Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

Chương 17: Chương 17




Thật ra mỗi người đều từng trải qua một cái chớp mắt, mà sau đó, cả một cuộc đời, chỉ là muốn tìm về cảm giác chớp mắt đấy.

Ra khỏi phòng triển lãm, tôi vừa nhìn bên ngoài, mới vừa khoảng năm giờ.

Tiến lên ôm lấy cánh tay Mộ Nghịch Hắc, tôi ngẩng đầu ngó anh, cười đến mức có chút nịnh nọt: “Gia, em có chút chuyện cần xin ý kiến của lão ngài.”

Anh hạ lông mi xuống liếc tôi, một dáng vẻ đế vương từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Em lại có ý nghĩ đùa giỡn gì à?”

Tôi cười hắc hắc, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Có vài người bạn tốt của em nghe nói lão ngài đại giá quang lâm đến thành phố X, vô cùng phấn khởi. Muốn mời lão ngài đêm nay đi Kim Hải Ngạn nơi có đồ biển đứng đầu toàn thành phố cọ xát một lần, nhân cơ hội trông thấy dung nhan của lão ngài. Không biết lão ngài có chịu hân hạnh được đón tiếp hay không?”

Nói xong, tôi chớp chớp hai tròng mắt nhỏ, vẻ mặt chờ mong nhìn anh.

“Mấy giờ?” Anh hỏi tôi.

“Sáu giờ.”

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ: “Có những ai?”

“Em có nói qua với anh Tiếu Dao Dao, Lục An Thần, còn có……” Tôi chần chờ một chút, “Còn có Trình Quân cùng bạn gái của anh ta.”

Anh mím khóe miệng lại, bộ dáng im lặng suy nghĩ.

Trong lòng tôi, kỳ thật là có chút khẩn trương . Bởi vì, anh chưa từng mang tôi đi vào trong thế giới bạn bè của anh. Cho nên, tôi không xác định anh có sẵn lòng bước vào thế giới bạn bè của tôi không.

“Hạ Tiểu Bạch.” Anh gọi tôi, vẻ mặt có chút khó xử.

Trong lòng tôi hơi có chút mất mát, nhưng vẫn là vẻ mặt ý cười nhìn anh: “Vâng?”

Khóe mắt anh lấp lánh một chút, hỏi tôi: “Cửa hàng bách hóa gần nhất chỗ em ở đâu?”

Tôi ngây ngốc: “Hả?”

Nâng tay nhéo nhéo mặt tôi, anh cười đến sáng lạn: “Cô bé ngốc! Chỉ còn một giờ, còn không tìm một chỗ đưa gia đi hóa trang một chút, không sợ đến lúc đó người mất mặt là em à?”

Tôi nhìn nhìn quần dài áo phông trên người anh nói, nói: “Bộ quần áo trên người anh tốt lắm mà? Rất tự nhiên rất thoải mái mà?”

Trong mắt anh hiện ra một tia quỷ dị: “Anh cuộc đời này còn chưa mặc qua quần áo tình nhân. Hạ Tiểu Bạch, hôm nay chúng ta mặc thử đi?”

Tôi ngây ngốc nhìn anh: “Quần áo tình nhân?”

“Đúng!”

Nói xong, anh đưa tay vẫy một chiếc taxi, đem tôi đẩy vào trong xe, hướng lái xe nói: “Tài xế, phiền anh chở chúng tôi đi đến cửa hàng bách hóa gần nhất.”

Buổi tối sáu giờ.

Khi tôi cùng Mộ Nghịch Hắc tới Kim Hải Ngạn, toàn bộ mọi người đã đến chờ đông đủ, đang vây quanh bàn nói chuyện phiếm. Sau khi đơn giản giới thiệu hai bên, tôi kéo anh ngồi xuống bên người Tiếu Dao Dao, cũng bắt đầu dặn nhân viên phục vụ dọn đồ ăn.

Dao Dao từ trước đến nay không sợ cái gì, vậy mà cũng có chút dụt dè. Hôm qua “em rể của chị” còn đọng lại bên miệng, bây giờ lại gọi không được. Ngượng ngùng một chút, chị hoàn toàn nói tiếng Quan Thoại không được chuẩn cho lắm, cung kính xưng hô với anh một câu: “Mộ Nghịch Hắc, ngài ngồi! Hôm nay đừng khách khí, đây đều là người trong nhà.”

