Thiên Nhai Hiệp Lữ

Chương 24: Chương 24: Hồi 24




Kiếm Vương Tử lắc đầu nói:

- Một lời của tiểu vương đáng giá ngàn vàng, đâu thể huỷ ước được.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

- Nếu như ngươi không định huỷ ước, vậy thì từ nay phải theo ta làm nô bộc.

Kiếm Vương Tử nói:

- Nếu như ta không muốn làm nô bộc cho cô nương thì sao ?

Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh nói:

- Không chịu theo ta làm nô bộc thì chỉ có một con đường duy nhất.

Kiếm Vương Tử hỏi:

- Con đường nào ?

Tây Môn Ngọc Sương gằn giọng nói:

- Chết !

Kiếm Vương Tử ngẩng mặt lên trời cười ha hả một tràng dài rồi nói:

- Tiểu vương bắc thượng trung nguyên, những tưởng có thể giống như gia phụ đả bại ngũ đại kiếm phái, kế tục sự nghiệp của người, dựng nên tên tuổi của Tân Kiếm Vương, thật không ngờ vừa mới xuất thủ lần đầu đã bị người đánh bại. Cho dù không đánh cược với cô nương tiểu vương cũng không còn mặt mũi nào trở về nhìn gia phụ nữa.

Nói đoạn, y liền vung kiếm lên tự cắt vào cổ.

Lâm Hàn Thanh thấy vậy vội quát lớn:

- Dừng tay !

Kiếm Vương Tử liền hạ kiếm xuống, nhìn chàng lạnh lùng hỏi:

- Ngươi có chuyện gì ?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, các hạ mới thua một trận, hà cớ gì phải vung kiếm tự vẫn như vậy ?

Kiếm Vương Tử nói:

- Gia phụ là nhất đại kiếm vương, ta là con trai của người, lại đựơc người đích thân truyền thụ võ công vậy mà bị bại trong tay người khác, như vậy không phải đã làm nhục nhã thanh danh Kiếm Vương của gia phụ sao ?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Lệnh tôn tuy được người đời xưng tụng là Kiếm Vương nhưng trong đời ông ta cũng không phải là người chưa từng bị đánh bại.

Kiếm Vương Tử tức giận nói:

- Ngươi nói năng hàm hồ ! Gia phụ bị ai đánh bại ?

Lâm Hàn Thanh nghe gã hỏi vậy thì cũng ngần người, nhất thời không biết đáp thế nào cho phải.

Lý Trung Hụê liền lên tiếng tiếp lời:

- Theo tiểu nữ biết thì lệnh tôn khi hành tẩu giang hồ đã từng đại bại hai lần.

Kiếm Vương Tử cả kinh hỏi:

- Là hai lần nào ?

Lý Trung Hụê đáp:

- Một lần bị vây hãm trong La Hán Đại Trận của Thiếu Lâm Tự. Lần thứ hai bị Thập Phương Lão Nhân đánh bại.

Kiếm Vương Tử hỏi tiếp:

- Đây là sự thật chứ ?

Lý Trung Hụê liền đáp:

- Tự nhiên là thật. Tiểu nữ lừa vương tử để làm gì ?

Tây Môn Ngọc Sương lạnh lùng nói:

- Cho dù đó đều là sự thật cũng đâu liên can gì đến vụ đánh cuộc của chúng ta.

Kiếm Vương Tử tử nói:

- Nếu như gia phụ cũng từng bị đánh bại hai lần, tiểu vương hôm nay bại trong tay cô nương cũng không thể coi là chuyện gì lớn lao cả.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

- Nói như vậy là ngươi đã nghĩ lại rồi.

Lâm Hàn Thanh liền lên tiếng:

- Lệnh tôn dược giang hồ đồng đạo xưng tụng là Kiếm Vương, như vậy nói lên ông ta là người kiếm thụât cao cường, có được thành tựu rất cao trong kiếm thuật, chứ không hề có ý nói ông ta là người chưa từng bị ai đánh bại trong đời cả.

