Thiên Nga Đen

Chương 53: Chương 53




Thời gian nghỉ kết hôn trôi qua, cuộc sống trở lại bình thường, Lâm Yến Vũ không tiếp tục kinh doanh phòng triển lãm tranh nữa, mỗi ngày đều ở nhà an tâm dưỡng thai. Người của Nhà họ Tiêu chăm sóc cô vô cùng chu đáo, nhất là Tiểu Tương, mỗi ngày đều theo để xuất của bác sĩ bảo vệ sức khoẻ, nghĩ nhiều phương pháp hầm canh bổ dưỡng cho cô, cô càng ngày càng mập hơn, mập đến nỗi ngay cả đi lại rất vất vả.

Lúc hai đứa trẻ đủ tháng, cô thuận lợi sinh ra một đôi nam song sinh ở bệnh viện, hai cục cưng đều hết sức khỏe mạnh, diện mạo rất giống với Tiêu Lỗi.

Khi mẹ Tiêu mẫu và Tiêu Lỗi mỗi người ôm một cục cưng đem tới trước mặt cô, Lâm Yến Vũ không kìm được vui mừng mà bật khóc, khẽ vuốt khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của cục cưng, cục cưng vừa ra đời hai mắt vẫn chưa mở, bộ dáng mê ngủ trông thật đáng yêu. Từ lúc bắt đầu mang thai chúng, trong lòng cô luôn luôn lo lắng cục cưng có thể khỏe mạnh bình an mà ra đời không, bây giờ rốt cuộc cũng yên lòng rồi.

Lâm Yến Vũ nhìn con, nhìn đứa con của chính mình thế nào cũng nhìn không đủ, nhìn mẹ chồng và chồng nói: “Cục cưng thật đáng yêu.” Mẹ Tiêu vui vẻ nói: “Hai đứa nhóc này, một đứa 5 cân 4 lạng (=2.9kg), một đứa 5 cân 7 lạng (=3.2kg), con nhìn xem, đứa nhóc có khuôn mặt nhỏ nhắn này, giống cha nó nhiều hơn ha.”

Tiêu Lỗi ngồi bên cạnh giường, hôn lên trán vợ yêu, nói với cô: “Đứa mà mẹ ẵm là anh, còn anh ẵm là em.” Lâm Yến Vũ nhìn cục cưng, lại nhìn Tiêu Lỗi, tự đáy lòng sinh ra một cỗ mẫu tính dịu dàng: “Lỗi à, cho em ẵm cục cưng một lát.”

Tiêu Lỗi lại không đồng ý: “Tạm thời còn chưa được, em vừa sinh con, chỉ có thể nằm không thể ngồi dậy, đợi hai ngày nữa có thể xuống giường thì ẵm cục cưng cũng không muộn.”

Thân thể của cô yếu hơn so với sản phụ bình thường, lại sinh song thai, bác sĩ đã sớm dặn dò, nhất định không thể để cô mệt nhọc. Phụ nữ ở cữ, không bồi dưỡng thân thể cho tốt, sau này sẽ để lại rất nhiều di chứng; nếu bồi dưỡng tốt, ngược lại có thể loại trừ một số bệnh trước kia. Nhà họ Tiêu đã sớm thuê một bảo mẫu và cô trông trẻ giàu kinh nghiệm, chuyên chăm sóc mẹ con cô.

“Ngủ một lát đi, giấc ngủ rất tốt cho sức khỏe, ngủ nhiều mới có thể bồi dưỡng sức khỏe tốt.” Tiêu Lỗi giao cực cưng trong lòng cho y tá ẵm đi, thúc giục Lâm Yến Vũ đi ngủ.

“Anh ở đây cùng em nha.” Lâm Yến Vũ mong anh ở bên cạnh mình lúc này hơn bao giờ hết.”Được, anh sẽ không đi, dù sao anh cũng được nghỉ phép, có thể ở bên em 10 ngày. Ngủ đi, anh ở ngay đây.” Tiêu Lỗi lại cúi đầu hôn nhẹ cô, giúp cô đắp lại chăn, còn bản thân thì dựa vào bên cạnh giường đọc sách. Lâm Yến Vũ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, ngủ thật ngon lành.

