Trong hoàng cung
Thiên Nguyệt Thần tay cầm bút, nhưng chậm chạp không viết xuống, giống như có thứ gì đó quấn quanh tim hắn.
"Bệ hạ, mực nước thấm ướt tấu chương." Nặc Kiệt vội vàng thay trang giấy bên dưới tấu chương, đầu bút mực vẫn còn nhỏ giọt, Thiên Nguyệt Thần than thở, nặng nề để lại bút lông, từ trên long ỷ đứng lên.
"Bệ hạ." Nặc Kiệt vội vàng đuổi theo.
"Ta đi một mình, ngươi ở lại." Thiên Nguyệt Thần nói, "Đúng rồi, Triệt nhi đâu?"
"Hồi bệ hạ, tiểu điện hạ hôm nay xuất cung, muốn tìm một vài thứ mới mẻ, còn chưa trở lại."
Thiên Nguyệt Thần gật đầu, bước ra ngự thư phòng, ánh mặt trời chói mắt, có một cảm giác phi thường không thoải mái, một cổ hương thơm nhàn nhạt truyền đến, mùi vị là... Là hương thơm của hoa anh đào.
Thiên Nguyệt Thần cảm thấy kỳ lạ, nơi này cách Mạn La các khá xa, không ngờ còn có thể ngửi được mùi hương của hoa anh đào, Thiên Nguyệt Thần liền hướng tới Mạn La các.
Đứng bên ngoài Mạn La các, dù tường vây cao tới đâu cũng không giấu được hương thơm ngát của hoa anh đào và vẻ tuyệt sắc nhân gian kia.
"Phụ hoàng, năm sau, ta nhất định cho ngươi xem tuyệt cảnh của nhân gian." Năm đó thanh âm non nớt kia đầy kiên định và tự tin, bước vào Mạn La các, dừng lại trước cây anh đào, phảng phất còn có thể nhìn thấy, Triệt nhi nho nhỏ tựa vào cây, hài tử tinh khiết đắc ý hỏi hắn: phụ hoàng, đẹp không?
Đẹp, đâu chỉ hoa đẹp tuyệt thế, trong mắt Thiên Nguyệt Thần, đẹp chỉ sợ là tinh linh dưới cây anh đào, không rõ phần tình cảm này là lúc nào sinh ra, từ tò mò đến hảo cảm, từ hảo cảm đến thích, từ thích đến yêu.
Quay đầu, tâm, đã không cách nào tự kiềm chế, hài tử kia lúc động tình gọi y phụ hoàng, khi sinh khí gọi tục danh của y, đúng là như vậy khiến y không thể kìm lòng.
Xưa nay hoàng đế vô tình, mà y trước khi Triệt nhi xuất hiện cũng không biết bản thân còn có tình cảm, hơn nữa lại có thể sâu đậm đến vậy.
Y cười lạnh nhìn hết thảy, nhìn Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai và Thiên Nguyệt Thiên Hâm phát sinh tình cảm, tâm tình, hoàng cung rốt cục thú vị, Hoàng quý phi Tả Lạp trên danh nghĩa của y..., thầm nghĩ, hài tử trong bụng không thuộc về y của nàng nên xử lý như thế nào.
Nhưng hết thảy tất cả, cũng không so được với Triệt nhi khiến y cảm thấy hứng thú.
Lần đầu tiên trong đời tức giận là khi phát hiện Triệt nhi bị hạ băng tằm, y không quá để ý một nhi tử chết, bằng tu vi ma pháp của y, thời gian của y quá dài, vừa nghĩ đến cũng đã cảm thấy chán ghét, hài tử, chỉ cần y muốn sẽ có.
Nhưng nhi tử của y, cũng không phải người khác muốn liền có thể tới lấy mạng, cho nên khi y biết Trữ quý phi và phụ thân nàng hạ băng tằm lên Triệt nhi, y vô tình hạ cổ vào hài tử trong bụng Trữ quý phi.
Mặc dù đó cũng là hài tử của y, nhưng đau đớn cũng không phải tâm của y.
Không nhớ rõ từ khi nào, thời điểm phê duyệt tấu chương sẽ nhớ hài tử kia, chẳng qua là cảm thấy thanh âm non nớt lại dễ nghe như vậy, dễ nghe đến khảm vào tâm tự khi nào cũng không biết.
Mặt trời dần dần lui về phía tây, người khiến y động tâm cũng chưa trở về...
"Triệt nhi đâu?" Dung nhan tuấn mỹ phảng phất kết một tầng băng, mâu mục bình tĩnh lại hiện ra sát khí, Thiên Nguyệt Thần như vậy mọi người chưa từng thấy qua, ấn tượng của bọn họ về Thiên Nguyệt Thần là ưu nhã, đối người ngoài ôn nhã, còn với Thiên Nguyệt Triệt là ôn nhu, nhưng hôm nay…
Sát khí chấn động tâm can, một thoáng kia, mọi người cảm thấy máu trong thân thể ngưng lưu động.
"Tu lập tức điều Long quân lục soát đế đô." Tu run rẩy vội vã rời đi.
"Trở lại." Thanh âm lạnh lùng nhả ra, bóng dáng trên ghế đã đứng lên, "Phế vật." Thanh âm khinh thường trực tiếp tổn thương người, mục mâu hắc sắc biến thành băng lam, "Nếu Triệt nhi cố ý trốn, các ngươi tìm được hắn sao? Nếu Triệt nhi bị người bắt, bằng các ngươi có thể đem được hắn về?"
Lời Thiên Nguyệt Thần khiến người bất mãn, nhưng không thể phản bác, lời y nói cũng là thật, lúc này Thiên Nguyệt Thần không phải nam nhân bình thường bọn họ biết, y là hoàng đế, mỗi một đạo hơi thở đều ở nói cho bọn hắn, hoàng đế này, là chúa tể nhân gian.
