Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 8: Q.3 - Chương 8: Án mạng




Tình huống trước mắt suýt nữa khiến Thiên Nguyệt Triệt cho rằng mình vào sai nơi, mùi máu tươi nồng đậm bao vây bốn phía.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn chung quanh đập chứa nước trước mắt? Căn cứ kiến thức hiện đại, chỉ có một đập chứa nước được kiến tạo ở đây, kết hợp với địa lý nơi này, cho ra một kết luận, đập chứa nước này có thể là nơi cung cấp nước cho Phỉ Bỉ Na thành, mọi nguồn nước ở thành trấn dưới chân núi đều bắt nguồn từ đây.

Nhưng tại sao mấy người kia lại đến nơi này? Mà bây giờ bốn phía lại an tĩnh như vậy?

"Tiểu đệ đệ, nơi này." Thủ Điện Đồng hướng phía Thiên Nguyệt Triệt nhẹ giọng gọi, trong thanh âm có một chút khẩn trương.

Thiên Nguyệt Triệt nghe vậy vội vàng tiến lên, mượn ánh trăng không thấy rõ thứ nằm trên mặt đất, nhưng trên vật kia phát ra mùi máu tươi nồng đậm.

Thiên Nguyệt Triệt khởi động quang hệ ma pháp ấn lên Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch trên trán Thủ Điện Đồng, nhất thời Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch phát ra quang mang sáng ngời, giống như đèn pin di động.

Thủ Điện Đồng chiếu sáng những vật xung quanh, mà cái phát ra mùi máu tươi chính là tay người, Thiên Nguyệt Triệt cũng không sợ, nhặt cánh tay từ trên mặt đất.

Cẩn thận quan sát có thể phát hiện đây là tay phải của nam nhân, hơn nữa từ máu mùi cùng màu sắc có thể thấy được, cánh tay này đã rời chủ nhân một khắc.

Nhìn nhìn lại vết thương trên cánh tay, hẳn là bị lợi khí sắc bén chặt xuống, nhưng vết thương vẫn có chút kỳ quái.

Nhắm mắt lại đem vết thương ở trong đầu tái diễn một lần, Thiên Nguyệt Triệt biết kỳ quái ở nơi nào. Vết thương này cũng không phải là do người tập kích, mà là lúc so chiêu với cao thủ, vì ngăn cản lợi khí mà bị chặt gãy.

Cho nên chủ nhân cánh tay này thuận tay trái.

Bởi vì chỉ có lúc tay trái đang bận, hoặc là tay trái gặp nguy hiểm, người thuận tay trái đều theo phản xạ dùng tay phải ngăn cản.

Thiên Nguyệt Triệt lại dùng tâm linh lục soát sinh vật còn hơi thở sống, góc 45 độ, cách 100 m, còn có hơi thở của người sống.

"Thủ Điện Đồng, đi." Thiên Nguyệt Triệt vừa mở miệng, một bên đã di động bóng dáng.

Càng đến gần, mùi máu tươi lại càng nồng đậm, đi tới nơi tâm linh cảm ứng được, quả nhiên nhìn thấy một thân thể nằm trên mặt đất, mà hắn thiếu một cánh tay phải.

Thiên Nguyệt Triệt đứng ở một bên nhìn hình dáng nam nhân, là hắn? Tại sao có thể là hắn?

Thế nào cũng không ngờ tới người thiếu đi một cánh tay, cư nhiên là nam nhân lúc trước đụng phải hắn ở cửa khách điếm.

Đàn Thành nói nam nhân này võ công cao hơn hắn mấy tầng, sao có thể chật vật như vậy, bởi vì ban đêm thấy không rõ lắm dấu vết đánh nhau, nhưng từ y phục bị rách nát trên thân nam nhân có thể thấy được, lúc trước đánh nhau thập phần kịch liệt.

Chờ một chút?

Mình đi theo ba bóng người khả nghi tới đây, lại phát hiện nam nhân này ở đây, hơn nữa cũng là y phục dạ hành, chẳng lẽ i nam nhân này là một trong ban am nhân kia?

Nhớ kỹ Đàn tựa hồ đã nói nam nhân này ở đối diện với lam y nam nhân, cũng là một điểm đáng ngờ.

Nếu như ba hắc y nhân tối nay thật là lam y nhân, như vậy nam nhân này là bị nhóm người lam y nhân đả thương ?

Đả thương hắn xong ba người kia đi nơi nào? Nếu như là trở về chắc chắn mình đã gặp, mà vừa rồi không có khí tức của bọn hắn, cho nên...

Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ nơi này không chỉ có một con đường.

