“Không tệ, bổn điện hạ là Thiên Nguyệt Triệt.” Thanh âm thanh thúy vẫn bình tĩnh như cũ.
Mơ hồ suy đoán thân phận người này, tuy nghe chính miệng hắn thừa nhận nhưng vẫn còn có cảm giác ở trong mây mù.
Hoàng tử điện hạ?
Đảo chủ cùng nữ quỷ ở trước cửa nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, suýt nữa ngây ngốc, đảo chủ thật sự buồn bực, thế nào cũng không ngờ hài tử này, vừa rồi mình nhận là chủ tử, cư nhiên là hoàng tử điện hạ tôn quý.
Vậy bí mật trên đảo nói cho hắn biết cũng không sao? Mà hắn cũng sẽ không làm trái với di huấn tổ tiên.
Âm thầm quyết định, sau đó sẽ tìm Thiên Nguyệt Triệt nói chuyện này một chút.
Cũng may lúc này chỉ toàn người mình, từ lúc biết thân phận hoàng tử của Thiên Nguyệt Triệt, mặc dù Cách Lực Hộc kích động, nhưng cũng không phải là một tiểu tử.
Mắt thấy Thiên Nguyệt Triệt lấy tiểu đao ra, Thụy Miện nghi ngờ tiến lên: “Thiên Nguyệt công tử, đây là?”
Thiên Nguyệt Triệt không nói gì, chỉ vén chăn bông trên người Thụy Phi lên, sau đó giải khai áo trong của hắn, nhìn một lần vết thương toàn thân, sau đó dùng tiểu đao nhẹ nhàng cắt một đường trên cánh tay Thụy Phi.
Máu đỏ tươi nhất thời chảy ra, nhìn vậy cũng biết một đao kia của Thiên Nguyệt Triệt không nhẹ.
Dùng tay ngón trỏ phải dính một ít máu, đưa tới lỗ mũi xem xét.
Thiên Nguyệt Triệt đứng dậy, nhìn Thụy Miện và Cách Lực Hộc mở miệng: “Tình trạng của hắn nghiêm trọng, không kịp đợi trị liệu sư tới, những con trùng kia, mặc dù bị Thụy Miện dùng phù chú thiêu hủy, nhưng là vi khuẩn đã xâm nhập qua da Thụy Phi.”
“Thủy Nguyệt công tử nói thế, ta không rõ.” Cách Lực Hộc tiến giúp Thụy Phi mặc lại y phục.
Đàn mang nước ấm tới để ở một bên trên ghế, Thiên Nguyệt Triệt rửa xong tay dùng khăn lụa một bên lau khô.
Nhìn Thụy Miện và Cách Lực Hộc một cái, sau đó ngồi xuống ghế: “Ta không phải trị liệu sư, nhưng các ngươi cũng biết trừ cách dùng ma pháp để trị liệu vết thương ở ngoài, còn có y dược, cũng chính là cái mà đại phu bình thường nhất trên đại lục này dùng, người nhà nghèo không có tiền thỉnh trị liệu sư .”
” Ý tứ Thiên Nguyệt công tử ta hiểu, nhưng không biết?” Đương nhiên Thụy Miện và Cách Lực Hộc biết, trừ trị liệu sư còn có đại phu, chỉ là bọn hắn liên tục không rõ lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, từ đầu tới cuối là có ý tứ gì.
“Ta đối với dược lý tương đối có hứng thú, bình thường lúc không có chuyện gì lcũng nghiên cứu qua.” Thiên Nguyệt Triệt nói không rõ ràng, dù sao trên đại lục sự phát triển của y học không bằng trên Địa cầu, đối với cái gọi là vi khuẩn bọn họ sẽ không hiểu: “Đơn giản mà nói thân thể con người chỉ riêng da đã chia làm ba tầng: từ ngoài vào trong theo thứ tự là biểu bì, chân bì cùng mô liên kết.
Tựa như quả có vỏ, quả, hạt.
Một khi vi khuẩn tấn công mô liên kết, sẽ chui vào thần kinh, mạch máu, đến lúc đó hắn chỉ có thể chờ chết.
Cái gọi là vi khuẩn thì mắt chúng ta không thể nhìn thấy, dù sao đem độc dược bỏ vào trong trà, mà chúng ta nhìn lại cũng chỉ là một ly trà, không nhind ra độc dược bên trong là cái gì.