Anh cười: “Được.”《bigbab0l.wordpress.com》

Tôi hướng Dao Dao trừng mắt nhìn, thấp giọng nói một câu: “Còn ‘ngài’ chứ? Chị Dao Dao, ngài cũng quá khách sáo đi?”

Chị lại gần đây, ở bên tai tôi nói thầm: “Chị cũng nói tiếng Quan Thoại giống em, đừng nghĩ xoay tay phải tặng mình hai cái tát nha! Còn có, ngài Mộ nhà em khí chất quá lơn, chị không chịu được!”

Tôi thấp giọng cười: “Không tiền đồ!”

Lục An Thần đến là một bộ dáng hiphop, sau khi tùy tiện chào hỏi một tiếng “Người anh em” xong, thuận tay đã đen điếu thuốc đi qua.

Mộ Nghịch Hắc cười nhận lấy, lại đặt ở một bên không hút, giải thích nói: “Tiểu Bạch khí quản không tốt, không thể ngửi được khói thuốc.”

Tôi sững sờ, đang nghĩ tới “Tôi khi nào thì nói cho anh khí quản của tôi không tốt, không chịu nổi khói thuốc”, ngẩng đầu, lại đón lấy ánh mắt Trình Quân có chút đăm chiêu.

Anh ta ngồi đối diện ở trước mặt tôi, mặc một cái áo sơ mi kẻ caro đơn giản, bộ dáng dịu dàng như ngọc. Mà Đại Thông Hoa bên người anh ta cách ăn mặc lại giống như con chim công, ánh vàng lấp lánh, như là muốn đi lễ hội lớn tham gia trao giải. Hai người này lại ngồi cùng nhau, thật có chút không phù hợp lắm.

Triệu Thông Hoa liếc nhìn tôi cùng Mộ Nghịch Hắc cùng mặc một bộ áo phông màu trắng + quần ngố màu lam đơn giản giống nhau, nũng nịu hỏi: “Mộ học trưởng, anh cùng Tiểu Bạch hai bộ quần áo này lại là kiểu dáng tình nhân mới nhất mùa này phải không? Mấy ngày trước đây, em cùng Trình Quân dạo phố thì thấy được cái này đây mà!”

Khi cô ta nói tiếng phổ thông, giọng nói lại càng mềm mại hơn, khiến cho dạ dày tôi không khỏi bốc lên một trận.

Nghiêng người qua, tôi nói với Tiếu Dao Dao: “Em vừa nghe thấy Đại Thông Hoa nói tiếng Quan Thoại với em, em cũng nghĩ muốn xoay tay phải tặng cô ta hai cái tát!”

Dao Dao nhíu mày, cười đến mức quỷ dị.

Mộ Nghịch Hắc ấm nóng mà nhìn tôi liếc mắt một cái, nhìn Thông Hoa thản nhiên đáp: “Đúng. Tiểu Bạch của tôi có làn da trắng, mặc cùng với tôi đẹp chứ?”

Đại Thông Hoa dường như bị nghẹn một chút, ngượng ngùng nhìn tôi liếc mắt một cái, đáp: “Người thế nào a, hai người mặc đều rất đẹp. Đúng không, Trình Quân?”

Trình Quân thản nhiên liếc mắt lướt qua tôi cùng Mộ Nghịch Hắc một cái, gật đầu: “Ừ.”

Dao Dao cười cười, ở bên tai tôi khẽ nói: “Tiểu Bạch, em được đấy! Đến quần áo tình nhân cũng mặc vào, xem ra phát triển thật rất không tồi nha?”

“Thế nào a? Em là bị ép buộc !” Ta đè thấp giọng nói xuống, “Anh ta đây là nghĩ muốn ở trước mặt Trình Quân thị uy đây mà! Ấu trĩ!”

“Đây chứng tỏ anh ta quan tâm tới em thôi!”

“Cắt! Em cùng anh ta ăn mặc như vậy, cũng bị người quen nhìn thấy, em về nhà cũng chuẩn bị được mẹ em sử dụng hình phạt nghiêm khắc tra hỏi.”

“Tìm được một bạn trai anh tuấn hào phóng như vậy, cho dù đứt tay đứt chân cũng đáng, cô bé em cũng phải biết vừa lòng chứ!”

Tôi vừa muốn phản bác, bên này lại nghe thấy giọng hát xé của Lục An Thần hét lên: “Này, hai cô gái kia ơi! Thì thầm yên lặng nói cái gì vậy? Có cái gì nói, ngăn giọng hát, để cho mấy người bạn thân này cùng nghe a?”

