Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 23: Q.3 - Chương 23: Địch cảnh




“Khinh Liệt ngu dốt, thỉnh công tử nói rõ.” Hồi Giác Khinh Liệt làm bộ khó hiểu: “Lúc trước nghe quản gia nói, Khinh Liệt đã để quản gia chạy tới những vùng gần đô thành tìm, nếu có tin tức quản gia sẽ lập tức phái người tới đây, bất quá người của Hồi Giác gia có hạn, cho nên…”

Nhanh như vậy đã phái người ra ngoài tìm?

Thiên Nguyệt Triệt không rõ, trong lòng một tia nghi ngờ, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Vậy thì phiền toái Hồi Giác thiếu gia.”

Hồi Giác Khinh Liệt suy tư trong chốc lát: “Vậy Khinh Liệt cáo từ, có bất cứ tin tức gì Khinh Liệt sẽ tới bẩm báo công tử đầu tiên.”

Đợi Hồi Giác Khinh Liệt rời khỏi, Cốc Thương Quỳnh mở miệng: “Hồi Giác Khinh Liệt quả nhiên như lời đồn đãi trong chốn làm ăn, là một người phi thường tỉnh táo, nhưng có đôi khi người quá lạnh tĩnh lại lộ ra vẻ dối trá.”

Không biết là cố ý hay là vô tình nhắc nhở, nhưng quả thật như Cốc Thương Quỳnh nói, biểu hiện của Hồi Giác Khinh Liệt thật sự là quá mức tỉnh táo, phần tĩnh táo này khiến người ta tìm không bắt được sơ hở, chẳng lẽ sự mất tích của Liệt La Đặc có liên quan đến hắn sao?

Nếu có liên quan?

Trong đầu Thiên Nguyệt Triệt xẹt qua một ý nghĩ, như vậy lúc này quản gia kia được phái ra bên ngoài tìm kiếm có phải đã thành người chết thế hay không, bị giết người diệt khẩu?

Xem ra ban đêm phải đến Hồi Giác gia tìm tòi là việc không tránh khỏi.

Thiên Nguyệt Triệt lâm vào suy nghĩ của mình, mà ánh mắt thâm thúy của Cốc Thương Quỳnh nhìn chăm chú hắn nhất thời bị hắn bỏ sót.

Ban đêm tới rất nhanh, Thiên Nguyệt Triệt một thân hắc y ra khỏi Thổ Kỳ thế gia, nếu như không phải là ma pháp sư đỉnh cấp thì không thể cảm giác được linh lực lưu động trong không khí.

“Chủ nhân, chỗ này trong trạch viện tựa hồ có một loại cảm giác thật kỳ dị.” Đã có thực thể, Thánh Anh đứng ở bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt.

“Ân, lúc trước ta tới cũng đã cảm thấy, bên trong có một cỗ lực lượng kì dị lưu động, bất quá cỗ lực lượng này rất rõ ràng, không giống như cảm giác tà ác, nhưng ta không cảm giác được thuộc tính của nó, hẳn không phải là ngũ hành.” Nếu là ngũ hành ma pháp, thánh linh châu có thể cảm ứng được, cho nên cỗ lực lượng này không phải, nhưng cho dù không phải là ngũ hành ma pháp, cũng loáng thoáng cảm giác được một cỗ chính nghĩa.

Đem nghi ngờ để ở một bên, Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, dùng lực lượng của thánh linh châu khởi động thổ hệ ma pháp, khởi động thủy linh tử cùng hỏa linh tử, có khế ước với băng tằm cùng Hỏa Linh châu, hắn không cần khởi động lực lượng thánh linh châu, nhưng đối với thổ hệ ma pháp, hắn thật sự hoàn toàn xa lạ, cho nên chỉ có thể mượn lực lượng thánh linh châu.

Tóc giả rơi xuống, mái tóc dài thủy phấn đã bị hắc sắc thay thế, dài đến gót chân, lực lương của thánh linh châu nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc trên trán Thiên Nguyệt Triệt, lộ ra hỏa diễm thấu minh đại biểu cho dấu hiệu thần thánh.

Lúc mắt mở ra, chung quanh là ngũ thải quang mang.

Ngực Thiên Nguyệt Triệt phát ra quang mang sáng ngời, thổ địa dưới chân bắt đầu biến hóa, tạo ra khe hẹp, mấy trăm con thổ long từ dưới nền đất chui ra.

