Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 47: Q.3 - Chương 47: Huyết trì




Tu liếc Thủ Điện Đồng một cái: "Động tác của ngươi nhanh tới mức ta kịp nói sao?"

Phanh...

Xà ngang rớt xuống, Thủ Điện Đồng nhanh chóng nhảy sang bên kia, kỳ quái là xà ngang rớt xuống nhưng không thấy trên mặt đất, phảng phất phía dưới giống như động không đáy, bất kể là ly trà, ghế ngồi, rớt xuống đất cũng không thấy, nhưng nếu đâm vào thân người, lại có thể cảm giác được đau đớn.

Mà thong dong nhất đương nhiên là Tiểu Bạch, tạo một phòng băng nho nhỏ, tự mình trốn ở bên trong, mặc cho những thứ kia bay đến, dù sao cũng có khối băng chống đỡ.

"Đầu lĩnh, làm sao bây giờ a?" Phòng ốc liên tục lay động, cái khe trên mặt đất càng lúc càng lớn, gian phòng bị chia làm hai khối.

A...

Minh vệ duy trì không được, tiến vào khe hẹp, đột nhiên có bàn tay kéo hắn lại, minh vệ ngẩng đầu: "Chủ... Chủ nhân?" Thiên Nguyệt Thần dùng tay kéo minh vệ đang rơi xuống lên, trầm giọng nói: "Nặc Kiệt, kết giới."

Nặc Kiệt học Thuỷ hệ ma pháp, mặc dù kết giới không phải quá mạnh, nhưng chỗng đỡ một chốc thì không là vấn đề.

Nặc Kiệt mở kết giới, mấy người lập tức trốn vào, Tiểu Bạch chậm rãi di động phòng băng hướng phía kết giới.

"Chủ nhân, sao ngài tìm được nơi này?" Tu hỏi, cũng may chủ nhân tới kịp, nếu không không biết còn phải chống đỡ bao lâu.

"Bọn ta dựa theo dấu hiệu ngươi để lại tìm được nghĩa trang, sau đó lại phát hiện vỏ chuối của Tiểu Bạch, kết quả theo vỏ chuối tìm được từ đường, sau đó tìm được gian phòng thứ mười sáu." Thiên Nguyệt Thần giải thích.

Ai... Tu than thở, nếu như không phải là có vỏ chuối của Tiểu Bạch, nói không chừng bọn họ thật sự sẽ bị hành hạ đến tróc da, lúc này mới phát hiện chuối tiêu thật sự cũng có chỗ tốt.

"Chủ nhân vừa nói, lúc này thuộc hạ mới nhớ tới, kết giới của từ đường này thập phần tài tình, là dựa theo hình dáng Thiên Hạt (con bò cạp) kiến tạo, nói cách khác, toàn bộ từ đường là hình Thiên Hạt, sau đó dựa vào thân thể Thiên Hạt tạo 16 gian phòng, gian phòng thứ 16 là phòng chính giữa, giống như không gian dị hình." Tu nói ra nghi hoặc sau khi bị nhốt một đêm.

"Thiên Hạt? Ý gì?" Thiên Nguyệt Thần không giải thích được.

"Thiên Hạt?" Lôi Lợi Tư hô to: "Không tốt."

"Thiên Hạt thuần âm, tụ tập âm khí, sợ rằng tòa nhà này âm khí quá nặng." Tu chỉ có thể giải thích những thứ này, cụ thể bọn họ dùng làm gì hắn cũng không biết.

Lạc...

Kết giới của Nặc Kiệt chỉ sợ không kiên trì được bao lâu.

"Phụ hoàng, chúng ta ra khỏi nơi này rồi hãy nói." Thiên Nguyệt Triệt tùy ý Tiểu Bạch kéo y phục của mình.

"Ân." Thiên Nguyệt Thần đồng ý, đi trước một bước, ra ngoài kết giới, hai tay nắm chặt, khí thể tử hắc quấn quanh thân của y, mái tóc dài hắc sắc tung bay, thân thể giữa không trung từng bước từng bước đi về phía trước, môi mỏng nở nụ cười vô tình, hai mắt híp lại.

Phanh...

Vách tường phía trước Thiên Nguyệt Thần bị phá vở, nhất thời hết thảy đều sáng rõ.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, có thể nhẹ nhàng một chút hay không." Thiệt là, tàn phá mạnh như vậy rất không đạo đức.

