Tôi không phải đệ tử tốt, cho tới bây giờ cũng không phải! Mọi việc tôi chỉ cần 60 phần là đủ rồi— —mặc kệ là thành tích, hay là bạn trai! Cho nên, tôi vẫn tinh tường hiểu rõ: Bạn trai 100 phần là anh cho tới bây giờ cũng không phải là chuẩn bị cho tôi!
Thoáng một cái, đã là đầu tháng bảy.
Nghỉ hè gần trong gang tấc, các cuộc kiểm tra chuyên ngành cùng không chuyên ngành vô cùng gấp rút.
Nguyên nhân là tôi điển hình “Bình thường không học tập, lo lắng cho kỳ thi”, trong khoảng thời gian này đành phải thu cái đuôi, mỗi ngày ngâm mình thật lâu thật lâu ở trong thư viện đọc sách vẽ mô hình. bigbab0l.wordpress.com
Tôi ở đại học chỉ là hoàn thiện kỹ năng chuyên ngành, chủ yếu nghiên cứu bố trí xem phương hướng. Mộ Nghịch Hắc lại xuất thân tại khoa kiến trúc thiết kế, khoa chính quy từng có thời gian làm đứa bé đặc biệt được nuôi dưỡng tốt được trường học cử đi sang đại học nước ngoài nổi tiếng nào đó trao đổi học tập một thời gian rất dài. Hiện tại làm kỹ sư thiết kế nổi danh trong ngành thiết kế. Cho tới nay đã tham dự nhiều cuộc thi thiết kế trong nước, các giải thưởng thiết kế lớn nhỏ đoạt được không kể hết. Ở bên trong trường đại học S nổi danh số một số hai cả nước này, anh ta cũng được coi như nhân vật truyền thuyết.
Mặc dù hai chúng tôi chuyên ngành khác nhau, nhưng bởi vì loại thiết kế này bên trong tương tự nhau, anh ta ở trong phần học tập của tôi cũng có thể chỉ cho tôi một chút.
Buổi chiều ba giờ, bên trong thư viện đại học S phòng số 3.
Tôi cúi đầu dùng bút chì ở trên bản thiết kế ý đồ vẽ khu buôn bán thuộc khu quảng trường, ngòi bút cùng giấy vẽ ma sát lẫn nhau, phát ra tiếng kêu “Sột soạt”.
Mộ Nghịch Hắc ngồi ở bên cạnh tôi, trước mặt bày một tập sách tranh ảnh công trình kiến trúc, đầu ngón tay lật lật bản vẽ, chốc chốc thỉnh thoảng lại lấy tay chỉ vào bức tranh của tôi một chút, cho tôi một ít sáng kiến.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh chiếu lên tay anh ta, khiến cho trên móng tay anh phủ một tầng ánh sáng nhu hòa.
Ngón tay gõ gõ trên giấy, lông mi anh hơi hạ xuống chậm rãi nói: “Bốn đài phun nước này thiết kế tụ về một chỗ tuy rằng nhìn qua rất đẹp mắt, nhưng không nhân tính hóa. Thiết kế cửa vào quảng trường ở hướng tây nam, nếu để đài phun nước ở chỗ này, khi mọi người muốn sang đường Thanh Hà thì phải đi qua đài phun nước, lại phải đi một vòng lớn quanh đài phun nước……”
Tôi cúi đầu nhìn tay anh trên giấy không ngừng di chuyển— —
Ngón tay thanh tú thon dài, đốt xương rõ ràng, móng tay ngay trước được chỉnh sửa mượt mà sạch sẽ, sáng bóng màu hồng phấn cùng một vòng cung tinh tế màu trắng, có vẻ hiểu đời, làn da mặc dù không tính là trắng bóc, lại nhẵn bóng mịn màng, còn hiện ra màu mật sáng óng ôn nhu.
Một đôi tay dễ nhìn như vậy, không khỏi khiến tôi thần người ra nhìn. Trong ấn tượng, thiếu niên nghiêm túc kia, dường như cũng có một đôi tay ưu nhã giống như anh……
“Bởi vì đường Thanh Hà gần ngã tư đường lượng người lưu thông lớn, anh đề nghị đem đài phun nước đặt tại khu D, khai thác hai cái cây này……”
Tay anh ta hướng sang chỉ một chỗ khác của bản vẽ, ta lấy lại tinh thần, nhíu mày than thở: “Nếu đen đài phun nước đặt tại khu D, vậy bên này chẳng phải là không trồng được cây xanh? Bài tập lần này có những nội dung đã định không thể thay đổi đối với diện tích trồng cây xanh, mất đi một mảng lơn như vậy, bảo em bổ sung thêm ở đâu?”
