Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 12: Q.4 - Chương 12: Giải thơ




Nhìn bóng lưng Thiên Nguyệt Triệt, nét mặt Thư phi dần dần hiện lên lo lắng, nhưng chỉ một lát, nàng lại lễ nghi hướng phía thị vệ: "Xin phiền thông báo bệ hạ, nói bổn cung cầu kiến."

"Thư phi nương nương khách khí..."

"Phụ hoàng bề bộn nhiều việc, không gặp." Thiên Nguyệt Triệt dừng bước, quay lại, đi tới trước mặt Thư phi: "Nếu Thư phi có chuyện, có thể nói cho bổn điện, bổn điện sẽ nhắn nhủ." Có quỷ mới nhắn nhủ, Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng nghĩ, đương nhiên Thư phi cũng biết ý nghĩ của hắn, cho nên, có quỷ mới tin.

"Lòng tốt của tiểu điện hạ bổn cung xin nhận, nhưng chuyện giữa đại nhân (người lớn) với nhau, tiểu điện hạ không tiện nhắn nhủ." Thư phi cố ý nói mập mờ, nàng thấy Thiên Nguyệt Triệt là hài tử bị chiều hư, ôm phụ hoàng làm nũng. Dù sao Thiên Nguyệt Triệt mới mười ba tuổi.

"Chuyện đại nhân sao?" Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười suy nghĩ: "Thư phi có thể chỉ điểm bổn điện một chút, lúc năm tuổi bổn điện nhìn thấy phụ hoàng cùng phi tần khác lên giường, ai, khi đó bổn điện tuổi nhỏ, không hiểu biết phương diện này, về sau phụ hoàng sợ việc đó ảnh hưởng tới tâm hồn trong sáng của bổn điện, cho nên cấm việc đó xuất hiện trước mặt bổn điện, nếu như Thư phi nguyện ý chỉ giáo, bổn điện rất vui." Nghe Thiên Nguyệt Triệt nói rõ, sắc mặt Thư phi xanh mét, loại chuyện này sao có thể tùy tiện nói.

"Nếu bệ hạ có chuyện quan trọng, ngày khác bổn cung đến." Thư phi tránh việc mình thất thủ mà giết hài tử này, thừa dịp bây giờ còn lý trí, nên rời đi trước.

"Chậm đã." Thiên Nguyệt Triệt lại lên tiếng: "Thang của Thư phi bưng tới cho phụ hoàng mà? Nếu muốn đưa, bổn điện cố giúp ngươi đưa vào."

Cố giúp? Mặt Thư phi nhăn nhó: "Vậy làm phiền tiểu điện hạ."

Nhìn nữ nhân nộ khí đằng đằng rời đi, Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ, thật thoải mái a. Cửa ngự thư phòng mở ra, nam nhân khoanh tay trước ngực, toan tính nhìn hắn: "Chơi vui chứ?"

"Chơi?" Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh: "Bổn điện đang thu thập tàn cuộc cho ngươi." Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị, dường như hắn ham chơi, nhưng hắn rất tài giỏi a.

"Đúng, thu thập tàn cuộc, Thư phi trở về sẽ bị tức chết." Thiên Nguyệt Thần nghe rõ ràng lời của nhi tử bảo bối, bị nói chưa tính, còn bị cướp, không thể đắc tội tiểu đông tây này, nếu không có một ngày người xui xẻo là mình.

"Phụ hoàng, tam cung lục viện nhiều như vậy, từng người từng người rời đi, ngươi đau lòng." Thiên Nguyệt Triệt tức giận nghĩ, sớm muộn gì cũng thu thập hết.

"Đâu có, chuyện ta đau lòng là, Triệt nhi nói lâu như vậy, miệng sẽ chua." Thiên Nguyệt Thần trợn mắt nói mạnh miệng, nhưng thừa nhận mình đang nghe hí, trăm triệu lần không thể.

