Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 9: Q.4 - Chương 9: Tim đập nhanh




Toàn thân đen sì, giống như than, đây chẳng lẽ là sủng vật tiểu điện hạ mới thu?

Có kẻ can đảm mở to mắt nhìn, muốn nhìn xem nó kỳ quái ở chỗ nào, có kẻ nhát gan cúi đầu, nhưng không che dấu được lòng hiếu kỳ.

Tiểu Bạch ngoài thẹn thùng còn vô cùng kiêu ngạo, rốt cuộc cũng là gia hỏa có lòng tự ái, được nhiều người nhìn chăm chú như vậy, rất thỏa mãn.

Chuyển cước bộ đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, mở to hai mắt sáng ngời nhìn hắn.

Thiên Nguyệt Triệt hướng Phỉ ti chế mở miệng, "Tới, lượng lượng hình dáng của nó, làm cho nó mấy bộ, bổn điện không muốn nhìn toàn thân đen thui của nó."

"Vâng, vi thần rõ ràng." Thật ra hắn cảm thấy vật đen sì này khả ái, đương nhiên lời này không dám nói trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.

Nhìn nét mặt Thiên Nguyệt Triệt, mặc dù giọng nói có chút cứng nhắc, nhưng trong đó vẫn không che dấu được yêu thích với gia hỏa đen thui kia, nếu để Thư phi biết được, cây vải nàng thích bị sủng vật của tiểu điện hạ cướp đi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Hậu cung quả nhiên an tĩnh quá lâu rồi.

Rời khỏi Ti chế phòng, Thiên Nguyệt Triệt cũng không để ý Tiểu Bạch theo sau hắn, một mình một người tản bộ.

Ngự thư phòng

Sau khi cùng quân chính đại thần thương lượng tốt chuyện kiểm duyệt quân đội, Thiên Nguyệt Thần liền gọi ám Tinh Linh Ám Diễm ra, y phục Ám Diễm lộn xộn, trước ngực lưu lại hồng ngân, nét mặt dâm mỹ còn mang chút mùi vị hoan ái.

"Lúc này ngươi nên ôm bảo bối của ngươi mới phải? Gọi ta tới làm gì?" Thiệt là, cũng không nhìn hoàn cảnh, đem hứng thú thật vất vả mới đến được một nửa của hắn cắt đứt.

Thiên Nguyệt Thần đầy ý cười đánh giá toàn thân cao thấp Ám Diễm một lần, dù mặc y phục, nhưng vẫn có thể thấy rõ là vội vội vàng vàng mặc lên.

"Y phục của ngươi mặc ngược." Thiên Nguyệt Thần nhắc nhở.

Ám Diễm vừa nhìn, quả nhiên.

Tiện tay cởi y phục, thân thể xích lõa hiện hiển, đúng như Thiên Nguyệt Thần đoán, vóc người không tệ, nam nhân tà ác hảo tâm đánh giá, nhưng là... Ánh mắt liếc về hạ khố Ám Diễm, tựa hồ vật kia còn cong lên.

Thiên Nguyệt Thần phá lên cười.

"Hâm mộ cũng không dùng nét mặt như ngươi." Ám Diễm tuyệt không cảm thấy thẹn thùng, tùy ý ngồi xuống ghế,

"Không làm xong, chưa kịp đi vào, đã bị ngươi tìm tới, trong khoảng thời gian ngắn không thể xuống."

Rõ ràng là lời hạ lưu cực kỳ, thốt ra từ miệng nam tử này, còn mang theo một tia quyến rũ.

"Ta còn nghĩ ngươi bị người đi vào kia." Ý cười trong mắt Thiên Nguyệt Thần càng đậm.

"Chó má, ta đường đường ám Tinh Linh tam hoàng tử, ai có lá gan này, ngươi cho rằng ta là bảo bối nhà ngươi." Thanh âm Ám Diễm vừa dứt, một tia sát khí xẹt qua mặt hắn, Ám Diễm vươn tay sờ, trên mặt chảy máu, mẹ kiếp, tốc độ của nam nhân này càng lúc càng nhanh.

"Lần sau nhất định vẽ hoa lên cổ ngươi." Thiên Nguyệt Thần nheo mắt, uy hiếp, "Ngươi nên may mắn lời này là nói trước mặt ta, nếu như là bảo bối của ta, nhất định róc da, rút gân ngươi, hắn rất có hứng thú mở bụng Tinh Linh, nghiên cứu một chút."

Mặc dù ánh mắt Thiên Nguyệt Thần mang theo ý cười như cũ, nhưng Ám Diễm nhìn ra sự chăm chú trong mắt y, nam nhân này đã thật sự sa vào, tình cảm nồng đậm như vậy, là dành cho hài tử kia?