Anh ta cười, dịu dàng đề nghị: “Em có thể mang mảng diện thích trồng cây xanh này đến một khu vực khác, lại tiện thể chỉnh sửa bố cục quảng trường một chút……”
“Cứu mạng! Không cần như vậy a a a a!” Tôi đỡ trán hô nhỏ: “Bài tập này của em sắp phải nộp, làm sao có thời gian sửa lại? Hơn nữa, đây chỉ là một bản dự án giả thuyết, có cần phải làm cẩn thận như vậy không? Thành tích của em chỉ cần 60 điểm là được rồi!”
Nghe tôi nói như vậy, anh ta phút chốc hạ cái mặt xuống, nhíu lông mày vẻ mặt không hờn giận nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em như thế nào không có chí tiến thủ? Không nghĩ lấy 100 điểm làm sao xứng làm đệ tử tốt?”bigbab0l.wordpress.com
“Em vốn không phải là đệ tử tốt.” Tôi giương mắt liếc nhìn anh một cái, nói thầm một câu.
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng anh ta hình như là có nghe thấy.
Ngón tay ngưng ở trên bản vẽ, anh lẳng lặng nhìn tôi như vậy. Con mắt giống như thủy tinh đen ngân ở trong nước, lộ ra cảm giác man mát.
Tôi biết anh tức giận, rồi lại không hiểu vì sao anh tức giận.
Đây là bài tập của tôi, tôi chỉ cần 60 điểm là được rồi, anh ta vì sao phải nghiên khắc với tôi quá như vậy?
Tôi vốn không có chí tiến thủ gì, năm đó lảo đảo thế nào mới thi vào được trường đại học đứng đầu cả nước này, ba năm ở trong lớp cũng vẫn luôn đảm nhiện vai diễn cái đuôi phượng. Ở trong suốt quá trình học, một đồng tiền học bổng cũng chưa từng cầm qua, cũng không tham gia các cuộc thi thiết kế. Tôi không có tâm trí mạnh mẽ làm cái đầu rồng, lấy 100 điểm kim quang lấp lánh làm cái gì?
Tôi không phải đệ tử tốt, cho tới bây giờ cũng không phải! Mọi việc tôi chỉ cần 60 phần là đủ rồi— —mặc kệ là thành tích, hay là bạn trai!
Cho nên, tôi vẫn tinh tường hiểu rõ: Bạn trai 100 phần là anh cho tới bây giờ cũng không phải là chuẩn bị cho mình!
“Soạt soạt soạt!”bigbab0l.wordpress.com
Bên tai truyền đến tiếng ma sát của cục tẩy và bản vẽ, trầm, tiếng vang nhẹ nhàng.
Tôi nhìn anh cầm cục tẩy chì đem bản dự án thiết kế một ngày của tôi xóa đi, há miệng, nhất thời không nói lên lời.
Sau khi xóa đi một phần ba bản vẽ, buông cục tẩy, anh ta cầm lấy chổi quét đi những vụn tẩy nhỏ, lấy bút chì từ trong tay tôi cúi đầu xuống giấy vẽ— —
Đầu anh cúi xuống, lông mày nhíu lại, lông mi chớp chớp, môi mím lại, rõ ràng đây là một bộ dáng vô cùng không hờn giận, thế nhưng cũng có thể làm cho tôi cảm thấy người đẹp trai nhất thế gian, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
Khi những hình vẽ nhỏ bé được ngòi bút của anh chỉnh sửa, lại được tổ chức lại, trọn vẹn, tôi bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là “Biến thối nát thành kỳ diệu”!
