Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 46: Q.4 - Chương 46: Lang nhân




Nghỉ ngơi chốc lát, nhóm người lại bắt đầu lên đường, mà đám người kia đúng là tới cầu y như Thiên Nguyệt Thần suy đoán.

Rốt cục ma vụ đã tản ra, nhưng...

"Triệt nhi." Kéo tay Thiên Nguyệt Triệt, thấy tiểu đông tay vẫn không nhúc nhích, Thiên Nguyệt Thần ôm hắn vào lòng, "Sao vậy, vừa rồi còn rất hào hứng mà? Giờ lại ỉu xìu như thế?" Thân mật vuốt ve khuôn mặt non nớt, Thiên Nguyệt Thần ôn nhu nói.

Thiên Nguyệt Triệt nhăn mặt, hai mắt thập phần ủy khuất nhìn Thiên Nguyệt Thần: "Ta không muốn đi?" Đây là lần đi bộ nhiều nhất trong đời hắn.

"Mệt lắm à?" Hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tiểu đông tây, Thiên Nguyệt Thần đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm người xuống.

Di? Mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng ngời: "Phụ thân muốn cõng ta?"

Hai mắt lòe lòe tỏa sáng tràn ngập phấn chấn và hứng thú.

Thiên Nguyệt Thần khiêu mi: "Triệt nhi không muốn?" Không đợi Thiên Nguyệt Thần nói xong, Thiên Nguyệt Triệt tung người nhảy lên lưng y.

"Tiểu thiếu gia, ngài cẩn thận một chút." Nhìn Nặc Kiệt kinh hãi đảm chiến.

Đám người Đàn Thành đã luyện được cảnh giới ‘ra vẻ không thấy’, nhưng nhóm người Mộc Ôn Tình khá kinh ngạc, nam nhân cao cao tại thượng kia khom lưng cõng tiểu thiếu niên, nghe thiếu niên gọi phụ thân, thật sự khó tin nam nhân còn trẻ lại có nhi tử lớn như vậy.

Nhưng...

Đây là ma pháp, bọn họ hiểu.

Sự ung dung của nam nhân chưa từng thay đổi, dù lưng cõng thiếu niên, khí chất trời sinh vẫn không thể bàn cãi.

"Phụ thân mệt, có thể nói cho Triệt nhi." Thiên Nguyệt Triệt vỗ vỗ bả vai Thiên Nguyệt Thần, vô cùng thương hương tiếc ngọc nói.

Thiên Nguyệt Thần quay đầu, môi hai người xẹt qua nhau, Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, tai đỏ ửng: "Ngươi cố ý ."

"Đúng." Thiên Nguyệt Thần sảng khoái thừa nhận.

Đầu Thiên Nguyệt Triệt khẽ dời cổ nam nhân, tầm mắt nhìn rừng cây xa xa, sau đó quay trở lại, cười nói bên tai Thiên Nguyệt Thần: "Nếu quả thật mệt mỏi thì nói cho ta biết." Khẽ cắn môi, thanh âm mang theo hơi thở say lòng người, khiến Thiên Nguyệt Thần thiếu chút nữa không thể đè nén.

"Đau lòng?" Thanh âm trầm thấp đầy ý cười.

"Uh, đau lòng." Đau lòng là hiển nhiên, Thiên Nguyệt Triệt cũng sảng khoái thừa nhận.

Đi thêm một đoạn đường, ma vụ lại tới, nhưng lúc này trong ma vụ có hơi thở của sinh vật.

"Phụ hoàng?" Khi Thiên Nguyệt Triệt căng thẳng đều gọi Thiên Nguyệt Thần là phụ hoàng.

"Ân." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, để hắn xuống, "Nghe thanh âm, là một đám, hơn nữa tốc độ rất nhanh, tiếng bước chân quá nặng, có thể thấy được vóc dáng khổng lồ."

