- “Uyển Uyển,mau tỉnh lại!Chúng ta về đến nhà rồi!”
Ta mơ màng từ trong lòng mẫu thân tỉnh giấc.
Đã 3 năm kể từ ngày bệnh của mẫu thân tái phát,vì điều kiện ở Lam Giang gia trang thực sự tốt đối với bệnh của mẫu thân ta,nên phụ thân đưa mẫu thân đến Lam Giang gia trang tĩnh dưỡng.
Phụ thân ta Lam Triển,là thương gia buôn bán muối lớn nhất Tây Lương,gia tài bạc vạn,phú khả địch quốc.Mẫu thân Từ Vân xuất thân dòng dõi nho gia,nên duyên với phụ thân ta từ thuở hàn vi,cùng phụ thân gầy dựng gia sản như bây giờ.Vì quá lao lực nên bệnh tật quấn thân,dù đã dùng qua vô số dược nhưng chẳng hề khá hơn bao nhiêu.
Ta,Lam Tĩnh Uyển,đại tiểu thư của Lam phủ.Từ khi sinh ra đã ngậm thìa bạc trong miệng,vinh hoa phú quý hưởng không hết.Là viên minh châu trên tay cha mẹ.
Ngỡ tưởng rằng hạnh phúc đến với ta thật đơn giản như những tiểu thư xuất thân hào môn khác.Tuổi nhỏ ở bên cha mẹ thương yêu bao bọc,đến tuổi cập kê sẽ được gả vào hào môn,khai chi tán diệp,sinh hạ quý tử,trượng phu yêu thương,phú quý vinh hoa hưởng cả đời không hết.Nhưng...Lần trở về này,là khởi điểm cho những bất hạnh sau này của ta
Ta nhõng nhẽo đòi mẫu thân ôm ta xuống xe,mẫu thần cười hiền,chuẩn bị thật tốt rồi ôm ta xuống xe,bên ngoài đã có sẵn gia nô đứng đợi.
-” Mừng phu nhân hồi phủ”
Lão Trương là quản sự nhà ta,thím Trương thê tử lão là nhũ mẫu của mẫu thân ta,theo hầu mẫu thân ta từ nhỏ.Đến khi mẫu thân chuyển đến Lam Giang gia trang,thím Trương liền đi theo,từ đó phu thê cách biệt 3 năm,lần này theo mẫu thân và ta trở về mới được đoàn viên.
Mẫu thân khoát tay cho lão Trương đứng dậy,ôm ta bước vào phủ,vừa đi vừa nghe lão Trương bẩm báo chuyện trong phủ mấy năm nay.Ta lười biếng ôm cổ mẫu thân mơ màng ngủ.
Mẫu thân đặt ta xuống giường,tỉ mỉ kéo chăn gấm đắp cho ta,gém từng góc chăn cẩn thận,nhẹ đặt lên trán ta một nụ hôn mới yên tâm rời phòng.Trước khi ta chìm sâu vào giấc ngủ,nghe loáng thoáng lão Trương bẩm báo rằng Vạn tiểu thư,cũng chính là tỷ muội kết nghĩa với mẫu thân ta,đã ở phủ làm khách hơn 3 tháng.
____________________________
6 tháng sau,Lam phủ đèn hoa rực rỡ,khắp nơi màu đỏ rực rỡ chói mắt,đâm vào mắt ta thực đau.
Chưa đầy 3 tháng,mẫu thân ta qua đời,cả Lam phủ chìm trong màu trắng tang thương.Vậy mà mới đó,cả phủ đã hân hoan đón nữ chủ nhân mới.Bà ta chính là Vạn Kim Linh,là nghĩa muội “tốt” của mẫu thân ta,cũng chính là kế mẫu của ta sau này.
Không chỉ đón kế mẫu,ta còn phải đón kế muội.Đáng cười nhất là,kế muội chỉ kém ta có 1 tuổi.Phụ thân đã lén lút qua lại với bà ta,lừa dối mẫu thân ta 10 năm nay.
