“Đủ rồi… Có người tới… A… .” Tiếng nói đặc biệt của thiếu niên tựa hồ sắp đến cao trào, lại cất dấu kích thích sợ bị phát hiện.
Thiên Nguyệt Triệt đến gần bụi cỏ thì ngừng lại, đôi môi đỏ tươi nở nụ cười nhạt.
Song lại tiến thêm mấy bước, thanh âm bên trong đột nhiên dừng lại, bóng dáng tuấn tú từ phía sau đi ra, gương mặt ửng đỏ mang theo dấu vết sau hoan ái.
Người tới cũng không nghĩ rằng giờ phút này người xuất hiện trước mắt hắn lại là Thiên Nguyệt Triệt, khuôn mặt luôn luôn lãnh tuấn có chút sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết mở miệng nói như thế nào.
Mục mâu chứa tiếu ý của Thiên Nguyệt Triệt nhìn nhị ca trên danh nghĩa của hắn – Thiên Nguyệt Thiên Hâm, có chút không thể tưởng tượng nổi, một thiếu niên như vậy cư nhiên cũng tới nơi này vụng trộm.
“Đàn, đi thôi.” Thiên Nguyệt Triệt nhắc nhở tỳ nữ lâm vào trạng thái ngu ngốc, nhìn chằm chằm người ta như vậy, coi chừng người ta giết người diệt khẩu.
“Vâng, chủ tử.” Đàn nhanh chóng hoàn hồn, theo sát phía sau Thiên Nguyệt Triệt.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ không chút nào nghi ngờ rời đi, Thiên Nguyệt Thiên Hâm đột nhiên mở miệng: “Đợi… .”
Thân ảnh Thiên Nguyệt Triệt ngừng lại một chút, nhưng cước bộ không có dừng lại, rất xa truyền đến thanh âm nhẹ bẫng: “Không nên động vào nàng.”
Giống như là ở tuyên thệ chủ quyền, cũng giống như là đang khiêu chiến.
Thiên Nguyệt Thiên Hâm biết “nàng” trong miệng Thiên Nguyệt Triệt là chỉ tỳ nữ của hắn, vì một tỳ nữ nho nhỏ không tiếc tiết lộ mình, hơn nữa chẳng lẽ hắn biết sẽ có người muốn giết tỳ nữ này.
“Người không đơn giản.” Thanh âm nam nhân lạnh như băng từ sau lưng Thiên Nguyệt Thiên Hâm truyền đến, cảm nhận được sát khí nam nhân, Thiên Nguyệt Thiên Hâm lắc đầu.
“Chuyện ngày hôm nay chúng ta thiếu nợ hắn một cái nhân tình, không phải sao?” Thiên Nguyệt Thiên Hâm sâu xa nhìn bóng lưng Thiên Nguyệt Triệt từ từ biến mất, lục đệ này quả thật không đơn giản đâu?
Trong mắt kia chợt lóe lên tiếu ý, sao hắn lại không thấy rõ, ngạc nhiên mà dừng bước, biết rất rõ ràng người phía sau, nhưng không có tìm tòi, bởi vậy mình thiếu hắn một cái nhân tình.
Chỉ là cẩn thận suy nghĩ một chút, giang sơn Mạn La đế quốc sẽ đổi người sao?
Nghĩ phụ hoàng cao cao tại thượng của bọn họ, chẳng thèm ngó tới bất kỳ người nào nhưng lại sủng ái hài tử này như thế, không phải là không có lý do .
“Giết hắn, sẽ không thiếu hắn.” Nam nhân không chút biểu tình nói ra toan tính, không thể phủ nhận đối với hài tử năm tuổi kia, hắn có thưởng thức, mới vừa rồi hài tử kia ngâm khẽ một câu: không nên động vào nàng, liền đã biết mình muốn giết tỳ nữ kia, nhưng lại có thể trầm ổn như thế.
Nếu như lưu lại hài tử này, tuyệt đối là tai họa.
“Ngươi đã giết qua hắn một lần, không phải sao?” Thiên Nguyệt Thiên Hâm xoay người, buồn cười nhìn nam nhân trước mắt tựa hồ đang ăn dấm: “Năm năm trước, hắn vẫn còn trong bụng Cẩm phi, ngươi không giết được hắn, ngươi cho là giờ phút này ngươi còn động đến hắn được sao?”
“Ngươi biết?” Nam nhân nghi hoặc nhìn Thiên Nguyệt Thiên Hâm, sau đó sáng tỏ, thông minh như hắn biết cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không phải sao? Nhưng là…
“Hư.” Thiên Nguyệt Thiên Hâm tiến lên áp vào trong ngực nam nhân: “Hi, không được lấy tính mạng của mình đùa giỡn, như vậy, còn có thể như vậy liền đã đủ .”