Tây Môn Ngọc Sương tức giận nói:

- Lâm Hàn Thanh , chuyện này liên can gì đến chàng ? Thật là đa sự.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Tại hạ khuyên bảo y, không nên vì cái bại nhất thời mà bỏ đi cả quãng dường dài phía trước, như vậy có gì sai đâu ?

Tây Môn Ngọc Sương lạnh lùng nói:

- Sống chết của hắn liên can gì đến chàng đâu ? Tại sao lại xen miệng vào làm chi ? Huống hồ, cho dù chàng có khuyên được hắn không tự sát nữa, cũng không thể cứu sống hắn được.

Lâm Hàn Thanh lạnh lùng nói:

- Nếu như y không tự sát nữa, chỉ sợ cô nương cũng không thể giết được y.

Tây Môn Ngọc Sương tức giận nói:

- Được lắm ! Để ta giết hắn cho chàng xem.

Lâm Hàn Thanh cao giọng nói:

- Nếu như cô nương nhất định muốn giết y, tại hạ và Lý cô nương quyết không toạ thủ bàng quan.

Mục quang Tây Môn Ngọc Sương chuyển động, nhìn Lâm Hàn Thanh và Lý Trung Hụê một cái rồi nói:

- Cho dù ba người liên thủ hợp công cũng không phải là đối thủ của Tây Môn Ngọc Sương này.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Lý Trung Hụê và Kiếm Vương Tử liên thủ giáp công có thể ngăn được cô nương ba chiêu, trong lúc đó tại hạ có thể giải huyệt cho Bạch Tích Hương.

Tây Môn Ngọc Sương quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Hàn Thanh đang đứng trước mặt Bạch Tích Hương, bất luận nàng dùng cách gì cũng không thể một đòn mà đả thương đựơc Bạch Tích Hương.

Lâm Hàn Thanh lạnh lùng nói tiếp:

- Cô nương xuất thủ một chiêu, có thể tức thời đả thương được tại hạ, nhưng chỉ cần tại hạ đỡ được đến chiêu thứ hai thì Lý Trung Hụê đã giải huyệt đựơc cho Bạch Tích Hương. Lúc đó thì cô nương sẽ lâm vào cảnh bốn mặt đều là địch nhân, chỉ sợ kẻ khó thoát lúc ấy sẽ là cô nương.

Tây Môn Ngọc Sương chậm rãi nói:

- Lâm Hàn Thanh, đáng lẽ ta phải sớm giết chàng đi mới phải. Tại sao chuyện gì chàng cũng nhúng mũi vào thế ?

Lâm Hàn Thanh hơi ngẩn người trong giây lát rồi đáp:

- Có lẽ đây là một sự trùng hợp.

Miệng chàng đáp vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ:

- Nàng nói không sai chút nào. Ta xuất đạo giang hồ chưa lâu, nhưng mọi sự vịêc trọng đại diễn ra trong giang hồ, không việc nào lại không liên quan tới ta.

Nghĩ đến điểm này, chàng không khỏi tủm tỉm cười một mình.

Tây Môn Ngọc Sương thấy vậy tức giận hỏi:

- Chàng cười cái gì ?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Cô nưong nói không sai chút nào. Ta nghĩ đi nghĩ lại quả thật có chút kỳ quái ...

Chợt một thanh âm ôn nhu ở phía sau chàng cất lên tiếp lời:

- Không có gì kỳ quái cả. Đây không phải là trùng hợp, mà là trong lòng bọn họ ta lúc nào cũng nghĩ đến chàng. Khi thì vô ý, lúc thì hữu ý coi chàng là trung tâm của mọi chuyện. Mọi cuộc quyết đấu đều do chàng mà ra cả, tự nhiên chàng phải liên can đến rồi ...

Lâm Hàn Thanh cả kinh quay đầu lại nhìn thì thấy Bạch Tích Hương đang từ từ đứng dậy, hai mắt đảo một vòng quan sát tình hình trong khoang thuyền. Chàng ngẩn người một hồi mới trấn tĩnh lại hỏi:

- Ai đã giải khai huỵêt đạo cho nàng ?

Bạch Tích Hương mỉm cười nói:

- Khi ngươi điểm huỵêt ta, dụng lực quá nhẹ. Tự nhiên ta có thể dễ dàng tự giải huỵêt cho mình.