Ta chán chường nằm trong Phương Tụ lâu.Ta thích ở trên cao,có thể nhìn ngắm cảnh đẹp bên dưới,năm ta lên 5 tuổi được tách ra khỏi Vân uyển của mẫu thân,phụ mẫu hỏi ta thích viện nào,ta nói ta không thích viện,ta thích lâu.Phụ mẫu liền cho người ngày đêm dựng lên Phương Tụ lâu,đúng sinh thần tròn 5 tuổi của ta liền chuyển về.
Phương Tụ lâu quả đúng như tên gọi,ở đây mọi vật bài chí đều tinh xảo,xinh đẹp.Tất cả đồ gỗ đều được chế tạo từ bạch đàn,rèm lụa Tú Lĩnh,gấm Bảo Yên,nạm ngọc dát vàng,xa hoa lộng lẫy.
Trong vườn trồng đủ kỳ hoa dị thảo,có đình viện,hồ sen,ao cá.Tất cả những thứ mà các tiểu thư quý tộc chốn kinh thành này có,ta không hề kém một li,thậm chí còn xa hoa hơn đình viền lầu các của tiểu thư nhà quan nhất phẩm.
Nhưng những thứ này đối với ta giờ không còn ý nghĩa gì nữa.Ta nhớ mùi hương của mẫu thân.Từ ngày mẫu thân mất,hàng đêm ta đều lén lút chạy đến Vân uyển,nằm trên giường mẫu thân mà cảm nhận làn hương còn sót lại của người.
Ta thực nhớ,thực nhớ mẫu thân,nước mắt tuôn như trân châu xuống nệm gấm,ta khóc đến mệt liền chìm vào gấc ngủ.
Vân uyển đã đổi tên thành Linh Vân các.Phụ thân hạ lệnh thay đổi hoàn toàn đồ đạc trong uyển,tất cả di vật của mẫu thân đều được chuyển đến nhà kho.Ta trở về từ học viện Tú Nhã,biết chuyện liền náo loạn một trận kinh động toàn phủ.Phụ thân ra sức khuyên nhủ,ta không nghe,đau lòng khóc loạn trong Vân uyển,không cho phép bất cứ ai đụng đến đồ cúa mẫu thân ta.
Cuối cùng thì ngoài giận dỗi nằm trong Phương Tụ lâu,đóng cửa không tiếp ai để biểu hiện thái độ chống đối của mình,thì ta không làm được gì cả.Phụ thân vẫn đón kế mẫu vào phủ.Ta nhớ đến mẫu thân,liền đau lòng khóc đến mức hai mắt sưng to như quả hạch đào.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào,chắc hẳn là phụ thân lại phái người đến kêu ta đến chính sảnh dâng trà cho Vạn Kim Linh.Bà ta xứng sao?
Ta phẫn nộ gạt vỡ trà cụ trên bàn.Tiếng đồ sứ vỡ thu hút sự chú ý của người bên ngoài.Lập tức có người đẩy cửa phòng ta bước vào.
-”Ai nha,là ai chọc giận bảo bối tâm can của ta vậy?”
Ta xoay người, thấy người đến là ai,bao nhieu uất ức tủi hờn phút chốc này bộc phát,ta chạy đến ôm chặt người đó,khóc loạn lên.
-”Oa,tổ mẫu!Uyển nhi ko thích,không thích đâu!”
- “Uyển nhi ngoan nào!” ,Tổ mẫu dịu dàng vỗ về ta,phân phó nha hoàn dọn dẹp mảnh sành sứ,một bên kéo ta ngồi xuống trường kỷ,thương yêu vỗ về ta.
-”Ngoan,đừng khóc,tổ mẫu đau lòng!”
-”Phụ thân kêu người gọi con đến chính đường ra mắt di nương,mời trà di nương,trước mặt bao nhiêu người vậy,con không chịu,không chịu đâu.oa.....!”
-”Được,được,không đến chính đường,không ra dâng trà.Uyển nhi không khóc nữa,theo tổ mẫu đến Lạc Hà cư,tổ mẫu cho người hầm tổ yến cho con,được không?”
Tổ mẫu yêu thương lấy khăn lụa lau nước mắt cho ta,ta ngoan ngoan để tổ mẫu dắt tay rời khỏi Phương Tụ lâu.Trong lòng thật vui vẻ bởi không cần phải đến gặp mặt người ta chán ghét.