Dao Dao cười: “Em cùng Tiểu Bạch nói, trước đây coi Lục thiếu gia thấy năm người sáu người coi như là chỉ có một mình công tử tốt, lúc này cùng ngài Mộ nhà nó so với— —”

“ Được! Em gái Dao, lời nói này của em vẫn là cùng với Tiểu Bạch lén lút nói đi!”

Vài người cười cười, bầu không khí trên bàn ngay tức khắc thoải mái không ít.

Lục An Thần đặt chính là phần món ăn hải sản, tránh khỏi cho chúng tôi gọi món ăn. Sau khi người phục vụ đem nước trà đổ ra, bắt đầu lần lượt bày đồ ăn trên bàn.

Tôi đem ghế tựa di di đến chỗ Mộ Nghịch Hắc bên kia, ghé vào bên tai anh nói: “Bạn bè của em luôn luôn phóng khoáng như vậy, anh cũng đừng gò bó, mở rộng cái bụng tận tình ăn nhiều vào!”

Anh gật đầu, ôn nhu đáp: “Được.”

Trên một bàn ngoại trừ Mộ Nghịch Hắc, đều là người sinh trưởng ở thành phố này. Vì muốn tỏ ý tôn trọng với anh, mọi người cũng đều dùng tiếng Quan Thoại trao đổi.

Dao Dao cùng An Thần làm việc cùng một chỗ, khi họp phỏng vấn cũng đều phải dùng tiếng Quan Thoại, cảm thấy đây cũng không thấy ngượng ngịu cho lắm. Đại Thông Hoa hàng ngày ở trường học cũng rất ít nói tiếng địa phương với tôi, đương nhiên bây giờ cũng sẽ không cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng thật ra hai người tôi và Trình Quân, vừa nghe thấy phía bên kia trầm bổng du dương mà nói tiếng Quan Thoại, da gà trên người đã thay nhau không ngừng mà mọc lên như vậy, cả người giống như bị kim đâm, ngồi đứng khó khăn!

Vì để cho đôi bên ít bị giày vò, đôi ta đêm nay cũng đều có lòng mà tận lực ít nói nhất.

Rượu quá tam tuần, không khí trên bàn dần bốc cháy.

Dao Dao cũng làm qua mấy ly rượu trắng, cũng trở nên phóng khoáng. Hoàn toàn đối với Mộ Nghịch Hắc một câu một cái“em rể”, một câu một cái “miệng rộng Tiểu Bạch”, khiến cái mặt dày của tôi cũng không nhịn được.

Mà vẻ mặt Mộ Nghịch Hắc cũng là đầy ánh hồng, một bộ dạng cực kỳ thoải mái.

Tôi thấy anh bắt đầu uống rượu, chén chén thấy đáy, một chút cũng không qua loa, không khỏi có chút lo lắng. Kéo kéo quần áo anh, ở bên tai khẽ nhắc nhở nói: “Này! Anh kiềm chê chút a! Uống say, đêm nay anh liền ngủ bên lề đường, em không có khiêng được anh đâu!”

Anh nghiêng mặt nhìn tôi, một đôi mắt phát sáng phát sáng, giọng nói cũng có chút hơi say: “Yên tâm, tửu lượng của anh tốt lắm.”

Đôi mắt nhỏ của tôi trừng: “Vậy cũng không thể uống như thế này, đối với cơ thể không tốt!”

Anh cười cười, cơ thể hơi hơi nghiêng lại, môi liền áp lại gần, hơi nóng thẳng tắp phả bên tai tôi: “Bà quản gia!”

Trong giọng nói, ẩn ẩn ý cười.

Mặt tôi thoáng chốc đỏ lên, vừa giương mắt trừng anh, chợt nghe giọng nói bên kia của Đại Thông Hoa truyền đến: “Ôi Trình Quân, nhìn cái gì vậy? Rượu tràn hết ra rồi.”

Tôi thu hồi ánh mắt nhìn qua, Trình Quân đang cúi đầu dùng khăn ướt lau một chút rượu đổ ra phía trước. Lông mi rũ xuống, trên vẻ mặt một mảng mờ nhạt.

Trong lòng, không hiểu có chút chua chát.