Khi cục cưng được 2 tuổi, Lâm Yến Vũ dẫn bọn chúng đến Mỹ sống với cha nuôi Lâm Lệ Sinh một khoảng thời gian, mỗi ngày Tiêu Lỗi đều gọi điện thoại cho cô, thúc giục cô về nhà sớm một chút.

“Không phải anh ở Đại Học Quốc Phòng bồi dưỡng à, chờ đến khi anh tốt nghiệp thì em và con lại trở về, bằng không cả ngày anh đều lên lớp, cũng không thời gian dành cho em và con.” Trong điện thoại, Lâm Yến Vũ trêu chọc chồng yêu.

Tiêu Lỗi đứng ở cửa sổ thư phòng, nghe nói vậy vội hỏi: “Em vẫn nên trở về nhanh chút đi, cha mẹ anh đều rất nhớ cháu nội, nhất là mẹ anh, chắc cũng sắp phát điên rồi, càm ràm cả ngày.” Lâm Yến Vũ cười thầm trong bụng: “À, thì ra là vậy, do ông bà nhớ cháu nội, anh mới thúc giục mẹ con em trở về. Được rồi, để em nói bảo mẫu dẫn hai cục cưng về nước trước, còn em ở lại đây thêm 2 tháng nữa.”

“Em dám!” Tiêu Lỗi biết rõ cô đang nói đùa, nhưng vẫn sốt ruột nhịn không được.”Em có gì mà không dám, anh lại không thể bay sang Mỹ để bắt em.” Lâm Yến Vũ cười khanh khách. Tiêu Lỗi hừ một tiếng, giọng điệu chậm rãi: “Mau quay về đi! Hừ… Anh nhớ em.” Lâm Yến Vũ hài lòng, không nói nhiều nữa.

Trên máy bay trở về Bắc Kinh, bảo mẫu ẵm hai cục cưng ngồi đằng trước, hai vệ sĩ ngồi ở phía sau, một mình Lâm Yến Vũ ngồi ở giữa, lật xem tạp chí mới nhất.

“Khí chất cao sang, dáng người cũng đẹp, không giống như đã từng sinh hai đứa con.” Nhóm tiếp viên hàng không lén lút bàn tán về Lâm Yến Vũ, đánh giá trang phục của cô từ trên xuống dưới.

Một chiếc quần Givenchy cắt may tinh xảo cùng với chiếc áo sơ mi tơ tằm trắng, phối với một chiếc thắt lưng cổ điển màu xám, mái tóc dài đặc trưng của châu Á tùy ý buông xõa trên vai, vừa chấm ngang lưng, trên chân mang một đôi giày cao gót hẹp và nhọn màu đen đế đỏ cao khoảng 8 phân, trên ngón tay trắng nõn đeo một chiếc nhẫn kim cương xanh, chắc là sợ ngồi lâu trên máy bay có chút lạnh, trên vai cô có khoát một cái áo choàng len màu be sáng, toàn thân phối hợp không tầm thường, hiển nhiên đây là người vợ được người chồng có tiền nuông chiều.

Người còn lại nói: “Đúng vậy, có một ông chồng giàu có, sợ ba mẹ con ngồi không thoải mái, liền bao cả chiếc máy bay.” “Tôi nghe giọng điệu mấy chị bảo mẫu kia, nói cái gì mà Tư Lệnh Viên, phỏng chừng người này là con dâu của lãnh đạo nào đấy.” Một người đè thấp giọng, nói cho hai người còn lại biết.

Hai người kia giật mình: “Chả trách, chuyến bay này của chúng ta là mô hình chuyến bay khứ hồi Mỹ tốt nhất, nếu không được đặt trước, căn bản không thể thuê cả chiếc máy bay.” Kiến thức của nhóm tiếp viên hàng không ở khoang hạng nhất rộng rãi, nhân vật nổi tiếng giàu có, chính khách quyền quý, có người nào mà chưa từng thấy qua, quan sát đánh giá sẽ biết được thân phận đối phương.