Ngày đại hỉ của phụ thân cứ thế trôi qua,ta nghe nha hoàn bà tử trong phủ rỉ tai nhau,ta không ra hành lễ đối với vị di nương kia chính là một cái tát khiến nàng ta không còn mặt mũi.Phụ thân cũng ko phải là con hổ giấy,chỉ bằng vài ba câu nói đã khiến không khí náo nhiệt trở lại,đại lễ vẫn cử hành như chưa có chuyện gì xảy ra.Nhưng ta biết,người kia cũng chẳng dễ chịu gì.
Ngày hôm sau,phụ thân đưa di nương đến thỉnh an tổ mẫu,còn dắt theo kế muội của ta.Lần đầu ta gặp kế muội,cũng là một hài tử khả ái,mắt hạnh má đào,lớn lên chắc hẳn sẽ là một mỹ nhân,đáng tiếc,lại giống di nương như đúc,làm ta không khỏi nhìn thôi đã thấy phiền chán,liền liếc mắt rồi cái rồi quay đi.Ta biết,nàng ta cũng đang đánh giá ta,hừ!
Phụ thân và di nương hướng tổ mẫu hành lễ,ta vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng tổ mẫu,không muốn đứng dậy.Mắt phượng hướng phụ thân đầy oán trách.Phụ thân nhìn ta,khẽ thở dài rồi quay đi,phân phó nha hoàn mang trà lên để di nương mời trà tổ mẫu.
Vạn Kim Linh nhận lấy chén trà từ tay nha hoàn,đến trước mặt tổ mẫu quỳ xuống,hai tay nâng chung trà cao hơn đỉnh đầu.Thanh âm mềm mại yếu đuối khiến người ta thương tiếc,thảo nào quyến rũ được phụ thân ta.
-”Con dâu Vạn Kim Linh xin ra mắt mẫu thân!”
Tổ mẫu làm như không nhìn thấy,lấy một miếng bánh hoa quế trên bàn bẻ nhỏ rồi đút cho ta,ta hạnh phúc híp mắt lại thưởng thức mùi vị thơm ngọt tan cháy trong miệng,trong lòng thực thỏa mãn
-”Tổ mẫu,thực ngon a!”
-”Thích sao?Vậy tổ mẫu lại lấy cho con,từ từ ăn,còn rất nhiều!”
Tổ mẫu uy ta ăn hết miếng bánh này đến miếng bánh khác,bên kia Vạn Kim Linh có vẻ như không chịu đựng nổi,cánh tay bắt đầu run run.
-”Mẫu thân,Kim Linh mời người dùng trà!”
Hừ,phụ thân đã thương xót di nương vậy rồi sao?Vậy còn mẫu thân ta?Ai thương xót cho mẫu thân đây?Ta thực bất mãn,vị ngọt ngào của điểm tâm trong miệng giờ trở nên nhạt nhẽo vô vị.Hướng tổ mẫu lắc đầu không ăn nữa,ỉu xìu ngồi trong lòng tổ mẫu.
Tổ mẫu dùng khăn lụa nhàn nhã lau từng ngón tay còn dính vụn bánh,lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng.
-”Vạn Kim Linh,phải không?”
-”Dạ,con dâu xin nghe!”
Tổ mẫu ném khăn lụa xuống đất,ngay bên cạnh chân di nương,hất đổ chén trà,khiến di nương hoảng sợ một thân toát mồ hôi lạnh,không biết đã làm gì mà khiến tổ mẫu tức giận.Bình thường tổ mẫu yêu thương ta,chưa bao giờ nặng nề trách móc ta một lời,bởi vậy thấy nét mặt nghiêm khắc của tổ mẫu,ta không khỏi cũng kinh hách một phen.
-”Từ trước đến nay,cho đến sau này,thì con dâu của ta cũng chỉ có một người duy nhất là Từ Vân.Vân nhi mệnh bạc nên mất sớm,nhưng địa vị của Vân nhi trong Lam phủ vẫn không thay đổi.Ngươi được nạp vào phủ với thân phận phu nhân,nhưng địa vị trong phủ của ngươi chỉ là thiếp.Khi nào lại có thể đứng trước mặt ta xưng một tiếng “con dâu”?
