đến thăm em, đều rất chiếu cố em." Lâm Yến Vũ nói lời tự đáy lòng.

"Thật sao?" Tiêu Lỗi luôn luôn cảm thấy lời nói này của cô rất hời hợt. Lâm Yến Vũ gật đầu: "Em rất dễ thỏa mãn."

Hai người dựa sát vào nhau, thương lượng chuyện hôn sự một lát. Người giúp việc gõ cửa tiến vào, nói với Lâm Yến Vũ, anh họ Diệp Tiểu Phảng của cô muốn gặp cô. Lâm Yến Vũ bước xuống giường, choàng thêm áo khoác, để Tiêu Lỗi ngồi chờ một lúc.////////////

Trong thư phòng, Diệp Tiểu Phảng nói với Lâm Yến Vũ, cha đẻ của cô Tần Hạc An gửi lời thông qua ba anh, muốn nhận lại con gái. Lâm Yến Vũ vừa nghe tin tức này, vội lắc đầu.

Diệp Tiểu Phảng trấn an cô: "Cha anh cùng mấy chú cũng không tán thành việc em nhận lại ông ta, nhưng dù sao em cũng đã trưởng thành rồi, cho nên quyền quyết định chuyện này vẫn là ở em thôi, ý định của các trưởng bối bảo anh đến nói với em chính là, bất luận em có quyết định như thế nào, mọi người trong gia đình đều sẽ ủng hộ em."

Lâm Yến Vũ cúi đầu suy tư, một lúc lâu sau mới nói: "Em cũng đã bàn bạc với Tiêu Lỗi, muốn cùng Tần Hạc An gặp mặt một lần, bất luận như thế nào, dù sao cũng phải nói cho rõ ràng." Diệp Tiểu Phảng gật đầu: "Như vậy cũng tốt, cũng nên có một kết thúc. Anh sẽ thu xếp chuyện này, em chờ tin tức của anh."

Nhớ ra chuyện gì đó, Lâm Yến Vũ do dự một lát, rốt cục lấy hết dũng khí: "Anh họ, chỗ Tần Tuyển... Xin các anh đừng đối phó với anh ấy, anh ấy thực sự không có lỗi gì với em, là em đã hại anh ấy."

Đây là lần đầu tiên Lâm Yến Vũ gọi anh là anh họ, Diệp Tiểu Phảng hơi kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu được ý tứ của cô, khẽ gật đầu: "Anh biết, chuyện này anh sẽ tìm anh ta nói chuyện. Trước đó Lỗi có xung đột với anh ta, cũng là bởi vì lo lắng cho em, chỉ cần em bình an vô sự, tụi anh cũng sẽ không truy cứu gì cả."

"Cám ơn." Lâm Yến Vũ mở miệng. Diệp Tiểu Phảng cười thản nhiên. Tâm tư của cô gái này quả thật không nhất quán, cô kế thừa toàn bộ sự thông minh của cô, so với cô còn có hơn một phần lý trí, vừa có chủ kiến lại vừa có tầm nhìn, thật hiếm thấy!

Sau khi Diệp Tiểu Phảng đi khỏi, Lâm Yến Vũ trở về phòng nói với Tiêu Lỗi, cô đã được Diệp Tiểu Phảng cho biết, sẽ an bài thời gian gặp mặt Tần Hạc An.

"Có muốn anh đi cùng với em không?" Tiêu Lỗi lo lắng hỏi. Lâm Yến Vũ gật đầu: "Đương nhiên, nếu anh không có ở đó, ông ta lại cho người bắt cóc em nữa thì sao." "Anh thấy chắc không đến mức đó đâu." Tiêu Lỗi thản nhiên cười.

Lâm Yến Vũ cùng cha đẻ Tần Hạc An gặp lại là 10 ngày sau đó, địa điểm được an trong phòng riêng của một hội sở xa hoa. Tiêu Lỗi theo bên cạnh, cũng không tham gia vào cuộc đối thoại của hai cha con họ.

