Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 13: Q.3 - Chương 13: Đối chiến




Thiên Nguyệt Triệt không lên tiếng, mọi người cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ, trong khoảng thời gian ngắn bốn phía chỉ nghe tiếng hít thở nồng đậm.

Cho đến khi đầu thành vệ trưởng mỏi đến không chịu được nữa, Thiên Nguyệt Triệt mới mở miệng nói: "Đứng lên đi."

"Vâng." Thành vệ trưởng từ trên mặt đất đứng lên, bởi vì quỳ quá lâu mà suýt té lăn trên đất, đồng thời Thiên Nguyệt Triệt cũng giải trừ thuật đông chân cho những người chung quanh.

"Ngươi mang những người này trở về đi, bổn điện hạ cũng muốn lên đường ." Sau đó vung tay lên, Thiên Nguyệt Triệt ý bảo Đàn Thành mang lão nhân lên, rất nhiều chuyện hắn vẫn không rõ ràng lắm, lúc đầu hắn cho rằng đối phương vì chuyện của Liệt La Đặc mà tìm cách khiến hắn lùi lại hành trình, nhưng hôm nay ngẫm lại lần nữa, sợ rằng không đơn giản như thế, đối phương đặc biệt nhằm vào hắn, nhưng tựa hồ lại có chút khó hiểu.

"Vâng, thu đội." Thành vệ trưởng cung kính hành lễ, xoay người rời đi.

"Trở lại." Thiên Nguyệt Triệt bỗng nhiên mở miệng, thành vệ trưởng tiến lên chờ chực Thiên Nguyệt Triệt: "Nếu như thành quản hỏi ngươi, ngươi nên trả lời thế nào?"

Thành vệ trưởng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Thiên Nguyệt Triệt sẽ hỏi vấn đề này, nhưng vấn đề mà Thiên Nguyệt Triệt hỏi cũng là một vấn đề khó khăn, nên trả lời thế nào mới không đắc tội điện hạ. Trong phút chốc thành vệ trưởng nghĩ tới rất nhiều phương án, nhưng có vẻ không có một phương án nào hữu hiệu, hắn không biết suy nghĩ của điện hạ, đối với tiểu điện hạ trong lời đồn lần đầu tiên gặp mặt này, hắn không hiểu, chẳng qua là tin đồn nhảm vô cùng nhiều, đều nói tiểu hoàng tử là nhi tử bệ hạ sủng ái nhất, tính cách quái dị lại trương dương (nói toạc).

Nhưng hắn thấy không phải như thế, thiếu niên này có khí chất cao quý, năng lực của hắn hiếm người có thể bì kịp, trí tuệ của hắn toàn diện, người như vậy tương lai nhất định là Mạn La đế vương.

Không không không, hắn nghĩ quá xa , hôm nay hắn nên suy nghĩ phải trả lời vấn đề của tiểu điện hạ thế nào.

"Thế nào? Rất khó trả lời?" Thiên Nguyệt Triệt nhìn nét mặt thành vệ trưởng biến đổi liên tục.

"Không, hồi điện hạ, nếu thành quản đại nhân hỏi, hạ quan sẽ thành thật trả lời." Bằng tính cách của hắn, chắc chắn thành thật trả lời, đương nhiên hắn cũng biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, thật ra hắn muốn thành vệ trưởng có gì nói nấy, hắn muốn xem động tác kế tiếp của đối phương.

Đợi thành vệ trưởng rút lui, Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng Đàn Thành: "Làm hắn tỉnh, ta có lời hỏi hắn."

"Vâng." Đàn Thành kéo lão nhân trên mặt đất, sau đó tay run lên: "Chủ tử, hắn... ." Sắc mặt Đàn Thành cực kỳ không tốt, Thiên Nguyệt Triệt vừa nhìn liền biết.

"Hắn đã chết." Những lời này không phải là nghi vấn mà là khẳng định.

"Vâng." Đàn Thành trả lời: "Thuộc hạ xác nhận qua, mới vừa rồi thuộc hạ cũng không đả thương hắn chút nào, cho nên hắn không thể nào... ."

Chân mày Thiên Nguyệt Triệt cau lại, vừa rồi ở đây còn có người khác, mà mình lại không phát hiện người nọ, tu vi của người này chắc chắn là trên mình.