"Hừ, đừng cho là ta không biết ý nghĩ trong lòng ngươi." Thiên Nguyệt Triệt hung hăng đặt thang trên bàn, thậm chí còn làm bắn ra vài giọt.

"Triệt nhi thật hiểu ta." Vươn tay kéo tiểu đông tây đang hờn giỗi, ôm vào trong ngực, thân thể mềm mại rất thoải mái: "Sao sớm như vậy đã rời giường, hôm qua đi dạo rất mệt mà? Hôm nay không ngủ nhiều ư? "

"Ngủ đủ." Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Thiên Nguyệt Thần, ngả tay: "Lấy ra."

"Cái gì?" Thiên Nguyệt Thần biết rõ còn cố hỏi.

"Đừng giả vờ, lấy ra nhanh lên, bài thơ tế ti viết." Thiên Nguyệt Triệt không cho y giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt. Ai... Thiên Nguyệt Thần than thở, lấy tờ giấy trong ngực ra, Thiên Nguyệt Triệt tiếp nhận, đặt trên bàn, vẫn không quên hỏi Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng có đáp án chứ?"

Hắc y tức tương lĩnh hạt thiên hạ, chân tính thần tử nhập thích nhân gian, niết bàn trọng sinh hồi quy thần tộc, duy hữu ngũ thần phương tầm thử nhân, nhật nguyệt nhất tâm kiền khôn tình lãng.

Đây là kết quả tế ti dựa vào ngũ sắc Mạn Đà La tiên đoán.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm trang giấy, bắt đầu hối hận, tại sao kiếp trước chẳng thèm ngó tới ngữ văn.

"Triệt nhi muốn nghe lời thật, hay giả?" Hai cái đầu cũng chung một chỗ, mặt to cọ xát mặt nhỏ, khiến Thiên Nguyệt Triệt có chút nhột.

"Hiển nhiên là thật." Thiên Nguyệt Triệt không chút do dự, "Nói thật cho ta biết nó có ý gì."

Thiên Nguyệt Thần thành thật trả lời: "Nhưng ta không muốn nói cho ngươi biết."

"Vì sao?" Nào có người như vậy, đã biết còn không muốn nói.

"Sợ Triệt nhi bận tâm." Đáp án dĩ nhiên là như vậy, bởi vì quá mức hiểu rõ hài tử trong lòng, nên, nếu biết đáp án, hài tử này sẽ không thể thờ ơ.

"Phụ hoàng biết, ta sẽ nghĩ ra, chỉ là vấn đề thời gian." Thiên Nguyệt Triệt quay đầu nhìn nam nhân đang ôm mình, miễn cưỡng liếc mắt một cái. Hai đôi môi gần như sát nhau, cảm nhận hơi thở của đối phương.

Đột nhiên, ánh mắt Thiên Nguyệt Thần trở nên thâm thúy: "Triệt nhi, ta muốn làm." Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, nam nhân này không biết, không phải lúc nói chuyện như vậy sao? Huống chi đây là Ngự thư phòng.

"Triệt nhi... ." Thanh âm nam nhân nhu tình như nước, gọi hài tử trong lòng: "Triệt nhi, làm đi." Mặc dù nói thế, tay nam nhân đã sớm tìm tòi thân thể thiếu niên, môi mỏng lấp kín đôi môi hồng nhuận, đầu lưỡi đi vào, cuồng dã quấn quýt, tình cảm ân ái mãnh liệt.

Y phục thiếu niên bán khai, rơi xuống bên hông, quần kéo tới đầu gối, nam nhân ôm thiếu niên, đối mặt nhau. Thứ cứng rắn ma sát, thăm dò. Thiên Nguyệt Triệt luôn thuận theo cảm giác, tay vốn khoác lên bả vai nam nhân cũng bắt đầu di động, đi đến nhũ tiêm của nam nhân, nghe được nam nhân nhẹ nhàng hấp khí, thật là hài lòng. Tay dừng lại trước ngực trong chốc lát, sau đó lướt qua bụng, đi tới dục vọng, cầm lấy, lúc lên lúc xuống, hữu khí vô lực, kì thực lực đạo vừa đủ khuấy động.