Lâm Hàn Thanh lạnh lùng nói:

- Ta nên sớm nghĩ ra nàng có thể tự giải huyệt mà điểm thêm mấy chỗ nữa mới đúng.

Bạch Tích Hương lạnh lùng nói:

- Cũng đâu có ích gì. Chỉ cần ta có thể đề chân khí, thông qua kinh mạch truyền vào huyệt đạo thì giải một huỵêt đạo hay mười chỗ cũng không có gì khác nhau.

Khôgn hiểu vì sao, Tây Môn Ngọc Sương mỗi lần gặp Bạch Tích Hương, trong lòng đều sản sinh một cảm giác e ngại. Nhìn thấy nàng tỉnh dậy, bất giác hung tính trong người Tây Môn Ngọc Sương liền giảm tới mấy phần.

Bạch Tích Hương ngẩng đầu lên nhìn Kiếm Vương Tử lạnh lùng ra lệnh:

- Mau bảo thuộc hạ của ngươi thả hai nha đầu của ta ra.

Kiếm Vương Tử chỉ thấy Bạch Tích Hương dung mạo như hoa, quyết không kém với Tây Môn Ngọc Sương, hơn nữa lại mang theo một vẻ yếu ớt đáng thương, trong lòng không khỏi rung động thầm nghĩ:

- Trung Nguyên nữ tử, người nào cũng đẹp tựa tiên sa, nếu như ta có thể mang hai người này trở về Nam Hải làm thê thiếp, kể cũng không uổng phí chuyến đi này.

Bạch Tích Hương cười lạnh một tiếng nói:

- Hừ, sắp chết đến nơi rồi còn nghĩ vẩn vơ.

Kiếm Vương Tử cả kinh nói:

- Có chuyện gì ?

Thì ra trong lòng gã đang nghĩ đến chuyện dẫn hai người trở về Nam Hải, thu nạp làm thê thiếp, những gì Bạch Tích Hương nói, nhất loạt đều bỏ ngoài tai.

Bạch Tích Hương lạnh lùng nhắc lại:

- Bảo thuộc hạ của ngươi thả hai con nha đầu của ta ra.

Kiếm Vương Tử không cần nghĩ ngợi, đáp:

- Được thôi !

Nói dứt lời, gã liền hướng ra cửa khoang thuyền vẫy tay nói:

- Thả hai vị cô nương đó ra.

Lúc này, bên ngoài thuyền đã đứng đầy các cẩm y đại hán, bởi vì chưa có lệnh của Kiếm Vương Tử nên không ai dám tiến vào. Chỉ thấy nhân ảnh chuyển động, Tố Mai và Hương Cúc liền được thả ra.

Hai người trên mình khắp nơi đều bị thương, toàn thân máu tươi chảy đầm đìa bước vào khoang thuyền.

Bạch Tích Hương đưa mắt nhìn nhị tỳ một lượt rồi nói:

- Bị thương có nặng không ?

Cả hai liền đồng thanh đáp:

- Đa tạ cô nương quan tâm, vết thương không nặng lắm.

Bạch Tích Hương vẫy tay nói:

- Các ngươi qua đây.

Nhị tỳ đưa mắt nhìn nhau rồi song song bước tới trước mặt Bạch Tích Hương nói:

- Cô nương có gì phân phó ?

Bạch Tích Hương đưa tay vỗ lên người nhị tỳ hai cái rồi nói:

- Các người ra kia toạ công điều tức đi.

Nhị tỳ đựơc nàng điểm vào hai chỗ huỵêt đạo, liền chầm chậm bước đến một góc thuyền ngồi xuống toạ công.

Bạch Tích Hương chuyển động mục quang, quét khắp khoang thuyền một lượt rồi nói:

- Lý Trung Hụê, Tây Môn Ngọc Sương các người đã luyện đủ mười lần chưa ?

Lý Trung Hụê lắc đầu nói:

- Chưa đủ.

Bạch Tích Hương nói:

- Tại sao ?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Không phải bọn họ không thủ tín, là tại hạ điểm vào huỵêt đạo của họ.