Một mùi hương nhàn nhạt như có như không thổi qua, Thiên Nguyệt Triệt đề khí dọc theo mùi thơm đuổi theo.

"Chủ tử." Đàn muốn đi cùng, nhưng đã không thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt.

Mùi hương rất nhạt, nhưng Thiên Nguyệt Triệt có thể xác định, nếu như là trên đường lớn náo nhiệt hoặc ban ngày, mùi vị nhạt như vậy chắc chắn sẽ không có cảm giác.

Nhưng buổi tối, rất nhiều sự trao đổi chất cũng ngưng, mùi tản ra cũng không nhanh như vậy.

Thiên Nguyệt Triệt đuổi theo một nửa, mùi vị bắt đầu biến mất.

"Ngươi đang tìm ta sao?" Thanh âm lạnh lùng từ sau lưng Thiên Nguyệt Triệt truyền ra, Thiên Nguyệt đột nhiên xoay người, chỉ một khắc đối diện với người kia khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Nam tử bạch y bồng bềnh, không giống người phàm, đặc biệt là khuôn mặt, Thiên Nguyệt Triệt tự nhận khuôn mặt mình rất đẹp, cho dù hắn không tự nhận, hắn cũng biết mình rất đẹp.

Nhưng hôm nay hắn thấy khuôn mặt của bạch y nam tử này, hắn mới phát hiện cái gì gọi là tuyệt thế vô song.

Khuôn mặt hoàn mỹ không một tia tỳ vết, nhưng vì sao? Vì sao hắn cảm thấy khuôn mặt này quen thuộc như vậy, giống như đã từng thấy qua.

Hai chân bạch y nam tử đứng trên cây trúc, mục mâu như hắc bảo thạch cao quý lạnh lùng nhìn của hắn: "Thế nào? Khuôn mặt này cũng có thể mê hoặc ngươi sao?" Nam tử cười nhạo, tỏ vẻ nhìn là hiểu ngay.

"Ngươi là ai?" Giờ phút này Thiên Nguyệt Triệt biết mình đang hỏi một câu rất ngu ngốc, nhưng hắn chỉ có thể hỏi câu này, nam tử này không chỉ khiến hắn có cảm giác quen thuộc, mà phảng phất còn có sức mạnh nào đó dẫn dắt hắn.

"Ta là ai?" Nam tử châm chọc cong khóe miệng: "Ngươi vĩnh viễn không biết, bổn tọa chỉ muốn đến xem lúc ngươi sống lại có thể mang đến cho bổn tọa kinh hỉ gì, nhưng ngươi tựa hồ đã khiến bổn tọa thất vọng."

"Ngươi quen biết với kiếp trước của ta?" Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc, ngoại trừ Thánh Anh đây là lần đầu tiên có người nhắc đến kiếp trước của hắn.

Đương nhiên không phải là kiếp trước trên địa cầu, Thiên Nguyệt Triệt biết nam nhân này nói đến linh hồn của hắn, theo lời Thánh Anh giải thích thì linh hồn của hắn là linh hồn của Tinh Linh hoàng, người có thể nói chuyện bằng giọng điệu này với Tinh Linh hoàng, chắc chắn không phải là dạng người hời hợt.

" Phản ứng cũng rất nhanh, bổn tọa miễn cưỡng thừa nhận ngươi là chuyển thế của hắn, ngươi đã có thể tìm ra hơi thở của bổn tọa, như vậy để bổn tọa lãnh giáo một chút, thân là chuyển thế của hắn, ngươi có đáng giá để người ta nhìn với cặp mặt khác xưa." Bạch y nam tử nói xong, bóng dáng đột nhiên hướng phía Thiên Nguyệt Triệt lao đến, động tác cực nhanh, Thiên Nguyệt Triệt chưa từng thấy qua .

Thiên Nguyệt Triệt đồng dạng trên cây trúc, nhảy xuống, đi tới mặt đất, song hắn còn chưa ổn định, đối phương cũng đã lao đến.

[ Thuỷ ngưng thành hình, đống nhận hóa thương, đống kết hư không chi băng thương! ]

Bạch y nam tử vừa dứt lời, băng thương bén nhọn bắng thẳng đến đỉnh đầu Thiên Nguyệt Triệt.

