Màn đêm buông xuống, khoảng chín giờ, y liệu sư đã tới phủ thành chủ, mặc dù y liệu sư không giỏi như ở đế đô, nhưng ít nhất có thể xem vết thương cho Thiên Nguyệt Triệt.
"Phụ hoàng, ta không gặp, tuyệt đối không gặp, ta bị dị ứng, dị ứng da." Vừa mới soi gương, Thiên Nguyệt Triệt quả thực không thể tin được, hắn lại bị dị ứng.
"Không được, ngươi đã nói cách chữa bệnh ở thời đại kia khác nơi này mà? Triệt nhi, không phải phụ hoàng không tin ngươi, nhưng phụ hoàng không muốn ngươi xảy ra chút vấn đề nào, ngươi hiểu chưa?" Thiên Nguyệt Thần mở cửa, để y liệu sư vào phòng.
Theo sau là thành chủ và đám người Nặc Kiệt.
"Không hiểu, ta không muốn gặp, không muốn... Không muốn..." Thiên Nguyệt Triệt chui vào chăn, không muốn ló đầu ra.
"Các ngươi lui xuống trước, y liệu sư và Nặc Kiệt ở lại." Thiên Nguyệt Thần biết đây là vấn đề thể diện của nhi tử bảo bối, hắn cảm thấy da dị ứng sẽ mất mặt.
"Vâng." Chờ những người khác lui ra, Thiên Nguyệt Thần đi tới bên giường, nhẹ tay kéo chăn, "Được rồi, bây giờ không có người ngoài, mau dậy đi, để y liệu sư xem một chút, uống dược sẽ hết bệnh nhanh hơn, Triệt nhi khôn muốn mặt mình đỏ rực lại lớn như bánh mì chứ? Mặc dù phụ hoàng cũng không để ý."
Đỏ rực? Bánh mì? Thiên Nguyệt Triệt nghe được, trong lòng ảo não.
"Phụ hoàng để ý, nếu không sao lại nói ra? Bánh mì không dễ ăn sao? Ta thích ăn." Dùng sức kéo chăn lại, không xem là không xem, hắn rất cố chấp.
"Ăn ngon, mặt Triệt nhi lớn như bánh mì là ngon nhất." Tay vươn vào chăn, kéo đầu nhỏ ra, tránh mặt tiểu tử còn chưa khỏi lại sinh bệnh vì buồn bực.
"Nói nhảm, mặt của ta mới không phải bánh mì." Thiên Nguyệt Triệt ló mặt ra sau đó bất mãn nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Thần, "Xem đi... Xem đi..."
Muốn cười thì cười, bĩu môi, sau đó lạnh lùng nhìn y liệu sư, phảng phất đang nói khóa chặt miệng ngươi lại.
Trán y liệu sư toát mồ hôi lạnh, mới vừa rồi thành chủ phái người tìm hắn đã nói là chữa bệnh cho khách quý, giờ nghe được hai người nói chuyện với nhau, mới sáng tỏ, cái gọi là khách quý cư nhiên là đương kim hoàng đế.
Có ít người cả đời muốn vào cửa hoàng cung cũng không được, huống chi là nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, mà hôm nay hắn được thấy.
"Tiểu dân... Tiểu dân... Tiểu dân tham kiến bệ hạ." Không chỉ khẩn trương mà còn kích động.
"Miễn, mau tới xem bệnh cho tiểu điện hạ, có vấn đề gì?" Thiên Nguyệt Thần khôi phục uy nghiêm của hoàng đế, nét mặt cao ngạo.
"Vâng." Y liệu sư tới gần giường, nhưng nhìn tới ánh mắt cảnh cáo của Thiên Nguyệt Triệt, có chút sợ, không dám tiến lên.
"Triệt nhi, ngươi không muốn phụ hoàng tiếp tục lo lắng, phải không?" Thiên Nguyệt Thần ôm đầu Thiên Nguyệt Triệt, nhìn thẳng vào mắt hắn, chân thành nói.
Thiên Nguyệt Triệt dần dần cúi đầu, thật lâu phát ra giọng mũi, "Ân."
Nghe được Thiên Nguyệt Triệt hứa hẹn, Thiên Nguyệt Thần nói với y liệu sư, "Còn không tiến lên."
"Vâng." Y liệu sư nhanh chóng tiến lên, cẩn thận kiểm tra mặt Thiên Nguyệt Triệt.
"Mặt Triệt nhi, thế nào?"
"Bẩm bệ hạ, điện hạ không hợp thổ địa mà nhiễm hàn khí, dẫn đến da dị ứng, tiểu dân hoài nghi có phải điện hạ đi qua nơi âm u lại ẩm ướt hay không? Không khí nơi đó khá độc, nên mặt điện hạ mới như vậy, tiểu dân nghĩ..." Y liệu sư dừng lại một chút, vẻ mặt do dự.
"Có lời gì, nói thẳng đi." Thiên Nguyệt Thần nói, dù sao việc nhi tử bảo bối khỏe mạnh quan trọng hơn.
"Tiểu dân muốn điện hạ ngâm dược, đẩy hàn khí xâm lấn trong thân thể ra, để ngừa những bộ phận khác trên thân thể cũng xảy ra tình huống như thế." Y liệu sư thành thực nói.
"Ngươi là tên lang băm, ngươi nói cái gì đó, thân thể bổn điện rất tốt, chỉ mặt dị ứng mà thôi, cái gì mà hàn khí xâm nhập cơ thể, nói nữa, xem bổn điện phế ngươi thế nào." Dùng dược tắm, hắn mới không cần, mất hết thể diện.