Bạch Tích Hương chau mày nói:

- Ngươi thật đúng là một kẻ ưa nhúng mũi vào chuyện người khác.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Tại hạ đã nhúng mũi vào mất rồi.

Bạch Tích Hương lạnh lùng tiếp lời:

- Kể từ nay trở đi, ta thấy ngươi nên rút khỏi vòng thị phi, không được đa sự nữa.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Đáng tiếc giờ này cô nương nói ra điều đó thì đã quá muộn rồi.

Bạch Tích Hương nói:

- Ngươi nhất định muốn dính vào chuyện này ?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Không sai ! Nếu như tại hạ đã quản vào rồi thì phải quản cho đến cùng.

Bạch Tích Hương lắc đầu, thở dài nói:

- Lâm Hàn Thanh, ngươi thật không biết tự lượng sức mình.

Lâm Hàn Thanh đột nhiên cất tiếng cười dài nói:

- Chỉ cần Lâm Hàn Thanh ta thấy đúng, cho dù có phải chết ta cũng không để tâm, nếu như ...

Bạch Tích Hương tức giận hét lớn:

- Ngươi thật sự muốn chết ?

Lời vừa dứt thì một chưởng đã kích tới trước ngực Lâm Hàn Thanh. Chưởng thế của nàng nhanh như điện chớp, Lâm Hàn Thanh muốn tránh cũng không tránh kịp, chỉ nghe "bình" một tiếng, đã trúng phải một chưởng của nàng vào ngực.

Chưởng này vừa nhanh, vừa nặng, chỉ thấy Lâm Hàn Thanh lảo đảo thối lui vài bộ, ộc ra một búng máu tươi rồi ngã vật xuống sàn thuyền.

Lý Trung Hụê cảm thấy một cỗ nộ khí bừng bừng nổi lên trong lòng, nàng hét lớn:

- Ngươi đã giết chết chàng ?

Nói đoạn, nàng liền vọt người lên trước, tung một chưởng vào Bạch Tích Hương.

Bạch Tích Hương khẽ lắc mình tránh khỏi một chưởng của Lý Trung Hụê còn chưa kịp hoàn thủ thì đã thấy một cỗ ám kình âm thầm bức tới.

Lý Trung Hụê đánh trượt một chưởng, liền xoay mình tiếp tục thế công. Chiêu chiêu thức thức đều là những chiêu trí mạng, chỉ cần một chiêu là có thể lấy mạng đối phương.

Bạch Tích Hương khẽ nghiến răng, vận hết nội lực, ngạnh tiếp với cỗ ám kình đang bức tới, đồng thời hữu thủ vung ra, vỗ một chưởng về phía Lý Trung Hụê.

Song chưởng tiếp xúc, chỉ nghe một tiếng "Bốp" vang lên.

Lý Trung Hụê đang lao người về phía trước, liền bị chấn động lùi lại ba bốn bước.

Bạch Tích Hương thì vẫn đứng vững như bàn thạch, không hề di động.

Thì ra, nàng đã thầm vận nội lực, dùng bản thân đỡ lấy ám kình, sau đó truyền một phần xung lực sang đối phó với chưởng lực của Lý Trung Hụê.

Chỉ nghe Tây Môn Ngọc Sương quát lớn:

- Sĩ biệt tam nhật, cần phải nhìn bằng con mắt khác. Không ngờ chỉ chưa đầy nửa năm mà ngươi đã có thành tựu như vậy.

Miệng nàng nói vậy, người đã lao tới. Kiếm quang loé lên, bổ vào Bạch Tích Hương.

Lý Trung Hụê điều tức một hồi rồi cúi xuống nhặt lên một thanh trường kiếm, không nói lời nào đã vung kiếm tấn công Bạch Tích Hương luôn.

Bạch Tích Hương liền nhanh chóng cho tay vào bọc rút ra một thanh đoản kiếm sáng lấp lánh, thân mình khẽ đảo một cái tránh khỏi một kiếm của Lý Trung Hụê. Đoạn phản thủ vung kiếm ra, chém mạnh vào kiếm của Tây Môn Ngọc Sương.

