Cái gì?
Sắc mặt thành chủ dần dần chuyển xanh, ngọc bội kia vớt được từ sông Nam Giang, như vậy?
Thành chủ chau mày, nghi ngờ nhìn Thiên Nguyệt Triệt, như đang ngẫm nghĩ tính chân thật trong lời nói của hắn, nhưng đôi mắt to sáng ngời của Thiên Nguyệt Triệt hiện ra ánh sáng thuần khiết, hài tử ngây thơ, căn bản không thấy nửa điểm giả dối.
Chẳng lẽ vớt được từ sông Nam Giang, nếu như vậy, như vậy?
Sẽ không ... Sẽ không, thành chủ lắc đầu, chuyện này không thể nào xảy ra.
"Này... Này..." Thiên Nguyệt Triệt kêu vài tiếng cũng không thấy thành chủ đáp lại, liền rời khỏi chân Thiên Nguyệt Thần, đi tới trước mặt thành chủ, phất phất tay.
Vậy mà động tác đơn giản như thế lại khiến thành chủ đột nhiên đứng bật dậy, đẩy Thiên Nguyệt Triệt ra, Thiên Nguyệt Triệt mất thăng bằng lui về phía sau mấy bước, lọt vào lồng ngực ấm áp.
Sát khí lan tràn, lạnh lẽo kích thích thần trí thành chủ, lúc này mới rõ hành động của mình.
Thiên Nguyệt Triệt len lén kéo tay Thiên Nguyệt Thần, ý bảo y đừng dọa người như vậy, làm hoàng đế, phụ hoàng học được nhiều nhất chính là dọa người.
Thiên Nguyệt Thần liếc thành chủ một cái, ngồi xuống ghế, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ. Từng cái đem thành chủ thiên đao vạn quả, ngay cả như vậy, Thiên Nguyệt Thần cũng là một quân chủ anh minh, hiển nhiên không vì lý do này mà trừng phạt người vô tội.
Chẳng qua, đó là với người vô tội, nếu không phải sẽ trừng phạt gấp bội.
"Tiểu công tử không sao chứ? Xin lỗi, bị lời của tiểu công tử hù dọa, hành động vô thức thỉnh tiểu công tử thứ lỗi, nông phu kia có nói gì khác không?" Thành chủ mơ hồ, lập tức che dấu thần sắc, hỏi tiếp.
"Ừm... Hình như không, đều là bình thủy tương phùng, nông phu kia nói nhiều lời râu ria như vậy, nếu thành chủ đại nhân không còn chuyện gì, bổn thiếu gia và phụ thân muốn cáo từ, Bỉ lão gia vẫn chờ chúng ta dùng bữa tối." Thiên Nguyệt Triệt cố ý xoa bụng nói.
"À... Nếu tiểu công tử không chê, chi bằng ở quý phủ dùng bữa tối, để ta cảm tạ tiểu công tử." Thành chủ chân thành nói.
Như vậy... Thiên Nguyệt Triệt khó xử, nhìn Thiên Nguyệt Thần, "Ý của phụ thân thế nào?"
Thiên Nguyệt Thần ôn hòa cười một tiếng, "Phụ thân đã nói với bảo bối, việc buôn bán cần tuân thủ hứa hẹn, phụ thân là người làm ăn, nếu đã đáp ứng Bỉ lão gia, hiển nhiên không thể lỡ hẹn, bảo bối do dự như vậy, sau này phụ thân nào yên tâm đem sản nghiệp giao cho ngươi." Thiên Nguyệt Thần nói đạo lý rõ ràng, vài ba câu nói rõ thân phận và lập trường của mình, vừa quét sạch sự đề phòng của thành chủ, cũng không khiến hắn hoài nghi.
"Phụ thân..." Thiên Nguyệt Triệt tràn đầy ủy khuất, "Hài nhi biết chuyện có trước sau, nhưng người ta là thành chủ đại nhân, không phải phụ thân đã dạy hài nhi, người có nặng nhẹ sao? Thành chủ đại nhân lớn hơn mà."
"Cưỡng từ đoạt lý." Thiên Nguyệt Thần sủng nịch nhéo lỗ mũi Thiên Nguyệt Triệt, "Người có nặng nhẹ, cũng phải nhìn hoàn cảnh, hôm nay cùng bàn chuyện buôn bán với chúng ta là Bỉ lão gia."
"Nhưng thành chủ đại nhân không rõ, vạn nhất hắn thấy chúng ta cự tuyệt khiến hắn không có mặt mũi, giận chó đánh mèo, vậy làm thế nào?" Ngẩng đầu nhỏ, hỏi Thiên Nguyệt Thần, chỉ có hai phụ tử thấy rõ vẻ mặt của nhau.
Nam nhân ôn nhu như nước, rồi lại kiệt ngao bất tuần, tự tiếu phi tiếu nhìn thiếu niên.
Thiếu niên hồn nhiên như nước, rồi lại xuất trần ngạo nghễ, thông minh sắc xảo nhìn nam nhân.
Mà người bị lừa gạt nằm ngoài tầm mắt của bọn họ, thành chủ nghe hai người nói chuyện với nhau, cũng hiểu sơ sơ, lập tức khẳng khái nói: "Nếu tiểu công tử có chuyện, ta không miễn cưỡng, nếu tiểu công tử không chê, có thể ở Hán Lệ thành chơi thêm mấy ngày, ngày khác ta thỉnh tiểu công tử thưởng yến, được không?"
"Hiển nhiên là được, phụ thân, đúng không?" Thiên Nguyệt Triệt quay đầu nhìn thành chủ. Nụ cười lóa mắt, ngay cả thành chủ cũng có chút choáng váng.