"Người à?" Mục mâu kim sắc của Thiên Nguyệt Triệt hiện lên quang mang thị huyết, máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào, đáng tiếc là Âm Dương kiếm chưa thể sử dụng, tay phải vuốt ve chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư trên tay trái.

"Không xác định." Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, dù sao khái nghiệm người quá rộng, trên đại lục này, người có đôi khi cũng không thuần túy là loài người.

Ở đây trừ Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt cảm giác được có khách tới thăm, còn có A Nô, A Nô là ma, sự khát máu trong cơ thể hắn không thua gì Ám Dạ chi tử, từ quang mang thị huyết trong mắt hắn, Thiên Nguyệt Triệt biết hắn muốn vọng động, âm thầm cảnh cáo: "Không được phép hành động thiếu suy nghĩ."

Cũng không vì sợ A Nô mở sát giới, mà sợ hắn phá hứng thú của mình.

Hai mắt tràn ngập hưng phấn lập tức biến mất, làm nũng mang theo ủy khuất nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt dời tầm mắt, bởi vì hắn cảm thấy một nam nhân lớn như vậy hướng hắn làm nũng thật sự rất khó coi, đương nhiên nếu là nam nhân của hắn thì khác.

Dù mọi người chưa nhận ra, nhưng Đàn Thành, Liệt La Đặc và Minh Nhất đã sớm quen thuộc nhất cử nhất động của chủ nhân, hơi thở của hai người biến động trong chớp mắt, hiển nhiên bọn họ đều cảm thụ được.

Liệt La Đặc lắc lắc chân, mấy năm nay không thể bộc lộ năng lực của Mộc linh châu trên người khiến hắn nhẫn vô cùng khổ cực, nhưng giờ chủ tử đã biết thân phận của hắn, hắn không cần nhịn nữa. Thấy nét mặt hưng phấn của hắn, đột nhiên Địch Trạch hắt xì một cái, ái nhân của mình, hình như cũng không phải người đơn giản.

Ái ý trong mắt càng thêm sâu, theo tầm mắt của y, Liệt La Đặc nhìn lại, rùng mình: "Không được nhìn ta như vậy." Chết tiệt, dám dùng nét mặt diều hâu bắt gà con.

Ước chừng qua thời gian một ly trà, những người khác cũng cảm giác được địch nhân tới gần, vội đề phòng.

Song, khiến bọn họ cảnh giác không chỉ là địch nhân sắp đến mà còn có Thiên Nguyệt Triệt, bởi vì, họ thấy một bộ xương khô mặc giá y từ chiếc nhẫn của Thiên Nguyệt Triệt đi ra, bộ xương khô giơ giơ cánh, phi thường uy phong nhìn mọi người, sau đó lao tới Thiên Nguyệt Triệt: "Tiểu đệ đệ."

Còn chưa nào tới, bộ xương khô nào đó tự giác thu hồi tay, bởi vì nàng nhìn thấy nam nhân bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt.

Ngay sau đó là tằm bảo bảo đáng yêu chui ra, tằm bảo bảo xấu hổ đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, kéo y phục hắn, thẹn thùng nói: "Tiểu Triệt, ta ... Ta nhớ ngươi."

Đây quả thực so với biểu lộ ta thích ngươi còn gây đả kích hơn, Địch Trạch chưa từng thấy Thủ Điện Đồng và tằm bảo bảo nên nhìn tới ngây người.

Thiên Nguyệt Triệt xoa đầu Tiểu Bạch: "Hôm nay cho các ngươi tự do phát huy."

Đêm khuya, dù ở Ma Vụ Sâm Lâm có đốt đuốc, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, Thiên Nguyệt Triệt vung tay phải lên, quang minh nguyên tố cường đại lưu động trên đầu ngón tay của hắn, không lâu sau, Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch trên trán Thủ Điện Đồng phát ra quang hệ ma pháp.

Bốn phía sáng ngời, không kém gì mặt trời ban ngày.

Thiên Nguyệt Triệt cũng có chút kinh ngạc, hình như quang hệ ma pháp trong Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch đã nhiều thêm.