Nghĩ đến nam nhân này cũng có một ngày như vậy, tâm tình của Ám Diễm theo đó mà tốt lên, "Nói đi, gọi ta ra, có chuyện gì?"

Thiên Nguyệt Thần liền nghiêm túc, "Ngươi biết bao nhiêu về thần tướng và Tinh Linh tộc?"

Ám Diễm chân thành nói, "Nếu như ngươi hỏi ta chuyện Ám Tinh Linh, ta đương nhiên biết rõ ràng, nếu là chuyện Quang Tinh Linh, hiển nhiên không nhiều lắm, tựa như loài người các ngươi có lãnh địa có quốc gia khác nhau, Ám Tinh Linh và Quang Tinh Linh cũng độc lập."

"Được rồi, là ta không nói rõ ràng." Thiên Nguyệt Thần buông tay ra, "Đối với Tinh Linh hoàng và... Ngũ thần tướng, kim mộc thủy hỏa thổ, ngươi biết bao nhiêu?"

Trong Tinh Linh tộc, thật ra địa vị của Quang Tinh Linh cao hơn Ám Tinh Linh, bởi vì Quang Tinh Linh là quang hệ ma pháp, bọn họ càng dễ tiếp cận với Tinh Linh hoàng.

"Tinh Linh hoàng ở Tinh Linh điện tại thiên hà, nơi đó không phải người bình thường muốn vào là vào, tất cả mọi người đều nói 300 năm trước Tinh Linh hoàng mất tích, nhưng không đúng, Tinh Linh hoàng chỉ bế quan."

"Nói cách khác Tinh Linh hoàng không mất tích?" Nếu như Tinh Linh hoàng không mất tích, ấn kí của Triệt nhi là gì?

"Không sai, bởi vì 200 năm trước, Tinh Linh hoàng triệu Quang Tinh Linh Vương và phụ vương ta vào điện, nói là hắn muốn bế quan. Chuyện Tinh Linh giới giao cho hai người bọn họ quản, chuyện này phụ vương ta có nhắc tới." Ám Diễm cũng khẳng định phụ vương sẽ không lừa gạt bọn họ.

"Vậy ngũ thần tướng đâu?" Đây là một chuyện khiến Thiên Nguyệt Thần hoang mang, thậm chí là vô cùng lo lắng, theo lời Ám Diễm giải thích, Tinh Linh hoàng không chuyển thế, vậy trên đỉnh Linh Sơn năm đó, Tinh Linh hoàng và Ám Dạ chi chủ luận võ, chả lẽ Tinh Linh hoàng thắng?

"Thần tộc là chủng tộc thần bí nhất trong tứ đại thần tộc, Tinh Linh tộc, Ma tộc, Ám Dạ chi tộc, Thần tộc, đồng thời Thần tộc cũng là sự tồn tại nghiêm mật nhất, hơn nữa chỉ có tướng lĩnh của Thần tộc mới đủ tư cách xưng là thần tướng, ngũ thần tướng kim mộc thủy hỏa thổ ngũ, nếu ta nhớ không nhầm, là năm nam tử kia." Ám Diễm đang nhớ lại năm người đó.

"Năm người?" Thiên Nguyệt Thần căng thẳng, chân mày vô thức nhíu lại.

"Bên cạnh Quang Minh thần tử là ngũ thần tướng, lúc ta còn nhỏ đã được tham gia yến hội cử hành ở Tinh Linh điện, đã từng may mắn thấy Quang Minh thần tử đến, mà bên cạnh hắn có năm nam tử theo cùng, cơ hồ là như hình với bóng, phụ vương ta nói với ta, đó chính là ngũ thần tướng, nhưng đã lâu, ta nhớ không rõ lắm. Mà Quang Minh thần tử... ." Ám Diễm nhớ đến nam tử kia, trong mắt không khỏi hiện lên mê hoặc, "Ta chưa gặp qua người như vậy, cao cao tại thượng, rõ ràng là ôn hòa, giống như ánh mặt trời chói mắt, nhưng lại xa tận chân trời, khiến người ta chỉ có thể đứng xa hướng tới, kính ngưỡng, hơn nữa... Hắn mang diện cụ màu bạc mặt, nghe nói dù ở Quang Minh thần giới hắn cũng như thế, người biết chân diện mục của hắn, sợ rằng chỉ có ngũ thần tướng."