-”Nô tỳ sai lầm rồi,lão phu nhân,nô tỳ biết tội,thỉnh lão phu nhân trách phạt!”
Vạn Kim Linh kinh hãi,hướng tổ mẫu liên tục dập đầu,lại khiến phụ thân ta đau lòng đứng ra bảo vệ.
-”Mẫu thân,Linh nhi đang mang thai tôn tử của Lam gia,lẽ nào người muốn trưởng tử của Lam gia do một thị thiếp sinh ra hay sao?
-”Tôn tử?Để sinh ra là nam hay nữ rồi tính! - Tổ mẫu hướng Vạn Kim Linh đang không ngừng dập đầu,lạnh nhạt ra lệnh - “Ngươi thân phận thị thiếp,phải hiểu rõ vị trí của mình.Bước vào Lam gia,phải theo quy củ của Lam gia,có hiểu không?”
-”Nô tỳ hiểu,nô tỳ xin nghe mọi lời dạy bảo của lão phu nhân!”
Tổ mẫu ra hiệu cho Lâm ma ma đến gần,Lâm ma ma là nha hoàn tâm phúc của tổ mẫu,theo tổ mẫu từ khi tổ mẫu mới về làm dâu Lam gia ta,tình thân như tỷ muội.Lâm ma ma là ma ma có thế lực nhất trong Lam phủ,đến mẫu thân ta cũng phải kính Lâm ma ma ba phần.
-”Ngươi đưa Vạn di nương đến từ đường bái lạy đại phu nhân Từ thị.Kể từ hôm nay,mỗi ngày Vạn di nương phải đến từ đường quỳ lạy đại phu nhân ba lần sáng,trưa,tối,mỗi lần một tuần nhang,Mỗi ngày chép mười bản kinh cầu siêu cho đại phu nhân.Làm không xong,không được trở về phòng!”
-”Dạ,lão phu nhân!” Lâm ma ma hướng tổ mẫu hành lễ,tiến lại nơi Vạn Kim Linh đang quỳ,hơi cong lưng,lạnh nhạt lên tiếng - “Vạn di nương,mời đi theo nô tỳ!”
Vạn Kim Linh nghe xong lời tổ mẫu nói,khuôn mặt trở nên trắng bệch.Mỗi ngày ba lần đến từ đường âm u lạnh lẽo,lại còn chép mười bản kinh.Cái đáng sợ chính là,tổ mẫu không gia hạn cho nàng ta phải làm việc này trong bao lâu.
Vạn Kim Linh hướng phụ thân ta cầu cứu,phụ thân đau lòng,liền quỳ xuống thay nàng ta cầu xin tổ mẫu.
-”Mẫu thân,từ đường hương khói lạnh lẽo,không thích hợp để phụ nữ mang thai đến đó quá lâu.Thân thể Linh nhi lại hư nhược,đại phu nói rằng nàng phải tĩnh dưỡng,mong mẫu thân miễn cho nàng việc đi từ đường mỗi ngày!”
-”Không phải đã mang thai hơn 4 tháng rồi sao?Thời điểm này cần đi lại nhiều,vận động gân cốt mới tốt.Không nói nhiều nữa,Lâm ma ma,đưa Vạn di nương đi!”
Tỗ mẫu phiền chán vung tay,Lâm ma ma tiến đến kéo Vạn di nương đi.Phụ thân nhìn theo Vạn di nương rời khỏi mà không thể làm gì khác,kế muội cũng bị đưa đi.Phụ thân nào có thể cãi lệnh của tổ mẫu đâu,nhưng người hoàn toàn có thể trút giận lên ta.
-”Uyển nhi!Uổng công phụ thân cho con đi học,ngay cả lễ nghĩa cũng học không xong.Nhìn thấy phụ thân không hành lễ,con ra thể thống gì?”
Bất ngờ bị rống giận,ta giật mình nhìn phụ thân,cảm xúc uất nghẹn không nói lên lời,vùi vào lòng tổ mẫu khóc đến tê tâm liệt phế.Chưa bao giờ phụ thân mắng ta,lần này lại vì di nương mà mắng ta,thật quá đáng,ta chán ghét phụ thân,chán ghét phụ thân.