Sau khi xem xong tạp chí, Lâm Yến Vũ cầm lấy tờ báo, đây là nhật báo tiếng Trung ở New York, khi cô ở Mỹ vẫn thường đặt mua, tin tức nổi tiếng khách quan và công chính.

Có điều nội dung hấp dẫn cô là tin tức đề cập đến lĩnh vực chính trị trong nước, căn cứ vào danh sách đề cử của Thủ Tướng Chính Phủ, hội nghị lần thứ X của quốc hội khóa Y đã thảo luận và thông qua đề nghị Z vị đồng chí đảm nhiệm chức vụ Phó Thủ Tướng Chính Phủ, đề ra một danh sách thành viên chính phủ mới.

Khó hiểu là, Tần Hạc An trước đó rất được ủng hộ lại không được liệt kê ở đây, Lâm Yến Vũ kinh ngạc rất nhiều, pha vài phần hả hê. Có mấy lần cô về nhà mẹ, trên bàn cơm nghe được người trong gia đình thảo luận, hình như cô đã từng nghe ai nhắc qua, danh tiếng của Tần Hạc An ở trong Đảng không tệ, sau hai phiên họp rất có khả năng được đề bạt vào vị trí Phó Thủ tướng, tại sao trong nháy mắt gió lại đổi hướng thế này?

Lâm Yến Vũ lấy điện thoại vệ tinh từ trong túi ra, muốn gọi điện cho Tiêu Lỗi hỏi một chút, nhìn đồng hồ, còn không đến một giờ máy bay sẽ hạ cánh, vẫn nên để về nhà hỏi lại thì tốt hơn.

Đoàn người mới từ cửa đi ra, Lâm Yến Vũ liền nhìn thấy Tiêu Lỗi đứng cách đó không xa đợi đón máy bay, bước nhanh tới, ôm chầm lấy anh, gần một tháng không gặp, vừa nhìn thấy anh, một cảm xúc nhớ thương đột nhiên dâng trào.

Hai thằng nhóc vừa nhìn thấy cha, cũng giãy dụa trong lòng bảo mẫu đòi tụt xuống dưới, tập tễnh chạy đến ôm chân của cha chúng.”Cha… Ôm… Cha…” Hai thằng nhóc nói chuyện vẫn chưa lưu loát, chỉ có thể phát ra từng từ một.

Tiêu Lỗi nhìn hai anh em mặc quần áo giống nhau như đúc một trái một phải ôm chân mình, bế đưa anh lên, lại tiếp đứa em, tươi cười rạng rỡ, Lâm Yến Vũ nhìn bộ dáng ba cha con họ thân thiết với nhau, cười nhẹ.

Nhóm tiếp viên hàng không nhìn thấy cả nhà bốn người họ từ xa, đã sớm không nén được tò mò, muốn nhìn xem diện mạo chồng của người phụ nữ xinh đẹp kia một chút, nhìn thấy, đều hâm mộ kinh ngạc, áo sơmi quần tây đơn giản, khuôn mặt sáng sủa, thân hình anh tuấn tiêu sái, người đàn ông này đứng ở đâu cũng đều là một phong cảnh.

Về đến nhà, hai chú nhóc kia được bà nội dẫn đi chơi, Tiêu Lỗi khóa trái cửa lại, muốn cùng vợ yêu thắm thiết một trận. Lâm Yến Vũ vừa rửa mặt sạch sẽ, vừa xõa tóc dài xuống, còn chưa kịp thay quần áo, nhìn vào gương tháo hoa tai bỏ lại vào trong hộp trang sức. Tiêu Lỗi đứng một bên nhìn cô, cái mông tròn trịa được chiếc quần tây khéo léo ôm chặt, từ lưng xuống dưới là một đường cong S mê người, trông hết sức gợi cảm, tiến lên ôm cổ cô.

