Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 21: Q.3 - Chương 21: Chết yểu




“Tài nấu nướng của đầu bếp kia rất được lòng ta, nhưng hai tháng trước hắn nhận được thư nhà liền vội vàng trở về, mà sau đó ta liền mất tin tức của hắn.” Thiên Nguyệt Triệt nói đơn giản, thỉnh thoảng lại lộ ra thái độ lo lắng.

Lo lắng cũng không phải là ngụy trang, mà là phát ra từ nội tâm, chỉ là Thiên Nguyệt Triệt trời sinh không phải là người có tình cảm phong phú, cho nên người khác nhìn vào cũng chỉ thấy nét mặt nhàn nhạt.

Chỉ khi Kim Long điện hoặc ở Mạn La các mới có thể thấy hắn có biểu cảm khác.

“Chẳng lẽ điện hạ đang nói đến oa nhi 10 năm trước rời khỏi Hồi Giác gia?” Lão nãi nãi có thể khẳng định như vậy, mặc dù vì tuổi cao mà bà chỉ ở trong nhà, nhưng chuyện về Lạc thành, bà biết rất rõ ràng.

“Lão nãi nãi quả nhiên lợi hại, không sai, người nọ chính là Liệt La Đặc, nhưng chừng mười ngày trước ta nhận được tín thư của hắn, bởi vì một số nguyên nhân liền tới Lạc thành, sáng nay vừa tới thì đến Hồi Giác thế gia bái phỏng, nhưng mà tổng quản nói Liệt La Đặc đã rời nhà một tháng trước.” Tổng quản kia, vừa nghe liền biết hắn đang nói láo, nhưng một tổng quản không quan trọng không có phía trên phân phó, cho dù gan lớn như trời cũng không dám làm thế, như vậy, là ai phân phó hắn.

“Chuyện này quá mức kỳ lạ.” Lão nãi nãi vừa nghe Thiên Nguyệt Triệt nói thì thốt ra, sau đó than thở: “Ai…”

“Vì sao lão nãi nãi than thở?”

Lão nãi nãi nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái, bắt đầu nói về chuyện tình Hồi Giác thế gia: “Ở Lạc thành ta, Thổ Kỳ thế gia, Thủy gia, Cốc Thương thế gia cùng Hồi Giác thế gia ngang sức ngang tài, đây là những quý tộc thế gia truyền qua mấy trăm năm, nhưng Hồi Giác thế gia chỉ là mấy chục năm nay.”

“Chuyện này, ta từng nghe Liệt La Đặc đã nói, hắn nói Hồi Giác thế gia nổi danh là từ gia gia của hắn.” Thiên Nguyệt Triệt nhớ kỹ ban đầu ở trên thuyền Liệt La Đặc từng nói thế, như vậy hắn cũng không nói láo.

“Không sai, trước thời Hồi Giác lão gia tử, không ai nghe tới tên Hồi Giác thế gia, hẳn là vài chục năm trước, bên trong Lạc thành đột nhiên xuất hiện thêm một thực lâu, đó là còn nói khách khí, thật ra nó tựa như cái sạp, phải biết rằng Lạc thành vốn là quê hương của mỹ thực, một cái sạp không ra gì như vậy hiển nhiên sẽ rất vắng vẻ, nhưng kết quả lại trái ngược, thật sự thần kỳ, thậm chí rất nhiều thực khách ngoại lai cũng không tiếc bỏ giá cao tới sạp đó ăn.

Lúc còn trẻ, ta cũng đến ăn, khẩu vị thật là kỳ lạ, rất phức tạp, bên trong có rất nhiều cảm giác, nhưng lại cực kỳ hòa hợp, sau đó sinh ý càng phát triển, lão bản của sạp đó mua rất nhiều thực lâu mặt tiền ở Lạc thành, chân chính nổi danh là từ cuộc tranh tài thực thần, hắn cơ hồ thắng lợi áp đảo, danh tiếng Hồi Giác thế gia chính là bắt đầu như vậy, sau dần dần sánh ngang cùng tam đại thế gia chúng ta, Hồi Giác lão gia tử là người rất cẩn thẩn, là người trung thực nhưng thập phần khôn khéo, sau khi đạt được danh tiếng, Hồi Giác lão gia tử lập tức lấy vợ, cũng sinh nhi tử.

