Trên tường hoàng thành, Khánh Trúc dần dần nhìn bóng lưng đi xa, tầm mắt thật lâu không chịu thu hồi.
“Hắn chính là người ngươi liên tục tìm kiếm sao?” Da La Phất Lạp đứng ở bên cạnh Khánh Trúc, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
Khánh Trúc quay đầu lại, tầm mắt đồng dạng dừng trên người Da La Phất Lạp, thật lâu không nói tiếng nào.
Chuyến này đội ngũ mã xa về nước của nhóm người Thiên Nguyệt Thần thập phần khổng lồ, trong xe ngựa hoa lệ là một chiếc giường đôi không lớn không nhỏ, do năm tuấn mã kéo, phía trước là ba con, phía sau là hai con.
Phía sau là nhóm người Thiên Nguyệt Thiên Hâm.
“Sao vậy?” Thiên Nguyệt Thần không rõ, từ lúc rời khỏi Anh Túc đế quốc, tiểu đông tây một mực không nói, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu tiến vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần: “Hắn là ca ca trước kia của ta, vì ta mới đến đây, nếu như nói đã từng có cái gì khiến ta không bỏ xuống được, như vậy chỉ có hắn.”
Thiên Nguyệt Thần không mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, cho dù nghĩ tới thân phận người nọ, thế nào cũng không ngờ đó là ca ca mà Triệt nhi đã từng nói đến, là người duy nhất từng đối tốt với tiểu đông tây.
“Hắn tựa hồ không sống vui vẻ, nhưng lại không muốn đi cùng ta.” Giọng nói thương cảm, hai tay nắm chặt y phục Thiên Nguyệt Thần, cho dù là người kiêu ngạo, cũng có lúc yếu ớt.
Thiên Nguyệt Triệt chưa từng nghĩ ca ca sẽ dùng cái gọi là đạo thuật đi theo hắn xuyên tới đây, đầu thai ở Kỳ Lạp Mạnh gia tộc không biết là phúc khí hay là xui xẻo, cũng may ca ca hiểu rất rõ hắn, cho nên mới biết, muốn ở trong biển người mênh mông tìm được hắn, chỉ có dùng đồ thuộc về thế kỷ 21 mới hấp dẫn được, mà bạch phiến là cách nhanh nhất.
Thiên Nguyệt Thần cúi đầu hôn lên tóc Thiên Nguyệt Triệt: “Nếu như Triệt nhi nhớ hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể tới thăm hắn, ta nghĩ Da La Phất Lạp không thả hắn ra là có lý do, ta biết Da La Phất Lạp là người kiêu ngạo thế nào, y có thể quan tâm ca ca ngươi như vậy, chắc chắn loại quan tâm này đã khắc sâu trong linh hồn.”
“Ân? Tại sao phụ hoàng khẳng định như thế?” Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, hai khuôn mặt dán sát vào nhau.
Thiên Nguyệt Thần thương tiếc hôn lên khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt, cười nhẹ nhàng, bởi vì bọn họ đều là một loại người, trừ phi không yêu, nếu không một khi yêu, sẽ là trọn đời.
Mạn La hoàng cung
Thiên Nguyệt Thiên Hâm vừa rảo bước tiến lên đại sảnh Trữ Phương cung, liền bị Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai gọi lại.
“Mẫu phi.” Không có cách nào tránh, Thiên Nguyệt Thiên Hâm cung kính gọi.
Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai đứng lên khỏi ghế, đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Thiên Hâm, đánh giá một phen từ trên xuống dưới: “Ngươi cũng được a, len lén biến mất một tháng, còn cùng phụ hoàng ngươi trở về, lúc này cũng cho ta đủ hãnh diện, nhưng tại sao ngươi và phụ hoàng ngươi lại cùng trở về? Quan hệ của ngươi với phụ hoàng ngươi, từ khi nào đã thân thiết như vậy?”
Thiên Nguyệt Thiên Hâm mặt không đổi sắc nhìn Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai: “Nếu mẫu phi muốn biết nguyên do có thể trực tiếp đi hỏi ngoại công, nhi thần là do ngoại công gọi cùng đi.”
“Ngươi… Ngươi dùng ngoại công ngươi chèn ép ta.” Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai bất động tại chỗ, từ nhỏ, hài tử này đã lạnh như băng không hề thân thiết với nàng, hoặc là nói không thân thiết với bất kì ai, cặp mắt kia sẽ khiến người khác chết rét, nhưng không ngờ lại đột nhiên mang tới cho nàng một kinh hỉ lớn như vậy.
