Thiên Nguyệt

Chương 2: Chương 2




Trên phiên chợ một người già và một người lớn sải bước dài trên nẻo đường. Họ đi qua từng nơi của chợ, nào là người qua qua lại lại, nào là hàng buôn bán tất cả đều tấp nập. Đi được một lúc họ liền ghé vào một gian hàng bán thịt, người bán thấy họ liền vui vẻ nói:

“Chào mừng quý khách! Xin hỏi quý khách muốn mua loại thịt nào?”

Lão bá bá đảo mắt qua một hồi rồi nói:

“Mua loại nào đắt đắt mà chắc thịt một chút”

Người bán hàng vẫn giữ nụ cười nói:

“Được có ngay cho quý khách”

Nói xong liền lấy con dao sắt nhọn rồi từ từ cắt thịt thành lát dày mỏng khác nhau. Lão bá bá thì hăng say nhìn người bán hàng cắt thịt còn Ngô Thiên Lang thì nhìn xung quanh rồi dừng mắt tại hai người nọ đang trò chuyện:

“Hình như nghe nói Thái tử đã bị mất tích rồi đúng không?”

“Ừ đúng rồi. Nhưng cũng đáng đời tên đó, ai biểu kiêu ngạo quá làm gì rồi để người khác bị sát hại haha”

“Hahaha đáng đời”

Ngô Thiên Lang nghe được những lời đó trong lòng có chút tức giận nhưng rồi cũng nhớ đến câu nói của mẫu hậu khi xưa, ngay lập tức nén xuống.

Lão bá bá mua được thịt xong lấy một chiếc túi ra, nhìn bề ngoài thì đã cũ nát rách rưới, đặt vào tay người bán hàng nói:

“Đây là tiền mua thịt”

Người bán hàng cũng vui vẻ nhận tiền và đáp lại:

“Ân. Cảm ơn quý khách, đi thong thả”

Trả tiền xong bọn họ cũng rời đi. Trên đường đi Ngô Thiên Lang cứ nghĩ đến câu nói lúc nãy, mặc dù trong lòng hắn không để tâm nhưng có phải nói như vậy có hơi quá không? Sở dĩ hắn bị nhiều người ghét như vậy cũng vì tính cách của hắn, khi xưa hắn luôn tỏ ra kiêu ngạo với người khác lấy sức mạnh làm mục tiêu nên ai cũng tỏ ra chán ghét hắn. Nhưng người ta đâu biết được rằng trong tâm hắn luôn muốn bảo vệ mọi người. Nhiều năm như vậy cũng khiến hắn đân quen với điều nay lúc lâu sau cũng chẳng thèm bận tâm nữa.

Mặc kệ người khác nghĩ gì hắn chỉ cần đạt được mục đích của mình là được. Lão bá bá thấy hắn cứ thơ thẩn mà không nhìn phía trước liền lên tiếng nhắc nhở:

“Ngươi nghĩ gì mà sâu thế? Nhìn phía trước mà đi”

Lúc này Ngô Thiên Lang mới bừng tỉnh mà hướng mắt lên nhìn, một chốc lại liếc sang Lão bá bá rồi lại nhìn thẳng. Lão bá bá thấy vậy liện nhẹ giọng hỏi:

“Ban nãy ngươi nghĩ gì mà có vẻ bận tâm vậy?”

Ngô Thiên Lang không muốn nhắc lại câu nói đó liền lắc đầu, Lão bá bá liếc nhìn cảm thấy mình không hỏi được liền đối với người nọ:

“Ngươi đó đừng bận tâm đến những câu nói vớ vẩn đó, bọn họ chẳng phải tài giỏi hơn đâu, ta đây đã già rồi nên cũng chẳng bận tâm đến nữa”

Ngô Thiên Lang nghe xong có chút kinh ngạc, không ngờ hai người đó nói to đến nỗi Lão bá bá cũng nghe được, trầm mặc một hồi lâu cũng đáp lại nhẹ nhàng.

Hai người cứ đi mãi trên con đường hướng về nhà, bỗng chốc Ngô Thiên Lang khựng lại giống như thấy một thứ gì đó. Lão bá bá thấy lạ liền hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Ngô Thiên Lang liền trầm giọng đáp:

“Không có gì”

Lão bá bá vẫn cảm thấy có chút kì lạ nhưng không hỏi nữa rồi tiếp tục bước đi. Ngô Thiên Lang liền quay đầu lại nhìn từ phái sau thấy bóng dáng đó cứ mờ dần. Chẳng phải đó là…

Tạ Quang Nguyệt!