Hai mươi tư năm trước, sinh thần của đế vương, Tứ gia chúng ta đi tới đế đô, yến hội kia xa hoa trước nay chưa từng có, cơ hồ tụ tập quý tộc khắp thiên hạ, chúng ta ở lại đế đô hơn hai tháng, hồi Lạc thành thì truyền ra tin tức trưởng tôn của Hồi Giác gia ra đời, bởi vì lúc trước một chút tin tức cũng không có, cho nên mọi người bán tín bán nghi, chẳng qua là tiệc đầy tháng ngày đó Hồi Giác lão gia tử vui mừng hớn hở ôm oa nhi, mới biết được chuyện này là thật, hài tử kia cũng rất vui vẻ, không khóc không náo, ngoan ngoãn cho mọi người ôm, ôm qua nhiều hài tử như vậy, hôm nay nhớ lại, hài tử kia là hài tử ngoan ngoãn nhất.

Mà Hồi Giác thế gia chân chính đạt lên đỉnh cao cũng là cuộc so tài thực thần 10 năm trước, thực thần14 tuổi, đó là thực thần trẻ tuổi nhất trong lịch sử, đáng tiếc a, sau đó oa nhi kia lại rút khỏi.

Không ngờ oa nhi đó lại đến đế đô, làm đầu bếp của điện hạ, oa nhi kia rời Lạc thành lúc lời đồn còn đang lan truyền xôn xao.”

Lão nãi nãi cũng là người coi trọng nhân tài, nói mấy câu thì liên tục thở dài.

Đế đô? Nhìn bộ dáng Liệt La Đặc, lúc đầu xuất hiện ở hoàng cung cũng không phải là trùng hợp, như vậy ở hoàng cung chắn chắn có người hắn cần tìm hoặc là chuyện hắn muốn tìm?

“Lão nãi nãi có biết ai là đương gia hiện nay của Hồi Giác thế gia không?”

“Này… Mọi chuyện bây giờ có vẻ là do Hồi Giác Khinh Liệt xử lý, là nhị tôn tử của Hồi Giác lão gia tử, ta chưa thấy mặt người nọ, điện hạ muốn biết rõ ràng hơn, có thể hỏi bằng hữu của Dịch Nhân, oa nhi của Cốc Thương gia và Thủy gia, có lẽ hai oa nhi kia còn biết nhiều hơn so với lão thái bà luôn sống trong đình viện này.”

Từ phòng lão nãi nãi đi ra, liền thấy vẻ mặt lo lắng của Thổ Kỳ Dịch Nhân.

“Mỹ nhân, ngươi không sao chứ, nãi nãi ta có làm khó dễ ngươi hay không, nãi nãi ta là một người rất lợi hại, ta sợ ngươi bị khi dễ .”

Nhìn Thổ Kỳ Dịch Nhân liếng thoắng không ngừng, Thiên Nguyệt Triệt vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt cũng mang theo tiếu ý, khiến một người vốn lãnh ngạo như hắn hắn có vẻ thân cận lên.

“Không có, nãi nãi của ngươi rất tốt.” Không khỏi làm hắn nhớ lại lão đầu kia trên địa cầu, mặc dù lão đầu miệng rất độc, nhưng từ trong đôi mắt lão đầu, hắn có thể cảm nhận được lão đầu đối với hắn sủng nịch, giống như lão nãi nãi đối với Thổ Kỳ Dịch Nhân.

Thổ Kỳ Dịch Nhân dẫn Thiên Nguyệt Triệt tới đình viện của mình, lúc tới thì tỳ nữ đã dọn dẹp gian phòng rất sạch sẽ, người Thiên Nguyệt Triệt mang theo cũng hiển nhiên không thể nào ngủ ở phòng hạ nhân, cho nên quét tước ba gian cách xa nhau.

Thổ Kỳ gia không hổ là quý tộc lâu đời, đình viện lầu các cũng được thiết kế đặc biệt, diện tích chung quang rất rộng, dù ở đế đô thì cũng có rất ít quý phủ có thể lớn như vậy, không phải nói người đế đô không có tiền, ngược lại cho dù là có tiền, cũng rất khó làm, bởi vì người ở đế đô tương đối đông đúc.

Bởi vì có bằng hữu mới, cho nên tâm tình Thổ Kỳ Dịch Nhân vui vẻ thế nào cũng có thể đoán được, mang theo Thiên Nguyệt Triệt đến phòng, Thổ Kỳ Dịch Nhân dặn dò một chút, sau đó đi gọi hai bằng hữu tốt.