“Vợ yêu à, em càng ngày càng đẹp.” Tiêu Lỗi luồn tay vào ngực cô vân vê. Lâm Yến Vũ đẩy anh ra: “Tại sao anh tạm thời chờ một lát cũng chờ không nổi vậy, người ta vừa mới trở về, còn chưa được nghỉ ngơi, buổi tối đi, trước tiên em muốn ngủ một lát.” “Buổi tối em hãy ngủ.” Tiêu Lỗi đã chờ không được nữa, trực tiếp tháo nút áo sơmi của cô, ẵm cô lên giường triền miên.

“Anh cũng đã làm cha rồi, còn đùa như vậy.” Lâm Yến Vũ xoa khuôn mặt chồng, cười quyến rũ. Tiêu Lỗi dùng sức trên người cô, hung hăng hôn cô: “Dù cho anh làm ông nội, anh vẫn muốn yêu thương vợ mình.”

Dần dần, đã không còn tiếng nói chuyện nữa, có hơi thở trầm khàn của đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ, một cái, hai cái, tam cái, va chạm vào ở chỗ sâu nhất trong linh hồn, mạnh mẽ và ôn nhu được kết hợp hoàn mỹ, nhuộm đẫm cảnh xuân bên trong hết sức long lanh.

Nhắm mắt lại lang thang trong vương quốc của tình yêu, chốc lát cô lại mở mắt nhìn anh, trên lưng anh phủ một tầng mồ hôi, nắm tay của cô nhẹ nhàng gõ anh, ý bảo anh, bà nội và bọn nhóc đang ở dưới lầu.

Sau khi “ăn uống thích thú no nê” xong, sắc mặt Lâm Yến Vũ kiều diễm hồng nhuận, rúc vào trong lòng Tiêu Lỗi lặng lẽ nói chuyện với anh. Trung Y chú trọng điều hòa âm dương, tinh khí của người đàn ông có thể bảo dưỡng khí huyết của phụ nữ, điều trị hai năm, sức khỏe của cô tốt hơn nhiều so với trước kia.

“Khoảng thời gian em không ở nhà, anh bị dồn nén lắm phải không, tại sao tinh lực lại tràn trề như vậy.” Lâm Yến Vũ cười khanh khách không ngừng, cánh tay quàng lên cô anh. Tuy rằng sinh khí của anh luôn luôn rất dồi dào, nhưng những lúc tạm xa nhau hình như càng uy mãnh hơn.

“Đã kìm nén một tháng rồi, anh có thể được mà.” Tiêu Lỗi thích ý ôm vợ yêu, vùi đầu vào trong mái tóc nâu dài mềm mượt tinh tế của cô, hơi buồn ngủ. Trước đó anh đã tiêu hao rất nhiều thể lực, phải ngủ một lát thì buổi tối mới có tinh thần được.

Lâm Yến Vũ nhớ tới tin tức nhìn thấy ở trên báo khi nãy, hỏi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi không đồng ý ngáp dài một cái: “Chuyện này không phải rất bình thường sao, thay đổi cấp lãnh đạo bất cứ ai cũng không có cách nào đoán trước được, cũng không phải là chuyện mà một người có thể quyết định.”

“Nhưng lúc trước em ở nhà cậu hai ăn cơm, nghe anh của em nói, Tần Hạc An rất được ủng hộ.” Lâm Yến Vũ luôn luôn cảm thấy sự tình có chút kỳ lạ. Tiêu Lỗi thản nhiên cười: “Ông ta không được lên chức, chẳng lẽ không đúng với ý của em sao?”

“Em chỉ cảm thấy kỳ lạ.”

“Không có gì kỳ lạ cả, quyết định của Trung Ương, đồng chí Tần Hạc An bởi vì vấn đề cá nhân không thích hợp đảm nhiệm chức vụ Phó Thủ Tướng Chính Phủ, có sắp xếp khác.”

“Anh nói thật?” Lâm Yến Vũ nghi hoặc nhìn Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi cười: “Em cũng quá coi trọng anh rồi, anh có cấp bậc gì, làm sao biết được quyết định của Trung Ương, chẳng qua anh chỉ đùa một chút thôi.”