Hắn không thể tin được y tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải y đã chết rồi sao? Hắn cứ suy nghĩ mãi mà không được. Cuối cùng cũng về được nhà, đến nơi hắn liền ngồi xuống thanh gỗ bên đống củi rồi lại cứ suy nghĩ chuyện lúc nãy.

Lão bá bá thì đi vào căn nhà, lúc đi có liếc hắn một chút rồi mỉm cười thì thầm:

“Đứa trẻ này thật là…”

Tối đến hai người ngồi bên đống lửa được thắp sáng, một người thì đang nấu nước sôi bắng cái ấm đã cũ kĩ. Còn người kia thì ngồi sưởi ấm lấy cành cây vẽ bừa nền cát một chút. Suốt một ngày nay hắn cứ nghĩ suốt, bởi vì có nhiều chuyện xảy ra khiến hắn phải trầm tư một thời gian. Lão bá bá vừa lấy củi vừa nói chuyện với hắn:

“Khi chiều người có chuyện gì mà đứng lại vậy? Có thể nói cho ta nghe được không?”

Ngô Thiên Lang đang vẽ bừa thì liền dừng lại, cúi đầu xuống bàn tay đang cầm cành cây vô thức bỏ xuống đất. Im lặng liền ập đến Lão bá bá thấy không ổn liền nói:

“Ngươi thật ra không cần nói cũng được-

Chưa nói hết câu liền bị Ngô Thiên Lang liền cắt ngang:

“Lão bá bá từng gặp cố nhân chưa?”

Hơi bất ngờ với câu hỏi Lão bá bá liền suy nghĩ một chút không đáp mà hỏi ngược lại:

“Người gặp ư?”

Ngô Thiên Lang không suy nghĩ đáp:

“Đúng vậy. Thật sự lúc đó ta chẳng thể nghĩ gì được hơn”

Lão bá bá lần này lộ vẻ kinh ngạc hẳn, rồi bình tĩnh hỏi:

“Ngươi gặp ai?”

Ngô Thiên Lang đáp không nhanh không chậm:

“Tạ Quang Nguyệt”

Lão bá bá lúc nãy không còn bất ngờ nữa, cũng đúng thôi dẫu sao có lẽ họ là bạn từ thuở nhỏ, ông liên nhớ lại chút gì đó rồi nói:

“Tạ Quang Nguyệt, để ta nhớ xem, là Thái tử nước Cổ Lạc con trai của Thượng Đế”

Ngô Thiên Lang không kinh ngạc vì dù sao Thiên tử cũng có danh tiếng nổi trội, hẳn ai cũng phải biết chứ không phải như hắn…

“Đúng. Ngươi nói không sai”

Lão bá bá đặt tay lên cằm suy tư, một hồi liền nói tiếp:

“Nhưng không phải hắn đã chết rồi à? Sao có thể xuất hiện được?”

Ngô Thiên Lang cũng đặt nghi vấn ở đó, lắc đầu lia lịa:

“Ta cũng không biết, nó khiến ta suy nghĩ rất nhiều”

Lão bá bá nghe vậy cũng gật đầu, đặt tay lên vai hắn rồi nhìn lên cái cây đằng trước rồi nói:

“Ngươi thấy cái cây kia không, đến mùa lại nở ra hoa rất đẹp, nó sống với ta cũng hơn hai mươi năm rồi, có nó làm bạn thật sư ta đỡ cô đơn hơn”

Ngô Thiên Lang khi nghe có thoáng chút buồn, hắn cũng vậy từ nhỏ đã tự lập bạn bè đếm trên đầu ngón tay, thứ nhất chẳng ai làm bạn với hắn, thứ hai bởi vì tính cách của hắn khiến người khác ghét bỏ.

Chỉ có y là chịu làm bạn với hắn, nhưng không lâu y cũng phải phi thăng lên trời với chức vụ cao cả, thế là hắn lại mất một bằng hữu tốt.

Lão bá bá nhẹ giọng bảo:

“Ngươi đó mau mau tìm lại cố nhân kia để được đoàn tụ vui vẻ, có khi biến hắn thành người của ngươi”

Ngô Thiên Lang có chút hốt hoảng nhưng cũng không nói gì vì có lẽ cả đời này hắn chẳng cần kết đạo lữ.

——— —————— ———————

Tác giả có lời muốn nói:

Tên kia ngươi là đang tự vã đó nhaaaaaaa. Lần sau mà nghĩ vậy là ta cạch mặt ngươi raaaaaaa. Chương sau tam danh cảnh lên sàn nhe mọi người. Hẹn gặp lại sau một ngàn năm nữa hahahaha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.