Thổ long dẫn đầu ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Triệt, rõ ràng giống như sinh vật, nhưng không biết tại sao đối với con thổ long dẫn đầu này, Thiên Nguyệt Triệt có một loại cảm giác quen thuộc, giống như là thổ lòng năm đó ở tù đảo.

Nghe Thiên Nguyệt Triệt phân phó, những thổ long kia nhanh chóng chia ra bốn phía.

Bên trong Hồi Giác thế gia

Nam nhân vốn nhắm mắt đột nhiên mở ra, sau đó phát ra tiếng cười nhạo khinh thường, lại có người đang ở bên ngoại ngoài thúc đẩy ma pháp? Người tới có cấp bậc ma pháp rất cao a.

Nam nhân bưng tới một chậu nước, trong miệng yên lặng niệm mấy chữ, tay phải trong nước vung lên, nhất thời tình cảnh ngoài phòng hiện lên trong nước.

Không tốt.

Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy một tia quỷ dị.

[ Cực quang tạo thành vách tường, triển khai quang mang, đem tà ác hóa thành vô hình ]

Nam nhân chỉ kịp thấy mái tóc đen chợt lóe, muốn thấy rõ ràng, nhưng bên trong trở lại lúc trước.

Hừ, kết giới thật mạnh. Trong lòng nam nhân dâng lên cảm giác chinh phục, chẳng qua là vì sao mái tóc đen sáng ngời kia lại quen mắt như thế, ý niệm này đột nhiên xuất hiện trong đầu một lát, đã bị nam nhân bỏ qua.

Thổ long tản ra trở về sau một khắc đồng hồ, thổ long dẫn đầu đem tin tức truyền cho Thiên Nguyệt Triệt.

“Chủ nhân, thế nào?” Thánh Anh đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: “Không tìm được Liệt La Đặc.” Nhẹ tay vung lên, thổ long lại một lần nữa trở lại trong đất bùn, khe hẹp hé ra vừa hợp chung một chỗ, trở lại bộ dáng lúc trước.

“Nói như vậy hắn không ở trong nhà.” Nếu thế, thiên hạ lớn như vậy, chẳng phải là càng thêm khó tìm .

“Ta không xác định, nhưng mới vừa rồi có người tựa hồ ở xuyên thấu qua vật gì đó nhìn chúng ta, trong ngôi nhà này có người rất cường đại tồn tại, hơn nữa…” Thiên Nguyệt Triệt ngẫm nghĩ tình huống thổ long vừa cung cấp: “Mới vừa rồi thổ long cung cấp, trong ngôi nhà này có một chỗ bọn chúng không thể đi vào, còn có một nơi bọn chúng không dám tới gần, ta đoán nơi bọn chúng không dám tới gần chính nơi người vừa làm phép, như vậy nơi bọn chúng không cách nào tới gần có phải có những bí mật khác tồn tại hay không?”

“Ý của chủ nhân là chúng ta vào đó tìm hiểu?” Thánh Anh nhăn lại hai hàng lông mày, hỏi.

“Không sai.” Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa không biết tại sao chuyện Liệt La Đặc giống như một cái gai ghim trong lòng của hắn, cũng không phải là cảm thấy để ý mà là cảm thấy trọng yếu.

Cảm giác được Thánh Anh nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, Thiên Nguyệt Triệt ngoái đầu nhìn lại: “Thế nào?”

“Ách?” Thánh Anh thu hồi ánh mắt, dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần có chút hồng: “Rõ ràng là cùng một linh hồn, nhưng hai người không đồng dạng như vậy, chủ nhân trước kia nhu tình như nước, chủ nhân bây giờ… .”

Thánh Anh không biết dùng từ ngữ nào để hình dung Thiên Nguyệt Triệt, chủ nhân bây giờ và chủ nhân trước kia rất không giống nhau là được: “Nhưng mặc dù như thế, các ngươi lại vẫn giống nhau, Thánh Anh nghĩ không thông, thật sự rất không giống nhau, nhưng lại giống nhau.”

“Không giống là bởi vì hắn là hắn, ta là ta, giống nhau là bởi vì dấu hiệu của chúng ta, bởi vì trên trán của chúng ta có dấu …. của Tinh Linh hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại.

Dấu hiệu? Dấu hiệu trước trán Tinh Linh hoàng?