“Mẫu phi, nếu không có việc gì, nhi thần đi nửa tháng đường, đã rất mệt.” Hướng phía Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai hành lễ, sau đó Thiên Nguyệt Thiên Hâm trở về phòng của mình.
Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai trơ mắt nhìn nhi tử biến mất trước mặt, hài tử này, hài tử này càng ngày càng kỳ cục, kỳ quái hơn nữa chính là phụ thân nàng còn đặc biệt sủng hắn.
Ngọc Phương Cung
Hoàng quý phi Ngọc Linh • Tả Lạp mỉm cười ngồi trên ghế, nhưng từ lực đạo nàng cầm cái chén có thể thấy được, nữ nhân này đã mất đi ưu nhã ngày xưa.
Cái chén phát ra thanh âm “Khanh khách”, thiếu chút nữa nàng bóp nát cái chén, đặc biệt là vừa rồi, nụ cười tràn đầy chiến thắng của Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai cực kì chói mắt, nàng hận không móc được mắt nàng ta xuống.
“Mẫu phi, khí độ, phong độ.” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ vẫn là nét mặt ôn hòa như cũ, khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Ngọc Linh • Tả Lạp hít một hơi thật sâu: “Lúc này ngươi còn có thể nhắc nhở ta khí độ cùng phong độ, Thiên Nguyệt Thiên Hâm luôn luôn không được phụ hoàng ngươi thích, tại sao hôm nay lại đột nhiên trở về cùng phụ hoàng ngươi?”
Trong mắt Thiên Nguyệt Thiên Kỳ xẹt qua một tia toan tính ngoan độc, chuyện này hắn cũng nghĩ không thông, nhưng nghĩ không ra thì có thể đi chứng thực : “Mẫu phi lo lắng làm gì, tương lai còn dài mà, tâm ý của phụ hoàng, không ai có thể phỏng đoán.”
“Đã như vậy ngươi cau mày làm gì?” Ngọc Linh • Tả Lạp nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Nhi thần đang nghĩ, nếu lục đệ trở về, như vậy chuyện nhi thần phái người theo dõi hắn lúc trước, cũng nên giải thích một chút.” Lúc Thiên Nguyệt Thiên Kỳ nhắc tới Thiên Nguyệt Triệt, chân mày vốn nhíu chặt giãn ra, hai đầu lông mày có một cỗ nhu tình khác thường vờn quanh, bên môi câu khởi nụ cười thản nhiên.
Thần sắc Ngọc Linh • Tả Lạp u ám, nồng đậm lo lắng hiện lên trong mắt nàng.
Thiên Nguyệt Triệt trở lại Kim Long điện, chuyện thứ nhất chính là tắm rửa, đi nửa tháng đường, Thiên Nguyệt Triệt chỉ nghĩ được ngâm mình trong nước ấm.
Hai chân trần đứng trên chăn lông, Thiên Nguyệt Triệt không vui vì tốc độ Nặc Kiệt giúp hắn cởi y phục: “Ngươi nhanh lên một chút a.”
Nặc Kiệt chu môi, rất là ủy khuất,y phục này chỉ có thể cởi từng cái một, sao nhanh được.
“Đúng rồi, phụ hoàng đâu?” Vừa mới hồi cung đã không thấy tăm hơi phụ hoàng.
“Bệ hạ tới Ngự thư phòng , cả tháng nay, rất nhiều triều sự chưa giải quyết.” Nặc Kiệt thở dài, nào có tốt như tiểu điện hạ, cái gì cũng không cần làm.
“Làm hoàng đế thật phiền phức.” Thiên Nguyệt Triệt bất mãn nói thầm: “Được được được, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, bổn điện hạ tự làm.”
Một tay kéo ý phục trong tay Nặc Kiệt ra, dùng sức xé, kết quả y phục không bị gì, tay đã đỏ bừng.
“A ơ, tiểu tổ tông, ngươi đừng nóng lòng như vậy, tay của ngươi là vàng là bạc a, vạn nhất bị thương thì làm sao?” Nhìn Thiên Nguyệt Triệt loạn xé, Nặc Kiệt vội vàng giúp đỡ.