Lý Trung Hụê cao giọng nói:

- Tây Môn cô nương cẩn thận. Kiếm của cô ta có thể chém sắt như chém bùn.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

- Đa tạ cô nương chỉ giáo.

Đoạn nàng lắc cổ tay thu hồi đoạn kiếm, nói tiếp:

- Nếu như cô nương muốn báo cừu cho Lâm tướng công, chúng ta tạm thời không đối địch với nhau nữa.

Lý Trung Hụê nói:

- Tiểu muội cũng đang có ý này.

Nói đoạn, trường kiếm trong tay đã tả xung hữu đột, liếp tiếp tấn công năm sáu chiêu.

Thanh đoản kiếm trong tay Bạch Tích Hương tuy có khả năng đoạn thạch phân kim, nhưng Lý Trung Hụê sớm đã lưu tâm, không để cho song kiếm tiếp xúc.

Tây Môn Ngọc Sương hét lớn một tiếng, rồi cũng huy động đoạn kiếm công tới.

Bạch Tích Hương lực đấu hai người, tuy có bảo kiếm trong tay nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vất vả.

Lúc này ba người ác đấu với nhau, không ai để ý đến Kiếm Vương Tử đang đứng ở một góc thuyền.

Kiếm Vương Tử khẽ nhấc thanh trường kiếm trong tay lên, không biết phải giúp đỡ bên nào mới nên, nhất thời đứng ngẩn người ra không biết làm gì.

Bạch Tích Hương mới luyện võ công chưa lâu, tuy Cửu Ma Huyền Công của nàng có khả năng tiến bộ thần tốc, nhưng thời gian quá ngắn, cơ sở không vững chắc, khi đánh nhau thực sự cũng cảm thấy một cảm giác lực bất tòng tâm.

Ba người đang ác đấu thì đột nhiên bên ngoài truyền lại tiếng la hét, thì ra bên ngoài đã triển khai một trường ác đấu.

Tây Môn Ngọc Sương vội vàng công ra hai chiêu bức lùi Bạch Tích Hương rồi quát hỏi:

- Có chuyện gì ?

Thường ngày nàng đều nhất hô bá ứng, trong lúc vội vã liền thuận miệng hỏi một câu. Lời vừa dứt thì mới nghĩ ra mình chỉ có một mình ở đây, lời này quả thật quá thừa.

Chỉ nghe Kiếm Vương Tử cao giọng đáp:

- Không biết ở đâu có rất nhiều võ lâm cao thủ đang tấn công lên thuyền.

Lời gã còn chưa dứt, thì bên ngoài đã vang lên một tiếng hét lớn. Thiết Diện Côn Luân Báo Ứng Thần Chu Hải vung chưởng đánh ngã hai cẩm y đại hán, xông thẳng vào trong khoang thuyền.

Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh một tiếng nói:

- Lý Trung Hụê, viện thủ của ngươi tới rồi kìa.

Chu Hải đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi cao giọng hỏi:

- Minh chủ không việc gì chứ ?

Lý Trung Hụê nói:

- Tôi không sao.

Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Chỉ có một mình tiền bối thôi sao ?

Chu Hải nói:

- Ngoại trừ lão khiếu còn có Sâm Tiên Bàng Thiên Hoá với Hoàng Phủ Trường Phong, Kim Phất Đạo Trưởng.

Lý Trung Hụê đưa mắt nhìn Kiếm Vương Tử nói:

- Hạ lệnh cho thủ hạ của ngươi dừng tay đi. Cẩm y vệ đội của ngươi tuy là nghìn người chọn một, nhưng cũng không thể ngăn cản được những cao thủ hàng đầu của võ lâm Trung Nguyên đâu.

Kiếm Vương Tử đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy cẩm y vệ đội mình mang theo đã quá nửa bị thương, liền quát lớn:

- Dừng tay !

Đám cẩm y đại hán dường như vô cùng tôn kính Kiếm Vương Tử, Kiếm Vương Tử vừa hạ lệnh, bọn chúng liền lập tức dừng lại.