"Đó là công lao ta thường phơi nắng." Thủ Điện Đồng lập tức kể công, đầu vừa động, có chút dọa người.

"Ân ... Ân ... ." Tằm bảo bảo phụ họa.

A ...

Đột nhiên có người hô lên, hóa ra địch nhân đã vây bốn phía, ánh mắt đỏ rực phát sáng, hung ác nhìn đoàn người.

"Đây là..." Kẻ địch là bán nhân, Thiên Nguyệt Triệt kích động bắt lấy ống tay áo Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, phụ hoàng... Đây là..."

"Ừm, lang nhân." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, không ngờ Ma Vụ Sâm Lâm lại có lang nhân trong truyền thuyết, lang nhân không giống người cũng không giống lang, đầu bọn họ như người, có thể đứng lên, nhưng bọn họ mang móng vuốt như lang.

Lông của đám lang nhân màu trắng, nhìn qua cũng giống sinh vật quý hiếm.

"Phụ hoàng, ta muốn nuôi một con." Thiên Nguyệt Triệt phát biểu ý kiến của mình.

"Lang nhân là động vật rất đoàn kết, trừ phi nhận được sự đồng ý của nó, nếu không nó sẽ không dễ dàng rời đàn." Thiên Nguyệt Thần giải thích.

"Nói cách khác, không thể giết." Thiên Nguyệt Triệt thoáng đăm chiêu, sau đó ra hiệu, A Nô, Thủ Điện Đồng, Tiểu Bạch lập tức đợi lệnh, đương nhiên, trong lòng Thiên Nguyệt Triệt, bọn họ và lang nhân cùng một cấp bậc .

"Theo chúng vui đùa một chút, nhưng không được giết." Thiên Nguyệt Triệt hạ lệnh.

Gurrrrr...

Không đợi sủng vật của Thiên Nguyệt Triệt đáp lại, những lang nhân kia đã vọt lên trước tiên.

Dù lang nhân cũng là động vật, nhưng bọn họ có trí tuệ của con người, cho nên lúc tấn công địch nhân, bọn họ sẽ hướng phía yếu hơn.

Mà trong những người này, trừ nhóm người Thiên Nguyệt Triệt, những nhóm khác đều yếu, đương nhiên đây là cách nhìn của Thiên Nguyệt Triệt.

Kiếm sĩ phi thường cao ngạo, bọn họ sẽ không dễ dàng sử dụng kiếm, bởi vì bọn họ cảm thấy những lang nhân kia không xứng.

Nông phu không phải đối thủ của lang nhân, ngược lại phải cần người khác bảo vệ, Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, bằng cái dao chặt trong tay sao có thể tổn thương lang nhân: "Phụ hoàng, có cứu nông phu không? "

Thiên Nguyệt Triệt thờ ơ hỏi.

"Ý của Triệt nhi là gì?" Từ khi nào nhi tử bảo bối của y bắt đầu thương người như vậy.

"Ai ... ." Thiên Nguyệt Triệt thở dài, "Là con dân của phụ hoàng, hơn nữa bảo vệ kẻ yếu mới thể hiện được sự cường đại của ta."

"Oh." Thiên Nguyệt Thần cười ý vị thâm thường, "Minh Nhất."

"Vâng." Thật ra Minh Nhất đã sớm ngứa tay, chỉ đợi Thiên Nguyệt Thần phân phó.

...

So với nông phu, Ải nhân lại khác, bọn họ có vũ khí sắc bén, lại độc ác hơn con người rất nhiều, mỗi nhát chém đều muốn lấy mạng lang nhân, hơn nữa thân thể thấp bé nên chiếm được lợi thế.

Lang nhân quá cao lớn, không linh hoạt như Ải nhân.

Mắt thấy đao của Ải nhân sắp chém vào lang nhân, Thiên Nguyệt Triệt vung tay lên, quang mang hắc sắc đánh Ải nhân ra xa, nhưng cũng không thương tổn Ải nhân, vì đêm tối nên không ai nhận thấy Thiên Nguyệt Triệt động tay.