Sau khi Thổ Kỳ Dịch Nhân rời khỏi, Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại tựa trên ghế, nói thật, lần đó ở Phỉ Bỉ Na thành, mặc dù không nhìn thấy ngoại thương của hắn, nhưng nội tức bị hao tổn nghiêm trọng, một đêm kia, lực lượng ma pháp đã vượt qua sức chịu đựng của hắn, đương nhiên những thứ này hắn cũng không biết.

“Chủ tử, ngươi nghỉ ngơi một chút, ta nhờ người chưng thang cho chủ tử đi.” Đàn nhìn sắc mặt gần như tái nhợt của Thiên Nguyệt Triệt, có chút bận tâm, nếu để cho bệ hạ biết, bọn họ không chiếu cố chủ tử thật tốt, ắt hẳn bị phạt nặng lắm, xử phạt bọn họ cũng không sợ, chỉ sợ thân thể chủ tử sẽ càng ngày càng tiều tụy.

“Cũng tốt, cố gắng không làm phiền người ta.” Thiên Nguyệt Triệt không muốn sinh thêm sự cố gì, ít nhất trước khi có được tin tức của Liệt La Đặc, lòng của hắn không cách nào an tĩnh.

Cho đến khi Đàn nhẹ nhàng đóng cửa lại, Thiên Nguyệt Triệt vốn đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, ánh mắt lạnh lùng mà thâm thúy: “Đàn Thành, lúc ngươi còn là ảnh vệ trong hoàng cung, có từng biết 24 năm trước xảy ra chuyện gì không?”

Bình thường có liên quan tới hoàng cung, cũng sẽ trực tiếp dính líu tới hoàng đế, phụ hoàng, như vậy việc lần này có quan hệ gián tiếp tới ngươi, hoặc là ngươi đã sớm biết từ lâu?

“Cái này…” Đàn Thành suy tư trong chốc lát, làm ảnh vệ ở đúng là biết không ít chuyện.

“Là chuyện sau sinh thần của phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt nhắc nhở.

“Có.” Đàn Thành mở miệng: “24 năm trước, sinh thần của bệ hạ, tứ đại gia tộc của Lạc thành làm đầu bếp, năm ấy thức ăn trên yến hội nghe nói là tinh mỹ tuyệt luân.”

Đàn Thành không biết đây có phải là đáp án chủ tử muốn nghe hay không.

“Còn gì nữa không? Tỷ như ai ra đời gì gì đó?” Thiên Nguyệt Triệt dẫn dắt câu chuyện.

“Chủ tử hỏi như vậy, đúng là cũng có chuyện.” Đàn Thành hồi tưởng lại sự kiện kia, bởi vì chuyện kia đối với sinh thần của bệ hạ mà nói cũng chẳng đáng là gì.

“Nga? Nói nghe một chút.” Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt dời về phía hắn, thần sắc bình thản như cũ, nhưng nội tâm có chút chờ đợi, hắn tựa hồ có một loại dự cảm, thân thế Liệt La Đặc không đơn giản như vậy.

“24 năm trước, sau sinh thần bệ hạ không lâu, tam hoàng tử ra đời, nhưng là…”

Cái gì? Thiên Nguyệt Triệt tâm chấn động, tam hoàng tử ra đời? Đúng vậy a, hắn sao có thể đã quên sinh thần phụ hoàng năm ấy, ở hiếu lễ cũng không thấy bóng dáng tam hoàng tử.

Tam hoàng tử?

Chẳng lẽ Liệt La Đặc lại là, lại là tam hoàng tử lưu bên ngoài, không không không, tin tức kia quá mức bất ngờ.

Thiên Nguyệt Triệt vuốt vuốt huyệt thái dương nói tiếp: “Tiếp tục.”

“Vâng.” Đàn Thành nhớ lại chuyện năm đó: “Thuộc hạ cả gan nói tiếp, trong cung vô luận là hoàng tử hay công chúa nào ra đời bệ hạ cũng không có thói quen đi thăm, lúc ấy thuộc hạ là ảnh vệ của bệ hạ, chỉ phụ trách chuyện ở Kim Long điện, tam hoàng tử ra đời ước chừng sáu giờ tối, bệ hạ nhận được tin tức cũng không có phản ứng, song rạng sáng ngày thứ hai truyền ra tin tam hoàng tử chết yểu, bệ hạ luôn luôn đạm tình, sau đó chuyện này cũng bị bỏ mặc.”

