"Thiên Nguyệt..."
"Suỵt." Thiên Nguyệt Thần vươn tay phải che miệng Thiên Nguyệt Triệt, "Triệt nhi hỏi ta."
Thiên Nguyệt Triệt hất tay Thiên Nguyệt Thần: "Hừ, ngươi vô cùng chú ý tiểu thư Bỉ gia, chẳng lẽ phụ hoàng thấy nữ nhân hậu cung còn chưa đủ nhiều?"
Nam nhân chết tiệt, cư nhiên chú ý chi tiết nhỏ như vậy, có ý tứ với người ta chứ gì.
"Nhiều lắm, nhưng đang chậm rãi dọn dẹp mà?" Thiên Nguyệt Thần kêu oan, "Huống chi ta không chú ý nàng, phải biết rằng nữ nhân tăng lên, cũng không bằng một sợi tóc của Triệt nhi, ta chỉ khó hiểu, nếu trong thành có nhiều tân nương mất tích như vậy, vì sao tiểu thư Bỉ gia còn muốn ném tú cầu chọn rể?"
"Hừ." Đáp lại Thiên Nguyệt Thần là tiếng hừ lạnh của tiểu đông tây.
Mà sự thật cũng như Thiên Nguyệt Thần nói, ánh mắt của tiểu thư Bỉ gia đều tập trung trên người bạch y nam tử, tú cầu cũng nhanh chóng bị bạch y nam tử cướp được.
"Tránh ra... Tránh ra..." Quản gia dẹp đường, gia đinh đứng hai bên, đi cuối cùng là Bỉ lão gia và Bỉ tiểu thư.
Bạch y nam tử cầm tú cầu tiến lên, ánh mắt chăm chú nhìn Bỉ tiểu thư, Bỉ tiểu thư có chút thẹn thùng cúi đầu.
"Hừ, các ngươi không cần liếc mắt đưa tình, hôn sự này ta không đồng ý." Bỉ lão gia luôn luôn hiền hòa lại phản đối kịch liệt hôn sự.
"Phụ thân nói không giữ lời, rõ ràng đáp ứng nữ nhi, ai đón được tú cầu, hôn sự của nữ nhi sẽ định, phụ thân muốn đổi ý?" Bỉ tiểu thư còn thẹn thùng nhất thời tái mặt, thanh âm run rẩy có mấy phần cường ngạnh.
"Đổi ý thì sao, ta nói rồi, ta không đồng ý gả ngươi cho tiểu tử này, tiểu tử này chỉ là hạ nhân quý phủ, các ngươi không xứng, còn ngươi nữa..." Bỉ lão gia nói với bạch y nam tử, "Ta bảo ngươi ra ngoài thành, sao ngươi trở lại? Hai người các ngươi thông đồng đối phó ta?"
"Phụ thân, vì hắn là hạ nhân, người mới không đồng ý hôn sự này sao? Phụ thân có thể quyên tiền hành thiện, tại sao không thể chấp nhận hắn." Bỉ tiểu thư tiến lên kéo tay bạch y nam tử, thái độ kiên quyết.
"Càn rỡ, ta hành thiện vì cống hiến cho quốc gia, hắn là thứ gì?" Bỉ lão gia không phải người hà khắc, nhưng thái độ với bạch y nam tử rất tệ.
"Ném tú cầu chọn rể là tuyên bố trước toàn thành dân, phụ thân muốn làm người nói không giữ lời sao? Phụ thân chớ quên, nếu hôn sự của nữ nhi không thành, cả đời này không thể tái giá?" Bỉ tiểu thư nóng nảy, trong lời nói có chút uy hiếp.
"Ta nuôi dưỡng ngươi cả đời, tóm lại, tiểu tử này ta không đồng ý." Bỉ lão gia cũng kiên quyết.
"Thật là kỳ quái." Thiên Nguyệt Triệt nói thầm, thanh âm nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, nhưng có thể truyền vào tai mỗi người.