"Ừm." Nam nhân không vui, hừ lạnh, tay ôm eo thiếu niên không tự chủ mà tăng thêm lực đạo.
Ra khỏi phủ thành chủ, Đàn Thành hiện thân, "Chủ tử."
Hóa ra Đàn Thành đi theo nam tử ở nhà cỏ tới cửa sau, vẫn chưa rời đi, mà lúc Thiên Nguyệt Triệt vào cửa cũng cảm giác được sự hiện hữu của hắn.
Thân là ám vệ, phải tiềm phục bên cạnh địch nhân mà không để người biết được.
"Thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt vừa ra cửa liền khôi phục nét mặt vốn cỏ, màn diễn ngây thơ khiến cả người hắn không được tự nhiên.
"Bẩm chủ tử, sau khi nam tử kia vào vẫn chưa đi ra, có hai nhóm người rời khỏi phủ đệ, một nhóm trở lại cùng chủ tử, một nhóm khác chưa trở lại." Đàn Thành nói chi tiết.
"Vậy sao?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, "Phụ hoàng... Ngươi nói..."
"Có lẽ nhóm kia đến Nam Giang phủ điều tra, nếu biết chúng ta đi qua Nam Giang thành, hiển nhiên nơi đó sẽ có dấu vết, hắn đang suy đoán thân phận của chúng ta, người cẩn thận như thế, nếu làm việc cho quốc gia, chắc chắn có lợi không nhỏ." Thiên Nguyệt Thần nói ra suy nghĩ của mình.
"Phụ thân bắt đầu thưởng thức nhân tài?" Thiên Nguyệt Triệt thờ ơ nói: "Nhưng luật pháp như sơn."
"Không, Triệt nhi sai rồi." Thiên Nguyệt Thần cải chính: "Luật pháp không dung nhân tình, còn có một câu là người cũng đã chết."
"Nhưng người nọ chết oan?" Thiên Nguyệt Triệt bất mãn nói: "Phụ thân thiên vị, vô cùng nghiêm trọng."
Thiên Nguyệt Thần cũng không tranh chấp, "Triệt nhi còn nhỏ, không hiểu, thế giới này còn có rất nhiều chuyện luật pháp không giải quyết được, hơn nữa sự thực chỉ có người trong cuộc mới biết, suy đoán cuối cùng không phải là sự thật, Triệt nhi cảm thấy thế nào?"
Giữa người đã hóa thành bạch cốt và thành chủ xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ có thể tưởng tượng, trong tưởng tượng khó tránh quan sát chủ quan.
"Phụ hoàng luôn luôn có đạo lý của mình, Triệt nhi không nói được phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt không tranh luận nữa, "Đàn Thành, ngươi tiếp tục theo dõi nơi này, sau đó bảo Minh Nhất tới đây thay ngươi, tạm thời khổ cực ngươi."
"Thuộc hạ không khổ cực." Đàn Thành diện vô biểu tình nói, nhưng nhìn kỹ có thể thấy được cổ hơi ửng đỏ.
Trở lại khách điếm đã là xế chiều.
Dùng qua bữa tối, phụ tử hai người đi dạo chợ đêm.
Hán Lệ thành giàu có, phong cảnh ban đêm cũng rất đẹp, lúc này trăng mới lên, các nhà đã treo đèn lồng, điểm nến.
"Phụ hoàng, cảnh đêm ở Hán Lệ thành thật sự không tệ." Thiên Nguyệt Triệt nhìn sạp này sạp khác, đi ngang qua một sạp bán vật phẩm trang sức thì ngừng lại.
"Hán Lệ thành bốn bề núi vây, có chút giống đế đô, đế đô phồn vinh, nhưng dân phong không xinh đẹp như nơi này." Thiên Nguyệt Thần nói.
"Cũng đúng, đế đô là để người ta nhìn, biên thành là để người ta du ngoạn. Phụ hoàng, cái này thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt giơ giơ cái chuông trong tay, đó là một chuỗi chuông màu vàng, nút thắt màu đỏ, nhẹ nhàng lay động sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Triệt nhi thích đồ vật này?" Trong cung muốn bao nhiêu bảo bối mà không có, Triệt nhi của y không phải người thích những thứ thế này.
"Không phải, cho Tiểu Bạch đeo, rất hay." Thiên Nguyệt Triệt giải thích, đồng thời còn cầm lấy một vòng vỏ sò, "Cái này cho Thủ Điện Đồng mang."
Thiên Nguyệt Thần sững sờ, tiến lên ôm eo Thiên Nguyệt Triệt, cũng không sợ người khác chỉ trỏ, "Triệt nhi, đến khi nào mới quan tâm ta như vậy?"
Thiên Nguyệt Triệt dùng mặt cọ cọ lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, "Đồ của phụ hoàng chưa đủ nhiều sao?"
"Nhưng ta muốn Triệt nhi tặng." Thiên Nguyệt Thần bất mãn, ngay cả hai tiểu động vật y cũng không bằng, trong đó có một bộ xương khô không tính là động vật.
Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Thần, "Đồ ta đưa cho phụ hoàng còn chưa đủ trân quý sao?"
"Trân quý, đủ trân quý, so sánh với tính mạng của ta còn trân quý hơn." Thiên Nguyệt Thần ước gì đưa hắn nhập vào xương tủy, chỉ có được lẫn nhau không cách nào khiến y thỏa mãn.
"Cho nên phụ hoàng phải cảm ơn." Thiên Nguyệt Triệt được voi đòi tiên, để Nặc Kiệt thanh toán tiền, đem chuông và vỏ sò cất vào nhẫn Tạp Cơ Tư, "Phụ hoàng, những người đó sẽ theo chúng ta bao lâu?"