“Tiểu Hâm.” Nam nhân ôm lấy Thiên Nguyệt Thiên Hâm thật chặt: “Không đủ, thật không đủ, ngươi là nhị hoàng tử của Mạn La đế quốc, cho dù tương lai ngươi không phải là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ là thân vương, đến lúc đó hôn nhân của ngươi là tránh không khỏi, chỉ có… Chỉ có đứng ở vị trí cao cao tại thượng, mới không có người có thể đụng đến chúng ta.”
Tình cảm của bọn hắn thiên địa không dung, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.
“Không, ta bắt đầu tin tưởng kỳ tích, Hi, có muốn cùng ta đánh cuộc hay không?” Cho dù thiên địa không dung thì sao, cả đời này Thiên Nguyệt Thiên Hâm chỉ cần ngươi.
“Đánh cuộc, đánh cuộc gì?” Nam nhân đối với việc đánh cuộc trong miệng Thiên Nguyệt Thiên Hâm tựa hồ có chút hứng thú, tạm thời đem chuyện này đặt một bên.
“Hi, không nói đến việc hắn có biết giờ phút này người cùng ta chung một chỗ chính là ngươi hay không, nhưng chuyện năm năm trước, ngươi cho là phụ hoàng sẽ không biết sao?”
“Đã biết rồi thì như thế nào, đến hôm nay hắn cũng không động được ta.” Trong giọng nói của nam nhân có nồng đậm cuồng ngạo, nhưng nét mặt như vậy cũng khiến Thiên Nguyệt Thiên Hâm động tâm không dứt.
“Ngươi cho rằng phụ hoàng là ai?” Thiên Nguyệt Thiên Hâm lắc đầu cười, một người kiêu ngạo như vậy làm sao có thể bị người khác uy hiếp, hắn bất động tuyệt đối không phải bởi vì hắn không động được, mà bởi vì còn có nguyên nhân bọn họ không biết: “Cho nên cùng ta đánh cuộc, ngươi nói nếu như người thừa kế ngôi vị hoàng đế chính là Thiên Nguyệt Triệt, khả năng giữa chúng ta có bao nhiêu, hay là nói nếu như bọn ta đứng ở bên Thiên Nguyệt Triệt, khả năng phụ hoàng cho phép bọn ta chung một chỗ cao bao nhiêu?”
“Ý của ngươi là? Như vậy rất nguy hiểm.” Đúng là, Thiên Nguyệt Thần rất sủng ái tiểu quỷ kia, nhưng tiểu quỷ kia thật sự có sức mạnh lớn như vậy sao?
Hắn quả thật có thể thay đổi quyết định của Thiên Nguyệt Thần sao?
“Không, ta chỉ biết ánh mắt của phụ hoàng nhìn hắn, tựa như ngươi nhìn ta, ẩn chứa nhu tình có thể ngay cả phụ hoàng cũng chưa từng phát hiện, hay hoặc là hắn đã phát hiện, ngươi thử nghĩ xem, nếu như phụ hoàng đối với Thiên Nguyệt Triệt quả thật có tâm khác, như vậy giống như ta và ngươi thiên địa không dung, phụ hoàng muốn người ủng hộ, có lẽ hắn cũng không quan tâm, nhưng mà có tốt hơn không có, phải không?” Thiên Nguyệt Thiên Hâm ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn dật trước mắt.
Năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết trên mặt của hắn, từ một khắc kia mình mới ra đời, trong ấn tượng chỉ có nam nhân này, hắn đối với tất cả mọi người vô tình cùng lạnh nhạt như vậy, nhưng hắn dùng hai tay ấm áp ôm mình thật chặt.
Nam nhân trầm mặc một hồi, than thở: “Tốt, ta cá.”
Không phải không thừa nhận lời nói của Hâm nhi, trên người hài tử kia có có một cỗ sức mạnh rất mê người, ánh mắt luôn có thể hấp dẫn thế nhân.
Nếu như không phải Thiên Nguyệt Thần đối với hài tử này có dụng ý khác, như vậy trong ngày sinh thần của hắn há lại để cho hài tử này làm càn.
Đây là tín nhiệm tận trong linh hồn sao?
——— —————————–
Lúc Thiên Nguyệt Triệt trở lại Ngự hoa viên, trà đã nguội, Đàn Thành đã ở một bên chờ hắn đến.
Chỉ thấy hai tay hắn trống trơn, Thiên Nguyệt Triệt có chút nghi ngờ.
“Chủ tử.” Đàn Thành đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.
Nhìn thần sắc của Đàn Thành, Thiên Nguyệt Triệt biết chuyện tựa hồ có chút thay đổi, liền mở miệng nói: “Hồi Kim Long điện rồi hãy nói.”