“Triệt nhi… Tỉnh… Triệt nhi… .” Loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của Thiên Nguyệt Thần bên tai, hai mắt mơ hồ chậm rãi mở ra, hiển nhiên vẫn không rõ tình huống hiện tại.
“Phụ hoàng.” Thanh âm thanh thúy mang theo làm nũng, nhìn nam nhân một thân hắc y trước mắt.
Thiên Nguyệt Thần khom người, nhéo cái mũi nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt: “Nếu không đứng lên, nửa đêm canh ba sẽ đói bụng nha.” Tiếng nói trầm thấp mang theo sủng nịch, đôi mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt sâu không thấy đáy.
Thiên Nguyệt Triệt nằm ở trên long sàng hoa lệ, trên người đang đắp chăn bông hoàng sắc (màu vàng nhạt), chăn bông thêu hình kim long sống động.
Tay nhỏ bé từ trong chăn bông vươn ra, gạt gạt mái tóc dài hắc sắc của Thiên Nguyệt Thần, cầm lấy mấy phần đặt lên cái mũi của mình ngửi: “Là hương vị của phụ hoàng.”
Thanh âm tinh khiết mang theo tiếu ý, mục mâu kim sắc lóe quang mang mê người, trong lúc vô tình toát ra phong tư mang theo một chút toan tính, cũng một chút phong lưu.
Khiến Thiên Nguyệt Thần, cho dù gặp vô số mỹ nữ, ánh mắt cũng trở nên phức tạp cùng thâm thúy.
Tiểu đông tây trưởng thành nhất định sẽ mê hoặc càng nhiều người.
“Trên người của phụ hoàng đều là hương vị của Triệt nhi.” Thiên Nguyệt Thần vén chăn lên, đem tiểu đông tây ra khỏi chăn bông, sau đó ôm hắn đi ra tẩm cung.
——— —————— ———
Một người là tuyệt thế mang theo cao ngạo, một người xinh đẹp mang theo biếng nhác, song hai người chung một chỗ lại dị thường hài hòa.
Hắn không ở bên cạnh y vì quyền lực chí cao vô thượng, y cũng không ở bên cạnh hắn vì dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hai người chung một chỗ chỉ là thói quen đơn thuần, chỉ là đơn thuần tìm được nhau.
Y thích sự tịch mịch và vô tình tận sâu trong linh hồn của tiểu đông tây này.
Hắn thích sự ôn nhu che dấu sau lãnh khốc của người nam nhân này.
Có lẽ bọn họ ở đúng thời gian gặp đúng người, cho nên bọn họ sẽ cả đời hạnh phúc.
——— —————— ———–
“Cũng đúng, phụ hoàng là phụ hoàng của Triệt nhi, cho nên trên người phụ hoàng chỉ có thể có hương vị của Triệt nhi.” Thiên Nguyệt Triệt bá đạo tuyên bố quyền sở hữu của mình, sau đó dùng cái miệng nhỏ muốn chảy nước miếng loạn hôn trên cổ Thiên Nguyệt Thần.
Để lại dấu vết của hắn trên cái cổ tuyết trắng của Thiên Nguyệt Thần, trong đôi mắt tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào, không hề nghĩ qua một chút, hành động như vậy đối với một nam nhân bình thường mà nói, là một loại hành hạ.
Đối với sự tùy hứng cùng bá đạo của tiểu đông tây, Thiên Nguyệt Thần cũng phóng túng và vui vẻ vô cùng, hắn thích sủng ái người này như vậy, hắn muốn, tiểu đông tây của hắn có thể càng thêm tùy hứng, càng thêm cuồng ngạo.
Bởi vì từng nét mặt của người này đều làm hắn mê luyến.
Đợi hai người ngồi xuống bàn ăn, Nặc Kiệt nhanh chóng phân phó mang vãn thiện lên, nói là vẫn thiện (bữa tối), nhưng thật ra cũng không khác gì bữa ăn khuya.
“Bây giờ là giờ nào ?” Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở trên đùi Thiên Nguyệt Thần, nhìn thấy phía ngoài một mảnh hắc ám, liền hỏi.
“Hồi tiểu điện hạ, đã là giờ Tuất ( giờ Bắc kinh 19 lúc tới 21 lúc ).” Nặc Kiệt bưng chén nhỏ lên, múc cho Thiên Nguyệt Triệt thêm một chén canh sâm.