Lúc này, Bạch Tích Hương và Tây Môn Ngọc Sương cũng đã đình thủ không đánh nữa.

Chỉ thấy bên ngoài nhân ảnh chuyển động, Bàng Thiên Hoá xách quải trượng, Hoàng Phủ Trường Phong cầm kiếm, Kim Phất Đạo Trưởng nắm phất trần lần lượt bước vào.

Những người này đều vô cùng kính trọng Bạch Tích Hương, thấy nàng trong khoang thuyền liền bước tới thi lễ.

Bạch Tích Hương mỉm cười, thu hồi đoản kiếm nói:

- Chư vị vẫn khoẻ chứ ?

Bàng Thiên Hoá, Chu Hải liền đồng thanh nói:

- Nhờ ơn Bạch cô nương, chúng tôi vẫn khoẻ.

Tây Môn Ngọc Sương cười nhạt tiếp lời:

- Lý Trung Hụê, chỉ sợ ngươi cũng không thể khống chế được những cao thủ này nữa rồi.

Lý Trung Hụê thở dài một hơi nói:

- Bọn họ đều rất kính trọng Bạch Tích Hương mà không biết rằng nàng ta đã thay đổi tính tình.

Chu Hải ngẩn người quay đầu lại nhìn Lý Trung Hụê hỏi:

- Ai thay đã dổi tính tình ?

Lý Trung Hụê nói:

- Bạch Tích Hương ! Bạch Tích Hương của hiện tại đã không còn giống như Bạch Tích Hương của ngày xưa nữa rồi.

Bàng Thiên Hoá liền hỏi:

- Tại sao vậy ?

Lý Trung Hụê nói:

- Nàng ta tham luyện một loại ma công để tri trì sinh mạng, nhưng chính loại ma công này đã khiến tính cách của nàng ấy biến đổi, trở thành một con người khác hoàn toàn.

Chu Hải hỏi tiếp:

- Biến đổi thế nào ?

Lý Trung Hụê đáp:

- Trở nên tự tư tự lợi, lạnh lùng tàn khốc.

Chu Hải có chút không tin liền hỏi:

- Trên đời có chuyện này thật sao ?

Hoàng Phủ Trường Phong cũng nói:

- Luyện võ công mà có thể thay đổi tính cách, chuyện này ta cũng chưa từng nghe qua.

Chu Hải bước đến trước mặt Bạch Tích Hương nói:

- Bạch cô nương, lão khiếu Chu Hải, không biết cô nương có còn nhớ không ?

Lý Trung Hụê cao giọng nói:

- Chư vị phải hết sức cẩn thận, đề phòng nàng ta bất chợt đâm các bị một kiếm.

Chu Hải tuy không tin nhưng nghe Lý Trung Hụê nói vậy, bất giác cũng âm thầm vận khí giới bị, tự nhủ:

- Thà tin là có vẫn tốt hơn. Cẩn tắc vô áy náy.

Bạch Tích Hương lên tiếng hỏi:

- Ông có phải là Chu Hải không ?

Chu Hải nói:

- Chính là lão khiếu.

Bạch Tích Hương liền lạnh lùng nói như ra lệnh:

- Vậy mau đi bắt Lý Trung Hụê đến đây cho ta.

Chu Hải ngẩn người ra hỏi:

- Lý cô nương chính là đương kim võ lâm minh chủ, thiên hạ anh hùng ai ai cũng kính trọng nàng. Lão khiếu làm sao có thể xuất thủ bắt nàng cho cô nương được.

Bạch Tích Hương lạnh lùng nói:

- Vậy là ngươi không chịu bắt ả cho ta ?

Chu Hải nói:

- Không sai chút nào.

Bạch Tích Hương đột nhiên xuất thủ, Ngư Trường Kiếm trong tay nàng biến thành một đạo hàn quang bay thẳng đến trước ngực Chu Hải. Chu Hải sớm đã phòng bị, lắc mình tránh né một kiếm bất ngờ của Bạch Tích Hương. Nào ngờ thủ pháp của Bạch Tích Hương quá nhanh, tuy Chu Hải sớm dã phòng bị, tránh được một chiêu của nàng, nhưng tay áo cũng bị chém đứt.

