Nhẹ nhàng ôm Thiên Nguyệt Triệt vào trong tẩm cung đặt trên long sàng, cúi đầu hôn lên trán của hắn, sau đó kéo chăn lông ở một bên đắp lên người tiểu đông tây.
Thiên Nguyệt Thần đi ra ngoài sảnh, thân thể tựa vào ghế, đôi mắt hẹp dài nhìn phó tổng quản quỳ trên mặt đất: “Vì sao lại đem tài vật của ngũ hoàng tử tới Kim Long điện?”
Tiếng nói trầm thấp mang theo hương vị mê người, y phục hắc sắc vây lấy Thiên Nguyệt Thần, mái tóc dài tùy ý tung bay.
Cả người lộ ra cuồng ngạo cùng hơi thở tà mị, nam nhân này cực kỳ giống diệu tinh (ngôi sao sáng) trong bóng tối, cũng lại uy nghiêm vô cùng.
Tâm phó tổng quản vừa động, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mục mâu thâm thúy của Thiên Nguyệt Thần dường như hấp dẫn nhân tâm, làm cho người ta không tự chủ được mà theo hắn trầm luân.
“Bẩm bệ hạ, trước vãn thiện tiểu điện hạ có tới phủ nội vụ phân phó nô tài đưa tài vật tháng này của ngũ hoàng tử tới Kim Long điện.” Phó tổng quản cẩn cẩn dực dực trả lời, lúc trước thúc thúc đã dặn, lòng đế vương không giống với người bình thường, rất khó đoán được, cho nên nhất định phải “Khôn khéo” một chút.
“Trong hoàng cung tài vật đều được phủ nội vụ thống nhất phân phát vào đầu tháng, tại sao đến hôm nay mới phát cho ngũ hoàng tử?” Hắn lười quản chuyện hậu cung, nhưng những người này cũng nên biết ai mới là chủ nhân hoàng cung.
“Bệ hạ thứ tội, bởi vì ngũ hoàng tử ở Chiêu Nghi Cung liên tục không phái người tới nhận, cho nên nô tài cũng quên mất việc nhỏ như vậy.” Mồ hôi từ trán của hắn không ngừng toát ra, tại sao thúc thúc chưa đến.
Là ai nói ngũ hoàng tử không được sủng, hắn cảm thấy không phải như vậy.
Thanh âm của bệ hạ không có bất luận cảm xúc gì quả thật càng thêm kinh khủng, tim đập không ngừng gia tốc.
“Nô tài?” Thiên Nguyệt Thần cong khóe môi: “Mới vừa rồi Triệt nhi đã đổi tên cho ngươi, không phải sao?”
Vô tình cùng thị huyết xẹt qua mục mâu của Thiên Nguyệt Thần, hai mắt như hắc diện thạch lộ ra khí tức băng lãnh, phàm là dấu vết chứng minh sự tồn tại của Triệt nhi, hắn không cho bất luận kẻ nào hủy diệt.
Dù cho chỉ là một cái tên nhỏ bé không đáng kể.
“A? Vâng vâng vâng, cẩu nô tài biết sai, cẩu nô tài biết sai.” Thanh âm phó tổng quản đầy hoảng sợ.
“Cho dù bên ngũ hoàng tử không có người tới nhận, mỗi tháng đều kiểm tra sổ sách, các ngươi cũng không biết sao?”
“Bẩm bệ hạ, kiểm tra sổ sách là do Hoàng quý phi nương nương tự mình xem qua, nô tài, cẩu nô tài không rõ ràng lắm.” Phó tổng quản cẩn cẩn dực dực giải vây cho mình.
“Tốt cho ngươi một cẩu nô tài, cư nhiên đem trách nhiệm giao cho Hoàng quý phi nương nương, ngươi thân là phó tổng quản phủ nội vụ, ngay cả cuộc sống sinh hoạt của một hoàng tử cũng không săn sóc được, theo trẫm, cái đầu của ngươi không nên giữ lại.”
Hoàng quý phi —— Ngọc Linh • Tả Lạp, đã lâu Thiên Nguyệt Thần không nhớ đến nữ nhân này, năm năm qua tâm tư của hắn chỉ chú ý đến tiểu đông tây, tầm mắt hắn liên tục quay chung quanh tiểu đông tây thú vị.