Tôi trước đây ở phòng triển lãm nhà trường xem bản thiết kế của anh, ngoài độc đáo, làm cho người ta liên tục khen ngợi bản thiết kế ra, tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là bản vẽ phác thảo của anh cương quyết lại không mất đi vẻ nhã nhặn đơn giản của nét vẽ màu xám— —
Dài ngắn không đều, đan xen lẫn nhau, mỗi một nét đều giống nhau mang theo lực mặc sức phô bày lên giấy, có chút cương quyết ngang ngạnh. Tinh tế thưởng thức, lại cảm thấy trong những nét vẽ cương quyết ngang ngạnh đó chứa đựng sự thong dong tao nhã, giống như là người đó không để ý những rằng buộc ở xung quanh……bigbab0l.wordpress.com
Nhớ rõ có một lần Trình Quân đến trường học chúng tôi xem triển lãm, tôi đứng ở phòng triển lãm đối với thiết kế của anh cảm thán nói: “Nhìn bản thiết kế của Mộ đại thần, em bỗng nhiên cảm thấy xuất hiện màu trong máy đánh chữ quả thật rất không thông minh! Xem nét vẽ này của anh ta— —cương nhu hòa hợp, ý vị sinh động, mỗi một nét đều thể hiện là một bậc thầy, thật thật khiến cho em người thường mà nhìn lên cúng bái! Trình Quân, anh có biết cái gì gọi là‘Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’ không?”
Nói xong xoay người thì, vừa khéo trông thấy anh ta cùng một đoàn người rất giống lãnh đạo đi qua trước mặt tôi. Lần đó, anh ta thản nhiên giống như chỉ nhìn tôi liếc mắt một cái.
Khi đó, tôi nào có thể nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này, “Đại thần” trong lòng giống như Mộ Nghịch Hắc kia lại ngồi ở bên người tôi, bộ dạng phục tùng thuận tay giúp tôi sửa chữa bản thiết kế?
Nhưng mà nói lại, thật ra ở lâu cùng một chỗ với Mộ Nghịch Hắc, sẽ phát hiện anh ta so với truyền thuyết bên ngoài “nhân tính hóa” khác rất nhiều.
Anh tuy rằng ngày thường luôn hé ra khuôn mặt lạnh, một bộ dạng không coi ai ra gì, nhưng cư xử giao tiếp thực ra hết sức ôn nhu nhẹ nhàng, trong mỗi tiếng nói mỗi hành động đều vô cùng biết kiềm chế. Ba nha đầu ở ký túc xá chúng ta ấn tượng đối với anh ta là đẳng cấp tốt nhất, thế cho nên bọn nó đều đã quên ba chữ “Mộ Nghịch Hắc” rất nổi danh với cái tên “Núi băng” đại học S.
Đối với tôi, không biết là tại vì sao anh ta thật lòng đem tôi đối xử như bạn gái anh, hẹn hò cho tới nay anh lúc nào cũng ôn nhu mà lại kiên nhẫn chờ tôi. Tuy rằng thỉnh thoảng lại buồn bực ta, tức giận với tôi, nói tôi ngốc, lạnh lùng vài câu với tôi, nhưng lời nói trong mắt đều hiện ra mùi vị thân thiết.
Trước kia, tôi vẫn cho rằng anh ta tài hoa hơn người như vậy lại là người lạnh lùng kiêu căng ở trong tình yêu ít nhiều đều có chút duy ngã độc tôn. Nhưng anh ta đối với tôi, mặc dù không phải ngoan ngoãn phục tùng, sủng như hoạch đỉnh, nhưng ở trên cuộc sống cũng không keo kiệt chút nào mà cho tôi một người bạn trai nuông chiều cùng quan tâm chăm sóc. Thí dụ như— —
Chính anh thường xuyên bởi vì vẽ tranh mà thức trắng cả đêm, lại còn dặn dò tôi ngủ sớm dậy sớm; Anh ít uống nước quả, khi đi ngang qua hàng hoa quả lại luôn luôn nhắc nhở tôi mua một ít mang về ký túc xá; Khi cùng nhau ăn cơm, anh luôn nghĩ đến đồ ăn tôi thích, đồ ăn có thêm một chút cay, mặc dù anh ta ăn vẫn luôn rất thanh đạm; Thỉnh thoảng nhân tiện có chuyện đi sang vùng khác thì, trở về cũng không quên mang cho tôi một chút đặc sản cùng quà tặng tinh xảo của địa phương……
Khi hai người cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ có một số hành động thân mật, anh cũng biết có chừng mực. Đường đột lại có chút bá đạo hôn sâu giống như ở phòng triển lãm ngày ấy, cũng không có xuất hiện lại. Có khi bởi vì anh bận, liên tục mấy ngày không trở về trường học, gặp mặt cũng chỉ là ôm lấy ta hôn lướt qua cái trán của ta, cũng thực cũng giả mà nói: “Tiểu Bạch, có phần nhớ em.”