Chu Hải cả kinh thầm nhủ:

- Nếu như ta không nghe lời cảnh cáo của Lý Trung Hụê, e rằng chiêu kiếm vừa rồi đã đưa vào tử địa. Cho dù không chết cũng mất đi một cánh tay.

Lão đang suy nghĩ thì Bạch Tích Hương đã tiếp tục công tới. Chu Hải nào dám coi thường, vội vã lùi lại ba bước tránh kiếm. Bạch Tích Hương đánh ra hai kiếm mà không làm gì được đối phương, cũng không tiếp tục truy bức nữa.

Bàng Thiên Hoá thấy vậy thấp giọng nói:

- Chu huynh, chuyện này là thế nào vậy ?

Chu Hải nói:

- Huynh đệ cũng cảm thấy thật lạ lùng. Bàng huynh tinh thông y đạo, thử xem có loại quái bệnh nào giống như vậy không ?

Nói đoạn, lão đưa mắt nhìn sang phía Lâm Hàn Thanh. Thấy chàng nằm dưới đất, lão liền lập tức bước đêm ôm lây chàng nói:

- Ai đã đả thương hắn ?

Lý Trung Hụê nói:

- Bạch Tích Hương !

Chu Hải nói:

- Nói như vậy thì Bạch cô nương bị điên thật rồi !

Lý Trung Hụê nói:

- Không sai ! Ôi nếu như không có Lâm tướng công ra tay tương cứu, chỉ sợ tôi và Tây Môn Ngọc Sương đã không thể đứng đây nói chuyện với các vị nữa rồi.

Bàng Thiên Hoá nói:

- Có chuyện này thật sao ? Minh chủ có thể nói tường tận một chút đựơc không ?

Lý Trung Hụê thở dài một tiếng nói:

- Một lời khó nói hết được, tiền bối xem thương thế của Lâm Hàn Thanh trước rồi hãy nói.

Bạch Tích Hương liền bước đến bên cạnh Chu Hải, đưa tay bắt mạch cho Lâm Hàn Thanh rồi nói:

- Thương thế rất nặng !

Lý Trung Hụê nói:

- Chàng bị Bạch Tích Hương dùng nội gia chưởng lực đả thương.

Tây Môn Ngọc Sương cất giọng lạnh lùng hỏi:

- Còn cứu được không ?

Bàng Thiên Hoá nói:

- Nếu như lập tức cứu chữa thì còn hy vọng, để thêm hai ba canh giờ nữa thì lão phu cũng không nắm chắc.

Lý Trung Hụê hơi biến sắc mặt nói:

- Nặng như vậy sao ?

Bàng Thiên Hoá nói:

- Lão khíếu chỉ nói sự thật.

Lý Trung Hụê nói:

- Được, vậy phiền tiền bối lập tức trị thương cho chàng đi !

Bàng Thiên Hoá đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi:

- Ở trong thuyền này sao ?

Lý Trung Hụê nói:

- Tình thế cấp bách, tuy rằng có chút nguy hiểm nhưng cũng không thể suy nghĩ nhiều.

Bàng Thiên Hoá gật đầu đồng ý rồi cùng Chu Hải ôm Lâm Hàn Thanh đi đến một góc thuyền, đặt chàng nằm xuống rồi quỳ xuống bên cạnh chăm sóc.

Lý Trung Hụê thấp giọng nói với Kim Phất Đạo Trưởng và Hoàng Phủ Trường Phong:

- Hai vị tạm thời không cần xuất thủ, cần phải hết sức để ý đến Kiếm Vương Tử và thuộc hạ của hắn.

Nói đoạn, nàng đưa mắt nhìn Tây Môn Ngọc Sương gọi:

- Tây Môn cô nương !

Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh một tiếng nói:

- Có chuyện gì ?

Lý Trung Hụê nói:

- Lúc này chúng ta là địch hay bạn ?

Tây Môn Ngọc Sương lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi cho rằng viện thủ của mình đã đến mà nghĩ có thể khuất phục được Tây Môn Ngọc Sương này thì đã nhầm rồi. Chúng ta là kẻ thù vẫn hơn.

