Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 24: Q.1 - Chương 24: Nguyên do




Đây là nơi nào?

Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ mở to mắt, nơi nơi đều là những cánh hoa anh đào rối rít bay xuống tản ra hương thơm thanh khiết.

Hơn nữa?

Chỗ này là?

Trong đầu hiện lên linh quang, mặc dù chung quanh đều là cây hoa anh đào, nhưng Thiên Nguyệt Triệt biết chỗ này chính là Thánh Anh học viện, tâm đột nhiên bành trướng, hắn trở về sao?

Theo con đường quen thuộc, Thiên Nguyệt Triệt từng bước từng bước đi vào, bên cạnh là bạn học tụ tập tốp năm tốp ba, Thiên Nguyệt Triệt không rảnh bận tâm những thứ khác, hắn nhớ kỹ, hắn nhớ kỹ lần cuối cùng là ngủ ở trên cây hoa anh đào, hắn liên tục không hiểu rõ tại sao, tại sao linh hồn của mình vô duyên vô cớ xuyên đến thời không hoàn toàn xa lạ, là cái cây kia.

Trên cây kia có khắc ba chữ Thiên Nguyệt Triệt.

Là nơi này.

Thiên Nguyệt Triệt hưng phấn nhìn cây hoa anh đào trước mắt, cánh hoa thủy phấn vẫn bay xuống như cũ, Thiên Nguyệt Triệt muốn đến nhìn, nhìn ba chữ Thiên Nguyệt Triệt khắc trên cây kia.

Song, khi hắn đi tới bên cạnh cây kia lại phát hiện mình rất quái dị, thân thể của hắn, hắn mặc.

Đây là tại sao? Tại sao khi hắn trở về vẫn là thân thể của Thiên Nguyệt Triệt?

Đột nhiên phía trước tựa hồ có người đi tới, Thiên Nguyệt Triệt căng thẳng, nhanh chóng núp vào phía sau cây.

“Ta thích ngươi.” Truyền vào trong lỗ tai chính là thanh âm thẹn thùng của thiếu nữ.

“Ta không thích ngươi.” Lại một thanh âm nữa truyền vào trong lỗ tai, chính là thanh âm của thiếu niên đang mỉm cười nhưng không mang nửa phần tình cảm, sao cảnh tượng lại quen thuộc như vậy, thanh âm này cũng quen thuộc như vậy.

Thiên Nguyệt Triệt mờ mịt đi ra từ phía sau cây, đi tới trước mặt thiếu niên, là, người thiếu niên kia chính là hắn. Nhưng hắn, hắn tựa hồ không có phát hiện mình, đây là tại sao?

Thân thể nhịn không được lui ra sau, giống như dẫm lên người khác, vội vàng xoay người, ba chữ “thật xin lỗi” nghẹn ở trong miệng không nói nên lời.

“Ngươi là ai?” Tận lực khiến thanh âm của mình giữ vững bình tĩnh.

“Ta là Thánh Anh, Tinh Linh bảo vệ ngài, chủ nhân.” Là, Tinh Linh, giờ phút này Thiên Nguyệt Triệt biết đứng ở trước mắt hắn chính là Tinh Linh trong truyền thuyết.

Dựa vào trí tuệ của mình, Thiên Nguyệt Triệt rất nhanh hồi tưởng mọi việc lại một lần.

“Là ngươi mang ta đến Mạn La đế quốc, lại là ngươi mang ta trở lại ?” Hai tay vòng trước ngực nhìn Thánh Anh trước mắt.

Nhưng không ngờ Thánh Anh ôm lấy thân thể hắn, bay lên trên cây, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng lên, trên cây này không có danh tự, không có danh tự “Thiên Nguyệt Triệt”, đây là tại sao?

“Thánh Anh không có bản lãnh mở ra cánh cửa thời không.” Thánh Anh quơ cánh hướng về phía Thiên Nguyệt Triệt ôn hòa mở miệng: “Cánh cửa thời không là bởi vì năm viên linh châu Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ của Mạn La đế quốc trùng hợp liên thành một đường, do đó dẫn dắt sức mạnh của Thánh Linh châu mà mở ra, mà cái cây này là nơi mấu chốt liên kết hai thời không.”

“Có ý gì?” Thiên Nguyệt Triệt có chút không rõ.

“Chủ nhân còn nhớ rõ ngươi ở thương phẩm nhìn thấy bồn hoa này sao?” Thánh Anh hỏi.

“Đương nhiên, cũng bởi vì bồn hoa này xuất hiện, ta cảm thấy kỳ quái, hoa anh đào thuộc về thế kỷ 21 sao lại xuất hiện ở nơi đó?”

“Hì hì, chủ nhân không cần cảm thấy kỳ quái, bồn hoa này chính là ta.” Thánh Anh cười có chút thật xin lỗi.

Nếu không phải có Thánh Anh đỡ, Thiên Nguyệt Triệt tin tưởng lúc này mình nhất định sẽ rơi từ trên cây hoa anh đào xuống.