Để tay lên ngực tự hỏi, chúng tôi hẹn hò tới nay đã được một tháng, tôi kỳ thật đối anh ta cũng không bao nhiêu tình cảm.
Thật không phải bởi vì ta đúng như lời nói trước đây như vậy, thích đúng loại con trai được con gái sống chết bằng đủ mọi cách lấy lòng. Mà là bởi vì Mộ Nghịch Hắc quá mức vĩ đại, làm cho tôi không có cảm giác an toàn. Tôi càng hiểu hắn rõ, càng cảm thấy anh ta sâu xa không lường được. Sử dụng một câu nói, chính là “Tôi cảm thấy hai chúng tôi không phải người cùng một thế giới.”
Đương nhiên, tôi cũng sẽ không tự kỷ cho rằng anh ta rất tốt đối với ta, là bởi vì thực sự đối ta có cái gọi là “Tình yêu nam nữ”.
Anh ta chưa từng nói với tôi gia đình của anh, cũng không đưa tôi đi gặp bạn bè của anh, cũng không đề cập đến quá khứ của anh cũng không theo tôi bàn một chút đến kế hoạch tương lai, tôi cũng hiểu được tôi đối với anh ta mà nói, cùng lắm là một “Đối tượng hẹn hò ” Mà không phải “Đối tượng yêu đương”.
Tôi nghĩ, anh ta sở dĩ bằng lòng hẹn hò với tôi, có lẽ trong lòng đã có người yêu quý, chủ động tìm ta yêu đương lại miễn cưỡng được cho là tú sắc khả cơm, cùng tôi nói chuyện yêu đương, vừa có thể giúp hắn ngăn cản hoa đào phát ra.
Mà anh ta sở dĩ đối ta quan tâm chu đáo như vậy, có lẽ là bởi vì mọi việc với anh phải trọn vẹn— —mặc dù không thật lòng nỗ lực, cũng muốn làm 100 phần bạn trai.
Khi tôi đem ý nghĩ này của ta nói cho CC cùng các nàng nghe thì,C lại giễu cợt tôi liếc mắt một cái, nói: “Nếu Mộ Nghịch Hắc cần người khác giới đến chắn đào hoa, chỉ bằng nhan sắc này của mày cũng không lọt vào mắt anh ta? Bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch, mày đừng coi trọng mình như vậy biết không?”
Nghe C nói như vậy, tôi đột nhiên phúc chí tâm linh, nghĩ: Mộ Hắc oa để mắt tới tôi như vậy, có phải bởi vì tôi lớn lên giống mối tình đầu của anh ta hay không?
Trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy hay sao? Nam chính phong thái tuyệt vời vạn người mê điên cuồng mê luyến nữ chính nhan sắc bình thường, khi làm nữ chính đang đắm chìm giữa tình yêu không cách nào thoát khỏi nữa, mới cực kỳ bi thương phát hiện thật ra mình cuối cùng cũng chỉ là một cái bóng mà thôi!
Tuy rằng, cuối cùng 90% nam chính đều đã thật sự yêu thương cái bóng này, nhưng nội tâm tôi kỳ thật càng để ý tới tình yêu say đắm lúc đầu trong lòng nam chính, mặc dù nhân vật nữ đó thế nào cũng thành đôi……
Một suy nghĩ như vậy, tôi không khỏi sinh ra hứng thú với lịch sử yêu đương của Mỗ Hắc. Nhưng hứng thú vẫn là hứng thú, lấy quan hệ của đôi ta bây giờ không ấm không nóng, tôi rõ ràng biết tôi không có tư cách đi quan tâm tới quá khứ của anh ta. Tựa như, anh ta cũng không hỏi tôi về William, cũng như về chuyện của Trình Quân, đây là chúng tôi không mở miệng nói gì tự hiểu ngầm.
……
Khi anh ta đưa bản thiết kế đã sửa được để lên trước mặt tôi, tôi mới phát hiện nét vẽ ban đầu của tôi thế nhưng sao lại có thể hoàn hảo hòa hợp với nét vẽ của hắn như vậy!