Nhưng Thiên Nguyệt Triệt hiểu, lang nhân đã biết, bọn họ có trực giác của lang, ngay lúc Thiên Nguyệt Triệt xuất thủ, một lang nhân quay đầu nhìn hắn, ánh mắt kia là bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi).

"Đàn Thành, Thủ Điện Đồng, vây Ải nhân."

"Vâng." Thủ Điện Đồng nhanh chóng mở cánh, một tay cầm cổ Ải nhân, Ải nhân thấp bé tung bay trên không, Thiên Nguyệt Triệt cười ha ha.

Mà ánh mắt của mọi người đi theo quang mang Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch, toàn bộ tập trung trên người Thủ Điện Đồng, mọi người biết Thủ Điện Đồng là sủng vật của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng tại sao Thiên Nguyệt Triệt trợ giúp lang nhân đối phó Ải nhân?

Mấy đạo ánh mắt nhìn hướng Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt nhún vai, hắn không thèm giải thích, nhẫn nhịn không được là ba nam tử vận y phục xa hoa, Thiên Nguyệt Triệt biết, ba người này nhìn hắn không vừa mắt.

"Uy, tiểu tử, bây giờ chúng ta đang đứng cùng một trận chiến, ngươi vây Ải nhân là có ý gì?" Trong ba người có một người vọt tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, định đưa tay kéo cổ áo hắn.

Song tay còn chưa chạm vào cổ áo Thiên Nguyệt Triệt, liền bị tường băng vô hình ngăn cản, tường băng kia hiển nhiên là kiệt tác của Tiểu Bạch.

Thiên Nguyệt Triệt cười khúc khích, khen ngợi xoa đầu Tiểu Bạch: "Làm tốt." Nếu không có tường băng của Tiểu Bạch, lúc này tay của người kia đã sớm rời khỏi thân thể, vì Thiên Nguyệt Triệt biết nam nhân bên cạnh hắn vừa phát ra sát khí trong chớp mắt.

Tiếp đó "Lạc" một tiếng, tường băng vỡ, không phải do Tiểu Bạch thu hồi, mà là lực lượng Thiên Nguyệt Thần mới phát ra đánh vào tường băng của Tiểu Bạch, có thể thấy được vừa rồi Thiên Nguyệt Thần dùng lực không nhỏ.

Nam tử ngã xuống đất, sửng sốt, hiển nhiên không ngờ,trong lòng sinh ra sợ hãi, cũng may hai nam tử đi cùng hắn không ngốc, vội vàng kéo hắn ra.

Hai ma pháp sư không thèm để ý dù phát hiện Thiên Nguyệt Triệt không muốn thương tổn lang nhân, mà hai nam tử từng gặp ở Hán Lệ thành cũng không tấn công, dựa theo tình huống trước mắt, xem ra bọn họ không phải người hiếu sát, tựa hồ có nguyên nhân khác.

Còn lại cũng chỉ là nhóm người của thiếu niên bị bệnh kia, nói thật, bọn họ có chút thảm, bởi vì lang nhân cảm nhận được hơi thở suy yếu của thiếu niên, hơn nữa bọn họ nhiều người nhất, nên lang nhân tập trung công kích bọn họ, suy nghĩ của người trong giang hồ rất phức tạp, lúc này, lang nhân là địch nhân của bọn họ, bọn họ sẽ không lưu tình.

Nhưng rất nhanh thắng bại liền phân, kiếm sĩ, ma pháp sư và hai nam tử gặp ở Hán Lệ thành nhàn nhã nghỉ ngơi.

Mà Ải nhân và nông dân thành đồ chơi của Thủ Điện Đồng, không biết bị nó ném tới đâu.

Về phần ba nam tử vận y phục xa hoa kia, họ đã lén rời đi nhưng hẳn lạc vào ma vụ, duy nhất còn có lá gan lưu lại là mấy người chiếm ưu thế hơn lang nhân và đám võ lâm muốn đi cũng không được.

