Thiên Nguyệt Thần không mở miệng, Minh Nhị nói: "Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ." Nói cách khác, hôm nay, chuyện này, chủ tử nhà hắn chắc chắn quản.
Phù Nhĩ Đặc nhị công tử rất bất mãn với lời của Minh Nhị: "Đây là chuyện của Phù Nhĩ Đặc gia, ngươi quản chuyện khác ta không xen vào, nhưng chuyện nhà ta thì thiên hoàng lão tử cũng không quản được, ngươi nhớ kỹ cho ta, người tới, mang nàng đi." Hạ nhân lại tiến lên, lúc này cẩm y thiếu niên cưỡi ngựa trên đường lớn dẫn một nhóm người xông vào.
"Tam đệ."
"Nhị ca." Cẩm y thiếu niên chính là Phù Nhĩ Đặc tam công tử, thấy nhị ca nhà mình ở đây, có chút kinh ngạc: "Nhị ca, sao lại ở đây?"
"Hừ." Phù Nhĩ Đặc nhị công tử hừ lạnh: "Bọn này không biết trời cao đất rộng, dám quản chuyện của ta." Ngón tay chỉ vào Thiên Nguyệt Thần.
Theo tầm mắt nhìn lại, Phù Nhĩ Đặc tam công tử cũng sững sờ, sau đó âm hiểm cười nói: "Thiên đường có lối các ngươi không đi, địa ngục không cửa các ngươi lại muốn vào, nhị ca, đám người kia cũng quản chuyện của ta, vừa lúc, bọn ta cùng đánh."
" Được." Phù Nhĩ Đặc nhị công tử thừa dịp nhiều người, trong lòng đắc ý. Hạ nhân nghe lệnh lập tức vây quanh nhóm người Thiên Nguyệt Thần.
Lạc...
Một thanh âm vang lên, chỉ thấy ly trà trong tay Thiên Nguyệt Thần phút chốc biến thành phấn vụn: "Địa ngục không cửa, ta vẫn xông vào." Mục mâu thâm thúy hàm chứa tiếu ý, nhưng nụ cười kia rét lạnh.
"Hừ, bây giờ sẽ đưa ngươi đi." Thoáng chốc toàn bộ khách điếm nhốn nháo, mười mấy hạ nhân đồng loạt mà lên, nhưng Thiên Nguyệt Thần vẫn nhàn nhã uống trà.
"Phụ thân, mất bao lâu?" Thiên Nguyệt Triệt có chút ngứa tay, lại bị Thiên Nguyệt Thần ôm lấy.
"Nửa ly trà." Để tiểu đông tây động thủ, không chết cũng tàn phế, Thiên Nguyệt Thần nghĩ thầm, huống chi y muốn ôm hắn, thấy những người đó nhìn chằm chằm hắn, cho dù chỉ hiếu kỳ, cũng khiến y khó chịu.
"Phụ thân, Triệt nhi không nhỏ nữa, đã mười ba tuổi, ôm như vậy sẽ khiến người ta cho rằng Triệt nhi vẫn còn con nít." Thanh âm mềm mại vang bên tai Thiên Nguyệt Thần.
"Đừng đùa với lửa." Thiên Nguyệt Thần thấp giọng cảnh cáo, tiểu đông tây sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao.
"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt dứt khoát mở hai chân, mặt đối mặt, ngồi trên đùi Thiên Nguyệt Thần, hai tay ôm cổ y, hướng đám người đánh nhau hô to ‘cố gắng lên’. Thỉnh thoảng kích động còn giật giật thân thể. Tiểu tử chết tiệt, hô hấp của Thiên Nguyệt Thần bắt đầu dồn dập, tay ôm Thiên Nguyệt Triệt siết chặt: "Triệt nhi." Thanh âm khàn khàn đè nén nhả ra.
"Hì hì... ." Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần, môi tiến tới tai y: "Phụ hoàng, có phải ngươi rất hưng phấn."
"Thiên —— Nguyệt —— Triệt." Nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đang đùa với lửa."