Mộ Nghịch Hắc đem một con tôm hùm đặt ở trong chén trước mặt tôi, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ gõ chén đĩa ở bên cạnh, hé môi nhìn tôi, tiếng nói ấm nóng: “Ăn cái gì ngon ngon đi, đừng ngẩn người.”

Tôi chuyển ánh mắt nhìn anh, anh lại dời mắt, trên mặt hơn một chút lành lạnh.

Lúc này, Triệu Thông Dĩnh nâng ly rượu, mặt mày mang theo ý cười nhìn Mộ Nghịch Hắc: “Học trưởng, chén này em kính anh. Em toàn làm, anh tùy ý.”

Âm thanh rơi rụng, ngửa cổ ra đằng sau, một ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Lục An Thần ở bên hét lên một tiếng: “Được! Em gái, đủ phóng khoáng!”

Mộ Nghịch Hắc cười cười, nâng ly rượu lên nhìn cô ta, tràn dầy ý cười: “Học muội nếu đã làm, anh nào có thể tùy ý?”

Đem ly rượu tiến đến bên môi, ngửa chén lên, cũng một giọt không thừa.

Tôi cúi đầu ăn tôm hùm trong bàn, cõ lẽ vì không chấm nước dấm chua, không hề có mùi vị.

Nói, hai từ “Học muội” kia, cũng khiến cho toàn bộ đầu óc tôi phải phát hoảng nha!

Bên này, Dao Dao giải quyết xong một đống hào, giống như giật mình nhớ tới cái gì đó, đối với Trình Quân nói: “Ôi Trình Quân, chị nhớ rõ Tiểu Bạch có nói em trước đây có thấy qua em rể của chị?”

Trình Quân cười cười, nhìn Mộ Nghịch Hắc nói: “Đúng. Thật vậy, trước khi hai người họ hẹn hò, chúng em đã từng thấy qua.”

Tôi để sò biển trong tay xuống, ngẩng đầu, Mộ Nghịch Hắc cũng đang nhìn anh ta cười.

“Ôi? Chuyện khi nào?” Dao Dao hỏi.

Trình Quân xoay xoay ly rượu trong tay, nhìn Dao Dao nói: “Chị còn nhớ trung học năm đó bọn em được cử đi học viện nghệ thuật Q xem cô gái thiên tài 16 tuổi Tang Tử Du?”

“Nhớ rõ a? Nghe nói ở đại học Q thì nắm không ít giải thưởng thiết kế lớn, về sau lại được cử đi học trường MFA(Master of Fine Arts). Tuổi hẳn là nhỏ hơn chị hai tuổi, tính toán hiện tại cũng 23 tuổi, cũng gần nghiên cứu ba đi?”

Trình Quân gật đầu: “Đúng. Bởi vì cô ấy học vẽ tranh Trung Quốc trước em một khoảng thời gian, sau khi em vào đại học Q, vẫn cùng cô ấy qua lại. Em cùng Mộ Nghịch Hắc, trước đây ở phòng làm việc của cô ấy có gặp qua.”

Nói đến này, anh ta lại nhìn về phía Mộ Nghịch Hắc, mỉm cười nói: “Tôi nhớ rõ Tử Du vẫn gọi anh ‘Mười bốn’.”

Mộ Nghịch Hắc cười đến thỏa đáng: “Đúng, Tam mộc…… Cũng chính là Tang Tử Du[1], là một trong số bạn bè của tôi. Mười bốn, là một biệt hiệu trước đây của tôi. Một thói quen gọi nho nhỏ, đến bây giờ cũng không chữa được.”

Nói đến này, anh cúi đầu nhìn tôi cười cười, “Cái này, Tiểu Bạch cũng biết.”

Tôi đang nghe say sưa, chống lại ánh mắt anh, sững sờ, mới trả lời: “Á, em cũng biết. Bởi vì anh ấy họ ‘Mộ’ có mười bốn nét, cho nên kêu ‘Mười bốn’.”

Dao Dao giật mình, cười nói: “Em rể, không nghĩ tới em còn có biệt danh đáng yêu như vậy!”

Đại Thông Hoa nét mặt cũng mang theo ý cười: “Đúng vậy, hôm nay lại biết thêm một chút về học trưởng mà!”

Tôi âm thầm nôn một chút.

Mộ Nghịch Hắc nhìn tôi liếc mắt một cái, nâng tay phủ lên lưng của tôi, vỗ nhẹ nhẹ, làm như không để ý nói với Trình Quân: “Thật ra, ở sớm hơn trước đấy, tôi cũng đã từng trông thấy anh.”

