Hạ Tiểu Bạch, em muốn anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ cho em, anh đây hỏi em, cõi lòng em từng tan nát mất đi mối tình đầu, nếu em lại có cơ hội được trở về bên anh ta, em sẽ nguyện ý buông tay?
Ngày 30 tháng 10.
Buổi sáng Trình Quân đến trường học đón tôi đi tham gia cuộc thi IELTS.
Cuộc thi lần này, vì tôi muốn gạt Mộ Nghịch Hắc, ngay cả Thần Thần ở kí túc xá cũng không nói. Tiếc rằng người định không bằng trời định, buổi sáng tôi vừa đến trường thi, liền gặp được Hàn Sơ Kiến cũng tới tham gia cuộc thi.
Cô ấy cùng Tử Du nhiều ít cũng biết tin tức tôi và Mộ Nghịch Hắc chia tay, lúc cô ấy thấy Trình Quân đưa tôi đến cuộc thi, trên mặt cũng không có vẻ kinh ngạc nhiều, chỉ nhíu mày hỏi tôi: “Tiểu Bạch, cậu thi IELTS A là muốn chuẩn bị xuất ngoại đi du học sao?”
Trong phút chốc nhìn thấy cô ấy, tôi đã biết việc này không thể giấu được nữa, vì thế thành thực đáp: “Đúng, cha mình hy mình sau khi mình tốt nghiệp xuất ngoại du học ba năm, trải rộng thêm kiến thức.”
“Vậy cậu muốn đi sao?”
Tôi cười: “Việc này có lẽ không phải do mình!”
Ánh mắt xinh đẹp của cô ấy hơi hơi trừng, nghiêm mặt nói: “Sao lại không phải do cậu? Nói cho cậu, cha mẹ mình từ lâu đã tính toán muốn đưa mình xuất ngoại du học, kết quả đến bây giờ còn chưa thành công……” Giảo hoạt cười, cô ấy liếc mắt nhìn một người đàn ông cao quý cách đó không xa đã đưa cô ấy đến, hạ thấp giọng nói ở bên tai tôi nói: “Phần thi nói, thi được điểm cao khó, thi được điểm thấp cũng dễ dàng mà! Nếu cậu lo lắng người chấm điểm gây khó dễ, mình có một số chiêu dự phòng, tuyệt đối có thể giúp cậu xử lý thật tốt!”
Nhìn ánh mắt trong trong như nước của cô ấy, tôi than: “Sơ Kiến, mình không giống với cậu. Phí thi bây giờ xấp xỉ là nửa tháng tiền lương của mẹ mình, nếu mình không thi nghiêm túc, sẽ cảm thấy tội lỗi.”
Trong con ngươi màu nâu của cô ấy khẽ chuyển sắc, cúi đầu “A” một tiếng sau, lại hỏi tôi: “Vậy Thập Tứ cũng biết chuyện cậu đi du học chứ?”
Tôi lắc đầu: “Mình cũng chưa nói cho anh ấy.”
Cô ấy có chút đăm chiêu mà gật đầu, lại lên tiếng hỏi tôi thời gian thi, hai người chia nhau đi vào địa điểm thi khác nhau, tham gia cuộc thi viết buổi sáng.
Buổi chiều.
Thi xong phần nói, trên đường Trình Quân đưa tôi về trường, tôi nhận được điện thoại Mộ Nghịch Hắc.
Khi đi vào nhà hàng, anh đã chờ ở đó.
Trước đó anh vẫn ở bên ngoài công tác, khoảng thời gian chúng tôi gặp mặt lần trước cũng một tuần. Xa xa, nhìn anh ngồi ở kia nhíu mi trầm tư, sườn mặt nhìn gầy gò mà giảm mất phần tuấn tú, trái tim tôi lại chát chát chua chua, thắt thắt mà đau, trên mặt lại còn biểu hiện thản nhiên lạnh lùng, sóng lớn không dậy nổi.
Mọi người đều nói “Vô tình nhất con hát”. Sở dĩ trong thời gian ngắn tôi có thể trở lên tài năng như vậy, tu luyện được thất tình[1] không lộ mặt, chẳng qua là dựa vào kịch bản được viết tốt bởi chính mình, cố gắng diễn thật tốt cái nhân vật tuyệt tình kia mà thôi.
