Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 79: Q.1 - Chương 79: Quyết định




Mỗi lúc yên tĩnh, Thiên Nguyệt Triệt rất thích nằm trong lòng nam nhân này, có lẽ là do từ khi hắn mới ra đời đã luôn được nam nhân này ôm ấp.

Thấy Thiên Nguyệt Triệt tỉnh táo lại, ánh mắt nhu tình của Thiên Nguyệt Thần vẫn chăm chú nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn tự tin, lúc tịch mịch, lúc sinh khí, lúc thẹn thùng, luôn muôn màu muôn vẻ.

“Ngươi nằm trước một lát, ta giải quyết cho xong chuyện ngoài kia.” Thiên Nguyệt Thần xoa xoa mái tóc của hắn, xoay người rời đi.

Nhưng mà: “Sao vậy?” Y phục bị tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt nắm thật chặt.

Đôi môi vì bị hôn mà đỏ bừng đặc biệt ướt át, mục mâu trong sáng tức giận nhìn hắn.

Tâm Thiên Nguyệt Thần chấn động, cảnh tượng xinh đẹp không thể tả, tiêu đông tây luôn luôn đả kích ý chí của hắn a.

“Đừng đi.” Thanh thúy thanh âm giống như đang làm nũng.

Thiên Nguyệt Thần muốn cự tuyệt rồi lại cự tuyệt không được: “Rất nhanh sẽ trở lại .”

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, thanh âm lại tức giận như cũ: “Không được đi.”

Thân thể nho nhỏ vén chăn bông lên, từ trên giường bò dậy, nhìn Thiên Nguyệt Thần đứng bên cạnh giường, mở hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát cẩm y hắc sắc, tơ lụa truyền tới cảm giác lành lạnh.

Tiếng tim đập mạnh mẽ rõ ràng như vậy.

Ai…

Thiên Nguyệt Thần thở dài, tiểu đông tây quá bướng bỉnh, không phải đều do mình sủng mà ra sao?

Đầu nhẹ nhàng gật một cái, bất đắc dĩ đưa hai tay lên ôm lấy bả vai mảnh khảnh của Thiên Nguyệt Triệt: “Nặc Kiệt.” Thanh âm không nhẹ không nặng từ trong phòng ngủ truyền ra.

Nặc Kiệt vội vàng đi vào.

“Bệ hạ.” Nhìn bệ hạ cùng tiểu điện hạ ôm nhau, Nặc Kiệt luôn cảm thấy trước mắt có nhiều đóa hoa nhỏ bay bay.

“Bảo người ở phía ngoài về hết đi, chuyện hôm nay trẫm coi như chưa từng có, bảo bọn hắn nhớ lâu một chút.” Người cần cũng đã tham gia vào hí kịch.

Triệt nhi, cuộc sống sau này còn dài mà.

“Vâng, nô tài hiểu rõ.” Nặc Kiệt cung kính lui ra, dành không gian cho đôi phụ tử.

“Triệt nhi liên tục ôm như vậy, phụ hoàng lên giường thế nào?” Nhẹ giọng hướng về phía Thiên Nguyệt Triệt trong ngực hỏi.

Đỉnh đầu tựa trong lồng ngực ngẩng lên, ai oán nhìn Thiên Nguyệt Thần một cái, sau đó lui vào trong chăn của mình, kéo chăn lên chóp mũi, chỉ lộ ra hai mắt thật to, có chút đáng thương nhìn Thiên Nguyệt Thần.

Phì…

Thiên Nguyệt Thần nhìn động tác hồn nhiên của tiểu đông tây, nhịn không được liền bật cười, bàn tay to nhanh chóng cởi y phục trên người xuống, chui vào trong chăn.

Nhưng khi hắn chui vào chăn, tiểu đông tây lại dịch vào bên trong một chút.

Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, có chút khó hiểu, tiểu đông tây muốn giữ khoảng cách với hắn sao?

Tay vươn ra ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Thiên Nguyệt Triệt, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong ngực, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Sao lúc này lại khó chịu như vậy?”

Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng nhìn Thiên Nguyệt Thần một cái, thân thể to lớn truyền đến ấm áp, chẳng qua là…

“Sợ dựa vào quá gần, phụ hoàng sẽ bụng đói ăn quàng.” Trinh tiết vẫn phải là chú ý số một, trong lòng Thiên Nguyệt Triệt đề phòng.

Khóe miệng có chút co quắp, nhưng có thể trách ai, nếu như không phải là định lực của mình tốt, thì tiểu đông tây có thể bình yên như vậy sao?

“Kiếp trước, Triệt nhi chưa chạm qua nữ nhân sao?” Mười tám tuổi nên có a.