"Hừ, như vậy thì sao, phụ hoàng rất thành thật nha." Hai người nhẹ giọng nói, không ai nghe thấy, tất cả đều tập trung vào đám người đang đánh nhau.
Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần trầm xuống: "Triệt nhi a... ." Khẽ thở dài, tay ôm thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt đã bắt đầu hướng xuống hạ thân của hắn.
"Ngươi dám." Thiên Nguyệt Triệt hít một hơi, nam nhân này sẽ không?
"Triệt nhi, ngươi biết, dám." Tay xoa giữa đùi, cũng may có khăn trải bàn che đi. Nhưng... Không được, Thiên Nguyệt Triệt nhanh chóng lắc đầu, sau đó là tiếng kêu kinh thiên động địa. A...
Đám người đánh nhau dừng lại, đồng loạt nhìn bọn hắn, Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần: "Nhìn cái gì, các ngươi không đánh tiếp sao?" Ngón tay dùng sức nhéo xuống bắp đùi Thiên Nguyệt Thần.
Nghe hắn thét to, dù mọi người cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn tiếp tục đánh.
"Chủ nhân, đã giải quyết toàn bộ." Hai bả đao gác trên cổ Phù Nhĩ Đặc nhị công tử và tam công tử. Thiên Nguyệt Thần đứng dậy, nhìn hai người kia, sau đó cười tà: "Đưa đến công đường phủ thành quản, Minh Nhất, ngươi đi."
"Vâng." Minh Nhất lĩnh mệnh.
"Ngươi dám, đưa đến phủ thành quản, ha ha ha... Một thành quản nhỏ bé có thể làm gì? Tiểu tử, ngươi đừng quá càn rỡ, ở Kiền Đức thành, không ai dám vô lễ với chúng ta, ngươi, chết tiệt... ." Tam công tử kích động mở miệng mắng to.
Ba ... Một cái tát của Minh Nhất in lên má trái tam công tử: "Dám vô lễ với chủ tử nhà ta, ngươi muốn chết, Minh Nhị, Minh Tam, giữ bọn họ, giải đi." Hạ nhân nhìn công tử nhà mình bị khống chế, chịu đựng đau đớn, bỏ chạy.
"Phụ hoàng, thiên tai vô cùng cấp bách, theo cá tính của phụ hoàng, không thể nào dừng tại Kiền Đức thành, có phải ngay từ đầu, phụ hoàng đã có ý định này?" Thiên Nguyệt Triệt ngẫm nghĩ, cảm thấy có chút kỳ quái, Thiên Nguyệt Thần không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, nếu không, đã sớm đi suốt đêm đến Nam Giang thành.
"Triệt nhi chính là Triệt nhi." Đợi thị giả đưa món ăn lên, Thiên Nguyệt Thần gắp thức ăn bỏ vào chén của hắn: "Tu áp tải bạc và lương thực giúp thiên tai, có đi ngang qua Kiền Đức thành, dùng bồ câu đưa tin, nói người của Phù Nhĩ Đặc gia tộc làm xằng làm bậy, xưng là Địa hạ long, nên ta quyết định dừng ở đây, chưa kịp động thủ, phiền toái đã tới."
"Vậy Tu đâu, lương thực trợ giúp thiên tai ở Nam Giang thành chưa đến tay nạn dân, là chuyện gì xảy ra?" Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn chút nghi ngờ.
"Ngày đầu giúp nạn dân do Tu giám sát, sau đó hắn nhận được mật chỉ, bí mật điều tra dân tình nên rời khỏi Nam Giang thành, không ngờ thành chủ Nam Giang to gan lớn mật như thế." Nên chỉnh.
"Vậy vì sao phụ hoàng lại dẫn hai người kia đến chỗ thành quản?" Thiên Nguyệt Triệt thương thức mỹ vị, đồng thời hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.
"Bảo bối, chuyện ngày không đủ để định tội bọn họ, tuồng chưa đủ, hiển nhiên phải chờ, tối nay còn có hí, gấp không được." Cả bàn, chỉ có Địch Trạch vẫn ăn thực say sưa.
"Ăn nữa đi, no chết ngươi." Liệt La Đặc xấu xa nguyền rủa.