Tam hoàng tử chết yểu… Tam hoàng tử chết yểu…

Hoàng tử chết yểu sao có thể bỏ mặc không giải quyết, phụ hoàng, vì sao nghe được tin tức kia, lòng của ta nhưng có một cỗ cảm giác ngọt ngào lan tràn, rõ ràng là một chuyện vô tình như vậy, lại khiến ta không kìm được vui mừng.

Nhân sinh đằng đẵng, ta là người duy nhất khiến ngươi lưu tâm, phải không?

Biết rất rõ ràng không nên, nhưng Thiên Nguyệt Triệt không cách nào đè nén xuống sự vui sướng này.

“Mẫu phi của tam hoàng tử là ai?” Mới ra đời ngày thứ hai liền chết yểu có thể là chuyện bình thường không? Đây là một vấn đề đáng suy nghĩ, hơn nữa ở trong cung nhiều năm như vậy hắn chưa từng nghe bất luận kẻ nào nhắc qua.

“Chủ tử cũng có thể tự suy đoán?” Cửa bị đẩy ra, Đàn bưng thang đi tới, từ thần sắc của nàng, Thiên Nguyệt Triệt biết lời của bọn hắn đã rời vào lỗ tai của Đàn, cũng không có ý định giấu diếm nàng.

“Thang nhanh như vậy sao?” Thiên Nguyệt Triệt ngồi bên một cái bàn nhỏ, tiếp lấy thìa trong Đàn: “Các ngươi biết ta thích giải đố mà.”

Cười mở miệng, trả lời có chút mạn bất kinh tâm (thờ ơ).

“Ân, thang này vốn là cho lão nãi nãi, nhưng nửa đường thuộc hạ gặp được hạ nhân, nói là lão nãi nãi phân phó bưng thang tới đây cho chủ tử, thuộc hạ nhìn thấy có vẻ dễ tiêu, ngon miệng, hẳn là hợp khẩu vị của chủ tử, cho nên liền không khách khí nhận lấy.”

Lão nãi nãi thật là một người cẩn thận, mới vừa rồi cũng đã nhìn ra thân thể hắn rất mệt mỏi, Liệt La Đặc đã từng đã nói, dược vật cùng đồ ăn có cách làm khác nhau, nhưng kết quả như nhau.

Người giỏi về thức ăn hiển nhiên hiểu được cách dùng thức ăn điều trị thân thể, mà người giỏi về dược vật hiển nhiên cũng rõ ràng loại dược vật nào có thể làm thức ăn mà điều trị.

Tài nấu nướng của lão nãi nãi hẳn không thấp a.

Thiên Nguyệt Triệt là người ăn cái gì cùng từng chút từng chút cực kỳ ưu nhã, Đàn luôn thích xem Thiên Nguyệt Triệt dùng bữa, bởi vì theo nàng giải thích đó là một loại hưởng thụ.

Rốt cục chờ Thiên Nguyệt Triệt uống hết chén thang, Đàn mới thu hồi tầm mắt: “Nhìn biểu hiện của chủ tử, tựa hồ rất hài lòng.” Kể từ khi Liệt La Đặc gặp chuyện không may, chủ tử luôn luôn phiền lòng, không tìm được cái gì hợp với khẩu vị, có vẻ chén thang này đạt kết quả không nhỏ.

“Ân, ta bắt đầu tin tưởng, nói Lạc thành là quê hương của mỹ thực, không phải là nói chơi .” Thỏa mãn đưa tay ra đấm đấm lưng, Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục đề tài mới vừa rồi: “Người kia là Hoàng quý phi?”

Ở trong hoàng cung, có thể biến chuyện này trở thành vấn đề nhỏ chỉ có hai nữ nhân đó, bởi vì bọn họ cũng đủ quyền thế.

“Sao chủ tử lại phán định như thế?” Đàn tò mò hỏi.

“Trực giác.” Nếu là nữ nhân khác, có lẽ ngay từ lúc vừa bắt đầu đã chết từ trong trứng nước, có thể an ổn sinh hạ tử tự (con nối dòng) được mấy người, hơn nữa lúc ấy Trữ quý phi vừa sinh hạ Thiên Nguyệt Thiên Hâm, hiển nhiên không thể nào lập tức mang thai.

Cho nên người kia chính là Hoàng quý phi.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, có thể hắn đã đoán sai, nếu tam hoàng tử mới ra đời liền chết yểu, như vậy hẳn Liệt La Đặc không phải là tam hoàng tử, đầu mối có vẻ bị chặt đứt, rồi lại khéo léo dính lứu đến nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.