[ Vạn vật hóa thành tuyết! —— Băng khiết phong diệt trận! ]

Thiên Nguyệt Triệt di chuyển thân, đồng thời, khởi động chú ngữ, băng thương đang lao đến nhất thời hóa thành băng tuyết, trong phút chốc tuyết trắng mỹ lệ xoay quanh hai người.

Tuyết trắng vương trên lá trúc, nếu lúc này hai người không phải đang kịch chiến, khung cảnh lãng mạn cỡ nào.

"Không tệ lắm." Nụ cười trên khóe miệng bạch y nam tử càng sâu, mục mâu vốn lạnh lùng xuất hiện một tia cảm xúc, tia cảm xúc đó xen lẫn một cỗ tình cảm mạc danh.

Cỗ tình cảm mạc danh này được xưng là hận.

[ Tuyết hoa khiết bạch, băng sương tinh oánh, tụ tập đến bên ta, tiêu diệt hết thảy trước mắt —— Băng tinh tuyết vũ! ]

Bông tuyết đang bay xuống nhất thời ngưng kết thành tinh thể, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt công kích.

Nam nhân này phản ứng thật là nhanh, hơn nữa việc y thuần thục sử dụng thủy linh tử vượt qua dự đoán của Thiên Nguyệt Triệt. Chỉ có một nam nhân, chỉ có một nam nhân mới có thể vận dụng thủy linh tử trong nháy mắt như vậy, nam nhân đó chính là Thiên Nguyệt Thần, là phụ hoàng của hắn.

Mà hôm nay, sợ rằng bạch y nam tử này có thể so sánh với phụ hoàng.

[ Hỏa linh tử ngưng kết trong tay ta, theo ta huy vũ, họa xuất hồng phiến hoàn mỹ! Vũ phiến chi viêm! ]

Nhất thời trong tay Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện một chiết phiến, theo góc độ của chiết phiến, họa xuất thiên vạn đạo hỏa diễm, hỏa diễm hòa tan tinh thể, giúp Thiên Nguyệt Triệt tạm thời an toàn.

[ Mộc hệ chi tỏa, bạc sa chi liên, kết thúc sinh mệnh trên đại địa, hóa thành xiềng xích giam cầm, trói buộc tội ác! —— Mộc chi phược tỏa! ]

Bên này Thiên Nguyệt Triệt mới làm tan tinh thể, bên kia cây cối đã vươn ra từ bùn đất, cành cây lớn lên rất nhanh, nhanh đến múc khiến Thiên Nguyệt Triệt phản ứng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn những cành cây này quấn lên tay chân của mình.

Phanh...

Tiếp theo nghe được thanh âm đồ rơi trên mặt đất, nguyên lai là Âm Dương kiếm thắt ngang hông Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy chủ nhân gặp nguy hiểm, mà biến thành trường kiếm chém đứt nhánh cây.

Bạch y nam tử thấy Âm Dương kiếm hắc bạch, hai mắt nhíu lại, phát ra cười lạnh: "Ngươi cư nhiên nuôi quỷ, ha ha... Thân là chuyển thế của hắn mà lại nuôi quỷ."

Nhìn nét mặt bạch y nam tử, Thiên Nguyệt Triệt kinh hãi: "Âm Dương trở lại."

Nhưng đã không còn kịp rồi.

[ Hồng Liên yêu, thổ nạp viêm khí tức, thiêu hủy thân thể tà ác! ]

Nhánh cây liền biến thành màu đỏ, phảng phất như có ngọn lửa, quấn lên Âm Dương kiếm.

A...

Tiếng thét tới từ sâu thẳm, nói cho Thiên Nguyệt Triệt biết Âm Dương kiếm đang chịu đựng đau đớn chưa từng có.

Hai tay nắm thật chặt, sát khí không ngừng lưu chuyển trong người, tiếng gào thống khổ của Âm Dương kiếm, chạm vào lý trí của Thiên Nguyệt Triệt.

Mục mâu từ từ biến sắc, kim sắc biến thành thâm tử sắc, hơi thở hắc ám bắt đầu triển khai trên người Thiên Nguyệt Triệt.

Bạch y nam tử có chút bất ngờ, tựa hồ không ngờ Thiên Nguyệt Triệt sẽ có biểu hiện như vậy, sau đó hắn ha ha phá lên cười, thiên toán vạn toán cuối cùng vẫn là thiên ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.