Địch Trạch cũng không sinh khí: "Người làm đại sự khác nhau, bệ hạ nhấc tay liền nghĩ ra cách, chúng ta không thể sánh bằng." Người chia ra thông minh và ngu ngốc, nhưng mà chênh lệch thực quá nhiều.
"Vô nghĩa, đương nhiên ngươi không sánh được." Kẹp chặt chiếc đũa, nhanh tay lẹ mắt cướp đi duẩn phiến (lát măng), không cho ngươi ăn, Liệt La Đặc gắp bỏ vào miệng. Địch Trạch lắc đầu, tính tình người này thật trẻ con.
"Ngươi lắc đầu, có ý gì?"Liệt La Đặc nghĩ thầm, nam nhân bụng dạ hẹp hòi, tám phần là thầm nói xấu hắn.
"Hồi Giác công tử không nghe rõ lời ta sao, ta nói [Chúng ta không thể sánh bằng], có ta hiển nhiên cũng có ngươi."
"Ngươi... ." Thấy Liệt La Đặc sững sờ, Địch Trạch phi thường hài lòng.
"Phụ hoàng, tối nay ở lại đây sao?" Ăn xong, Thiên Nguyệt Triệt chỉ muốn tắm rửa, chạy mấy ngày đường, ngâm người trong nước ấm là chuyện thích thú nhất.
"Đương nhiên." Để đũa xuống Thiên Nguyệt Thần phụ họa, lúc này Minh Nhất vừa trở lại.
"Chủ tử, đã đưa đến chỗ thành quản." Minh Nhất bẩm báo, Thiên Nguyệt Thần gật đầu: "Có nói rõ thân phận?"
"Không được chủ tử đồng ý, thuộc hạ không nói rõ thân phận." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, ý bảo bọn họ ngồi xuống, tự mình mang theo Thiên Nguyệt Triệt lên lầu, Nặc Kiệt đi theo hầu hạ.
"Bệ hạ, nước đã đủ ấm."
"Uh, ngươi trông chừng." Nước ấm bốc hơi, giúp người đi đường mấy ngày liên tiếp buông lỏng thân thể: "Mặc dù không thư thích như trong cung, nhưng dục dũng nho nhỏ cũng khá thoải mái." Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong lòng Thiên Nguyệt Thần, cảm thán.
"Sau này, chúng ta ngao du, Triệt nhi muốn đi đâu, liền đi nơi đó." Thiên Nguyệt Thần tựa vào dục dũng, làm hoàng đế không tệ, nhưng ôm bảo bối trong lòng, càng thỏa mãn hơn.
"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, thế giới này không có nhiều thứ để giết thời gian như ở hiện đại, mà hoàng cung khiến hắn mất tự do: "Phụ hoàng, như vậy thật tốt." Tay đập đập trong nước: "Phụ hoàng, đang đợi người sao?"
"Cái gì cũng không gạt được ngươi." Thiên Nguyệt Thần nhéo mũi hắn: "Phù Nhĩ Đặc gia chủ là nam tước, tước vị được thừa kế, mà nam tước này có bốn nhi tử, hôm nay chúng ta bắt được hai, còn hai, nếu đoán không sai, tối nay, hai người còn lại sẽ tới đây." Tối đến, quả nhiên như Thiên Nguyệt Thần đoán, lão đại và lão tứ mang người tới ám toán.
"Các ngươi... Các ngươi... ." Lão đại giờ mới hiểu, họ trúng kế.
"Chủ tử, đưa tới chỗ thành quản chứ?" Nặc Kiệt nghĩ thầm, nếu như đưa tới, vậy để hắn đi, cho hắn uy phong một chút.
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu: "Để Minh Nhất làm." Thấy Minh Nhất dẫn người rời đi, Nặc Kiệt ủ rũ.
"Ngươi tức giận cái gì, phụ hoàng sợ hình tượng của ngươi quá rõ ràng." Thiên Nguyệt Triệt ngồi đầu giường, vận nội y bạch sắc, hảo tâm an ủi.
"Ý của tiểu điện hạ, nô tài không rõ." Nặc Kiệt còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.