Tần Hạc An thấy bụng của con gái so với trước kia hình như là lớn hơn, hỏi: "Tại sao mới có một tháng không gặp thì lớn lên nhiều như vậy?" "Bác sĩ nói có thể là song thai." Lâm Yến Vũ không có biểu cảm gì, ngồi mặt đối mặt với Tần Hạc An.

"Yến Vũ, nếu con không thích sống ở biệt thự Hoài Sơn, cha có thể sắp xếp cho con một chỗ ở khác..." Tần Hạc An biết rõ con gái bài xích ông, nhưng vẫn muốn sống cùng một chỗ với cô.

"Tôi sẽ không đi theo ông, ông cũng không phải là cha tôi." Lâm Yến Vũ không đợi ông nói tiếp, mỉa mai một câu. Môi Tần Hạc An khẽ động, dường như muốn nói gì đó, lại nuốt xuống, chuyển đề tài: "Nhật ký của mẹ con, con không phải đều đã xem qua sao, con không thừa nhận thì cha cũng là cha của con."

"Tôi chỉ biết là, mẹ tôi một mình nuôi nấng tôi trưởng thành, sau đó lại còn chết ở tha hương, ông có dám ở trước mặt tôi thừa nhận, ông sớm đã biết ai là người đứng sau thao túng sự cố nổ khí gas lần đó hay không?" Lâm Yến Vũ cố tình nhắc tới chuyện này, quan sát phản ứng của Tần Hạc An.

Quả nhiên, ngay lập tức ánh mắt của Tần Hạc An sụp xuống, cho dù ông giỏi che giấu cảm xúc, nhưng nhắc tới cái chết của Diệp Hinh Nhiên, vẫn là không thể không lộ vẻ xúc dộng, mi tâm nhíu lại rất sâu, ánh mắt cũng ảm đạm, chậm rãi thở dài: "Cha biết."

Lâm Yến Vũ nhìn ông, nức nở nói: "Vậy ông vẫn còn muốn nói gì với tôi, muốn tôi gọi ông là cha ư, có thể sao? Là người thân cận nhất bên cạnh ông hại chết mẹ tôi, ông lại làm ngơ, ngay mấy hôm trước, con trai ông còn giam lỏng tôi ở trong biệt thự, mỗi ngày đều giày vò tôi..."

Tiêu Lỗi nghe nói như thế, im lặng ngẩng đầu nhìn Lâm Yến Vũ, Lâm Yến Vũ chạm ngay ánh mắt anh, quay mặt qua chỗ khác lau nước mắt.

Đoạn đối thoại này khiến Tiêu Lỗi khiếp sợ không thôi, cho dù trước đó anh đã biết người đứng sau bày ra màn sự cố nổ khí gas mà mẹ con Diệp gia gặp phải chính là Trữ Sương Khiết, nhưng lại không nghĩ rằng Tần Hạc An cũng biết chuyện này. Khó trách khi đó Lâm Yến Vũ có chết cũng không chịu nói chân tướng với anh, cũng không chịu nhận lại anh, loại sự tình này để nhiều người biết, chính là thêm một phần nguy hiểm, lấy địa vị ngày nay của Tần Hạc An, mặc dù là có quan hệ đến tình cảm chân thành ở trong lòng, ông cũng sẽ lựa chọn ẩn nhẫn không nói ra, để tránh ảnh hưởng đến con đường làm quan của chính mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Lỗi sinh ra một cỗ cảm giác ớn lạnh.