Tôi bởi vì chịu ảnh hưởng vỡ lòng của “Lão sư” William, bút thoải mái tung bay, nét vẽ sâu sắc ý nghĩa, bức tranh cũng không mềm mại tinh tế giống những nữ sinh bình thường.
Mà khi Mộ Nghịch Hắc sửa bản vẽ cho tôi, dựa vào phong cách của tôi cũng thoáng thay đổi một chút bút lực, đưa khí thế hào hùng của anh ta, cương nhu hài hòa, trong mạnh mẽ tinh tế, nếu không phải người chuyên nghiệp, có lẽ nhìn không ra bản phác thảo này là từ hai tay người.
Tôi trong mắt ngạc nhiên mừng rỡ giương mắt nhìn về phía anh ta thì, anh đang nheo mắt lại nhìn tôi, trong mắt có cực nhẹ cực nhẹ nhu hòa đang di chuyển, giống như hòa tan hổ phách, tơ lụa rực rỡ, từ trong đồng tử chậm chạp chảy ra……Ánh mắt như vậy, trong ôn nhu mang theo sủng nịnh, nhưng lại làm cho tôi nghĩ đến từ “dung túng”— —bởi vì yêu, mà sinh ra dung túng.
Tôi lấy làm kinh ngạc.
Toàn bộ lông mi che đi sắc thái trong mắt anh ta, anh khum ngón tay lại gõ đầu tôi, có chút nghiêm túc, có chút bất đắc dĩ lại có chút phiền muộn nói: “Em đã không có chí tiến thủ, anh chỉ có thế làm một chút.”
Tôi vui vẻ, chớp mắt nhìn anh, con ngươi trong suốt hỏi anh: “Ý của anh là, về sau sẽ giúp em làm bài tập nhiều một chút sao?”
Hắn hạ hạ đôi mắt, tăng lực đầu ngón tay gõ mạnh đầu tôi: “Đồ ngốc!”
Gặp tôi bất mãn trừng anh, anh khóe mắt từ từ cong xuống, nâng tay xoa xoa cái trán vừa bị anh ta gõ, trong con ngươi đen bóng có một loại tình cảm muốn ngừng mà không thôi hiện ra……
Tôi có quen thuộc với tình cảm kia!
Bởi vì lão ba ta thường xuyên dùng ánh mắt chứa đầy yêu thương này nhìn tôi, nó có cái tên rất hận đời, tên là— —
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!!!
Nhờ phúc Mộ Hắc oa, tôi hôm nay hoàn thành nhiệm vụ trước thời gian, hai người sớm ra khỏi thư viện đi căn tin ăn cơm chiều.
Vào căn tin hai, tôi đem túi lớn chứa dụng cụ vẽ cho anh ta, sau đó bỏ lại một câu “Anh đi tìm vị trí, em đi mua cơm”, hấp tấp chạy về phía cửa hàng bán cơm.
Cùng một chỗ với anh, chúng tôi hình thành một loại quy định hiểu ngầm: Ở trường học ăn cơm, đều do tôi một mình đi mua. Chi phí khi đi ra ngoài, lại đều do anh ta trả tiền.
“Phương án” này vốn không phải ai đề suất, mà là sau sự kiện lần đó “Đại nương bánh sủi cảo +pizza hut”, anh ta từ ba cái phản đồ ký túc xá kia biết được loại “Đối xử không công bằng” này khiến tôi vô cùng căm tức, liền quan tâm mang tôi đi ra ngoài ăn một trận vô cùng thịnh soạn, vô cùng tốn kém, vô cùng xa hoa lãng phí and bữa tối vô cùng tây hóa.
Đó là một nhà hàng khiến tôi trước khi vào cửa cũng nhịn không được trước tiên nghĩ muốn dậm chân một cái, dậm rơi mấy hạt cát trên giày khi vào phòng cơm tây cao cấp. Thiết bị xa hoa không nói, ngay cả phục vụ mỗi người cũng đều là tiên nữ xinh đẹp, dung mạo tựa Phan An.
Khi gọi cơm, tờ menu của tôi cũng không có ghi giá. Vốn ta không để ý lắm, nhưng khi tính tiền, nhìn thấy anh ta tao nhẽ cầm thẻ tín dụng đưa cho phục vụ, tôi cảm thấy ta đã gây ra tội ác!