CC nói đúng, chỉ cần muốn làm, chuyện gì tôi cũng có thể làm rất tốt.
Sau khi ngồi đối diện anh, anh tinh tế đánh giá tôi một lúc, trong ánh mắt ẩn ẩn ý cười nhìn tôi nói: “Gần đây hình như hơi gầy chút, có phải ăn cơm không đúng giờ?”
“Không phải.” Tôi lắc đầu, nhìn mắt anh, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Gần đây em dồn hết tâm tư chuẩn bị cho cuộc thi IELTS A, áp lực quá lớn, cho nên mới gầy đi.”
Trong con ngươi màu mực có chút ưu tư, giống như kinh ngạc lại như phẫn nộ.
Theo như tôi đoán——
Anh kinh ngạc là, không nghĩ tới tôi sẽ gió thổi mây bay mà nhẹ nhàng nói ra chuyện này như vậy.
Anh giận là, không nghĩ tới tôi cứ gió thổi mây bay mà nhẹ nhàng nói ra chuyện này như vậy.
Bưng lên nước trà trước mặt uống một ngụm, anh cúi mắt xuống hỏi tôi: “Cuộc thi hôm nay suôn sẻ không?”
“Hoàn hảo. Không có chuyện gì bất ngờ xảy ra trong khi nói, chắc có thể hơn 7 điểm.”
Nhíu mày, cười nhạt: “Tự tin như vậy?”
“Đúng.”
Nghe tôi nói như vậy, anh cũng không hỏi lại nhiều, lắc cái chuông gọi cơm trên bàn, gọi phục vụ mang cơm tới.
Chúng tôi ăn cơm Tây.
Cho đến khi dùng cơm xong, hai người cũng không nói thêm một lời. Tuy rằng sắc mặt anh không có biểu hiện gì lớn, nhưng tôi biết, anh quả nhiên cực kỳ tức giận.
Bởi vì, chỉ cần anh trong lòng không vui, sẽ ăn rất ít.
Mà bữa cơm này, anh “Ăn” được nhiều nhất, sợ phải kể đến ly rượu đỏ.
Sau khi đi ra từ nhà ăn, anh không đưa tôi trở về trường học, mà trực tiếp chạy xe đến bờ sông.
Dừng lại xe, nhìn vô số ánh sao lấp lánh hiện trên mặt sông Trường Giang, anh cúi đầu gọi tên của tôi: “Hạ Tiểu Bạch.”
Tôi đáp: “Vâng.”
Anh nghiêng mặt nhìn tôi, từ từ nhếch khóe miệng lên: “Biết anh vì sao nhất định không chịu buông tha cho em không?”
Tôi trầm mặc nhìn anh.
Khóe môi nhếch thành một đường cong vô cùng tuyệt mỹ, anh chậm rì rì nói: “Bởi vì, sau khi mỗi lần gọi tên em, có thể nghe được tiếng trả lời của em, đối anh mà nói chính là một loại hạnh phúc khó có thể nói bằng lời. Hạnh phúc như vậy, anh từng nghĩ đến nếu lại không thể có được. Hiện tại, đã có cơ hội mất mà lại được, anh sao có thể không quý trọng gấp bội? Anh sao có thể lại dễ dàng buông tay?”
Trái tim dần tê.
Sau im lặng vài giây, thanh âm tôi nhỏ khàn nói: “Mộ Nghịch Hắc, em là Hạ Tiểu Bạch.”
Anh cười: “Đúng, em là Hạ Tiểu Bạch.”
Tôi giương mắt nhìn về phía anh: “Người mà anh mất lại tìm lại được kia, là Hạ Tiểu Bạch sao?”
Anh trầm mặc.
Một đôi mắt, đen đặc giống như mực, thâm trầm khó lường.
Tôi tránh đi cái nhìn chăm chú của anh, nhìn xuyên qua cửa thủy tinh xe, nhìn về mặt sông Trường Giang phía trước: “Mộ Nghịch Hắc, với em mà nói, Trình Quân chính là người em mất mà được, chính là người em nghĩ quý trọng gấp bội. Nếu anh biết cảm giác như vậy, vì sao không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ cho em một chút?”
Anh nhìn tôi, im lặng thật lâu sau, chậm rãi nói: “Hạ Tiểu Bạch, anh chính là đặt mình vào hoàn cảnh người khác thay em suy nghĩ, mới không muốn thả em đi……”
“Không, anh không phải.”