Tần Hạc An biết ác cảm của con gái đối với mình đã sâu đậm, đành nói: "Yến Vũ, cha cũng có nỗi khổ." Lúc Diệp Hinh Nhiên gặp chuyện không may, ông mới được triệu hồi từ Thanh Hải về Trung Ương, đúng là muốn làm tốt quan hệ với thế lực khắp kinh thành, chuẩn bị phô trương sức mạnh, vạch sẵn kế hoạch trong đầu dùng thời gian vài năm để gót chân có thể đứng vững vàng, sau khi củng cố thế lực sẽ tìm một lý do để Trữ Sương Khiết xuất ngoại chữa bệnh, đón hai mẹ con Diệp Hinh Nhiên từ nước ngoài trở về, người một nhà đoàn tụ để an hưởng tuổi già.

Khi nhận được tin tức hai mẹ con gặp chuyện ngoài ý muốn phải bỏ mạng, không thể nghi ngờ đúng là sấm sét giữa trời quang, Tần Hạc An nhanh chóng ý thức được, Trữ Sương Khiết có thể đã phát hiện ra ý đồ của ông, tuy rằng hai người bọn họ quanh năm vẫn bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng đối với tính nết của đối phương thì lại quá quen thuộc. Sự cố ở Luân Đôn, Trữ Sương Khiết không thoát khỏi can hệ, có vài lần ông về nhà đều muốn tự tay bóp chết người đàn bà đó, song hết lần này đến lần khác ông đều suy nghĩ, ông vứt bỏ ý nghĩ kích động này, ngược lại âm thầm xuống tay trong thức ăn của Trữ Sương Khiết.

Chuyện ông làm thần không biết quỷ không hay, cả đời Trữ Sương Khiết cũng sẽ không biết được, chồng của bà ấy lại có thể tẩm chất độc mãn tính vào trong thức ăn của bà, bà luôn luôn cẩn thận, nhưng chung quy khó mà đề phòng được. Sử dụng loại thuốc này trong thời gian dài, sẽ gây tổn thương đến thần kinh não, làm cho người đó nóng nảy cáu kỉnh và còn xuất hiện ảo giác, chẳng những bác sĩ không điều tra ra được nguyên nhân phát bệnh mà còn bó tay không có cách điều trị, kết quả cuối cùng chính là não bệnh nhân sẽ bị chết.

"Tôi đã suy nghĩ rồi, cứ tiếp tục thù hận như vậy, chi bằng hãy nghĩ thoáng hơn, từ nay về sau, tôi với ông không có liên quan gì đến nhau, vĩnh viễn cũng đừng nhận lại nhau, ông có con đường làm quan cùng gia đình của ông, tôi cũng có cuộc sống của tôi, kết quả như vậy, đối với ai đều tốt cả." Lâm Yến Vũ kiềm chế cảm xúc, nói với Tần Hạc An quyết định của cô.

Tần Hạc An biết cô rất có chủ kiến, lời nói này tất đã trải qua suy tính cặn kẽ mới có thể nói ra, trong lòng đau đớn, hít vào một hơi: "Yến Vũ, con không thể tha thứ cho người cha này sao? Không thể cho cha một cơ hội, để cha có thể chuộc tội?" "Tôi cho ông cơ hội, vậy ai cho mẹ tôi cơ hội?" Lâm Yến Vũ phản bác một câu.

Đối với người đàn ông ích kỷ cùng dối trá này, trong lòng Lâm Yến Vũ rất rõ ràng, cô cũng sẽ không ngu ngốc giống mẹ cô, bị mê hoặc bởi mấy câu nói của ông ta. Bất luận ông ta có làm chuyện gì, cũng đều xuất phát từ góc độ có lợi nhất cho bản thân, ông ta đã sớm không còn là người đàn ông năm đó yêu say đắm Diệp Hinh Nhiên nữa. Ông ta của bây giờ, vô tình, máu lạnh, hết thảy đều là vì chính bản thân mình.

Tần Hạc An liếc nhìn Tiêu Lỗi một cái, làm như hy vọng anh có thể giúp đỡ khuyên nhủ Lâm Yến Vũ, nhưng Tiêu Lỗi cũng không để ý đến ánh mắt của ông ta, ánh mắt chỉ đảo quanh trên người Lâm Yến Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.