Cho dù có dục vọng cũng chưa từng cố định trên một người, mỹ nhân và thiếu niên xinh đẹp trong hoàng cung nhiều vô số, Ngọc Linh • Tả Lạp là một tiểu thư quý tộc, lễ nghi khéo léo, tự nhiên sẽ thiếu đi sự phóng túng, hắn là nam nhân, nam nhân khó tránh khỏi thích nữ nhân phóng túng khi ở trên giường.
Cho nên hắn rất ít khi tới tẩm cung của Ngọc Linh • Tả Lạp.
Hơn nữa nữ nhân này cũng đúng mực, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng có chút tiền đồ.
Chỉ là chuyện này lại liên quan đến nàng?
Không phải nữ nhân kia luôn bo bo giữ mình sao?
“Bệ hạ, Hoàng quý phi nương nương cầu kiến.” Nặc Kiệt đi đến, nói nhỏ bên tai Thiên Nguyệt Thần.
Nếu như nói Thiên Nguyệt Triệt là người thứ nhất có thể khiến Thiên Nguyệt Thần bao dung, như vậy Nặc Kiệt cũng là một người khác có thể không để ý lễ nghi trước mặt Thiên Nguyệt Thần.
Nga?
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, đối với sự xuất hiện của Ngọc Linh • Tả Lạp hắn cũng không cảm thấy quá bất ngờ, chuyện hậu cung và phủ nội vụ chắc chắn không thiếu phần của nàng.
Trong hoàng cung, nếu nói là nàng không biết sự tình này, hiển nhiên là không thể nào, chuyện Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, nếu như không phải là nàng nhắm một mắt mở một mắt, thì là nàng cho phép.
Nhưng bất kể là trường hợp nào, đều khiến Thiên Nguyệt Thần không vui .
“Trẫm đang chờ nàng.” Nụ cười hiện lên trên gương mặt tuấn mỹ của Thiên Nguyệt Thần khiến Ngọc Linh • Tả Lạp vừa mới bước vào cửa liền sửng sốt, gương mặt luôn luôn đoan trang cũng không khỏi phiếm hồng.
Tâm đã lâu chưa động lại tiếp tục nhảy lên, nam nhân trước mặt này là giấc mộng thời thiếu nữ của nàng.
Nhưng cuối cùng giấc mộng cũng đến ngày tỉnh, một nữ nhân không thể vĩnh viễn sống trong mộng.
Tự nhắc nhở bản thân mình, Ngọc Linh • Tả Lạp đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.” Cho dù đã xác định không thể mơ mộng, nhưng trong lòng vẫn luôn còn một phần rung động, luôn muốn xuất hiện hoàn mỹ nhất trước nam nhân này.
“Miễn, Nặc Kiệt, dâng trà.” Vẫn lười nhác tựa trên ghế, chẳng qua là mục mâu sâu thẳm nhìn chăm chú vào nữ nhân trước mắt, cũng không bởi vì không hợp lễ nghi mà thu hồi tầm mắt.
Tầm mắt đế vương luôn luôn bá đạo .
Mà Thiên Nguyệt Thần cũng thích nhìn người khác như vậy, đặc biệt là một nữ nhân, bởi vì hắn biết, không một nữ nhân có thể kháng cự được hắn.
Đương nhiên cái này không thể thực hiện được trước mặt nhi tử bảo bối của hắn.
“Tạ bệ hạ.” Ngọc Linh • Tả Lạp tiếp nhận ly trà Nặc Kiệt bưng lên, nhấp một ngụm nhỏ: “Không biết vì sao trà trong tẩm cung của bệ hạ luôn có hương thơm đặc biệt như vậy.”
“Nga? Nếu như Ngọc Linh thích, khi trở về, để Nặc Kiệt chuẩn bị cho một ít.” Trà có ngon hơn nữa thì cũng phải là người thích mới uống được, nếu nàng thích coi như thuận tay tặng.
“Thần thiếp tạ ơn bệ hạ, làm phiền Nặc tổng quản .” Thanh âm mềm mại không nhẹ không nặng, ánh mắt vô ý mà cố ý liếc qua phó tổng quản.
Thiên Nguyệt Thần không có mở miệng, chỉ ưu nhã uống trà, hắn đang đợi, đợi Ngọc Linh • Tả Lạp mở miệng.
Một thanh âm tinh tế từ trong tẩm cung phát ra, trong không gian an tĩnh, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, thanh âm trong vắt, vừa nghe liền biết là xuất phát từ tiểu hài tử, mà trong Kim Long điện chỉ có một hài tử duy nhất.