Tại sao quen thuộc như vậy, lúc trước hắn hình như đã thấy trên thân người khác cũng có dấu hiệu của Tinh Linh hoàng, bất kể là Thánh Anh hay là phụ hoàng, bọn họ đều nói qua hỏa diễm thấu minh là dấu hiệu của Tinh Linh hoàng, trên trán của hắn đã có dấu hiệu này, đã như vậy tại sao phải hắn nhìn thấy trên trán người khác?

Người kia là ai? Suy nghĩ lại đột nhiên mơ hồ, Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, trên trán người kia cũng có dấu hiệu Tinh Linh hoàng… , đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, ký ức đêm đó quay lại, bạch y nhân kia, nam tử tuấn mỹ vô song kia, là y.

“Chủ tử, không chỉ bởi vì trán của các ngươi đều có dấu hiệu của Hoàng, mà là bởi vì cảm giác, linh hồn của các ngươi.” Lời nói của Thánh Anh tựa hồ không lọt vào tai Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn khiếp sợ với chuyện mình vừa nhớ a, trên người của bọn họ đều có dấu hiệu Tinh Linh hoàng, vậy đại biểu cho cái gì, trong thiên hạ có hai Tinh Linh hoàng sao?

“Chủ tử… .” Nhìn ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt có chút thất thần, Thánh Anh lo lắng kêu lên.

“Không có chuyện gì.” Thiên Nguyệt Triệt điều chỉnh suy nghĩ của mình: “Đi thôi, chúng ta đi vào bên trong xem.”

Hai người theo phương hướng thổ long cung cấp đi trước, lướt qua chỗ ở của gia chủ Hồi Giác thế gia, sau đó tiến vào một rừng cây nhỏ, nơi này là sau núi Hồi Giác thế gia, đập vào mắt là một chiếc giếng cạn.

Đem giếng xây tại hậu sơn như vậy là rất thường thấy, nhưng tại sao thổ long không thể vào bên trong.

Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu đến gần một bước, song chân vừa dẫm lên trên mặt đất, đột nhiên bốn phía bên cạnh giếng cạn đột nhiên xuất hiện bốn nam tử vận y phục kỳ dị.

Đây là?

Thiên Nguyệt Triệt lui về phía sau một bước, đang chuẩn bị mở miệng, bốn người kia lại đột nhiên biến mất.

“Chủ tử.” Ngay cả Thánh Anh cũng không giải thích được, nhanh chóng đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, trong lúc bất chợt bốn người kia lại xuất hiện.

Trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng nơi bốn người kia xuất hiện không hề thay đổi, hơn nữa khoảng cách bọn họ định vị cùng giếng cạn cũng giống nhau.

“Thánh Anh, lui về phía sau.” Giống như là nghĩ tới điều gì đó, Thiên Nguyệt Triệt mở miệng, quả nhiên sau khi Thánh Anh thối lui, bốn người kỳ quái kia lại biến mất.

Nói như vậy bốn người kia là dựa theo sự thiết lập của không gian nào đó, chỉ cần bọn họ nhảy vào phạm vi, bốn người này sẽ xuất hiện, Thiên Nguyệt Triệt không tin ma quỷ, đi tới mấy bước.

Bốn người kia quả nhiên xuất hiện, hơn nữa trong tay bọn họ cầm bốn nhạc khí bất đồng, theo tiếng chơi nhạc khí mà sinh ra sát khí vô hình.

Bốn người không có di động, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy bốn cỗ lực lượng khác nhau tập kích hắn, hơn nữa không có bất kỳ sơ hở.

Thân ảnh mãnh khảnh vũ động tóc đen, cùng bốn cỗ lực lượng đánh nhau chung một chỗ, không có nửa phần ưu thế.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy mệt mỏi, nhưng thân thủ cùng lực lượng của đối phương không suy giảm, vẫn giống như cũ.

Cảm giác được không ổn, Thiên Nguyệt Triệt thối lui khỏi phạm vi kia, bốn người kia cũng lại biến mất một lần nữa.

“Bọn họ là đánh không chết, nếu như liều mạng, nhất định là ngươi mất hết sức lực mà chết.” Bên cạnh truyền đến một thanh âm xa lạ.

Thiên Nguyệt Triệt thầm kêu không ổn, mới vừa rồi tự mình đối phó bốn người kia, mà Thánh Anh lo lắng an nguy của hắn, cư nhiên ngay cả người khác tới gần cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.