-”Triển nhi,Uyển nhi không có lỗi gì cả!Tại sao con trách mắng Uyển nhi?Con xem lại con,người làm phụ thân như con đã tốt chưa?”
-”Uyển nhi ngoan,không khóc nữa,từ nay,có tổ mẫu yêu thương con,bảo vệ con,ai cũng đừng hòng bắt nạt con,chúng ta đi!”
Tỗ mẫu ôm ta vào lòng,giận dữ bước qua phụ thân rời khỏi chính đường.Ngang qua phụ thân,ta ai oán nhìn người.
-”Uyển nhi chán ghét phụ thân!”
Sau mọi người rời đi,Lam Triển gần như kiệt sức ngồi xuống ghế thái sư.Có phải hay không là hắn hành động sai lầm rồi?Mẫu thân trách móc,nữ nhi oán hận,hắn làm sai rồi sao?
Hắn cần một tiểu hài tử nối dõi tông đường là sai sao?Từ Vân sức khỏe yếu ớt,sinh hạ Uyển nhi đã làm nàng ấy gần như mất nửa cái mạng,hắn làm sao nỡ để người con gái hắn yêu thương mạo hiểm lần nữa?
Nhưng hắn là độc đinh của Lam gia,hắn là thương nhân ngày ngày gặp mặt người bên ngoài.Tổ tiên cần có người nối dõi thờ cúng hương hỏa,sĩ diện của hắn cần có con trai để trên thương trường có thể gầm ra khói,hét ra lửa,sao có thể bị lép vế những kẻ khác chỉ vì hắn không có nam hài tử?
Tại sao mẫu thân không hiểu?Hắn làm vậy là để cho Lam gia có nam nhân kế thừa sản nghiệp,phụng dưỡng mẫu thân và hắn khi tuổi xế chiều.
Tại sao Từ Vân không hiểu,nàng dùng cách thức tiêu cực nhất để phản đối hắn nạp thiếp,đứa con do Vạn Kim Linh sinh ra cũng sẽ là con của nàng,hắn sẽ đưa hài tử đến bên gối nuôi nấng dưới danh nghĩa của nàng,nàng vẫn là đại phu nhân,là mẫu thân của đại công tử,đại tiểu thư Lam phủ kia mà?Nam nhân xưa nay tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình,sao nàng có thể ích kỷ như vậy?
Vạn Kim Linh mới vào phủ đã nhận một gáo nước lạnh của Uyển nhi,lại thêm mẫu thân không hài lòng với nàng,trực tiếp đánh gãy thân phận nàng từ phu nhân xuống thị thiếp,lại bắt nàng ngày ngày đến từ đường hương khói,những ngày sau của nàng ở trong phủ sẽ rất khó khăn.Ta phải làm gì đây?
-”Phụ thân!”
Lam Triển bần thần nhìn ra cửa,là tiểu nữ nhi của hắn và Vạn Kim Linh.Nhìn đứa bé quy củ đứng nép bên cánh cửa nhìn hắn với ánh mắt lo lắng,nửa muốn bước đến nửa lại thôi làm hắn không khỏi đau lòng.Đứa bé này cũng là máu thịt của hắn a.
-”Tĩnh Ngọc,lại đây với ta!”
Lam Tĩnh Ngọc rụt rè bước lại gần hắn,bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt mệt mỏi của hắn,thanh âm non mềm cất lên.
-”Phụ thân,người mệt mỏi!”
Lam Triển cúi xuống ôm Lam Tĩnh Ngọc lên,khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của nữ nhi,hắn thở dài.
-”Phụ thân không mệt!Ngọc nhi,mấy năm nay khổ cực cho con rồi!”
Lam Tĩnh Ngọc im lặng vùi vào lòng Lam Triển,tham lam hưởng thụ hơi ấm phụ thân mang lại.Lần đầu tiên nàng tiếp xúc với phụ thân gần đến như vậy.Thật thích.
Lam Triển nhìn nữ nhi trong lòng,hắn cảm thấy thời gian qua hắn đã thờ ơ với nàng quá nhiều.Lần này trở lại Lam gia,hắn nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt,bù đắp cho nàng những thiếu thốn trước đây nàng không được hưởng.Lam Tĩnh Ngọc nàng cũng là nhị tiểu thư của Lam Gia a.