"Ngươi đi chuẩn bị, " Thiên Nguyệt Thần chế trụ Thiên Nguyệt Triệt đang khoa tay múa chân, "Nặc Kiệt, ngươi theo y liệu sư đi chuẩn bị, lập tức."
"Vâng."
Đợi hai người lui xuống, Thiên Nguyệt Triệt tái nhợt nhìn Thiên Nguyệt Thần, nét mặt có chút ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng lời trị liệu sư.
"Không sao, chỉ tắm dược thôi mà." Thiên Nguyệt Thần xoa bờ vai hắn, ý bảo hắn đừng để ý.
Song Thiên Nguyệt Triệt chỉ dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn y.
"Nghe lời y liệu sư, nếu không chờ toàn thân biến đỏ ửng thì càng tệ, Triệt nhi, sau này không thể tùy tiện đi vào phần mộ, biết chưa? Hàn khí đều từ phần mộ, người chết âm khí quá nặng, rất độc, ngươi không chuẩn bị gì đã xông vào nên dễ bị thương, không sao, quá hai ngày là tốt." Hài tử ngốc, bị kích động đến thế kia, có lẽ chưa từng nghĩ hắn đường đường là tiểu điện hạ của Mạn La đế quốc, đi trộm mộ không được gì còn dính một thân bệnh.
"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt lấy lại tinh thần, "Phụ hoàng, ta không thua những người chết trong phần mộ kia đâu, ta có thể tiếp tục, ta sẽ trộm hết toàn bộ mộ trong thiên hạ, hừ."
Ách...
Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt, thiếu chút nữa té xỉu, đây là gì chứ, đáng lẽ tiểu tử phải từ bỏ việc trộm mộ chứ? Sao còn hăng hái cao như vậy?
"Ta là chủ nhân rất tốt, vì Âm Dương kiếm, ta quyết định sau này vẫn tiếp tục trộm mộ, ta có kế hoạch thế này, phụ hoàng bảo ám vệ điều tra xem ngôi mộ nào có lịch sử lâu đời nhất thiên hạ, ta liền tới trộm, ừm, cứ như vậy đi." Thiên Nguyệt Triệt vén chăn lên, rời khỏi giường.
Thiên Nguyệt Thần lập tức khoác thêm áo cho hắn, đồng thời tay sờ trán Thiên Nguyệt Triệt, ngẫm nghĩ xem có phải tiểu tử bị kích động quá độ không, khiến đầu óc bất thường.
"Phụ hoàng, ta rất bình thường." Thiên Nguyệt Triệt gạt tay Thiên Nguyệt Thần, hắn đâu có yếu ớt như vậy, người như hắn dù ngã cũng tự đứng dậy.
"Rồi rồi rồi, ngươi rất lợi hại, tinh thần của ngươi đáng khen." Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ của tiểu tử không thể dùng đầu óc người thường để đoán, có phải người ở thế giới kia đều như vậy không?
"Vậy cũng không." Thiên Nguyệt Triệt kiêu ngạo ngẩng đầu.
Hạ nhân đổ nước nóng vào dục dũng, sau đó đem dược liệu y sư kê đơn đổ vào, để dược ngâm trong một thời gian, cho đến khi nước nóng biến thành nước ấm, Thiên Nguyệt Triệt mới nhảy vào dục dũng.
Sau đó Thiên Nguyệt Thần dùng nắp đậy lại, chỉ chừa đầu Thiên Nguyệt Triệt bên ngoài.
"Phụ hoàng, nước này chưa đủ nóng, hơn nữa ngâm lâu sẽ lạnh." Thiên Nguyệt Triệt nói, ý tứ rất rõ ràng, ngươi bảo người đun nước nóng đi.
Thiên Nguyệt Thần vốn cũng nghĩ vậy, y không muốn nhi tử bảo bối vì nước lạnh mà nhiễm phong hàn.
Cho nên y dùng bảo thạch hồng sắc đặt bên cạnh dục dũng, sau đó dùng ma pháp hệ hỏa khởi động, tạo thành vòng ma pháp, vừa có thể giữ nước ấm, cũng có thể giúp Thiên Nguyệt Triệt tu luyện ma pháp hệ hỏa.
"A... Thật là thoải mái." Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, đầu tựa vào nắp dục dũng, "Phụ hoàng, ngươi có muốn thử chút không?" Khóe môi khẽ nhếch lên, đương nhiên Thiên Nguyệt Thần tuyệt đối không cho rằng đây là biểu hiện hiếu thuận của nhi tử, cũng không cho rằng đây là biểu hiện quan tâm người thương.
Tiểu tử cảm thấy chỉ một người ngâm không thoải mái, cho nên mới hỏi y.
"Không cần, phụ hoàng chuẩn bị mọi thứ khi Triệt nhi cần đến." Thiên Nguyệt Thần quyết đoán cự tuyệt, độc dược ôn nhu rất đáng sợ, y sẽ không bị trúng kế.
"Phụ hoàng a..." Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, tiếu ý tràn ngập ánh mắt, "Bây giờ phụ hoàng có thể trấn an Triệt nhi không."
Mắt chớp chớp, giống như mời gọi, "Triệt nhi chưa ăn tối nữa, đói bụng lắm."
Mới vừa rồi quan tâm tiểu tử bị dị ứng, quên mất tiểu tử vẫn chưa ăn cơm.
Thức ăn Đàn Thành mang vào còn đặt trên bàn, nhưng lúc này đã lạnh, Thiên Nguyệt Thần bưng khay lên, dùng nội lực làm nóng đồ ăn, cho đến khi từng đợt nhiệt khí bay ra.
"Tới, hé miệng." Uy từng thìa cho Thiên Nguyệt Triệt, cực kỳ giống lúc tiểu tử còn bé.