"Tiểu thiếu gia, kỳ quái thế nào, rất rõ ràng cơ mà? Lão đầu này ghét bỏ người ta xuất thân không tốt." Có đôi khi Thiên Nguyệt Triệt phải thừa nhận, Nặc Kiệt là một kẻ dở hơi.
Đại khái, nếu không có Nặc Kiệt tiếp lời, kịch sẽ không thú vị.
"Nói lung tung, hắn có thể bố thí nhiều tiền như vậy, sao lại ghét bỏ xuất thân của người ta, hơn nữa ném tú cầu chọn rể, điều kiện của người đoạt tú cầu không cao, nếu như hắn ghét bỏ xuất thân của người ta, sẽ không tổ chức, nhất định có lý do khác." Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận nói, giống như nói cho người có tâm nghe.
Người nghe gật gù.
Bỉ lão gia nheo mắt đánh giá Thiên Nguyệt Triệt, chỉ là một thiếu niên quá mức xinh đẹp, nhưng...
Chú ý tới Thiên Nguyệt Triệt, chắc chắn sẽ chú ý Thiên Nguyệt Thần bên cạnh hắn, nam nhân này ngoài vẻ cao quý như thiếu niên trước mắt, còn có thêm khí chất duy ngã độc tôn.
Khí chất như vậy, không phải người nào cũng có được, chắc chắn nam nhân này là người có quyền vị cực cao.
"Phụ thân, ngài có lý do gì không thể nói cho ta biết, như tiểu đệ đệ kia nói, nếu phụ thân không quan tâm thân phận của hắn, vì sao không ủng hộ nữ nhi và hắn bên nhau? Phụ thân, chẳng lẽ ngài không nhìn ra sao? Nữ nhi thương hắn." Bỉ tiểu thư nói, hai mắt lưng tròng.
"Lão gia, ta cũng yêu tiểu thư, cầu ngài thành toàn." Bạch y nam tử một thân tố y quỳ xuống.
"Phụ thân, cầu ngươi." Bỉ tiểu thư cũng quỳ xuống.
Bỉ lão gia dời tầm mắt, dứt khoát không nhìn bọn họ.
"Nhân đức, lấy nhân ái và đạo đức đặt lên đầu." Thiên Nguyệt Thần trầm ổn nói, "Nếu tiểu thư là người có tình, sao ngươi lại không thành toàn cho họ?"
Bỉ lão gia chấn động, người này là... Người này là...
Phác thông...
Hai chân quỳ xuống đất, ánh mắt kích động: "Ngài... Ngài là..."
Thiên Nguyệt Thần tiến lên ngăn cản Bỉ lão gia.
Bỉ lão gia nhìn bốn phía, nhất thời hiểu được, nhanh chóng nhường đường để Thiên Nguyệt Thần vào phủ, khiến Thiên Nguyệt Triệt và mọi người khó hiểu, chỉ Nặc Kiệt là ngoại lệ.
Hắn tất nhiên nghênh ngang đi vào.
Trong phủ Bỉ gia
"Tham kiến bệ hạ." Bỉ lão gia quỳ trên mặt đất hành lễ.
Bệ hạ? Trong đại sảnh, Bỉ tiểu thư và bạch y nam tử bất ngờ, nhưng lập tức theo Bỉ lão gia quỳ xuống, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên.
"Bình thân, Bỉ lão gia còn nhớ, cũng gần hai mươi năm, vẫn nhận ra trẫm." Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt, thanh nhã nói.
Thanh âm lãnh ngạo không cố ý xa cách, nhưng khí chất cao cao tại thượng của hoàng đế tự nhiên tạo thành khoảng cách.
"Không không, là bệ hạ nâng đỡ, tiểu dân không nhận ra bệ hạ, nhưng câu nói của bệ hạ tiểu dân vẫn nhớ, lúc bệ hạ ban nhân đức chi gia cho tiểu dân, đã nói những lời này." Chỉ một câu mà Bỉ lão gia khẳng định thân phận của Thiên Nguyệt Thần, người có thể nhớ rõ câu nói năm đó đúng là hiếm thấy.
Là nhờ khí chất của Thiên Nguyệt Thần.