Nâng tay vuốt vuốt tóc của tôi, trong giọng nói của anh lộ lộ ý cười, “Hạ Tiểu Bạch, em muốn anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ cho em, anh đây hỏi em, cõi lòng em từng tan nát mất đi mối tình đầu, nếu em lại có cơ hội được trở về bên anh ta, em sẽ nguyện ý buông tay?”
Tôi ngây ngốc nhìn anh.
Anh cười: “Nếu William có thể trở lại bên cạnh em, em sẽ buông tay sao?”
Bên ngực thổi qua một luồng gió, trong lồng ngực trống trải đau đơn.
William.
Khoảng khắc cái tên kia xẹt qua ngực, tôi bỗng nhiên có thể lý giải vì sao anh lại có thể cố chấp gắn tôi với cái bóng hình này——
Nếu người kia nhất định cả đời chia cách, chỉ có hình bóng, cũng tốt rồi……
“Anh ấy sẽ không trở lại……” Nhẹ cắn môi dưới, tôi gằn từng tiếng gian nan nói, “Cho dù em lại gặp một người có bộ dáng giống anh ấy như đúc, người đó cũng không phải là anh ấy.”
“Sao có thể khẳng định như vậy?” Anh cười, nụ cười kia ôn nhu gần như bi thương, “Tiểu Bạch, kỳ thật có đôi khi, chỉ cần em đổi góc nhìn vấn đề, đáp án nhận được cũng sẽ không giống với……”
“Sẽ không không giống với……” Nâng mắt nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi nói: “Người ấy, đã không thể còn ở trên thế giới này nữa. Em đã muốn đổi nhiều góc độ, chuyện cũng sẽ không có khả năng không giống với……” Tạm dừng, hít sâu, “Mộ Nghịch Hắc, anh chẳng lẽ sẽ tin tưởng trên thế giới này có chuyện chết đi sống lại sao?”
“Nếu…… Có thì sao?”
“Nếu có, thì cũng là——” Tôi nhìn anh cười, “Tự, lừa, chính, mình.”
Anh nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, hơi cúi đầu hít một hơi nói: “Hạ Tiểu Bạch, sao em lại mất hết hy vọng như vậy?”
Dừng vài giây, trong con ngươi không hề có ý vị mà ảm đạm có tia sáng xẹt qua, anh còn nói: “Như vậy, cũng tốt……”
Tôi nhíu mày, nghi hoặc nhìn anh.
Anh cười: “Như vậy, nếu em yêu anh, đó là hoàn toàn triệt để yêu anh……”
Như vậy, cũng tốt.
Như vậy, nếu em yêu anh, đó là hoàn toàn triệt để yêu anh.
Trong lời nói của anh, tôi cái hiểu cái không.
※※※
Ngày 15 tháng 11, buổi chiều ba giờ.
Tôi xuống xe taxi, tức giận bước nhanh đến đại sảnh tập đoàn Phong Hòa.
Đến trước bàn tiếp tân, nhân viên tiếp tân lễ phép hỏi tôi: “Tiểu thư, có thể giúp gì cho tiểu thư không?”
“Tôi tìm Mộ Nghịch Hắc.”
“Xin hỏi, tiểu thư có hẹn trước không?”
“Không có.”
“Thực xin lỗi! Lộ trình của tổng giám đốc Mộ đã đầy, không có hẹn trước, tôi không thể giúp tiểu thư liên lạc.”
Nghe cô ấy nói như vậy, tôi không nhiều lời nữa, lấy di động từ trong túi, lập tức gọi điện thoại cho Mộ Nghịch Hắc.
“Tiểu Bạch?”
Sau khi kết nối điện thoại, tôi một tay lấy di động đưa cho cô tiếp tân, mỉm cười nhìn cô ấy nói: “Làm phiền cô nói với tổng giám đốc Mộ, Hạ Tiểu Bạch hiện tại muốn lên đi gặp anh ta.”
Nhân viên tiếp tân kia hơi sửng sốt một chút, đưa tay nhận di động, nghi ngờ lên tiếng trả lời: “Chào ngài……”
“Leng keng!”