Tôi cùng Trình Quân đồng thời cùng kinh ngạc.

Anh cười: “Ở lúc kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường đại học S, tôi ở phòng triển lãm học viện nghệ thuật nhìn thấy hai người cùng nhau xem triển lãm. Khi đó, tôi nghĩ hai người là bạn bè nam nữ.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, có chút không thể tưởng tượng nổi!

Khi đó, tôi mới vừa lên năm hai, ở đại học S vẫn không ai biết đến chỉ một mình ăn bữa sáng.

Khi đó, anh vừa mới là sinh viên ưu tú từ Master of Fine Arts nước ngoài giao lưu học tập trở về. Ở trường học, dĩ nhiên tiếng tăm lừng lẫy.

Khi đó, anh cùng một nhóm lãnh đạo từ bên người tôi cùng Trình Quân lướt qua, thản nhiên nhìn chúng tôi liếc mắt một cái. Không chút để ý liếc mắt một cái như vậy, anh thế nhưng lại nhớ rõ!

Trong phút chốc, trong lòng tôi không biết tại sao toát ra rất nhiều bong bóng nước đầy màu sắc— —

Khi đó, thì ra bắt đầu từ khi đó, anh chỉ biết đại học S có một đứa trẻ như tôi! Mà tôi, thế nhưng khi đi theo anh thổ lộ, còn khờ dại nghĩ: Cho dù có bị cự tuyệt thì sao nào? Dù sao anh ta cũng không biết mình!

Lục An Thần ở bên cạnh nghe, cười với Mộ Nghịch Hắc nói: “Người anh em, nói như vậy, anh em hai người duyên phận thật là sâu a?”

Mộ Nghịch Hắc gật đầu: “Đúng, tôi cùng Tiểu Bạch duyên phận quả thật sâu.”

Anh đem câu “anh em hai người ” từ Lục An Thần này tự động ngăn thành bức tường chắn giữa Trình Quân, có chút không phù hợp với hình ảnh ngụy quân tử dịu dàng hoàn hảo từ trước đến nay của anh, rõ ràng có một chút khắc nghiệt mà!

Tôi giương mắt nhìn anh, anh mỉm cười nhìn lại, trong mắt có ánh nước sáng sáng!

Giữa lông mày Trình Quân một đường nhăn sâu, hỏi Mộ Nghịch Hắc: “Nghe Tử Du nói, anh hiện tại làm kiến trúc sư ở tập đoàn Phong Hòa?”

Anh gật đầu: “Đúng. Sau khi tôi về nước, làm việc ngay ở đấy.”

“Phong Hòa?” Lục An Thần chen vào hỏi, “Chính là làm kiến trúc sư của tập đoàn Phong Hòa do nước Anh đưa vào thành phố?”? “Hả.”

“Nghe nói tập đoàn Phong Hòa mấy năm trước mới thành lập ở thành phố S, liền đưa giá cao thu mua tòa nhà mỹ thuật tư nhân lớn nhất thành phố S— —Nguyên Sắc, cũng thay tên tòa nhà là phòng triển lãm tranh Phong Hòa.Về sau, cổ phiếu tập đoàn kiến trúc tăng cao, thực lực công ty tương đối hùng hậu.”

Tòa nhà mỹ thuật Nguyên Sắc? Tên này, quen thuộc như vậy……

Mộ Nghịch Hắc nhìn tôi liếc mắt một cái, đáp: “Là như thế này. Tôi cùng Tiểu Bạch lần đầu tiên hẹn hò, chính là ở phòng triển lãm tranh Phong Hòa.”

Tôi đang phân tâm, nghe anh vừa nói như vậy, lập tức nhớ tới nụ hôn chém trời kia cứ thế mà rơi xuống ở trong phòng triển lãm. Trong lòng nóng lên, mặt ngay lập tức bắt đầu đỏ bừng.

Dao Dao bên cạnh vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi, kỳ quái hỏi: “Tiểu Bạch, mặt của em sao đột nhiên đỏ như vậy? A ~ xem ra, chỗ đó có gian / tình!”

Tôi trừng mắt cảnh cáo chị, chị lại càng cười đến mức vui sướng: “Để cho chị đoán a! Chỗ đó, có phải là chỗ hai người lần đầu tiến KISS phải không?”

Tôi nấc mạnh một cái.

“Ha ha! Bị chị đoán trúng sao?”