"Triệt nhi giận phụ hoàng, không để Triệt nhi có cơ hội biểu hiện sao?" Thiên Nguyệt Thần mỉm cười, mục mâu hắc sắc hiện lên tiếu ý tà ác.

Đỏ mặt lên, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt thừa nhận hắn có ý nghĩ hủy diệt, nhưng bị nam nhân này nhìn thấu, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

"Nói nhảm, ta là người nho nhã." Thiên Nguyệt Triệt cường điệu.

"Chủ tử." Tu đồng thời tiến lên, "Cứ như vậy phá?" Sớm biết như thế bọn họ cũng trực tiếp phá vách tường, nhưng, bọn họ lại không nghĩ ra ý này.

Không phải nên hay không nên phá, mà có lẽ chính là vấn đề tự tin.

Bọn họ nghĩ nếu phá sẽ quấy nhiễu đến đối phương, lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì làm sao? Nhưng chủ tử không để ý vấn đề này, hủy diệt là phương pháp nhanh nhất, không sợ chạm trán đối phương.

Bởi vì Thiên Nguyệt Thần đủ tự tin.

"Phụ hoàng, mùi máu bên trong quá nùng." Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, có chút không thoải mái, lúc này Tiểu Bạch lấy nho khô từ trong tay nải ra cho hắn: "Ăn... Trái nho."

Thiên Nguyệt Triệt hé miệng, đem nho khô chua ngậm vào.

"Tiểu điện hạ ghét mùi máu tươi sao?" Lôi Lợi Tư trầm tư hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ nhìn hắn một cái, vẫn gật đầu.

Cổ tay Thiên Nguyệt Thần vừa chuyển, toàn bộ tường ngã xuống, thứ xuất hiện trước mắt làm mọi người kinh sợ, đó là huyết trì, tản ra mùi máu tươi nồng đậm.

Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy toàn thân rét lạnh, mùi máu tươi chết tiệt, hắn khắc chế không được, cái trán toát ra mồ hôi, dạ dày sôi trào.

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần kéo Thiên Nguyệt Triệt, một tay nắm ôm eo hắn, trước mặt mọi người mặt hôn lên môi Thiên Nguyệt Triệt.

Ngạc nhiên, nghi hoặc, khó hiểu, rất nhiều nét mặt nhanh chóng xẹt qua mắt Thiên Nguyệt Triệt, mùi vị gì cũng không cảm giác được, trong mắt, chỉ là gương mặt tuấn mỹ của nam nhân, trong lòng, chỉ nghĩ tại sao nam nhân phải làm như vậy.

Đầu lưỡi uớt át nhu tình xẹt qua môi hắn: "Còn khó chịu sao?" Thanh âm trầm thấp ôn nhu chỉ dành cho mỗi Thiên Nguyệt Triệt.

"Không... Không khó chịu." Tim đập rộn lên, bang bang, Thiên Nguyệt Triệt chỉ có thể cảm giác được tiếng tim đập của mình.

Thiên Nguyệt Thần cười, cúi đầu, ngậm vành tai Thiên Nguyệt Triệt: "Mùi vị của Triệt nhi thật thơm."

Tiểu Nhạc vẫn còn nhỏ nên không hiểu ý nghĩa của câu nói kia, còn những người khác hiểu cũng không hoảng sợ, duy nhất chỉ có Lôi Lợi Tư là kinh sợ, e là còn kinh sợ hơn lúc thấy huyết trì trước mắt.

Dọc theo huyết trì đi vào bên trong, liền có mấy hắc y nhân ngăn cản đường đi của bọn hắn.

"Giết." Hắc y nhân tiến lên đánh nhau với bọn hắn, nhìn bầu không khí này, đầu tiên cao hứng trở lại chính là Thủ Điện Đồng.

"Tu, nơi này giao cho ngươi." Thiên Nguyệt Thần vừa ra lệnh, vừa ôm Thiên Nguyệt Triệt biến mất tại chỗ.

Dọc theo hướng huyết trì chảy, nhóm người Thiên Nguyệt Thần tiếp tục đi tới, càng đến gần không khí càng bị đè nén, không chỉ là không khí, tựa hồ ngay cả trái tim cũng cảm giác được một cỗ áp lực trầm trọng.