Sau khi cửa thang máy ở trước mặt tôi từ từ mở ra, một người một thân trang phục chuyên nghiệp, một nhân viên nữ khuôn mặt thanh tú đúng trước cửa thang máy, mỉm cười nhìn tôi: “Hạ tiểu thư, chào cô! Tôi là trợ lý tổng giám đốc Mộ Green, mời cô đi theo tôi.”
Tôi gật gật đầu, đi theo theo cô ấy qua hành lang thật dài, đi vào cuối hành lang trước một gian phòng độc lập.
Nhấc điện thoại trên bàn trợ lý, sau khi Green nhấn gọi, nhẹ nhàng nói với microphone: “Tổng giám đốc Mộ, cô Hạ đến rồi.”
“……”
Treo điện thoại, cô ấy đẩy cửa ra giúp tôi, lễ phép mời tôi đi vào: “Hạ tiểu thư, mời vào!”
Cánh cửa màu đen được chạm khắc tinh tế ở sau người dần dần đóng lại, đối diện với cánh cửa rộng là cái bàn làm việc màu đen, Mộ Nghịch Hắc vừa nghịch chiếc bút máy trong tay, vừa nhìn tôi cười ánh mắt sáng rõ: “Tiểu Bạch, sao tìm được chỗ này? Đã nhớ anh như vậy? Hả?”
Một bụng nghi vấn, đối mặt với khuôn mặt ấm áp tươi cười như vậy, tôi nghẹn lại, nhưng mà nửa câu cũng không nói ra được. Chỉ có thể ngây ngốc đứng ở tại chỗ, trừng mắt một đôi mắt oán hận nhìn anh.
Bên môi hiện lên một nụ cười ấm áp, anh đứng dậy tiến lên, nắm tay tôi đưa tôi ngồi xuống ghế xô pha cho khách, ánh mắt thân thiết hỏi tôi: “Rốt cuộc là làm sao?”
Nhìn cái mặt nạ này của anh, thật đúng là rất sống động sinh động như thật!
Khóe môi tôi giật giật, vừa muốn há miệng, bên kia Green gõ cửa tiến vào đưa nước trà.
Sau khi đem hai ly trà xanh đặt xuống, cô ấy đang muốn xoay người rời đi, Mộ Nghịch Hắc bỗng nhiên mở miệng gọi cô ấy lại nói: “Green, giúp tôi đem cuộc họp lúc ba giờ hủy bỏ.”
Cô ấy gật gật đầu, cung kính lui ra ngoài.
Đưa chiếc cốc tinh xảo nhã nhặn trước mặt cho tôi, anh ôn nhu cười hỏi: “Tốt lắm. Có chuyện gì, nói đi?”
Tôi cúi đầu đem nước trong ly trà có độ nóng vừa phải húp một hơi cạn sạch, đem ly trà để lên chiếc bàn trước mặt cạch một cái, khuôn mặt lạnh lùng nhìn anh: “Thành tích cuộc thi IELTS của em?”
“Hả?” Anh nhíu mày, “Thành tích thế nào?”
“Có chút ngoài dự đoán mọi người.”
Mặt mày mang ý cười, anh nói: “Sẵn sàng nghe kết quả.”
“Em thi được 0 điểm.”
“Sau đó thì sao?”
Tôi cẩn thận nhìn mỗi một tấc biểu tình trên mặt anh, ý đồ từ đó nắm được một chút manh mối: “Gọi điện thoại qua đó hỏi, bên kia nói không kiểm tra được tin tức cuộc thi gì của em, vì thế coi là không thi.”
Anh thản nhiên đón nhận ánh mắt của tôi, trên mặt cũng không có chút cảm xúc đáng nghi nào: “Cho nên?”
Tôi nhấp môi một chút, nâng mắt nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Em nghĩ rằng, chuyện này có phải do anh giở trò hay không?”
Anh bỗng nhiên nở nụ cười.
Nâng tay xoa xoa tóc tôi, anh chầm chậm nói: “Hạ Tiểu Bạch, em cũng thật đáng yêu!”
Tôi nhíu mày.
Anh nhấc ly trà trước mặt lên uống, sau khi gật đầu nhẹ hớp một ngụm, nâng mắt nhìn tôi cười: “Tuy rằng cái này không phải chuyện tốt gì, nhưng em có thể nghĩ đến anh đầu tiên, anh cũng cảm thấy thật vui.”
Giữa hai hàng lông mày tôi càng sâu hơn.