Trước khi đến thấy tiền trong ví anh ta có một hai ba bốn năm vé? Hay là, bữa cơm này giá đã vượt qua giới hạn một hai ba bốn năm vé?
Tuy rằng tôi biết anh ta cũng không thiếu tiền, thậm chí đủ loại dấu hiệu cho thấy anh có lẽ còn có rất tiền, nhưng khiến anh tiêu nhiều tiền như vậy cho một bữa cơm, lương tâm của tôi vẫn vô cùng vô cùng vô cùng áy náy!
Sau đó vài ngày, chỉ cần anh ta ở trường học tôi đều chủ động tìm anh ta đi ăn cơm, cũng tranh trả tiền. Anh ta hình như cũng nhìn ra cái cớ, cũng không nói cái gì, yên tâm ăn “cơm mềm” của tôi.
Về sau, chúng tôi thỉnh thoảng đi ra ngoài ăn một bữa cơm xem một bộ phim, anh ta ít để tôi lấy ra một phân tiền. Chỉ là giống như nói đùa nói thật: “Anh chủ ngoại, em chủ nội. Ở ngoài trường học, để anh mời.”
Hai hướng như vây, chúng tôi từ đó lại hình thành loại ăn ý này.
Ở lâu cùng một chỗ, chỉ biết anh ta đối với tiền bạc không để ý lắm. Anh không tiếc tiêu tiền cho tôi, cũng lại không phải người con trai có chủ nghĩa cho rằng con trai thì không thể tiêu tiền con gái, lại càng sẽ không phải người tính toán chi li khi tiêu tiền.
Khi đọc một bộ tiểu thuyết xuyên không, một nữ chính tinh quái từng nói là: “Ta đây từ nhỏ đã được mẹ dạy, tìm chồng không cần tìm có tiền, phải tìm không tiếc vì ta tiêu tiền!” Lúc đó khi đọc được những lời này, bật cười hì hì, mặt tươi như hoa. Khi đọc lại cho ba người ký túc xá kia nghe, bọn nó đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hiện tại nhớ đến, bỗng nhiên cảm thấy Mộ Nghịch Hắc quả thật là một người đáng được chọn làm chồng. Nhưng mà, không biết anh ta đối với mỗi người phụ nữ đều tiêu tiền không tiếc như vậy?
Đứng ở hàng ngũ trung tâm gọi cơm, tôi nhìn thực đơn trên tường, trong lòng đang tính toán cho anh ta ăn những cái gì, trong hàng ngũ bên cạnh truyền đến âm thanh của hai nữ sinh đang thì thầm nói nhỏ— —
Nữ sinh A: “Đúng là nữ sinh kia, không được tốt lắm sao?”
Nữ sinh B: “Ừ. Khí chất cũng không tệ lắm, nhưng khuôn mặt bình thường, nhìn qua có phần hơi ngốc!”
Ta liếc trái liếc phải, đi tìm nữ sinh “Khí chất cũng không tệ lắm, nhưng khuôn mặt bình thường, nhìn qua có phần hơi ngốc” kia trong miệng hai cô gái kia, liếc một vòng, cảm thấy hắn là hai cô gái kia đang nói nữ sinh tóc ngắn ở phía trước tôi.
Nữ sinh A: “Cô ta tài giỏi không ngốc đâu! Rất cao tay! Bằng không như thế nào có thể lừa được người như Mộ học trưởng? Vừa rồi ở thư viện còn nhìn thấy học trưởng sửa bản vẽ cho cô ta chứ! Ngươi cũng biết, học trưởng từ trước cho tới bây giờ cũng chưa sửa bản vẽ cho người khác…….”
Nữ sinh B: “Thật sự? Chậc chậc, mày thật sự không nhìn tướng mạo nha! Mộ học trưởng rốt cuộc vừa ý cô ta ở điểm nào a?”
Nữ sinh A: “Ai biết được! Chắc chắn là cô ta sống chết quấn lấy học trưởng, không biết xấu mặt!”
Nữ sinh B: “Ôi! Rõ là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, đáng tiếc !
……
Tôi , tôi , tôi !
Phải nửa ngày, phân trâu “ Khí chất cũng không tệ lắm, nhưng khuôn mặt bình thường, nhìn qua có phần hơi ngốc ” kia là nói tôi chứ!
