Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 20: Q.2 - Chương 20: Thụy Phi xui xẻo




Kim Mang trường kiếm, chỉ cần là người biết kiếm, ai cũng nghĩ đến.

Kim Mang trường kiếm sao? Nụ cười trên khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt càng ngày càng đậm.

Lúc mọi người nghe đến bốn chữ Kim Mang trường kiếm, tầm mắ đã bị hấp dẫn, ai cũng không phát hiện nụ cười nhạt đầy ý nhị của Thiên Nguyệt Triệt.

“Tạm thời không đề cập tới những thứ này, bây giờ nhất định chúng ta phải ở khách điếm mọi người bị giết lúc trước, tìm được Tiểu Phi, về phần Cách Lực Hộc thì đơn giản, nếu như linh hồn hải tặc đầu lĩnh thật sự ở trên thân thể của hắn, như vậy mục đích cuối cùng của hắn chính là phủ đảo chủ.” Thụy Miện vừa nói, vừa đút tay vào túi, tìm kiếm cái gì đó.

“Những người trong khách điếm sẽ không bị giết?” Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại nhìn khách điếm một cái, đang suy nghĩ có nên xuất thủ hay không.

“Sẽ.” Thụy Miện trả lời dứt khoát: “Những người đó phải làm tế phẩm cho đảo chủ, đương nhiên sẽ bị giết, nhưng thời điểm đảo chủ thành thân mới dâng tế phẩm, tạm thời có thể yên tâm, bởi vì bọn họ sẽ đem những người hôn mê này tới phủ đảo chủ.”

Nói cách khác tạm thời bọn họ an toàn .

“Đã như vậy, chúng ta tìm Thụy Phi trước, ngươi có cách gì?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi Thụy Miện.

Thụy Miện giơ giơ giấy trắng trong tay, đây là trang giấy Thụy Phi mới vừa lưu lại trong phòng.

Thiên Nguyệt Triệt nhướng mày, không có mở miệng, chờ bước tiếp theo của Thụy Miện.

Thụy Miện từ túi của hắn lấy ra tràng kỷ hình tròn bằng gỗ đào, trên tràng kỷ có một cái kim châm thật nhỏ, cũng có chút giống với la bàn ở hiện đại, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm.

Thụy Miện cắn ngón trỏ tay phải, xuất vài giọt máu, viết bùa chú ở trên tờ giấy, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đặt trang giấy trên tràng kỷ bằng gỗ đào, thiêu đốt.

Càng khiến người ta bị đè nén chính là, kim châm vốn bất động, cư nhiên động đậy.

“Đồ chơi này cũng thật thú vị.”

“Đây là bảo bối của đạo gia chúng ta, đây là chú huyết, chỉ có thân nhân mới có thể dùng chú huyết dẫn đường.” Thụy Miện giải thích: “Bên này, Tiểu Phi đi hướng này.”

Bên này?

Theo phương hướng kim châm nhìn lại, chân mày mọi người không thể không nhíu chặt.

“Đường này dẫn ra bến tàu.” Tính cách Đàn Thành luôn luôn thu liễm cũng không khỏi toát ra lo lắng.

Thụy Miện bỏ tràng kỷ vào túi, đoàn người đi tới bờ biển, thuyền cô lập trong biển rộng giống giống như phần mộ âm hồn, gió lạnh từng trận từng trận thổi tới.

Thuyền vẫn cách bờ biển khoảng mười thước, rất khó tưởng tượng Thụy Phi đi qua như thế nào.

“Tiểu Phi cũng là đệ tử đạo gia.” Thụy Miện biết suy nghĩ trong lòng mọi người, mở miệng nói.

Bất kể là đạo thuật, hay là ma pháp, người càng đơn thuần càng dễ hiểu, hắn nhớ kỹ mười năm trước, lúc rời nhà, Tiểu Phi mới chỉ là một hài tử bảy tám tuổi, hôm nay…

“Bọn ta đi lên xem một chút, các ngươi ở lại chỗ này.” Thiên Nguyệt Triệt bình thản nhìn mặt biển không có gì lạ, có lẽ vào đêm khuya, mặt biển quá mức tĩnh lặng.

Trong nước biển lại truyền ra mùi máu tươi, khiến người ta nhịn không được mà lo lắng.