Buông cái chén, anh nhẹ nâng tay chạm vào mi tâm của tôi, giọng nói ấm áp rì rầm: “Đừng nhíu mày, cái dạng này không đáng yêu.”
Tôi gạt tay anh ra.
Tay anh ở trong không khí cương một lúc, chậm rãi thu lại về bên người.
Trong nháy mắt ngưng đọng.
Trầm mặc một lúc, nghiêng người dựa lưng vào trên ghế xô pha, anh nhìn tôi, từ từ nói: “Em nổi giận đùng đùng đến tìm anh như vậy, là nhận định việc này là do anh làm sao?”
Tôi đáp: “Đúng.”
Anh nhếch môi cười : “Chứng cớ đâu?”
“Không có.”
Anh cười: “Hạ Tiểu Bạch, em tàn sát người vô tội như vậy, anh cảm thấy thực ủy khuất.”
Tôi trầm mặc nhìn anh một lúc, chậm rãi nói: “Mộ Nghịch Hắc, em rất coi trọng cuộc thi này. Cuộc thi này, khi làm bài thi này em thật sự rất cẩn thận, hơn nữa kiểm tra lại mấy lần. Em xác định, lần này không phải do sai lầm của bản thân em.”
“Vậy vì cái gì em xác định là anh làm?”
“Bởi vì, người bên cạnh em rất không muốn em đi du học, chính là anh.”
Âm thanh rơi lại phía sau, anh cúi đầu cười, con ngươi đen láy khóa chặt tôi, sâu kín nói: “Nếu em biết, vậy em bằng lòng bởi vì anh, không đi sao?”
Tim tôi thắt một cái, vẻ mặt kiên quyết đáp: “Không có khả năng.”
Trong ánh mắt ảm đạm bỗng có tia sáng vụt qua, anh khẽ nhếch môi, mỏng manh cười: “Hạ Tiểu Bạch, em đã không chịu vì anh lưu lại, anh dùng phương pháp của mình lưu lại em, thì có gì là sai?”
Tôi giật mình: “Việc này thật sự là anh làm?”
Anh không đáp, chỉ nói: “Hạ Tiểu Bạch, em nghĩ ra nước ngoài du học, có thể. Nhưng cùng đi với Trình Quân, tuyệt, đối, không, thể, đi!” Dừng một chút, anh cuồng vọng hừ một tiếng, lại nói, “Đừng nói một cuộc thi ngôn ngữ nhỏ như vậy, nếu anh không muốn em đi, mặc cho thủ tục đều hoàn tất, em vẫn như cũ không thể rời đi!”
Tôi lặng im nhìn anh, một lát sau, cổ họng nghèn nghẹn nói: “Đây là anh thừa nhận việc này là anh làm sao?”
“Nếu là như vậy, em định làm gì nào?” Anh ý cười nhẹ nhàng hỏi lại.
Nhìn anh yên ổn mặt không đỏ, tim của tôi trong nháy mắt lạnh như băng!
A!
Anh cứ như vậy như một đứa trẻ, lại làm sao có thể hiểu được phí cuộc thi này là một tháng tiền sinh hoạt của tôi, đối với tôi cùng gia đình tôi mà nói, có bao nhiêu quan trọng?
“Phốc ——!”
Cúi thắt lưng xuống, đem ly trà trống không đặt ở trên bàn, tôi lập tức đứng thẳng thân mình, từ trên cao nhìn xuống nhìn khuôn mặt đầy nước trà của anh, khóe môi nhếch lên: “Mộ Nghịch Hắc, anh thực nên may mắn giờ phút này là ở trong phòng làm việc công ty anh. Còn có —— ” Tạm dừng, cười thật sâu, “Trước mặt chỉ là một ly trà ấm.”
Anh không lau nước trên mặt đi, lười biếng dựa vào trên xô pha, nhìn tôi ôn ôn thản nhiên cười: “Như vậy, nguôi giận chưa?”
Tôi nhíu mày không nói.
“Nếu còn chưa nguôi giận, anh có thể cho Green đưa tiếp một ly trà nữa.” Dừng một chút, nhíu mày hỏi, “Hay là, một ấm?”
“Anh thật đúng là ——mặt, dày, vô, sỉ!” Sau khi tôi nghiến răng nghiến lợi phun ra những lời này, xoay người căm giận rời đi.