"Cư nhiên học được cái này." Thanh âm nam nhân trầm thấp mà khàn khàn, hưởng thụ khoái cảm. Ngón tay thon dài xẹt qua đùi thiếu niên, đi tới cửa huyệt, một ngón tay đi vào, thiếu niên thân thể chấn động, có chút đau, vô thức chạm nhẹ đỉnh. Khoái cảm lại đánh tới, chỉ vì động tác không tự chủ vừa rồi của thiếu niên, khiến nam nhân khó kiềm chế.

"Triệt nhi, rất không ngoan." Đáy mắt hiện sóng, a... Thiếu niên ôm lấy cổ nam nhân, nửa người trên ngửa ra sau, nam nhân đi vào khiến đầu óc thiếu niên nhất thời trống rỗng, thân thể theo khoái cảm mà vũ động. Tiếng thở dốc, một tiếng áp đảo một tiếng...

Sau giờ ngọ, thị vệ Kim Long điện thấy tiểu điện hạ lúc đi vào thì vui vẻ, lúc đi ra thì mê man trong lòng bệ hạ. Thân thể thỉnh thoảng bay ra mùi vị dâm mỹ, áo phía ngoài là áo choàng của bệ hạ, người mắt sắc liền thấy hồng ngân trên cổ trắng nõn. Tâm chấn động, giả vờ không nhìn thấy gì.

Ôn thất ấm áp, lại thêm tác dụng của thạch anh, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy toàn thân buông lỏng, mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm."Phụ hoàng." Nam nhân ôm hắn, hai người ngâm mình trong nước ấm.

"Tỉnh, xin lỗi, ta làm quá mức." Thời điểm đối mặt với hắn, y khó có thể điều khiển, dù biết rất rõ hắn chỉ là hài tử mười ba tuổi.

"Không." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ: "Phụ hoàng, nhẫn vô cùng khổ cực."

Thiên Nguyệt Thần bắt lấy tay hắn, nói nhỏ: "Hắc y tức tương dẫn hạt thiên hạ: nói cách khác thiên hạ này sắp bị bóng tối bao phủ. Chân tính thần tử nhập thích nhân gian: Triệt nhi nên biết, thế giới này có Tinh Linh tộc, Thần tộc, Ma tộc, Ám Dạ chi tộc, nhưng chân chính dẫn dắt loài người là Thần tộc, mà Thần tộc chi hoàng được gọi là Quang Minh thần tử, cho nên những lời này nói rằng Quang Minh thần tử chuyển thế ở nhân gian."

"Di? Lôi Lợi Tư nói Quang Minh thần tử ở Quang Minh thần giới mà? Chẳng lẽ... ." Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt: "Phụ hoàng nói Triệt nhi không phải là Tinh Linh hoàng chuyển thế, mà là Quang Minh thần tử chuyển thế." Thiên Nguyệt Triệt cũng là người thông minh, liên tưởng đến tình huống lúc trước, hiển nhiên đoán được những thứ này.

"Ta cũng nghĩ thế." Thiên Nguyệt Thần không phủ nhận: "Niết bàn trọng sinh hồi quy Thần tộc: sống lại sẽ trở về Thần tộc. Duy hữu ngũ thần phương tầm thử nhân: ngũ thần là chỉ ngũ thần tướng, ta nghe Ám Diễm nói, bên cạnh Quang Minh thần tử có ngũ thần tướng, mà lúc trước nam tử tấn công Triệt nhi cũng đề cập tới, ngũ thần tướng không tiếc hết thảy bảo vệ Triệt nhi, cho nên ta nghĩ, ý của những lời này là, nếu như Triệt nhi muốn khôi phục lực lượng, hoặc trí nhớ lúc trước, phải tìm được năm người kia. Nhật nguyệt nhất tâm kiền khôn tình lãng: những lời này có chút khó hiểu, nhưng ý cũng rất đơn giản, ta đã từng nghĩ tới Nhật vi quang, Nguyệt vi dạ, hợp lại chính là nhật nguyệt, có lẽ... "