Tôi lại nấc mạnh một cái.

“Quả thế a!”

Mộ Nghịch Hắc nâng cái chén trong tay lên, từ từ uống một ngụm nước, khóe miệng cất chứa ý cười thật dài.

Ồn ào một trận như vậy, chủ đề này cứ thế ngừng ở đây.

Nhưng mà, đến lúc kết thúc, Trình Quân cũng chưa nói một lời nào nữa. Triệu Đại Thông ở bên anh ta, vẫn nhỏ giọng nói với anh ta cái gì đó, anh ta thỉnh thoảng gật đầu trả lời, thỉnh thoảng cười cười, nhưng từ đầu đến cuối trên mặt thần sắc có chút đăm chiêu.

Sau khi kết thúc bữa ăn, mấy người lại nối tiếp đi quán KTV.

Tôi ở trước cửa quán giải trí gọi điện thoại về cho nhà: “Mẹ, con cùng Dao Dao Trình Quân và mọi người ở một chỗ. Bây giờ muốn đi hat, có lẽ tối muộn mới trở về.”

“Bây giờ đã chín giờ, đừng hát quá muộn. Phải về trước mười một giờ.”

“Được ạ.”

“Cùng Trình Quân cùng nhau trở về đấy!”

“Con biết, cúp nha?”

“Chờ một chút, con gọi Trình Quân tiếp điện thoại một lúc.”

Tôi liếc mắt nhìn Mộ Nghịch Hắc đang quan sát nhìn tôi, do dự một chút, mang điện thoại di động đưa cho Trình Quân: “Này, mẹ em bảo anh nghe điện thoại.”

Anh ta nhìn tôi liếc mắt một cái, nhận lấy điện thoại, đặt đến bên tai, giống như nhiều lần trước đây, khiêm tốn có lễ nghi nói: “Dì ạ, Dì khỏe! Cháu là Trình Quân.”

“……”

“Dì yên tâm, đợi lát nữa cháu nhất định đưa Tiểu Bạch an toàn trở về nhà.”

“……”

“Vâng, cháu không uống rượu, có thể lái xe .”

“……”

“Vâng, Được! gặp lại dì!”

Cầm điện thoại di động đưa lại cho tôi, anh ta thản nhiên nói: “Đợi cùng anh trở về nhà, đừng làm cho dì lo lắng.”

Tôi gật đầu: “A.”

“Tiểu Bạch, gọi điện thoại xong chưa? Chúng ta đi vào thôi!” Lục An Thần ở phía sau gọi tôi.

“A, đến đây!”

Xoay người, Mộ Nghịch Hắc vẫn đang đứng ở tại chỗ nhìn tôi. Vẻ mặt kia, như là đang suy nghĩ cái gì đó.

“Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân, người anh hùng hảo hán kia tình nguyện cô đơn. Người binh sĩ tốt cả người đầy can đảm, chí lớn hào hùng vang xa bốn biển. Đời người ngắn ngủi mấy mùa thu a, không say không ngừng nghỉ. Phương đông mỹ nhân của ta kêu gào, phương tây Hoàng Hà chảy. Rượu ơi đến đây nha, không say không ngừng nghỉ, chuyện tình buồn sầu lòng không yên……”

Trong ghế lô ánh sáng đèn lờ mờ, Lục An Thần ôm chặt micro hát rất vui vẻ.

Tôi nâng cốc thủy tinh ghé sát vào bên tai Mộ Nghịch Hắc, nói với anh: “Anh An Thần hát cũng chỉ biết hát cao / triều, đoạn mở đầu căn bản không ở trong nhịp điệu, cao/triều lại cũng không cần giọng hát, coi như là một bài hát ngợi ca đi.”

Anh cười, hỏi tôi: “Em thì sao? Hát như thế nào?”

“Khiêm tốn mà nói, còn có thể! Ha ha ha!”

Anh gặp tôi cười đến thật thà, trên mặt lộ ra biểu tình không tin: “A?”

“Nếu không, em hát cho gia nghe một khúc hát?”

“Được.”

Tôi bỏ cái cốc xuống, tôi vượt qua cái bàn đá cẩm thạch lớn đi chọn bài hát. Sau khi chọn được 《Tâm Tường》 của Quách Tĩnh, lập tức nhấn “Chuyển bài”.