Khi đi tới cửa, bị anh từ phía sau một phen kéo lấy cổ tay.
Tôi xoay mặt trừng anh, anh lại cong mi cười cười hỏi tôi: “Đi đâu? Anh đưa em đi.”
“Không làm phiền!” Tôi dùng sức lắc lắc cánh tay, anh bắt được lại càng nhanh, cũng nghiêng cả người ép lại đây, con ngươi sáng rõ nhìn tôi, cười lưu manh: “Vì Hạ Tiểu Bạch cống hiến sức lực, Mộ Nghịch Hắc cam tâm tình nguyện.” Khóe môi nhếch lên, “Nói đi, đi đâu?”
Tôi bị cái vô sỉ của anh đánh bại, nhếch cằm, dùng khóe mắt nghiêng nghiêng liếc anh, sắc mặt không vui nói: “Mộ Nghịch Hắc, chúng ta đã chia tay. Mời anh tự trọng!”
“Sao anh lại không tự trọng?”
Anh nói như vậy, chỉnh khuôn mặt áp lại gần một chút. Hơi thở một chút một chút đốt cháy làn da của tôi, nhất thời, trong không khí tất cả đều là hơi thở của anh.
Lỗ tai tôi nóng lên, trừng mắt nhìn anh, mặt lộ vẻ tức giận nói: “Họ Mộ, Mộ Dung, đây là phòng làm việc của anh, trợ lý của anh chỉ ngồi ở chỗ này một cánh cửa. Nếu anh đến gần một chút nữa, em hét ‘Vô lễ’ !”
Nói xong câu đó, tôi bỗng nhiên có loại cảm giác cẩu huyết lâm đầu.
Quả nhiên, anh cũng giật mình bởi lời nói của tôi. Sau khi sửng sốt một chút, ý cười bên môi càng sâu. Lệch đầu ra một chút còn thật sự nghĩ nghĩ, hỏi tôi: “Vậy sau khi em kêu xong, anh không phải hẳn là nên phối hợp thêm với em một câu —— ” Đem mặt lại để sát vào một chút, anh nhếch cao đuôi lông mày, vẻ mặt ái muội nói, “Kêu đi! Cho dù kêu phá yết hầu, cũng sẽ không có ai đến cứu em đâu!”
Tôi chán nản! Hung hăng liếc anh một cái, gần như hổn hển trừng mắt anh: “Mộ Nghịch Hắc, em bây giờ thực tức giận, anh không nhìn thấy sao?”
“Anh biết.” Anh cười ôn hòa, vẻ mặt còn thật sự đáp, “So sánh lấy vẻ mặt không nóng không lạnh xa cách, thật anh thích bộ dáng tức giận của em hơn.”
Tôi, tôi nghiêm trọng nghĩ muốn…… Đá, người!
“Mộ Nghịch Hắc, anh lại còn dám không biết xấy hổ một chút sao?”
“Vì Hạ Tiểu Bạch……” Tạm dừng, “Dám!”
Tiếng nói vừa dứt, anh mạnh nhíu mày, cả người rầu rĩ hừ một tiếng.
Tôi nhân cơ hội giãy khỏi gông cùm xiềng xích của anh, xoay người mở cửa chạy ra.
Qua chỗ trợ lý, Green đang cúi đầu xem văn kiện nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc đứng dậy, vẻ mặt kinh hãi nhìn tôi.
Tôi nhìn cô ấy gật đầu mỉm cười, tiêu sái xoay người rời đi.
“Vì Hạ Tiểu Bạch…… Dám.”
Kỳ thật, anh nói như vậy, thật không phải phải rất 靐 靐!
Người rất 靐 靐 là ——
Khi nói cái từ “Dám” kia, vậy mà anh lại mím môi, vẻ mặt nghiêm túc mà gật đầu!
Mọi người nói, anh khủng bố như vậy, Hạ Tiểu Bạch tôi không đá anh ta, TMD tôi đá ai?
Vào trong thang máy, thấy Mộ Nghịch Hắc vẫn không đuổi theo, tôi lại lo sợ bất an cân nhắc : Dao Dao dạy tôi dùng chiêu kia để đối phó sắc lang, đây cũng là lần đầu tiên tôi thử nghiệm. Sẽ không…… xảy ra vấn đề gì chứ?