"Có lẽ là nói, Quang là Quang Minh thần tử, Nguyệt là Ám Dạ chi tộc, chính là hai người hoặc hai tộc hợp lực phải không?" Thiên Nguyệt Triệt dựa vào lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, nối tiếp lời nam nhân.

"Ta thích Triệt nhi thông minh." Thiên Nguyệt Thần hôn lên mặt hắn.

"Nếu như ta ngốc, phụ hoàng không thích ta phải không." Thiên Nguyệt Triệt đẩy đầu y ra, tránh nam nhân lại tâm huyết dâng trào lần nữa.

"Không. Đã sáp nhập linh hồn." Thiên Nguyệt Thần theo lực đạo của hắn ngẩng đầu.

"Phụ hoàng, ngũ thần tướng là kim mộc thủy hỏa thổ, ngươi nói... Cùng ngũ hành linh châu có quan hệ gì?" Vấn đề này Thiên Nguyệt Triệt đã sớm muốn hỏi, về chuyện Tinh Linh hoàng, Thiên Nguyệt Triệt cũng liên tục nghi ngờ, nên để Thánh Anh tìm hiểu Quang Tinh Linh tộc, Thánh Anh là người thông minh, hắn rất yên tâm về Thánh Anh, hy vọng lúc trở lại Thánh Anh sẽ có thu hoạch. Nhưng, nếu hắn không phải là Tinh Linh hoàng, vậy vì sao Thánh Anh phải nói hắn là Tinh Linh hoàng chứ? Hắn biết Thánh Anh sẽ không gạt người, cho nên trong đó hẳn là có nguyên nhân Thánh Anh không biết, còn Thần tộc, nếu như mình là thần tử, vậy người ở Thần tộc lúc này là ai? Dám chắc, không phải ai cũng có thể bắt chước thần tử, trừ phi...

"Dù đúng hay không đúng, nhìn rồi hẵng nói tiếp, lúc này Triệt nhi có mấy viên linh châu?"

"Trên người ca ca có Hỏa Linh châu của Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, Liệt La Đặc có mộc linh châu, tình nhân của nhị ca có Thủy Linh Ngọc, chỉ còn Kim Linh châu và Thổ Linh Châu." Thiên Nguyệt Triệt ngẫm nghĩ, mà Kim Linh châu, nếu như khất nhi không nhớ sai, hẳn là thuộc về thiếu niên La Hán. Thiên Nguyệt Triệt lại nghĩ tới một việc, thiếu niên La Hán muốn tìm kiếm bốn bằng hữu của mình, hơn nữa nhìn thấy ngũ sắc nguyên tố còn kích động như vậy, cho nên bốn bằng hữu của hắn nắm giữ bốn linh châu còn lại. Có lẽ... Thiếu niên La Hán biết cái gì đó.

"Muốn tìm Kim Linh châu phải đến hiệp hội ma pháp, vậy chúng ta dựa theo lộ tuyến này, Thổ Linh châu ở Sắc Vi đế quốc, không vội."

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt giật giật thân thể, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Thiên Nguyệt Thần, bắt đầu nghỉ ngơi.

Thiên Nguyệt Thần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt đi lên, ngâm trong nước lâu không tốt, sau đó cầm khăn lông, lau khô bọt nước trên người hắn: "Triệt nhi nghỉ ngơi một lát, ta phân phó Nặc Kiệt chuẩn bị thức ăn."

"Ân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.