Bên này trên màn hình đã đổi mới bài hát, Lục An Thần lại còn xúc động ôm micro hát: “Phương đông mỹ nhân của ta kêu gào, phương tây Hoàng Hà chảy ~”

“Chảy cái đầu anh ấy!” Dao Dao tiến lên chặn ngang đoạt lấy micro trong tay anh ấy, đưa cho tôi: “Này, Tiểu Bạch. Hát tốt nha, đừng để mọi người mất mặt đấy!”

Bài hát này mở đầu không có dạo nhạc, hình ảnh vừa xuất hiện, giọng nữ uyển chuyển dịu dàng liền vang lên. Tôi không trả lời, chỉ giơ thẳng tay đối với Dao Da làm cái “OK!” ra hiệu, liền hát lên cùng nhịp điệu.

“Một người nhìn về biển xanh cùng trời xanh nơi xa, khuôn mặt ở trong lòng kia liền lau bớt đi một chút tro bụi. Cá heo từ trước mặt bay qua, em nhìn thấy khuôn mặt cười ánh mặt trời thì thời gian cũng nên được cất giữ, bởi vì không nhiều…… Lần đầu tiên gặp trời đầy mây che khuất bên mặt của anh, chuyện xưa có gì cần phải suy nghĩ giải thích, em cảm thấy anh thật đặc biệt với em……”

Tôi một bên hát, một bên quay đầu nhìn Mộ Nghịch Hắc mà thành khẩn cười.

Tôi biết anh không muốn biết những “Đặc biệt” này — — đặc biệt, đặc biệt đồi trụy, đặc biệt bạo lực, đặc biệt cầm thú, đặc biệt tâm tình không ổn định, còn đặc biệt bên trong thối rữa!

Vẻ mặt anh ẩn ở trong ánh sáng đèn lờ mờ, vẻ mặt không rõ ràng lắm, nhưng hai mắt lại phát sáng tỏa sáng người.

“Trái tim của anh có một bức tường, nhưng em phát hiện thấy một cánh cửa, thỉnh thoảng hiện ra một chút ấm áp. Cho dù anh có một bức tường, yêu thương của em sẽ đặt lên cửa sổ đuổi theo, mở ra cửa sổ anh sẽ nhìn thấy buồn phiền trôi đi……”

Quay đầu nhìn về phía màn hình, khi lời bài hát tích cực lạc quan phát ra từ trong miệng như vậy, trong lòng bỗng dưng giống như có dũng khí dám yêu.

Một khúc nhạc kết thúc, tôi trở lại trên chỗ ngồi, giống như tranh công mà hỏi Mộ Nghịch Hắc: “Thế nào? Em hát thế nào?”

Anh dùng tay xoa xoa cằm, có chút đăm chiêu hỏi tôi: “Bài hát này, không phải là anh đã nghe qua ở đâu?”

Tôi đấm anh một cái, méo miệng nói: “Đương nhiên nghe qua! Đây là tiếng điện thoại di động của em nha!”

“A?” Anh nhíu mày, “Em xác định là cùng một bài hát?”

Tôi tốn hơi thừa lời, nhe răng trợn mắt nhìn anh: “Này! Anh có ý gì?”

Anh cười mà không nói, nét mặt giãn ra, ánh mắt phát sáng.

Vẻ mặt kia, cực kỳ có “Nội hàm”!

“Học trưởng, anh cũng hát một bài đi?”

Tôi đón âm thanh vọng qua, Triệu Thông Hoa nét mặt vui như hoa mà nhìn anh. Bên người cô ta, Trình Quân đang cúi đầu hết sức tập trung gọt vỏ táo. Vỏ táo nối liền thành một cái thật dài, uốn lượn treo ở không trung.

“Tôi rất ít nghe âm nhạc thịnh hành.” Mộ Nghịch Hắc nhàn nhạt đáp.

“Không nhất định phải hát bài hát thịnh hành a? Trong những bài hát lưu trữ ở đây cũng có không ít những bài hát cổ xưa kinh điển, anh tùy ý hát một bài thôi!”

Được! Bản lĩnh làm nũng cũng dùng tới!

Mộ Nghịch Hắc cười cười, không từ chỗi nữa.

Tôi tuy rằng rất muốn nghe anh hát, nhưng khi thấy anh gật đầu, trong lòng đã có chút không vui.

Tiếng nhạc vang lên, tôi nhìn hình ảnh trên MV, hơi hơi có chút sững sờ.