Thiên Nguyệt Triệt nghe vậy có chút kích động: “Ta thích sạch sẽ, không thích thứ gì bẩn đụng ta.” Khi đó hắn mới mười tám tuổi, đối với dục vọng còn hoàn toàn mờ mịt.

Thiên Nguyệt Thần nghe được lời của hắn, cười mị hoặc.

“Phụ hoàng.” Tay nhỏ bé chọc chọc lồng ngực Thiên Nguyệt Thần.

“Ân?” Mỗi khi tiểu đông tây có chuyện gì đó, sẽ dùng thanh âm mềm yếu như vậy gọi hắn: “Nói đi, chuyện gì?”

“Phụ hoàng… .” Thiên Nguyệt Triệt chưa nói gì, chỉ gọi tên Thiên Nguyệt Thần: “Thần… Thần… .”

Trong lòng Thiên Nguyệt Thần lại sôi sục, tiểu đông tây cố tình hành hạ hắn sao?

“Ta… Ta nghe nói về ngũ hành thú.” Rốt cục Thiên Nguyệt Triệt mở miệng, cả buổi tối đều suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, trong lòng có chút khó xử: “Phụ hoàng, ta muốn đi tìm.”

Ngũ hành thú?

Sát ý hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt Thần, là năm lão đầu kia nói, hắn có thể khẳng định, nhưng, chăm chú nhìn Thiên Nguyệt Triệt trong lòng.

Hắn biết tiểu đông tây không phải đang nói đùa, hắn muốn nói không cần đi, ta có đủ năng lực bảo vệ ngươi, nhưng tình cảm là muốn đứng ở vị trí ngang nhau, nếu như hôm nay bọn họ ở vị trí ngược lại, hắn cũng sẽ muốn đi .

“Ta sẽ lo lắng.” Thiên Nguyệt Thần không đồng ý cũng không cự tuyệt, bởi vì hắn biết Thiên Nguyệt Triệt đã hạ quyết tâm, nói như vậy hôm nay tiểu đông tây sinh khí là bởi vì sợ sau khi hắn đi mình sẽ có nữ nhân khác?

Một câu đơn giản ta sẽ lo lắng, bao hàm thiên ngôn vạn ngữ Thiên Nguyệt Thần muốn nói, cũng làm cho lòng kiên định của Thiên Nguyệt Triệt có chút đau đớn.

“Ta sẽ bình an trở lại.” Hắn không muốn làm bình hoa, càng không muốn làm bình hoa của Thiên Nguyệt Thần, người sống chỉ có một đời, mặc dù hắn rất muốn nam nhân trước mắt này, nhưng hắn còn muốn theo đưổi những thứ khác.

Tỷ như Thần tộc Phất Lạc Đế Tư, đó là cố hương của mẫu thân, gia tộc của mẫu thân, hắn muốn đi xem, nói lời từ biệt cuối cùng vì mẫu thân.

“Đây là hứa hẹn?” Thiên Nguyệt Thần hỏi, bàn tay to nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé, mười ngón tay đan vào nhau.

“Hứa hẹn.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, hứa hẹn một đời một kiếp.

“Cho dù không có được ngũ hành thú, nửa tháng sau cũng phải xuất hiện tại đại hội ma vũ, nếu như đến lúc đó ta không thấy ngươi bình an trở về, ta sẽ tự mình đi tìm ngươi. Triệt nhi, ngươi không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, nếu như khi đó ngươi không hoàn hảo xuất hiện trước mặt của ta, ta sẽ khóa ngươi bên cạnh cả đời.” Trong ánh mắt Thiên Nguyệt Thần lộ ra sự nghiêm túc.

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt biết có nhiều thứ không thể cưỡng cầu, so với những thứ hư vô, hắn quý trọng tính mạng của mình hơn, bởi vì thế gian này có người hắn qúy trọng, nên hắn không nguyện ý rời đi: “Nếu như sau khi Triệt nhi trở về, thấy bên người phụ hoàng có nữ nhân khác, ta sẽ giết nàng. “

Hắn muốn chính mình là duy nhất, bất luận là duy nhất trong lòng, hay là duy nhất trong mắt.

——— —————— —————

Ban đêm.

Ngọc Linh • Tả Lạp vừa về tới Ngọc Phương cung liền nhìn thấy Thiên Nguyệt Thiên Kỳ bưng trà ngồi trên ghế.

“Mẫu phi, ta đã pha trà ngân nhĩ cho người, hạ hỏa, không tệ.” Thanh âm ôn hòa mang theo hương gió xuân, giống như con người của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.