Phốc xuy…
Thiên Nguyệt Triệt cười, vẻ mặt hồn nhiên: “Nặc Kiệt, ngươi thật biết trêu chọc người khác, nếu tay bổn điện hạ là vàng là bạc, lúc này cũng không bị những thứ vật liệu này làm đỏ lên a.”
“Đây không phải là vàng là bạc, chính là… Chính là… Dù sao rất đáng tiền là được rồi.” Có vẻ Nặc Kiệt không tìm được từ ngữ thích hợp: “Bất quá từ khi tiểu điện hạ từ Anh Túc trở về, tâm tình tựa hồ đã khá lên nhiều.”
Đã khá lên nhiều sao?
Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, đúng, thân nhân duy nhất cũng đến đây, nhớ thương cũng sẽ không còn, có phụ hoàng bảo đảm, mà thật ra chính hắn cũng biết, Da La Phất Lạp rất quan tâm ca ca.
Cánh tay tuyết trắng đưa là sau vặn vẹo thắt lưng, Thiên Nguyệt Triệt tung người nhảy, nhảy vào trong nước, nước văng lên, tạo thành hình cung mỹ lệ, dẫn tới tâm Nặc Kiệt lúc lên lúc xuống .
“Tiểu điện hạ, ngươi cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng uống phải nước vào trong bụng.” Nặc Kiệt vừa lau mồ hôi vừa nhắc nhở, không được, nếu còn đứng ở nơi này, mạng nhỏ của hắn sẽ bị dọa đến chết.
Cho nên gọi cung nữ tới, dặn dò cẩn thận hầu hạ, tự mình đi chuẩn bị một ít thức ăn.
Chờ Thiên Nguyệt Thần xử lý tốt chuyện trong hai tháng này, đã là 8 giờ đêm, trở lại Kim Long điện, không thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt, liền vào ôn thất, phát hiện tiểu đông tây đang cuộn người ngủ trong chăn lông.
Cung nữ cẩn cẩn dực dực canh giữ một bên, nhẹ nhàng ý bảo bọn họ lui ra, sau đó ôm lấy thân thể mềm nhũn, đi đến bên long sàng.
“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt không mở mắt, chỉ ở trong ngực Thiên Nguyệt Thần giật giật, hương vị quen thuộc giúp hắn biết người đang ôm hắn lúc này.
“Ngoan, ngủ đi.” ÔmThiên Nguyệt Triệt đến long sàng, giúp hắn đắp chăn lụa, mặc dù khí hậu Mạn La đế quốc bốn mùa như mùa xuân, nhưng khí trời tháng 7 vẫn có chút nóng.
“Phụ hoàng cũng cùng ngủ.” Híp mắt, hiện ra nụ cười ngọt ngào, Thiên Nguyệt Triệt dịch vào bên trong, có chút làm nũng.
Thiên Nguyệt Thần cười khẽ: “Phụ hoàng tắm rửa trước, Triệt nhi nghỉ ngơi đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xoay vào bên trong, Thiên Nguyệt Triệt nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, có lẽ là bởi vì cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Thiên Nguyệt Thần.
Ngày thứ hai Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, Thiên Nguyệt Thần đã đi vào triều, Thiên Nguyệt Triệt lại một lần nữa thở dài, xót thương cho vận mệnh của hoàng đế.
Xa cách hoàng cung hai tháng cũng kiến hắn nhớ như thế, một cước ra đến cửa Kim Long điện, Thiên Nguyệt Triệt mở rộng tứ chi, ánh mặt trời của Mạn La đế quốc quả nhiên thoải mái hơn Anh Túc đế quốc.
Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhã rời khỏi Kim Long điện, đi tới Mạn La các, thị vệ ở đây đều biết rõ Thiên Nguyệt Triệt, thấy hắn muốn vào cũng không ngăn cản, đối với sự thức thời của thị vệ, Thiên Nguyệt Triệt rất hài lòng .
“Chủ tử, lúc này tới đây làm gì?” Đàn là người đầu tiên tò mò hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt đi xung quanh Mạn La các một lần, thật ra ngay từ lúc trở về hắn đã nghĩ tới tác dụng của nơi này , hắn quyết định tạo một phòng thí nghiệm chưa từng có ở đây, để hoàn thành thí nghiệm vĩ đại của hắn.
“Bổn điện hạ thấy nơi này có chút chướng mắt, cho nên chuẩn bị cải tạo.” Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy mỹ mãn mở miệng.