Giống như người bình thường nhìn không thấy âm hồn.” Y học dùng rất nhiều thuật ngũ chuyên nghiệp, Thiên Nguyệt Triệt cũng không am hiểu giải thích, cho dù có giải thích những người này cũng không hiểu.
“Vậy làm sao bây giờ? Thủy Nguyệt công tử có thể có biện pháp?” Cách Lực Hộc chấn động, nhất thời trong lòng không nghĩ được gì.
Thụy Miện chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt, mặc dù mới biết một ngày, nhưng Thụy Miện hiểu rõ, tiểu hài tử này, chuyện thiên hạ trong mắt hắn đều không coi vào đâu.
Huống chi hôm qua, hôm qua ngũ thải quang mang hãy còn tồn tại trong óc của hắn, hỏa diễm bạch sắc thấu minh trên trán hài tử này là dấu hiệu của Tinh Linh hoàng, đây là sự thật mà toàn bộ người trên thiên hạ đều biết.
Hơn nữa Thụy Phi xác định hắn đã nhìn thấy ấn kí hỏa diễm lam sắc, linh thể kia, hỏa diễm lam sắc là dấu hiệu của Quang Tinh Linh vương tộc, mà trung thành cam nguyện gọi hài tử này là chủ tử.
Cho nên hài tử này, hài tử này chính là Tinh Linh hoàng.
Chẳng qua là, vì sao, vì sao là hài tử?
“Biện pháp hiển nhiên là có .” Thiên Nguyệt Triệt nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ là cười khiến người khác không khỏi đề cao cảnh giác.
“Kính xin Thủy Nguyệt công tử chỉ điểm.” Cách Lực Hộc nhíu trán một cái, sau đó buông lỏng, hài tử này đang chơi trò tâm lý.
Thiên Nguyệt Triệt cười phô ra vẻ mặt vô hại: “Bổn điện hạ chưa bao giờ làm chuyện không công.”
“Ngươi… .” Cách Lực Hộc lạnh xuống: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng hỗ trợ?”
Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh, từ trên ghế nhảy xuống: “Nhớ kỹ, đây là thế giới cường giả sinh tồn, còn có, bổn điện hạ chưa bao giờ thích người khác uy hiếp.”
Nói xong liền ly khai phòng của Thụy Phi, không nhìn hải tặc đầu lĩnh ở một bên đau khổ cầu khẩn.
Đi xuống khách điếm, lại thấy chưởng quỹ ân cần ở dưới mặt chờ chực, nhìn thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, chưởng quỹ sợ Thiên Nguyệt Triệt lấy linh hồn của hắn đi tinh lọc, dù sao hắn cũng là âm hồn ký thác vào bên trong thân thể con người.
Đợi Thiên Nguyệt đến xuống lầu dưới, người vốn đang dùng cơm đã ngưng động tác.
“Đại ca ca… .” Tiểu cô nương hướng Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay.
“Công tử.” Thân vương Khắc Lý Hi quốc thân thiết kêu Thiên Nguyệt Triệt.
“Thân vương.” Thiên Nguyệt Triệt có hảo cảm với nam nhân này: “Đúng rồi, thân vương biết lúc nào thuyền khởi hành không?”
“Cái gì? Công tử không biết?” Thân vương Khắc Lý Hi quốc nghi ngờ: “Tối hôm qua sau khi chuyện kia phát sinh, sáng nay tất cả mọi người đi đến bến tàu xem, thuyền kia đã không còn là thuyền.”
Nga?
Cái này Thiên Nguyệt Triệt thật sự không biết, quay đầu lại nhìn hai quỷ hồn liên tục theo bên cạnh hắn, sau đó lại hướng thân vương Khắc Lý Hi quốc nói: “Bổn điện hạ đi trước, thân vương chậm dùng.”
Đi tới bên bờ quả thật như thân vương Khắc Lý Hi quốc nói, thuyền đã không còn là thuyền, thuyền đã rách nát như thế thì không cách nào đi lại trên biển rộng mênh mông này, hơn nữa đến Khắc Lý Hi quốc cần ba ngày nữa.
“Xảy ra chuyện gì?” Thiên Nguyệt Triệt nhìn thuyền, nhìn biển rộng mênh mông phía trước hỏi.
“Đây là chiếc thuyền 300 năm trước.” Đảo chủ giải thích.
300 năm? Khó trách chỉ còn đống đổ nát.
Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ cách rời đi, thuyền ắt không thể thiếu, nhưng thuyền này không thể nào dùng lại, nói như vậy cần phải xuất đảo để chuẩn bị, thật là phiền toái.
“Cái kia… .” Đảo chủ ấp a ấp úng muốn mở miệng.
“Nói.” Thiên Nguyệt Triệt xoay người đi vào trong đảo.
“Công tử là hoàng tử điện hạ?” Vì muốn khẳng định, đảo chủ hỏi.
“Cho nên… .” Thiên Nguyệt Triệt chờ đảo chủ tiếp tục mở miệng.
” Lúc trước công tử nói chỉ cần ta cho công tử biết về báu vật trong đảo, công tử liền cho ta hai vợ chồng đi theo, là thật?”
Nghe vậy, Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, ngẩng đầu, khiêu mi nhìn đảo chủ: “Bổn điện chưa từng nuốt lời.”
Giọng nói bình thản không che dấu được cuồng ngạo.
Đảo chủ cùng nữ quỷ hai mặt nhìn nhau, lại một lần nữa hướng Thiên Nguyệt Triệt quỳ xuống: “Thỉnh chủ tử chứa chấp bọn ta.”
Thiên Nguyệt Triệt vuốt cằm mình: “Ban ngày, có hai quỷ hồn đi theo phía sau, nếu có người có thể nhìn thấy, chẳng phải là gây sợ hãi cho người ta.”
Đảo chủ cùng nữ quỷ trăm miệng một lời nói: “Thỉnh chủ tử yên tâm.”
Hai linh hồn bay lên trời, giống như từ biệt nhau lần cuối, sau đó trên trời họa đồ án, chờ Thiên Nguyệt Triệt nhìn lại, trên mặt đất đã cắm một trường kiếm một bên đen một bên trắng.
Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, cẩn thận nhìn thanh kiếm nầy.
“Sau này ta lấy thân kiếm theo sau chủ nhân.” Thanh âm đảo chủ từ trong kiếm phát ra.
“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt không có phản bác: “Chẳng qua kiếm này quá dài, tựa hồ có chút không thích hợp với bổn điện hạ.”
Thiên Nguyệt Triệt vừa dứt lời, trường kiếm 70 ly mễ phát ra hắc bạch quang mang, đột nhiên biến thành tiểu kiếm giống như dụng cụ cắt gọt, kiếm bay đến trong lòng bàn tay Thiên Nguyệt Triệt.
Da?
Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên vui mừng, đồ chơi này không tệ.
” Vạn vật trên thế giới đều có Âm Dương, sau này gọi ngươi là Âm Dương, Âm Dương kiếm, cũng chỉ nam nữ.”
Kiếm trên tay Thiên Nguyệt Triệt phát ra âm thanh: “Hết thảy nghe chủ tử phân phó.”
“Bây giờ nói cho ta biết chuyện báu vặt.” Nếu như là bảo bối, trước tiên phải chiếm làm của riêng rồi hãy nói.
“Thật ra báu vật cũng không phải là vật có giá trị liên thành.” Đảo chủ mở miệng: “Là Minh Nguyệt thảo cùng Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.”
“Minh Nguyệt thảo cùng Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch? Kia là vật gì?” Thiên Nguyệt Triệt chưa từng nghe năm lão đầu ở ma học viện nhắc tới những bảo bối này.
“Những thứ này thuộc hạ cũng không biết, chủ tử đi xem một chút, đây là báu vật ta lưu lại trên đảo từ xưa đến nay.”
Đã như vậy hẳn không phải bình thường có thể hiểu rõ, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm, dù sao lúc này rời đi còn phải cần một khoảng thời gian, suy nghĩ một chút Thiên Nguyệt Triệt mở miệng: “Đàn Thành, Liệt La Đặc, Đàn, các ngươi tới khách điếm tìm chưởng quỹ, đi rừng trúc phụ cận chặt thân trúc cứng nhất, nhớ kỹ càng nhiều càng tốt.”
“Vâng.” Ba người lĩnh mệnh lập tức đi đến khách điếm.
“Chủ tử muốn làm thuyền buồm để rời đi?” Thanh âm của đảo chủ lại truyền ra một lần nữa.
“Cũng không thể ở lại chỗ này.” Thiên Nguyệt Triệt thừa nhận: ” Cư dân trên đảo biết làm thuyền buồm không?”