"Thật là khách quý a." Nam tử một thân lam y cười đùa nhìn Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt và Lôi Lợi Tư, tuy là cười đùa, nhưng vẫn mang theo sắc bén cùng lạnh lẽo.

"Bỉ Tiết, ngươi phạm vào thần pháp, bổn tọa bắt ngươi hồi Thần tộc." Lôi Lợi Tư tiến lên, rút kiếm trong tay, kiếm đầu chỉ hướng lam y nam tử Bỉ Tiết.

"Ha ha, thần pháp?" Bỉ Tiết khinh thường: "Không ngờ ngươi là kẻ đứng đầu quan chấp pháp của Thần tộc, tư vị cụt tay thật là tốt a? Ngươi cho là tìm được hai trợ thủ, ta sẽ sợ ngươi?"

Khinh thường nhìn Lôi Lợi Tư mặt lúc đỏ lúc đen.

Mặc dù Thiên Nguyệt Triệt không hứng thú tranh chấp với người khác, nhưng hắn thích nhất là nhìn người ta người gây sự, khóe miệng vừa động, thanh âm mềm nhũn giống như đang làm nũng: "Phụ thân, miệng lưỡi tên kia thật đáng ghét."

Một bên thân mật ôm bả vai Thiên Nguyệt Thần: "Phụ thân, hắn lại còn nói hai người chúng ta vô dụng."

Thiên Nguyệt Thần an ủi vuốt ve tóc Thiên Nguyệt Triệt, phối hợp nói: "Triệt nhi nghĩ làm sao đây?"

Đối với biểu hiện của Thiên Nguyệt Thần coi như tương đối hài lòng, Thiên Nguyệt Triệt chỉ chỉ sau lưng Bỉ Tiết: "Phụ thân, ngươi đoán trong huyết trì kia có thứ gì?" Ánh mắt sáng ngời lòe lòe, như tiểu nhi ngây thơ nhìn thấy thứ đồ thú vị: "Phụ thân, chúng ta đi nơi đó nhìn a." Thiên Nguyệt Triệt cười một tiếng, không đợi Bỉ Tiết kịp phản ứng, lôi kéo Thiên Nguyệt Thần đến bên cạnh huyết trì.

A...

Đừng hoài nghi, tiếng hét kinh tâm động phách như vậy tuyệt đối là xuất từ miệng người luôn luôn kiêu ngạo – Thiên Nguyệt Triệt: "Thật buồn nôn."

"Tiểu điện hạ, nô tài tới cứu giá." Nặc Kiệt nghe tiếng hét của Thiên Nguyệt Triệt, cho là Thiên Nguyệt Triệt xảy ra điều gì ngoài ý muốn, như gió vọt vào.

Kết quả không cẩn thận đụng phải Lôi Lợi Tư trước mặt.

Bỉ Tiết cả kinh, hai người kia cư nhiên thần không biết quỷ không di chuyển ra phía sau của hắn, động tác thực nhanh, nhưng là...

Bỉ Tiết bay lên trời hướng phía Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt phát chưởng, Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt đồng thời lui về phía sau, băng tiễn từ chưởng phong của Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Bỉ Tiết.

Bỉ Tiết không còn dám xem thường bọn họ.

Huyết trì yên tĩnh đột nhiên lay động, từ trong huyết trì lần lượt xuất hiện huyết nhân.

Bỉ Tiết nhìn huyết trì, trong mắt hiện lên tiếu ý, một lát, chỉ cần kiên trì một lát là được.

Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt nhìn nhau, hình như đối phương đang đợi cái gì đó? Hai người đồng thời xẹt qua một loại ý nghĩ.

"Phụ hoàng, những huyết nhân này giao cho ngươi, ta đi vào phía trong huyết trì nhìn." Thiên Nguyệt Triệt mới không lãng phí thời gian với những huyết nhân bẩn thỉu này.

Sau đó lấy ra Âm Dương kiếm, thân thủ cực nhanh, không phải người bình thường có thể làm: "Bổn điện hạ cũng muốn nhìn một chút, trong huyết trì này là quái vật gì." Vung lên Âm Dương kiếm, Âm Dương kiếm vốn dài 70cm, nhất thời biến dài chừng ba thước, Thiên Nguyệt Triệt vọt tới giữa không trung, dùng Âm Dương kiếm đâm tới huyết trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.