"Bỉ lão gia không cần hạ thấp mình, trẫm hiếm khi đi qua nơi này, cũng may mắn nhìn thấy việc vui của Bỉ tiểu thư, rượu mừng này Bỉ lão gia có thể nể mặt không, mời trẫm uống một chén." Dù Thiên Nguyệt Thần nói khách khí, nhưng trên thực tế lời y nói ra, có ai dám cự tuyệt.
Đây giống như hoàng đế tứ hôn.
Ai...
Bỉ lão gia nặng nề thở dài: "Cũng được, hôm nay bệ hạ mở miệng cũng coi như cho tiểu tử này mặt mũi, chuyện ngày xưa để nó qua đi."
Hóa ra năm đó Bỉ lão gia và phụ thân của nam tử là huynh đệ rất tốt, phụ thân nam tử là quản sự của Bỉ gia, tuy hai người là chủ tớ nhưng xem nhau như huynh đệ.
Năm đó Bỉ lão gia nhìn trúng một cô nương, ngượng ngùng không dám mở miệng, liền nhờ phụ thân nam tử bắc cầu, nhưng gặp nhau nhiều, cô nương kia và phụ thân của nam tử vừa mắt nhau, hai người cư nhiên tốt đẹp.
Thật ra Bỉ lão gia không phải quá thích cô nương kia, nhưng cảm thấy bị bằng hữu phản bội, cho nên nhớ kỹ cừu hận, nghiêm khắc mà nói cũng không phải cừu hận.
Ngày hôm nay có những lời của Thiên Nguyệt Thần, đối với Bỉ lão gia mà nói cũng là hãnh diện lớn, nhưng với Thiên Nguyệt Thần mà nói cũng chỉ tiện tay mà thôi. Lại có thể khiến tiểu đông tây của y bớt giận.
Tránh tiểu đông tây thật sự mang thù với y, không tốt.
"Đúng rồi, Bỉ lão gia có biết thành chủ của Hán Lệ thành, nhân phẩm thế nào?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.
"À..." Bỉ lão gia suy tư một chút, có chút khó xử, Bỉ lão gia là người làm làm ăn, việc buôn bán của hắn lớn như thế, hiển nhiên hắn không phải người đơn giản.
Hôm nay Thiên Nguyệt Thần hỏi những lời này, không thể nào là tán gẫu, cho nên hắn có chút khó xử.
"Cứ nói đừng ngại." Thiên Nguyệt Thần hiểu suy nghĩ trong lòng Bỉ lão gia.
"Thành chủ là người thế nào, tiểu dân rất khó nói, nhưng Hán Lệ thành được thành chủ quản lý, quả thật phát triển không ngừng, điểm này thành dân có thể làm chứng." Bỉ lão gia khéo léo trả lời.
Thật ra phẩm chất của thành chủ có thể dựa vào điểm này bình phán, thành dân nhận xét.
Có vẻ, hắn rất được lòng người.
"Được rồi, nghe nói nơi này có tân nương mất tích là sao?" Thanh âm trong trẻo của Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên vang lên.
Lúc trước mọi người rất tò mò về hắn, hài tử được hoàng đế cẩn cẩn dực dực ôm ấp như vậy có thân phận gì, giờ thấy hắn chủ động mở miệng, lại càng kinh ngạc.
Dù sao ngắt lời hoàng đế, không mấy người có lá gan này.
"Vị này là... ?" Bỉ lão gia nghi hoặc.
"Tiểu nhi." Thiên Nguyệt Thần giới thiệu.
"Hóa ra là tiểu điện hạ, vừa rồi không biết thân phận tiểu điện hạ, thỉnh tiểu điện hạ thứ tội."
"Thỉnh tiểu điện hạ thứ tội." Thấy Bỉ lão gia quỳ xuống, Bỉ tiểu thư và nam tử cũng quỳ xuống.
"Miễn, miễn, trả lời vấn đề của bổn điện trước." Thiên Nguyệt Triệt không phải người chú trọng lễ tiết, với hắn mà nói, vấn đề hắn hỏi còn quan trọng hơn lễ tiết nhiều.