Có lầm hay không!
Tôi khí chất chỉ không tồi sao? Được rồi ta đó là vô cùng không tồi?
Tôi khuôn mặt chỉ bình thường sao? Tôi rõ ràng chẳng phải bình thường nha?
Tôi nhìn qua có phần hơi ngốc sao? Tôi chỉ có phần rất khôn khéo hay không!
Còn có, ai là phân trâu nha? Tôi làm sao giống với “phân” được chứ?
Còn có còn có, ai không biết xấu mặt chứ? Bọn mày mới không biết xấu mặt! Cả nhà bọn mày cũng không biết xấu mặt!
Trong lòng tôi tách tách tách bùng lên một ngọn lửa nhỏ, đang cúi đầu âm thầm nghiến răng, bỗng chốc bên tai truyền đến một tiếng gọi ôn nhu: “Tiểu Bạch……”
Tôi quay đầu, Mộ Nghịch Hắc đang đứng ở một nơi cách ta một mét nhìn tôi, khéo miệng cười trang nhã.
Xung quanh bỗng chốc lại yên lặng, dường như tất cả mọi người đều đem ánh mắt lại đây.
Tôi ngạc nhiên một chút, nhíu mày nhìn anh ta: “Anh như thế nào đến đây? Không phải cho anh tìm chỗ ngồi sao?”
Nguyên nhân chính mình vừa bị so sánh với “Phân trâu ”, hiện tại nhìn đến anh ta đóa “Hoa tươi” kiều diễm ướt át này, giọng nói của tôi không khỏi có chút gượng gạo.
Anh ta nhếch khóe miệng lên, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn đầy ý cười, nâng tay lấy tay gõ đầu của tôi, vẻ mặt sủng nịch nói: “Đồ ngốc, cầm lấy phiếu cơm.”
Âm thanh của anh vốn có từ tính, nói ra những lời trầm ôn nhu như vậy, nhưng lại ẩn một loại ôn nhu du dương đến thấu xương, khiến cho da đầu tôi không khỏi run rẩy!
Tôi cầm lấy phiếu cơm, thúc giục nói: “Được rồi, anh đi qua kia chờ đi, dụng cụ vẽ của em còn để bên kia đó!”
Anh đứng yên ở tại chỗ, cười nói: “Vừa rồi gặp được em trai lớp dưới, nó giúp trông đồ rồi, anh lại đây cùng em.”
Anh rất ít dính người như vậy, tôi không khỏi liếc mắt nhìn nhìn anh ta một cái, chậm chạp nói: “Em đâu cần anh theo? Anh muốn ăn gì nói cho em biết, em có thể đi mua.”
Anh ta nhìn thoáng qua『Thực đơn hôm nay』trên tường, cười nói: “Lấy cho anh một suất gà cay /đi?”
Tôi gần như buột miệng nói ra: “Anh không ăn cay mà?”
“Không sao!” Hắn cười, “Không phải em thích sao?”
Tôi nghẹn!
Hắc oa! Tôi bình thường biết không? Ngươi đóa hoa tươi ôn nhu chăm sóc như vậy, làm cho phân trâu tôi đây làm sao có thể chịu nổi a!
Khi tôi cùng hắn bưng đồ ăn rời đi, nữ sinh A+B vẻ mặt đang kỳ quái nhìn chúng tôi.
Khi hai người đi cùng nhau, Mộ Nghịch Hắc bỗng nhiên không đầu không đuôi nói với tôi một câu: “Phải ăn nhiều một chút, phân trâu không dĩnh dưỡng làm sao được? Đừng ỷ vào hoa tươi thích em, liền cho là chính mình dinh dưỡng đầy đủ!”
Trong những lời này mơ hồ hiện ra một dòng sủng nịnh, giọng điệu không cao không thấp, lại vừa khéo đủ cho người xung quanh nghe.
Tôi kinh hãi, giương mắt nhìn về phía anh, đúng lúc nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh bỡn cợt ý trêu đùa.
Thì ra, anh ta rốt cuộc có nghe được những lời nói kia!
Nghĩ đến những ngôn ngữ hành động vừa rồi, trong lòng tôi chợt nổi lên một chút ê ẩm ngọt ngào chát chát……