Thấy Lâm Yến Vũ vẫn hoài nghi nhìn mình, Tiêu Lỗi ôm cô: “Em đừng lúc nào cũng quan tâm những chuyện mà em không nên quan tâm. Không phải mới nãy còn nói là buồn ngủ sao, bây giờ không mệt nữa à? Mau nhắm mắt lại đi, nhiệm vụ trước mắt của em chính là chăm sóc giấc ngủ của chồng.” Lâm Yến Vũ nghĩ lại cũng đúng, việc này thì liên quan gì đến cô, ngồi máy bay lâu như vậy, vẫn nên ngủ một giấc, nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc Tiêu Lỗi thức dậy, thấy Lâm Yến Vũ vẫn chưa tỉnh, rút cánh tay đang ôm cô ra, tay chân nhẹ nhàng mặc áo ngủ bước xuống giường, đi vào thư phòng, bật máy tính lên, đem một báo cáo mật từ Mỹ gửi đến hoàn toàn xóa sạch trong máy tính, lại đem chương trình giải mã bảo mật điện tín tương ứng xóa sạch sẽ. Sau khi làm xong hết thảy, anh thích thú dựa đầu lên lưng ghế xoay rộng lớn.

Trên áo ngủ dính một sợi tóc dài mềm mại của cô, thuận tay lấy nó quấn quanh ngón tay, sợi tóc quấn quanh ngón tay anh, cũng quấn quanh trái tim anh, làm cho trong lòng anh tràn ngập ngọt ngào và ấm áp.

Hai năm trước, anh từ chỗ của Lâm Lệ Sinh thu thập rất nhiều tư liệu và ảnh chụp có liên quan đến sự cố nổ khí gas ở Luân Đôn của hai mẹ con Diệp gia, hơn nữa còn có các cung cấp trước đó của Diệp Tiểu Phảng, sau khi chỉnh lý lại, làm thành một bản tư liệu chi tiết, ủy thác Lê Tiểu Lê đem tư liệu này đặt lên bàn làm việc của ông nội cô là Lê Minh Thành.

Đây cũng là ý của Lâm Lệ Sinh, muốn báo thù, một phát nhất định trúng, hai mạng người, không thể ra đi vô ích. Tiêu Lỗi nói với chính mình, nếu không thành công, liền dựng lại tiền đồ đến lúc tuổi già. Về phía Diệp gia, Tiêu Lỗi đã sớm thương lượng cùng với họ, người của Diệp gia được xem như là một đệ nhất gia tộc trong quân đội cũng giống như hai người họ, không hy vọng Tần Hạc An lại tiếp tục thăng chức.

Lê Minh Thành sau khi nhìn thấy những tư liệu đó thì rất kinh ngạc, lập tức âm thầm triển khai điều tra, chứng minh được tính thật chân thật của tin tức trong tư liệu cung cấp, vô cùng tức giận, nhưng mà, Lê Minh Thành cũng không có dùng bất cứ hành động gì.

Đối với chuyện này, Tiêu Lỗi và Lâm Lệ Sinh cũng không cảm thấy bất ngờ, Lê Minh Thành quyền cao chức trọng, có ảnh hưởng đến thượng cấp, làm bất cứ chuyện gì ông đều phải có động cơ và cân nhắc kỹ lưỡng, ông án binh bất động, không có nghĩa là trong lòng ông không tồn tại khúc mắc đối với Tần Hạc An.

Chỉ cần nhân vật thượng cấp có nhận định đối với Tần Hạc An, con đường làm quan của Tần Hạc An tất nhiên đã bị ảnh hưởng, với tuổi tác hiện giờ của ông ta mà nói, lần này không thăng chức, sau này cũng sẽ không còn cơ hội.

Lúc Tiêu Lỗi ra khỏi thư phòng, nhận được điện thoại gọi về của em trai Tiêu Miểu từ Đức, trong điện thoại Tiêu Miểu nói, nó muốn nhân dịp nghỉ hè về nước thăm người thân, nó đã muốn gặp hai đứa cháu từ lâu.