“Có ý gì?”

“Chủ nhân thân là người thừa kế gia tộc ở thế giới này, có một số việc không cần Thánh Anh giải thích cũng rõ ràng, bởi vì ngày đó lúc cánh cửa thời không mở ra, hút đi linh hồn chủ nhân, vì bảo vệ chủ nhân, linh hồn Thánh Anh cũng đi theo linh hồn chủ nhân, cùng nhau tiến vào vòng xoáy thời không, nhưng trước đó, ở cái thế giới này, Thánh Anh để lại một tia nguyên linh của mình, đương nhiên nếu hai thời không không hề có liên lạc, như vậy cho dù nguyên linh Thánh Anh ở chỗ này cũng là không dùng được, mà cái dùng để liên lạc giữa hai thời không chính là danh tự của chủ nhân, chủ nhân đích thân khắc danh tự lên cây hoa anh đào —— Thiên Nguyệt Triệt.”

“Cho nên?” Thiên Nguyệt Triệt đang đợi Thánh Anh nói hết.

“Chủ nhân cũng nhìn thấy trên cây anh đào này không có danh tự Thiên Nguyệt Triệt được khắc lần trước, là bởi vì nguyên linh củaThánh Anh kêu gọi linh hồn lúc trước của chủ nhân, sửa lại thời gian một chút.”

“Nói như thế là?” Thiên Nguyệt Triệt tựa hồ có chút hiểu rõ lời nói kế tiếp của Thánh Anh.

“Nếu như chủ nhân muốn trở lại thời không kia thì khắc danh tự Thiên Nguyệt Triệt lên cái cây này, nếu như chủ nhân không muốn trở lại thời không kia, như vậy bây giờ Thánh Anh sẽ manh linh hồn của chủ nhân trở về trên người thiếu niên.”

“Trong cái được và mất, ta muốn biết quan hệ hơn thiệt.”

Trong nháy mắt Thánh Anh phải tán thưởng, đây chính là chủ nhân của hắn.

“Một khi chủ nhân ở lại chỗ này thì sau này cũng không trở về thời không kia được nữa, một khi chủ nhân trở về thời không kia, như vậy sau này cũng không quay lại được , bởi vì giờ phút này kết nối hai thời không chính là nguyên linh của Thánh Anh.”

“Cho nên từ nay về sau nguyên linh ở nơi này của ngươi sẽ biến mất, bởi vì ngươi dùng hết sức mạnh, mà linh hồn của ngươi ở bên kia vĩnh viễn cũng không về được, phải không?” Thiên Nguyệt Triệt hạ hai mắt của mình, mục mâu kim sắc lướt qua một tia sắc bén: “Nếu như ta không viết xuống ba chữ Thiên Nguyệt Triệt ở chỗ này, hết thảy tất cả sẽ trở về nguyên điểm, mà Thiên Nguyệt Triệt bên kia cũng chỉ là Thiên Nguyệt Triệt nguyên gốc phải không?”

“Chủ nhân anh minh.” Thánh Anh không có phủ nhận.

“Còn có một vấn đề, từ lúc nào ngươi cùng ta hạ khế ước.” Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ nhớ kỹ ở trên thế giới này hắn và Tinh Linh từng có khế ước, hơn nữa lại là Tinh Linh hệ mộc thuần túy như vậy.

“Quả nhiên không dấu diếm được chủ nhân.” Thánh Anh cười có chút khó xử: “Bởi vì Thiên Nguyệt Triệt ở trên cây hoa anh đào viết xuống ba chữ Thiên Nguyệt Triệt, Thánh Anh gọi linh hồn chủ nhân cũng không phải là toàn bộ linh hồn, cũng chỉ là một tia nguyên linh, cho nên Thiên Nguyệt Triệt ở thời không kia vẫn còn có trí nhớ của chủ nhân, chỉ cần chủ nhân cùng thế giới này ngươi dung hợp, như vậy linh hồn của chủ nhân ở thời không kia sẽ hoàn toàn trở lại.”

Thiên Nguyệt Triệt không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng nhìn rừng hoa anh đào ở đây, thật lâu sau hắn cười, lại một lần nữa cười.

Hoàng nhi, ngươi cũng đừng làm cho phụ hoàng mất đi hứng thú a.

Thanh âm trầm thấp của Thiên Nguyệt Thần quanh quẩn ở bên tai, người nam nhân kia a…

Tay nhỏ bé vươn ra: “Cho ta công cụ khắc danh tự.”

Thánh Anh không nói gì, phảng phất đã sớm chuẩn bị công cụ khắc chữ, đem một thiết ti (thanh sắt) tinh tế giao cho Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày.

Cùng một thời gian, bất đồng thời không, cùng một linh hồn, đồng nhất hai tay, đồng thời ở trên nhánh cây viết xuống ba chữ: Thiên Nguyệt Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.