“Giờ Tuất?” Thiên Nguyệt Triệt quay đầu nhìn về phía Thiên Nguyệt Thần: “Đã trễ thế này, sao phụ hoàng không gọi ta tỉnh dậy sớn hơn?” Giọng nói có chút oán giận.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, tiểu đông tây cư nhiên oán giận hắn, cũng không nghĩ đây là vì ai hắn mới chịu đói bụng đến bây giờ, chỉ vì muốn cùng nhau dùng bữa tối.
“Phụ hoàng không biết, buổi tối ăn cái gì cũng cực kỳ khó tiêu hóa.” Hắn cũng không muốn còn nhỏ như vậy đã biến thành heo .
“Nguyên lai là sợ vóc người biến dạng a.” Thiên Nguyệt Thần nhất thời sáng tỏ, tiểu đông tây mới năm tuổi lại thích đẹp như vậy, năm tuổi, vóc người có cái gì đáng xem đâu.
Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy thìa múc một ngụm bỏ vào trong miệng, nói là canh sâm nhưng là không hề đắng, giống như canh gà, nhàn nhạt, mặn mặn, rất thanh miệng.
“Thích uống?” Nhìn nét mặt thỏa mãn của hắn, Thiên Nguyệt Thần liền biết món ăn này hợp khẩu vị của hắn.
Tiểu đông tây ghét món ăn mặn, lại sợ dinh dưỡng của tiểu đông tây không đầy đủ, vì thế hắn luôn suy nghĩ rất nhiều.
“Ân, mùi vị không tệ, đồ ăn sau này của Triệt nhi giao cho hắn, phụ hoàng cảm thấy thế nào?” Nâng lên chén nhỏ đem một chén canh uống sạch, lại để cho Nặc Kiệt múc thêm một chén nữa.
“Truyền ngự trù.” Thiên Nguyệt Thần hướng phía Nặc Kiệt mở miệng.
Một lát sau một ngự trù vóc người tương đối nhỏ gầy đi đến: “Tham kiến bệ hạ, tham kiến tiểu điện hạ.”
Vô cùng bình thường là ấn tượng đầu tiên của Thiên Nguyệt Triệt đối với người này: “Đến gần chút, ngẩng đầu lên để bổn điện hạ nhìn một cái.” Cửa cách bàn ăn xa như vậy, sao hắn có thể thấy rõ.
“Vâng.” Ngự trù đi tới bên cạnh bàn ăn, khom người nâng đầu lên, rồi lại rất nhanh cúi xuống, tựa hồ có chút khiếp đảm, tiểu điện hạ trong truyền thuyết có dung nhan xinh đẹp có thể sánh với Tinh Linh.
Hắn chưa từng gặp Tinh Linh, nhưng là tất cả mọi người đều biết Tinh Linh là chủng tộc xinh đẹp nhất trong tất cả chủng tộc.
Mới vừa rồi mặc dù chỉ là thoáng nhìn, nhưng hắn xác thực thấy rõ tiểu điện hạ, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, quả nhiên xinh đẹp như trong truyền thuyết.
“Đứng thẳng lưng lên, làm trù tử (đầu bếp) của bổn điện hạ không được sợ hãi rụt rè như vậy, hay ngươi cảm thấy bổn điện hạ không xứng với để cho ngươi mở mắt nhìn?” Thanh âm không nhanh không chậm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ngự trù sợ hãi nhanh chóng đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Triệt.
“Không… Không phải, nô tài không dám nhìn thẳng thánh dung của tiểu điện hạ.” Thanh âm có chút run rẩy, nhưng cố gắng kiên trì, sợ Thiên Nguyệt Triệt mất hứng đưa hắn ra chém.
Mới vừa rồi Nặc tổng quản nói qua, lời tiểu điện hạ nói chính là thánh chỉ, nghịch không được, kháng không được.
“Ngươi tên là gì?” Thiên Nguyệt Triệt vừa uống canh vừa nói.
“Hồi tiểu điện hạ, nô tài họ Hồi Giác, tên Liệt La Đặc.” Liệt La Đặc thành thật đáp lời.
Nặc Kiệt nghe được lời của Liệt La Đặc liền kêu lên: “Hồi Giác, là gia tộc sản sinh ra thực thần – Hồi Giác thế gia