“Anh, cả nhà khỏe không, cha mẹ khỏe không?” Tiêu Miểu hỏi. Tiêu Lỗi mỉm cười: “Cha mẹ khỏe lắm, không có ngươi cả ngày gây phiền phức cho họ, hai người họ cái gì cũng tốt.”

“Anh với chị dâu sao rồi? Hai người tốt cả chứ? Còn có hai đứa cháu của em nữa.”

“Chị dâu ngươi vừa dẫn theo hai đứa nhóc thăm người thân từ Mĩ trở về, cô ấy cũng khỏe lắm.” Tiêu Lỗi nhìn thấy Lâm Yến Vũ không có trên giường, đoán chắc là cô đã đi xuống lầu.

Cùng nói vài câu với Tiêu Miểu, Tiêu Lỗi thay quần áo đi xuống lầu, nhìn thấy Lâm Yến Vũ đang ôm nhóc em Minh Minh để đút cháo cho nó ăn, còn nhóc anh Thông Thông thì ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng bà nội.

“Mẹ, Tiêu Miểu nói tuần sau nó về nước.” Tiêu Lỗi bước đến, nói tin tức tốt này cho mẹ. Quả nhiên, mẹ Tiêu vô cùng cao hứng, bà đã gần một năm không nhìn thấy con trai út, đang rất nhớ nó.

“Tuần sau sẽ về, nhanh chóng dọn dẹp phòng cho nó. Đúng rồi, mẹ phải gọi điện thoại cho cha con, để ông nói với thư ký, điều chỉnh lại công tác biểu của tuần sau, gần đây cha con hay đi dự hội nghị, cũng chưa có thời gian về nhà ăn cơm.” Mẹ Tiêu buông cháu nội ra, để cho bảo mẫu ẵm, bản thân mình thì đi đến bên cạnh gọi điện thoại cho chồng.

Tiêu Lỗi ừ một tiếng, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Yến Vũ, cầm lấy muỗng và chén trong tay cô, tự mình đút con ăn cháo, một bên đút một bên nói với Lâm Yến Vũ: “Miểu Miểu hỏi, chị dâu khỏe không, anh nói với nó, thật sự rất khỏe.”

Lâm Yến Vũ nói: “Một mình Miểu Miểu ở nước ngoài rất cô đơn , còn mấy năm nữa mới có thể tốt nghiệp?” “Còn 2 năm.” Tiêu Lỗi cẩn thận giúp con lau khóe miệng dính nước canh. Hai vợ chồng vừa đút con ăn, vừa nói chuyện phiếm.

Thông Thông nhìn thấy cha mẹ ẵm em trai, từ trong lòng bảo mẫu tụt xuống dưới, vịn sô pha đi đến bên cạnh cha, há to cái miệng nhỏ nhắn, cũng chờ cha đút cháo cho nó ăn, Tiêu Lỗi đúng lúc đang múc 1 muỗng cháo, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của con, buồn cười, đưa muỗng cháo vào trong miệng con.

Minh Minh nhìn cha đút muỗng cháo cho anh trai ăn, hai mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào chiếc muỗng trong tay cha, có chút sốt ruột nắm chặt tay nhỏ xíu lại, vẫy vẫy.

Lâm Yến Vũ sợ hai đứa nhóc tranh nhau, gọi bảo mẫu bưng thêm một chén cháo lại, cô cùng Tiêu Lỗi một người đút một đứa. Tiêu Lỗi mỉm cười ngăn cản: “Không cần đi lấy, cứ đút như vậy mới có thể ăn nhiều một chút, bình thường đút như thế nào cũng không chịu ăn, có người giành giật, sẽ tập trung vào ăn.” “A, anh xem con là con chó nhỏ sao, đứa nào há miệng to hơn thì cho đứa đó ăn.” Lâm Yến Vũ mỉm cười.

Cả gia đình hoà thuận vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.