"Thế nào, nhàm chán ?" Thiên Nguyệt Thần nhìn nhi tử bảo bối đang ngây ngốc.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: "Phụ hoàng, ta cảm giác được sức mạnh của ngũ hành thú." Thiên Nguyệt Triệt kiễng chân ghé vào tai nam nhân, nói nhỏ.

"Cái gì?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi.

"Uh, phụ hoàng, ngươi sờ sờ." Thiên Nguyệt Triệt kéo tay Thiên Nguyệt Thần về túi thơm bên hông mình.

Thiên Nguyệt Thần tiếp xúc đến túi thơm đựng ngũ hành thú, quả nhiên cảm thấy một trận ấm áp, giống như trái tim đang nhảy nhót, mà cỗ cảm giác này, Thiên Nguyệt Thần nhíu chặt mày, vô cùng quen thuộc.

Tựa như y đã từng chạm vào nó vô số lần.

"Rất quen thuộc." Thiên Nguyệt Thần thì thầm.

"Cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi.

"Không biết, cảm giác rất quen thuộc, tựa như có người đã từng cho ta cảm giác như vậy, tận sâu trong linh hồn." Thiên Nguyệt Thần lẩm bẩm, nhưng không nhớ nổi người kia là ai.

A...

Tiếng thét chói tai vang lên, chỉ thấy một trong bốn nam tử khiêng kiệu bị lang nhân cắn nát, mà mấy người kia thì hấp hối.

Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt tạm thời gác lại chuyện ngũ hành thú, hai người liếc nhau một cái.

"A Nô, Liệt La Đặc, đi cứu bọn họ." Thiên Nguyệt Triệt trầm giọng nói.

Dù người không liên quan nhưng cũng là người Mạn La đế quốc, không thể thấy chết mà không cứu.

Hai người nhận lệnh, lập tức động thủ.

Lang nhân có chút cố kỵ với nhóm người Thiên Nguyệt Triệt, hơn nữa bọn chúng phi thường nhạy cảm, dựa vào hơi thở cũng biết đối phương mạnh yếu, cho nên lúc A Nô và Liệt La Đặc xông lên thì bọn chúng liền lui về sau mấy bước, tụ tập một chỗ.

Rống ...

Ngửa mặt lên, tiếng tru của lang vừa hung mãnh lại khiến người ta sợ hãi.

Mục mâu hồng sắc của A Nô lóe lên quang mang thị huyết, hồng phát tung bay dưới ánh sáng Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch, vô cùng mỹ lệ.

Liệt La Đặc đi qua đỡ nhóm người Mộc Ôn Tình dậy: "Không sao chứ."

Mấy người lắc đầu, nhưng bọn họ không có khí lực để nói chuyện, đặc biệt là thiếu niên ốm yếu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Lang tính kích thích ma tính của A Nô, lá cây trong rừng bắt đầu bay loạn, dâng lên như cuồng phong, ma pháp sư và kiếm sĩ vốn ôm tâm tình xem cuộc vui cũng trở nên nghiêm túc.

Hơi thở ma tính càng mạnh hơn trong bóng tối, hơn nữa lúc trước A Nô bị giam tại Tỏa Yêu tháp của cực quang chi điện, cùng yêu ở chung lâu, nên có thêm yêu tính.

Dù lang nhân cường hãn, nhưng chúng sợ yêu và ma nhất, vì bọn chúng cũng là động vật.

Tà ác không ngừng xâm phạm tâm trí, ánh mắt huyết hồng bắt đầu mất đi tiêu điểm, trước mắt chỉ có lang nhân.

Không tốt, Thiên Nguyệt Triệt lẩm bẩm, mắt A Nô không phải không có tiêu điểm, mà chỉ khóa tại vết máu trên người lang, máu kích thích hắn.

A Nô lè lưỡi liếm môi, nét mặt vô cùng hấp dẫn người, nhưng lúc này không ai có tâm trạng ngắm nhìn.