Thiên Nguyệt Triệt cùng Thụy Miện đi tới boong tàu: “Ngươi không cần bảo bối kia sao?”

“Mùi vị nơi này quá nồng, vô dụng, chúng ta tách ra tìm, đã gây phiền toái cho Thiên Nguyệt công tử.” Thụy Miện nghiêm túc nói, đây là tín nhiệm của hắn đối với Thiên Nguyệt Triệt.

“Không sao cả, dù sao bổn điện hạ cũng không bận.” Tư thái cao ngạo che dấu nội tâm.

Thiên Nguyệt Triệt ngắm nhìn bốn phía, đi từ lầu một đến lầu ba, chẳng lẽ lại tìm kiếm giống như lúc trước? Thật đúng là phiền toái.

Thiên Nguyệt Triệt mở chiếc nhẫn, đem nữ quỷ bên trong phóng ra.

Nữ quỷ vừa ra tới lại bắt đầu lăng xăng nói chuyện: “Tiểu dd, vừa rồi ngươi vui vẻ quá a, cư nhiên đem vị đạo sĩ kia giấu vào, đạo sĩ, hắn là đạo sĩ da, vạn nhất không cẩn thận thu ta thì làm sao, tiểu dd, uổng công ta tín nhiệm ngươi, ngươi thật là quá đáng.”

Gân xanh trên trán Thiên Nguyệt Triệt nổi lên, hiển nhiên nữ quỷ ngây ngốc còn không phát giác.

“Tiểu dd, người cứu vị đạo sĩ kia như thế nào, sau khi cứu ra, sao ngươi không thả ta ra, còn có cái màu trắng bên trong kia là cái gì a, làm gối ngủ thật là thoải mái.

Âm ấm, để cho người ta… Để cho quỷ ôm vẫn cảm thấy ấm, tiểu dd… Tiểu dd, ngươi đi nhanh như vậy để làm chi, a nha, tiểu dd, sao ngươi còn trở lại thuyền.

Tiểu dd… Tiểu dd… .”

Đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt dừng cước bộ.

“A ơ… .” Nữ quỷ nhẹ la một tiếng, đụng vào Thiên Nguyệt Triệt: “Tiểu dd, sau này ngươi dừng lại, nhất định phải nói cho ta biết, phải biết rằng quỷ và người không giống nhau.”

“Nghe được hơi thở của người sống không?” Đem nữ quỷ rầy rà vứt sau đầu, Thiên Nguyệt Triệt bình thản mở miệng, đem theo nữ quỷ giải buồn cũng không sai.

Ân?

Nữ quỷ nghe được lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, nhịn không được giật giật lỗ mũi, tiếp theo lắc đầu: “Ngửi không thấy.”

“Vậy thì tiếp tục tìm, dùng sức ngửi, nếu ngửi thấy, bổn điện hạ cho ngươi một bộ hài cốt.” Thiên Nguyệt Triệt cười có chút gian trá, nữ quỷ say mê vui sướng trong bộ hài cốt căn bản không thể nào phát giác.

“Được.” Một chữ được của nữ quỷ đặc biệt vang dội, nếu có hài cốt nàng có thể làm người một lần nữa, hơn nữa không cần luân hồi, nơi phồn hoa, cuồn cuộn hồng trần, nàng lập tức sẽ tới.

Thân thể Nữ quỷ run lên, mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, dùng lỗ mũi cố gắng nghe ngóng.

Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn cảnh tượng lần này, nhịn không được nở nụ cười nhạt.

Thiên Nguyệt Triệt mang theo nữ quỷ tìm khắp các phòng bên trái, từ lầu một đến lầu ba, bọn họ trở lại trên boong tàu, vừa lúc gặp Thụy Miện đi ra.

“Thế nào?” Thiên Nguyệt Triệt nhìn vẻ mặt thất vọng của Thụy Miện, trong lòng hiểu rõ mấy phần.

“A… .” Nữ quỷ đột nhiên kêu lên: “Ta biết ở nơi nào, tại cái đó trong khoang thuyền.” Nữ quỷ hướng phía trước phóng đi, hài cốt của nàng, hài cốt lập tức sẽ tới tay nàng.

Thiên Nguyệt Triệt cùng Thụy Miện vội vàng đuổi theo.