"Thần Chủ không thấy, vậy làm sao bây giờ?" Kim và Thổ cực kì lo lắng.
"Đợi." Mạc Tà an ủi Kim, nhả ra một chữ, chỉ có chờ, không còn phương pháp.
Thiên Nguyệt Thần ngắm nhìn bốn phía, tựa hồ phát hiện cái gì, tâm buông xuống một chút, bởi vì ở đây không có Đàn Thành, Đàn Thành là cái bóng của Triệt nhi, ít nhất giờ khắc này, Đàn Thành và Triệt nhi ở cạnh nhau.
Bên ngoài đế đô, một vùng đất hoang vu.
Tuấn mã đang kéo xe ngựa, người trong xe ngâm nga hát.
"Chủ tử, chúng ta đi đâu?" Mã phụ vội vàng đánh xe, sắc mặt tuấn tú, không chút biểu tình.
"Đi Tề quận." Người bên trong nhả ra hai chữ, tiếp tục khẽ hát.
Tro bụi nhàn nhạt tung bay sau mã xa.
Ba ngày sau.
Bên trong hoàng cung, người người lo lắng, sắc mặt hoàng đế ngày một xấu, tin tức dần dần để lộ, tiểu điện hạ xuất cung ba ngày trước liền thất tung, trong hậu cung, nửa vui mừng nửa buồn sầu.
Hỉ chính là tần phi, bi chính là người Kim Long điện cùng Mạn La các.
"Thế nào?" Bên trong ngự thư phòng, phượng mâu hẹp dài của Thiên Nguyệt Thần nheo lại, ánh mắt bén nhọn nhìn Tu.
"Đã phát động minh vệ, vẫn chưa có tin tức của tiểu điện hạ, ngoài cung cũng đi tìm, nghe nói... Nghe nói lần cuối cùng nhìn thấy tiểu điện hạ là ở phủ đệ của Tư Đốn Phất Lai."
Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai?
Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, nam nhân kia và Triệt nhi không quá hòa thuận, lúc trước là nam nhân kia từng hạ cổ Triệt nhi, dù bây giờ biết được thân phận, cũng không có khả năng thân thiết tới thăm hỏi.
"Truyền Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai."
"Dạ." Tu đứng dậy.
"Đợi một chút... Theo trẫm xuất cung."
Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai cảm giác mình gần đây phi thường xui xẻo, hai tháng trước, hoàng đế xuất cung đem chính sự ném cho y, được rồi, ai kêu y coi trọng nhi tử người ta, việc này đương nhiên tìm y.
Ba ngày trước, Thiên Nguyệt Triệt cùng y "Trút bầu tâm sự", kết quả mất tích, ba ngày nay, mỗi ngày y sống một ngày bằng một năm, rất sợ âm hồn tìm tới tận cửa rồi, kết quả ngày thứ ba thật đúng là tới.
"Vi thần ra mắt bệ hạ." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai cúi đầu hành lễ.
Tay áo nam nhân vung lên, mày kiếm khóa chặt, đi tới bên người Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, cũng không có ý tứ để y đứng lên.
"Hừ." Tiếng hừ lạnh nhả ra, "Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, đừng tưởng rằng trẫm đã đem nhi tử cho ngươi?"
Một câu nói, tỏ rõ lập trường, chính là uy hiếp.
Quả nhiên, chuyện tốt sẽ không tìm tới mình, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai nhẹ nhàng thở dài: "Vi thần nguyện chờ hoàng thượng hạ chỉ."
"Nói đi." Ngồi lên chủ vị, Thiên Nguyệt Thần trực tiếp đi vào chuyện chính.
"Ba ngày trước, tiểu điện hạ đúng là tới quý phủ, hỏi về chuyện của Cẩm phi và Tư Đặc Lặc gia tộc, vi thần liền đem lịch sử Mạn La đế quốc giải thích cho tiểu điện hạ."Thuần túy là giải thích, không hề thêm bớt.
Thiên Nguyệt Thần đột nhiên đứng lên, Triệt nhi...
"Lúc ấy Triệt nhi nói cái gì..." Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ cái gọi là giải thích của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, đích thị tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, tên cáo già, nên sớm lột da y mới phải.
"Tiểu điện hạ cũng chỉ nghe qua, không nói, lúc ấy vi thần có cảm thấy kỳ quái, dù thế nào, tiểu điện hạcũng không nên tới hỏi vi thần về Cẩm phi." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai là người thông minh, tự nhiên biết hoàng đế có thành kiến khá cao với mình, nếu không phải ngũ thần tướng, hoàng đế đã sớm một chưởng phế mình.
Nga?
Quả nhiên, lời Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai khiến Thiên Nguyệt Thần suy ngẫm, chẳng lẽ là vì Cẩm phi phát điên?
Nhưng, Thiên Nguyệt Thần cảm thấy khá bất an: "Tu, truyền lệnh xuống, nghiêm tra từng quan khẩu thông đi Tề quận."
"Dạ "
"Còn ngươi..." Thiên Nguyệt Thần nhìn đến Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, "Quốc quân Anh Túc đế quốc sắ tới, đều là hai cái hồ ly, tất nhiên vật họp theo loài, chuyện này giao cho ngươi."
Tục ngữ nói, không phải oan gia không tụ đầu, năm đó tại ma vũ đại hội, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai xuống tay với Khánh Trúc, Da La Phất Lạp có lẽ chưa quên.
Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai đương nhiên không biết, quốc quân Anh Túc đế quốc bụng dạ thực sự rất hẹp hòi.