Lắc lắc đầu, sắp xếp lại những suy nghĩ rối loạn, hơn nữa bây giờ Thiên Nguyệt Triệt cũng lạnh đến phát run, cúi đầu nhìn bộ dáng của mình, hai chân trần truồng, mặc dục bào đơn bạc, bên hông chỉ buộc lại lỏng lẻo.

Trời ạ, tại sao mình cũng chật vật như vậy, chân, chân đau quá, lúc trước liên tục không phát hiện, giờ phút này mới cảm giác được lòng bàn chân truyền đến đau đớn, lúc nãy vội vàng lên đường nên đã sơ sót.

Nhìn nam nhân trên mặt đất lần nữa, Thiên Nguyệt Triệt quyết định trước tiên đem nam nhân đi khỏi đây.

Thu nam nhân vào chiếc nhân Tạp Cơ Tư chiếc, Thiên Nguyệt Triệt theo đường cũ đi về.

Chờ hắn trở lại khách điếm đã là hai giờ sáng , Thiên Nguyệt Triệt bảo Thủ Điện Đồng đi gọi Nặc Kiệt tới, tự mình mặc y phục tử tế ngồi ở trong phòng.

"Tiểu thiếu gia, ngài nửa đêm canh ba gọi nô tài tới, có chuyện gì xảy ra sao?" Nặc Kiệt híp mắt, ngáp một cái, nghi ngờ hỏi.

"Theo ta ra ngoài, không được kinh động bất luận kẻ nào, chúng ta đi thuê phòng ở khách điếm khác, chuyện tình sẽ nói cho ngươi biết sau."

Thần sắc Thiên Nguyệt Triệt vô cùng nghiêm túc.

Nặc Kiệt bị nét mặt nghiêm túc của Thiên Nguyệt Triệt làm tỉnh ngủ, biết chuyện cũng không đơn giản, nhanh chóng gật đầu.

Hai người từ cửa sổ bay ra, mặc dù lúc này thật sự rất khó tìm khách điếm, nhưng cũng không phải không có, rốt cục sau khi đi qua nhiều khách điếm, bọn họ tìm được một khách điếm còn mở cửa.

Thị giả thấy lúc này còn có khách nhân, lập tức tiến lên nghênh đón.

Đi tới gian phòng, Thiên Nguyệt Triệt đem người bị thương trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư thả trên giường.

"Mụ mụ của ta ơi... ." Thấy vết thương chồng chất, Nặc Kiệt nhịn không được kêu lên: "Tiểu thiếu gia, ngài tìm được người chết này ở nơi nào a, thật khủng khiếp."

Sao với người chết còn kinh khủng hơn, toàn thân cao thấp không có một chỗ nào hoàn hảo, trừ... Nặc Kiệt có chút xấu hổ nghĩ, đại khái là trừ chỗ kia còn hoàn hảo a.

Mặc dù cánh tay bị chém đứt đã không còn chảy máu, nhưng đọng lại thành máu đông càng thêm buồn nôn.

"Câm miệng." Thiên Nguyệt Triệt quát; "Ngươi xuống bảo thị giả thỉnh trị liệu sư tới đây, tốc độ phải nhanh." Trên thân người này nhất định có bí mật gì đó, hơn nữa nói không chừng là bí mật rất quan trọng.

"Vâng." Nặc Kiệt không yên lòng nhìn người trên giường vài lần, sau đó rời đi.

Lúc này tìm trị liệu sư so với tìm khách điếm càng khó, cấp bậc cao hiển nhiên sẽ không vì một chút tiền mà mất giấc ngủ của mình, cho nên cho dù tìm cũng chỉ có thể tìm người bình thường .

Dù sao trị liệu ma pháp rất khó học, trị liệu sư đã ít lại càng ít.

Đợi trị liệu sư nối được cánh tay vào vết thương, mồ hôi đã chảy đầy mặt : "Người này bị thương quá nặng, ta chỉ có thể làm được đến đây ."

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, bảo Nặc Kiệt nhiều chuẩn bị một số tiền.

"Tiểu thiếu gia... Tiểu thiếu gia... ." Đưa chotrị liệu sư, Nặc Kiệt giống như gió chạy vào, lại thấy Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở trước giường nhíu mày.

Trong mắt Nặc Kiệt hiện lên quang mang lấp lanh, bộ dáng tiểu điện hạ nghiêm túc thật sự rất tuấn tú.

Sau đó Thiên Nguyệt Triệt đi tới trước bàn, cầm lấy bút nhanh chóng viết xuống mấy chữ: "Ngươi đem phương thuốc này giao cho thị giả, bảo hắn dù thế nào cũng mua đủ những thứ dược liệu này, ta về khách điếm bên kia trước, hôm nay ngươi ở lại chỗ này chiếu cố hắn, cho đến khi hắn khỏi bệnh, nhớ cho kỹ, người này rất quan trọng."