“Ở nơi này?” Thiên Nguyệt Triệt nói nhỏ, nhớ kỹ ngày đầu tiên lên thuyền, hắn và nhóm người Đàn Thành dạo qua nơi này, khi đó bên trong có thanh âm đứt quảng.

Đương nhiên Thiên Nguyệt Triệt biết thanh âm kia đại biểu cho cái gì, tự nhiên không tiến thêm một bước thăm dò.

Bọn họ theo cầu thang đi tới,cửa phía trước khép hờ, liền mở mở ra, bên trong có một cỗ mùi thối rữa xông vào trong mũi.

Ân hừ…

Thiên Nguyệt Triệt cố gắng bịt lỗ mũi, cái mùi chết tiệt kia cực kỳ khó ngửi.

Thụy Miện là người đầu tiên đi vào: “Tiểu Phi… Tiểu Phi… .” Lớn tiếng kêu to, không để ý có đánh thức thứ gì hay không.

Nữ quỷ đứng ở cửa nhìn Thiên Nguyệt Triệt: “Tiểu dd, ta không vào, bên trong quá thối, ta sợ dơ quần áo của ta.” Nữ quỷ không chỉ là một quỷ ngu ngốc, hơn nữa tựa hồ cũng rất yêu sự xinh đẹp .

Thiên Nguyệt Triệt do dự một chút, để cho Thụy Miện đi vào một mình, có chút bất nghĩa, cuối cùng che khuôn mặt nhỏ nhắn, kiên trì đi vào theo.

Trong khoang thuyền một mảnh đen kịt, căn bản không nhìn rõ cái gì, ngón tay Thiên Nguyệt Triệt vận đông Quang linh tử, cảnh tượng theo ánh sáng đập vào mắt, làm cho hai người thiếu chút nữa nhịn không được tông cửa xông ra.

Khắp nơi đều có thi thể, hơn nữa những thi thể này đã bị hư thối, lộ ra bạch cốt, thậm chí còn có nhưng con trùng nhỏ đục khoét phía trên, trên mặt đất dinh dính, nếu như không nhầm, thì đó là máu người, có lẽ là nước mủ hư thối.

Đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt nhớ tới lúc mới lên thuyền, nói như vậy thanh âm ngày đó hắn gặp phải có lẽ không đơn giản như vậy.

Ân… Ân…

Hơi thở nhợt nhạt từ một bên góc truyền đến, hai người liếc nhau một cái, cẩn cẩn dực dực tới gần nơi phát ra âm thanh.

Ân… Ân…

Hô hấp này là? Người sống?

Thụy Miện bước nhanh về phía trước, vung kiếm phá nát những bộ hài cốt kia, phía dưới hài cốt không phải là người khác, mà là Thụy Phi.

“Tiểu Phi.” Thụy Miện nghĩ muốn tiên lên ôm thân thể đệ đệ run rẩy trên mặt đất, nhưng lại phát hiện những con trùng nhỏ kia gặm nhấm trên da Thụy Phi.

Cũng may, cũng may phát hiện sớm, nếu không Tiểu Phi sẽ bị những trùng này ăn cho đến chết.

Thụy Miện cởi áo khoác của mình, sau đó dùng tay trái của mình cầm kiếm vẽ một cái.

Một giọt máu đỏ tươi theo kiếm rơi xuống đất, sau đó Thụy Miện dùng tay phải dính máu tươi họa đầy phù chú trên y phục của mình.

Lại đem y phục phủ trên người Thụy Phi.

A…

Nhất thời Thụy Phi thét chói tai vang vọng khắp thuyền, toàn bộ côn trùng trên da Thụy Phi bị phù chú đốt chết.

Mùi vị khét cháy từ trên y phục truyền ra.

Ôm lấy Thụy Phi mạch đập đã yếu ớt trên mặt đất, hướng về phía Thiên Nguyệt Triệt nói: “Làm phiền Thiên Nguyệt công tử đi trước dẫn đường.”

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thụy Phi một chút, gật đầu.

Hai người từ trong khoang thuyền đi ra, nữ quỷ đứng chờ ở cửa.

“Thế nào… Thế nào… .” Vừa nhìn thấy bọn họ đi ra, nữ quỷ vội vàng tiến lên hỏi.

“Nhanh trở lại bờ rồi hãy nói.” Thiên Nguyệt Triệt thấp giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.