“He deals the cards as a meditation. And those he plays never suspect. He doesn’t play for the money he wins. He doesn’t play for the respect. He deals the cards to find the answer…” (Anh ta trầm ngâm trước những lá bài. Và đi những nước bài không chút nghi vấn. Anh ta không chơi để thắng tiền. Anh ta không chơi để người khác ngưỡng mộ. Anh ta chơi bài là để tìm kiếm câu trả lời……)

Anh chọn đúng là bộ phim 《Leon》(《Sát thủ này không quá lạnh lùng》) nhạc nền 《Shape of My Heart》, tên dịch: 《Hình dạng trái tin tôi》.

Anh hát vô cùng tốt, không chỉ có phát âm chuẩn, mỗi một chỗ đều nắm chắc âm điệu. Âm thanh trầm lắng, như rượu mạnh, giữa lười biếng mang theo một chút ấm nóng của rượu, làm cho tôi không tự chủ được bị đưa vào trong ca khúc……

Trước đây, từng cùng anh ở đại sảnh rạp chiếu phim tự do xem qua tác phẩm điện ảnh kinh điển này. Câu chuyện trong đó nói về một sát thủ cô độc kỳ quái Léon cùng kẻ phản bội mê người Mathilda.

Cuối bộ phim, Mathilda đem chậu Ngân Hoàng Hậu Léon nuôi ở trên bãi cỏ trường học, vẻ mặt yên bình nói: “I think we will be okay here ,Leon.” Khi, bài hát 《Shape of My Heart》thích hợp vang lên, màn hình lướt qua đỉnh đầu Mathilda rồi xa dần, ngày mùa hè New York ánh nắng tươi sáng, cây xanh tươi tốt.

Khoảnh khắc kia, tôi nhìn màn hình, kinh ngạc mà ngây người.

Anh ở bên cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm tôi, nói: “Thật ra mỗi người đều từng trải qua một cái chớp mắt, mà sau đó, cả một cuộc đời, chỉ vì muốn tìm về cảm giác chớp mắt này. Leon khi còn sống, lúc anh ta gối đầu yên ổn lại lần nữa ngủ, anh ta đã muốn đem cái đẹp nhất trong chớp mắt tìm lại. Cuộc đời của anh ta, đã hoàn hảo.”

Khi đó, tôi cũng không thể hiểu lời nói của anh.

Bây giờ lại, anh đứng ở đây cúi đầu hát: “And if I told you that I loved you.You’d maybe think there’s something wrong.I’m not a man of too many faces.The mask I wear is one…”

Lời bài hát ấm áp tình cảm như vậy nghe vào trong tai, như là một loại không chút để ý giải thích.

Trong lòng tôi ấm áp, đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại của Mathilda tinh quái cùng sát thủ lạnh lùng u ám Leon trong bộ phim kia:

Em nghĩ em yêu anh, Leon. Đây là mối tình đầu của em, anh biết không?

Cô chưa từng yêu qua sao biết đây là tình yêu?

em cảm giác được .

chỗ nào?

dạ dày của em, bây giờ nó rất ấm áp, trước đây chỗ này có nút thắt…… bây giờ không có.

……

“I know that the spades are the swords of a soldier.I know that the clubs are weapons of war.I know that diamonds mean money for this art.But that’s not the shape of my heart.That’s not the shape of my heart…”

……

Anh đem micro để bên môi, quay đầu nhìn tôi, khóe miệng sâu vào như ẩn như hiện.

Tôi đưa tay đặt ở ngực— —

Trước kia chỗ có cái nút, hiện tại không có.

Giờ khắc này, tôi nghĩ tôi đã tìm được thất lạc mười năm— —rung động trong chớp mắt.

Trong văn, Mộ Nghịch Hắc muốn tìm về khoảnh khắc đầu tiên trong chớp mắt, chính là trong vườn hoa hướng dương năm đó. Khi anh ta ở trong phòng triển lãm, khi nghe Hạ Tiểu Bạch, đã tìm về.

Mà Hạ Tiểu Bạch, khoảnh khắc đầu tiên trong chớp mắt muốn tìm về, cũng chính là kết thúc triển lãm tác phẩm trại hè năm đó, chớp mắt cô nhìn thấy chữ ký cuối cùng William của bức tranh màu nước『Rung động』. Nơi đấy cô cũng tìm về.

Cho nên hai người đến bây giờ đã hoàn hảo một hồi!

Mọi người có hiểu hay không nha?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.