Bạch Tích Hương đột nhiên mở miệng xen vào:

- Dù sao hai người sớm muộn cũng phải có người sống kẻ chết.

Tây Môn Ngọc Sương cười nói:

- Có điều trước khi chúng ta đánh đến người sống kẻ chết thì phải hợp lực để đối phó ngươi trước dã.

Bạch Tích Hương liền cười lên khanh khách nói:

- Ngươi cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay sao ?

Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên nghiêm mặt nói:

- Bạch Tích Hương, ngươi đã học võ công. Giờ nếu ta giết ngươi cũng không thể coi là bức hiếp kẻ yếu đựơc nữa.

Bạch Tích Hương nói:

- Chỉ bằng một mình ngươi sao ?

Tây Môn Ngọc Sương gật đầu nói:

- Không sai ! Ngươi có dám cùng ta dùng võ công phân định sinh tử hay không ?

Bạch Tích Hương nói:

- Tại sao ngươi không hợp lực với Lý Trung Hụê nữa ?

Tây Môn Ngọc Sương lạnh lùng nói:

- Vừa nãy giao thủ mấy chiêu, thắng bại thế nào, trong lòng chúng ta đều tự biết rõ. Ta đâu cần kẻ khác tương trợ.

Bạch Tích Hương nói:

- Nhìn ngươi tràn đầy lòng tin, xem ra đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nếu không bắt ngươi toàn lực xuất thủ, chỉ sợ ngươi vẫn còn cho rằng mình là thiên hạ vô địch.

Nói đoạn, nàng liền chậm rãi tiến lên hai bộ rồi tiếp lời:

- Ngươi xuất thủ đi !

Tây Môn Ngọc Sương sớm đã có tính toán, cảm thấy với võ công của mình giết chết Bạch Tích Hương không phải chuyện khó khăn gì, nhưng không hiểu sao trong lòng luôn cảm thấy nể sợ Bạch Tích Hương mấy phần. Mắt thấy Bạch Tích Hương từ từ bước tới, trong lòng không khỏi có chút khiếp đảm.

Bạch Tích Hương nắm chắc đoản kiếm, hộ vệ trước ngực, mỉm cười nói:

- Tây Môn Ngọc Sương, tại sao còn không xuất thủ ?

Tây Môn Ngọc Sương khẽ chau mày nói:

- Cho dù ngươi có Cửu Ma Huyền Công, tiến cảnh kỳ tốc cũng không thể là đối thủ của ta.

Nàng tự nói với mình để tăng thêm sự can đảm, sau đó bước lên một bước , chầm chậm giơ cao đoạn kiếm.

Bạch Tích Hương mỉm cười nói:

- Nếu như Cửu Ma Huyền Công chỉ có như vậy thì ta cũng đâu cần học làm gì ?

Hoàng Phủ Trường Phong biến sắc nói:

- Cô nương đã học Cửu Ma Huyền Công ?

Bạch Tích Hương chầm chậm quay mặt lại, nhìn Hoàng Phủ Trường Phong nở một nụ cười tươi như hoa nói:

- Ồ, vậy thì sao ?

Lý Trung Hụê thấy trong nụ cười của nàng dường như dạt dào nhu tình mật ý, mị lực kinh hồn, không khỏi chấn động trong lòng.

Hoàng Phủ Trường Phong nhắm nghiền hai mắt lớn tiếng nói:

- Đây là Mị Tiếu Phược Hồn trong Cửu Ma Huyền Công, các vị nên cẩn thận.

Chỉ thấy Bạch Tích Hương nhấc đoản kiếm trong tay đâm mạnh đến.

Hoàng Phủ Trường Phong mồ hôi đầm đìa, hai mắt còn chưa mở ra, tất nhiên không thể tránh khỏi một kiếm này của nàng.

Kim Phất Đạo Trưởng liền hét lớn một tiếng, Kim Phất trong tay lập tức vung ra, tả chưởng cũng nhanh như chớp đẩy ra một chưởng vào Hoàng Phủ Trường Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.