Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Hứng thú




“Bệ hạ… Mau… Quá nhanh… Bệ hạ… .”

Trong Cẩm Hoa Cung truyền đến thanh âm quyến rũ, người được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Mạn La đế quốc – Cẩm phi đã hoài thai một năm nhưng vẫn không thấy có hiện tượng thai động, mà giờ khắc này nửa người trên của nàng nằm ở trên giường, nửa người dưới thải trên mặt đất, mở rộng ra hình chữ đại.

Rừng rậm hắc sắc huyền bí kia đang gấp rút nghênh đón vật cực đại của nam nhân.

Nam nhân mỗi một lần thẳng tiến cũng thẳng vào chỗ sâu nhất của Cẩm phi, thậm chí chạm vào tử cung của nàng, song nam nhân không biết vì sao vẫn không cảm thấy thỏa mãn.

Thiên Nguyệt Thần động đậy nhanh hơn trên người Cẩm phi, không có chút nào thèm quan tâm tới hài tử trong bụng của Cẩm phi sẽ bởi vì vận động kịch liệt này mà bị thương tổn, tùy ý kéo ra đút vào, từ trong Cẩm phi rút ra, cái to lớn kia vẫn không có hiện tượng phóng thích, mục mâu (con ngươi) thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm phía dưới Cẩm phi giống như là đang nghiên cứu cái gì ly kỳ.

Tại sao hôm nay hắn càng vào sâu, thân thể nữ nhân kia phảng phất có đồ vật gì đó đem bảo bối của hắn hung hăng đá ra, kỳ quái hơn chính là lực đạo kia mềm mại kích thích hắn càng thêm mãnh liệt.

Nữ nhân này đã mang thai một năm , đến nay còn không có hiện tượng động thai, thân thể này thật đúng là rất kỳ quái, trong đầu nghĩ như vậy, sau đó thanh âm trầm thấp của Thiên Nguyệt Thần tràn ra: “Người tới.”

Thanh âm của Thiên Nguyệt Thần vừa dứt, một đạo bóng dáng tròn vo liền chạy vào, công công vóc người cực kỳ mập mạp kia có khuôn mặt tươi cười tựa thái dương, đặc biệt là bởi vì tới chạy tương đối mau, nên tóc giả trên đỉnh đầu chuyển đông một hồi chuyển tây một lát, không khó nhìn ra bên dưới là đỉnh đầu nhẵn bóng.

Nặc Kiệt là đại tổng quản của Mạn La hoàng cung, thiếp thân thái giám của Thiên Nguyệt Thần.

Nặc Kiệt chạy đến bên người Thiên Nguyệt Thần, giúp Thiên Nguyệt Thần phủ thêm cẩm bào hắc sắc bên ngoài.

“Bệ hạ phải về cung ?” Nặc Kiệt hăng hái nâng cao thanh âm hỏi.

“Không, truyền y sư.” Thiên Nguyệt Thần có ý khác nói.

“Vâng.” Sau đó Nặc Kiệt lại lấy vóc người tròn vo chạy ra ngoài, thật ra toàn bộ người trong hoàng cung rất hiếu kỳ, đại tổng quản nặng 200 cân, tại sao tốc độ chạy trên đường tuyệt không thua một nam tử vóc người bình thường.

Chỉ chốc lát công phu, một số y sư cao nhất đã tập trung trước cửa Cẩm Hoa Cung.

“Bệ hạ.” Chúng y sư hướng về phía Thiên Nguyệt Thần hành lễ.

Thân thể tựa vào một bên ghế hưởng thụ cung nữ đấm bóp, ánh mắt tà mị mà vô tình, ngoại bào bao ở bộ vị trọng yếu của Thiên Nguyệt Thần, mở rộng lồng ngực bóng loáng mà bền chắc, bởi vì không có thỏa mãn mà hầu kết hoạt động lên xuống.

Nam nhân này quá gợi cảm.

Trong phòng tràn ngập hơi thở quyến rũ, ai cũng biết ngay vừa rồi nơi này đang diễn ra cảnh tượng gì.

“Mổ bụng.” Thanh âm lạnh như băng không mang theo nửa phần tình cảm, một bên uống trà thượng đẳng Nặc Kiệt đưa lên một bên nhả ra hai chữ.

Y sư đầu tiên là nghi ngờ, sau đó ánh mắt nhất tề nhìn đế vương, dung nhan tuấn mỹ tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Cẩm phi trên giường đã run run không ngừng.

Giờ phút này tâm tình của Thiên Nguyệt Thần thực hưng phấn, có lẽ hắn chưa từng có hưng phấn như thế.

Đông tây trong bụng nữ nhân kia khiến cho hắn lần đầu tiên trong đời có hứng thú, bây giờ hắn còn thật sâu hoài niệm sự ma sát như có như không đó, nếu không mặc ngoại bào thì có thể thấy căn nguyên nơi khố gian ngang nhiên say lòng người.

“Vâng.” Chúng y sư gật đầu tỏ ý.

Đế vương luôn luôn không nói lần thứ hai, đây là một thế giới cường giả sinh tồn, huống chi nam nhân ở trước mắt bọn hắn là vua của Mạn La đế quốc vĩ đại.

“Bệ hạ… Không muốn… Không muốn… .” Cẩm phi đã sớm không còn phong tình vạn chủng như vừa rồi, sắc mặt tái nhợt núp ở một góc giường.

“Bệ hạ… Tha cho thần thiếp đi… Bệ hạ… .” Cẩm phi chưa từ bỏ ý định khóc hô.

Tiếng la khóc của Cẩm phi làm Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, thanh âm trầm thấp có chút không vui nhả ra: “Nặc Kiệt.”

“Này.” Thanh âm cao vút của Nặc Kiệt vang lên, duỗi tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một miên hoa đoàn (cục bông í ạ) mềm mại, tách ra một phần, tạo thành hai luồng tinh tế, sau đó nhét vào trong lỗ tai Thiên Nguyệt Thần.

Sau đó lại chế tiếp hai luồng tinh tế khác, nhét vào trong lỗ tai của mình. (bó tay vua tôi nhà này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.