"Nô tài hiểu được , tiểu thiếu gia yên tâm."

Bận rộn một buổi tối, chờ Thiên Nguyệt Triệt trở lại khách điếm đã là năm giờ sáng, người mệt muốn chết, đầu ngã xuống giường nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Đến tám giờ Đàn bưng nước ấm đi vào, phát hiện Thiên Nguyệt Triệt ngủ vô cùng say, lặng lẽ đóng cửa lại đi ra ngoài.

"Là tại nơi này." Thị giả dẫn một đống người ngựa hướng phía phòng Thiên Nguyệt Triệt đi tới.

"Các ngươi mới sáng sớm đã ầm ĩ? Chủ tử nhà ta còn đang ngủ, khách điếm không có phép tắc như vậy sao?" Dám đánh thức chủ tử.

Thị giả vội vàng tiến lên: "Mau gọi chủ tử của ngươi đi ra, thành vệ trưởng đại nhân tìm hắn có việc."

Nhìn nét mặt a dua của thị giả, Đàn có chút khinh thường: "Chủ tử nhà ta còn chưa rời giường, hơn có một cái thành vệ trưởng không quan trọng còn chưa đủ tư cách để chủ tử nhà ta bỏ giấc ngủ."

"Nha đầu to gan, dám vô lễ với thành vệ trưởng đại nhân." Một vệ binh tiến lên ra mặt.

"Chuyện gì?" Đàn Thành ở phòng đối diện với Thiên Nguyệt Triệt, nghe được tiềng ồn ào phía ngoài, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một đống người hướng về phía Đàn.

Thị giả còn định mở miệng, bị cái gọi là thành vệ trưởng ngăn cản: "Các ngươi là khách nhân từ ngoài thành tới?" Thành vệ trưởng đánh giá Đàn Thành, hỏi.

"Vậy thì thế nào?" Đàn và Đàn Thành mở miệng cùng lúc.

"Tối hôm qua trong thành xảy ra một vụ mạng án, theo người khác cung cấp đầu mối án mạng, người thương vong tựa hồ có chút đụng chạm với chủ tử nhà người, còn từng tranh chấp, ta có lý do gì hoài nghi chuyện này liên quan tới các ngươi." Thành vệ trưởng mặt lạnh nói.

"Nói láo." Đàn to tiếng mắng: "Đừng nói chủ tử nhà ta không có giết người, cho dù giết người thì bằng một tên thị vệ trưởng nho nhỏ như ngươi cũng không xứng động đến hắn, chứng cứ đâu?" Đàn vươn tay, mở bàn tay ra: "Không có chứng cứ thì đừng quấy rầy chủ tử nhà ta, cho dù có chứng cớ cũng phải chờ chủ tử nhà ta tỉnh rồi hãy nói."

"Thật là nha đầu ngang ngược, từ lời ngươi nói, bổn tướng tin dù không có chứng cứ thì chuyện này cũng liên quan tới chủ tử nhà ngươi, người đâu, kéo người này ra." Thành vệ trưởng chính là có một trăm linh một biểu tình, gặp qua nhiều phạm nhân, loại nào cũng đã thấy .

Xoát...

Đàn Thành rút kiếm ra: "Trước khi chủ tử nhà ta tỉnh lại, ai cũng không được phép quấy rầy."

Thấy Đàn Thành rút kiếm ra, những vệ binh khác cũng đồng thời rút kiếm, lúc này cửa phòng mở ra, một thanh âm thanh nhã truyền ra: "Ầm ĩ như vậy, ta có thể không tỉnh sao?"

Thiên Nguyệt Triệt bước ra khỏi phòng, một thân bạch y, phong độ nhanh nhẹn, gương mặt như quan ngọc có chút tái nhợt, mục mâu kim sắc không gợn sóng sợ hãi nhìn mọi người.

"Chủ tử." Nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt, Đàn cùng Đàn Thành đồng thời hành lễ, hơn nữa thối lui sang hai bên người hắn.

Thành vệ trưởng gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy qua ai giống như Thiên Nguyệt Triệt: "Ngươi là chủ tử của bọn hắn?"

"Ngu xuẩn, ngươi không biết rõ còn cố hỏi?" Đàn cười lạnh hỏi ngược lại.

Thiên Nguyệt Triệt cũng không ngăn cản, mặc kệ Đàn hồ nháo.

Thành vệ trưởng không vui nhíu mày, liếc Đàn một cái, sau đó lấy ra một bức họa: "Người này đêm qua đã chết, có người chứng kiến hắn có xích mích với ngươi ở hội chùa, các ngươi bị nghi ngờ là tội phạm giết người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.