Kiếm sĩ nắm chặt chuôi kiếm, ma pháp sư nhìn chằm chằm A Nô, quan sát động tác của hắn, mà hai nam tử gặp ở Hán Lệ thành lại càng căng thẳng.

Lang nhân sợ hãi nhưng bọn chúng đông đúc, hơn nữa bản tính của chúng chưa bao giờ khuất phục.

Ma pháp xoay chuyển, mắt không thể phân rõ lang và người, chỉ thấy trước mắt có vật gì đó đang nhảy nhót.

Nếu không ngăn cản A Nô, những lang nhân này sẽ bị giết sạch .

Thân ảnh Thiên Nguyệt Triệt chợt lóe, tiến vào vòng chiến, A Nô và lang nhân đã mất đi thường tính, bây giờ bọn họ đánh nhau đều thể hiện bản tính chân thật.

Lúc Thiên Nguyệt Triệt động thân, Thiên Nguyệt Thần cũng đồng thời gia nhập.

Đàn Thành và Minh Nhất muốn đi, nhưng với thân thủ của bọn hắn thì không thể tiến vào, tiếp đến, Nặc Kiệt cùng Liệt La Đặc cũng gia nhập cuộc chiến.

Thiên Nguyệt Thần tách rời ra A Nô và lang nhân, A Nô tức giận công kích Thiên Nguyệt Thần, hai người đánh nhau ngang sức ngang tài.

Thiên Nguyệt Triệt, Liệt La Đặc và Nặc Kiệt tách lang nhân ra.

Mặc dù Liệt La Đặc điều khiển mộc linh châu chưa hoàn toàn tới cảnh giới tự nhiên, nhưng nếu dùng một số năng lực như điều khiển cây cối thì không thành vấn đề. Chỉ thấy cành cây dần dần dài ra, vô cùng mềm mại, sau đó cuốn chặt lấy lang nhân.

Nhưng tình huống không lạc quan như hắn tưởng tượng, lang nhân bị trói chặt bắt đầu nổi điên , bọn họ không ngừng giãy dụa.

Chỉ nghe thấy tê một tiếng, cành cây bị bứt đứt.

Nặc Kiệt là ma pháp hệ thủy, hắn dùng mưa đá, lúc trước Thiên Nguyệt Triệt đã nói không được phép sát hại lang nhân, nên hắn chỉ có thể dùng cách đóng băng chúng.

Nặc Kiệt điều khiển ma pháp thuần thục hơn Liệt La Đặc, nên lang nhân nhanh chóng bị phong băng, nhưng khi hắn đóng băng lang nhân thứ hai, thì lang nhân thứ nhất làm băng vỡ, sau đó tấn công hắn.

Tiếp tục như vậy, chắc chắn không ổn.

Khiến người bất ngờ là hai nam tử đụng độ với Nặc Kiệt ở Hán Lệ thành chạy tới hỗ trợ.

Người ngồi xem cuộc vui trừ nhóm người trong võ lâm thì còn hai ma phaps sư và kiếm sĩ.

Nhưng lang nhân giống như gián đánh không chết, trở nên đáng sợ.

Thiên Nguyệt Triệt tĩnh tâm, vừa rồi hắn cảm thấy kỳ quái, bây giờ ngẫm lại, là thanh âm, thanh âm rất kỳ quái, thanh âm kia khống chế lang nhân ư?

Có người không muốn bọn hắn tiến vào Ma Vụ Sâm Lâm sao? Hay có người không muốn bọn hắn tới hiệp hội ma pháp?

Lực lượng thần bí mà ấm áp bên hông càng lúc càng lớn, ngũ hành thú bay ra từ túi thơm, là một nhân sâm cánh trong suốt.

Cánh trong suốt phe phẩy, âm thanh vui vẻ từ nhân sâm phát ra, khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Là tiếng tiêu, có người từng thổi cho hắn nghe ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.