"Hắn... Hắn... ." Chết tiệt, chữ hắn phảng phất nghẹn trong cổ họng, thế nào cũng nói không nên lời, tâm, vì sao lại đau như vậy, giống như bị lợi khí (vật sắc bén) xẹt qua, nhưng không tìm được vết thương, hắn... Ám Diễm nói đến nam tử kia, tại sao khiến y cảm giác quen thuộc, tựa như nam tử đó đã từng đứng trước mặt y.

Nếu nói kiếp trước y là Ám Dạ chi chủ đã thấy nam tử kia, mà bóng dáng của nam tử kia tồn tại trong kí ức ở kiếp sau, có lẽ không kỳ lạ, nhưng kỳ lạ chính là, loại đau lòng này không giống bình thường, đau thậm chí cả hô hấp cũng khó khăn, xảy ra chuyện gì?

Loại đau này Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ, khi y nhìn thấy Triệt nhi năm tuổi, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, khi y cởi y phục Triệt nhi, thấy vết máu thật sâu sau lưng, y hiểu được loại đau này.

Là yêu, chỉ có yêu đến sâu đậm, mới đau như thế.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ y yêu Quang Minh thần tử, không không không... Thiên Nguyệt Thần đột nhiên kinh hoảng, thân thể cũng phát run, cái này không thể nào.

"Uy, ngươi không sao chớ?" Ám Diễm tiến lên, lo lắng nói.

Tiếng gọi của Ám Diễm kéo lý trí Thiên Nguyệt Thần trở về, đưa tay bóp trán của mình, đều là mồ hôi, "Không sao, về Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử. Ngươi có ấn tượng với bề ngoài của bọn hắn không?"

Thanh âm bất đồng vừa rồi, đột nhiên bị đè nén rất nhiều, cảm giác tim đập nhanh còn quanh quẩn trong lồng ngực.

"Ân." Ám Diễm gật đầu.

Một canh giờ sau, Ám Diễm đem hai tờ giấy mở ra, đặt ở trước mặt Thiên Nguyệt Thần.

Lấy hai tờ giấy, mục mâu của y co rụt lại, cảm giác lòng đau như dao cắt lại tới, hơn nữa sâu như vậy, dày như vậy, nhưng là,…

"Ám Diễm, không phải ta chê cười ngươi, bỏ mặt nạ ra, hai người kia giống nhau như đúc."

Di?

Ám Diễm tiến lên cẩn thận nhìn một chút, cả kinh, "Lúc ấy ta nhớ bề ngoài của Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử mà họa, không ngờ... ." Ám Diễm cũng có chút không tin, thật là giống nhau, nếu như không có mặt nạ, sợ rằng...

"Vẫn còn có chút bất đồng, mặc dù bóng dáng tương tự, nhưng khí chất bất đồng, tượng trưng cho hai người, Tinh Linh hoàng ôn hòa mang theo khiêm tốn, nhưng Quang Minh thần tử thì khác, đó là ôn nhu tận sâu linh hồn, ngươi nhìn ánh mắt của hắn... ." Thiên Nguyệt Thần lại sửng sốt, ánh mắt của hắn sao có thể ôn nhu như vậy, là ai khiến ánh mắt của hắn trở nên ôn nhu đến thế, mà ánh mắt này y rất quen thuộc, Triệt nhi, là lúc Triệt nhi nhìn y.

Cho nên... Thiên Nguyệt Thần nắm chặt hai tay, tựa hồ đáp án sắp được công bố.

"Ám Diễm, lúc yến hội, ngươi còn nhớ rõ? Ngồi đối diện với Quang Minh thần tử, là ai?" Ám Diễm đứng xem, hắn có thể khắc họa ánh mắt chính diện của Quang Minh thần tử, nói như vậy, người được Quang Minh thần tử nhìn chăm chú, phải ngay đối diện Quang Minh thần tử, ở vị trí ánh mắt của hắn nhìn đến.

"Ân... ." Ám Diễm hoàn hồn một chút, "Nga, là Ám Dạ chi chủ, là một nam nhân phi thường xuất sắc."

Bang bang... Tim đập không giống bình thường, "Nam nhân thế nào?" Hiển nhiên y biết kiếp trước mình trông như thế nào, nhưng vì xác định trí nhớ của Ám Diễm, nên y mới hỏi.

"Người nọ có một đầu bạch phát, rất cao ngạo, nhưng rất cường đại, một thân hắc y, hắn đặc biệt thích dùng y phục hắc sắc, phụ vương ta nói, trừ người này, thiên hạ không người nào có thể mặc y phục hắc sắc gợi cảm như vậy." Ám Diễm vừa nói vừa thở dài, Ám Tinh Linh cũng thuộc về bóng tối, sao phụ vương có thể khen ngợi một người, tự diệt uy phong của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.