CHƯƠNG 57: CON BẠC
Chu Tử Thư tự cho là động tác đã rất nhẹ, nhưng ai biết người trong phòng giống như sớm phát hiện, cứ thế ngông nghênh ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn nhau.
Chu Tử Thư hơi sửng sốt, chỉ thấy người nọ cười với y, cũng không tiện quá câu nệ, từ trên nóc hạ xuống, nhẹ nhàng gõ cửa sổ, cất cao giọng nói: “Khách không mời tự đến, chủ nhân thứ lỗi.”
Cửa sổ mở ra từ bên trong, một tố y nam nhân đứng trong đó, tay bưng một chén trà nhỏ, ánh mắt lưu luyến trên mặt Chu Tử Thư một phen, lại quét Ôn Khách Hành một cái, cười cười mà nhẹ giọng hỏi: “Hai vị nếu muốn cùng xem có thể gõ cửa tiến vào, hà tất lén lén lút lút như thế?”
Âm thanh hắn nói chuyện tựa như hư ảo, đặc biệt nhẹ nhàng, như thể chỉ sợ kinh động thứ gì, người nhã nhã nhặn nhặn, mắt một mí, trông cũng hết sức nhân mô cẩu dạng, chỉ nhìn tướng mạo thì thật sự không nhìn ra hắn lại là đầu lĩnh Hạt Tử thiếu đại đức tám đời kia.
Da mặt Chu Tử Thư hiển nhiên dày, nghe vậy không thấy bứt rứt chút nào, tự nhiên rộng rãi nói: “Đa tạ thịnh tình – điều đó thì không cần, thật không dám giấu, chúng ta đến là có việc muốn nhờ.”
Đại Hạt Tử này nhìn quét y một cái, trầm ngâm nói: “Tới tìm ta, quá nửa cũng chỉ có hai việc, hoặc là để đám hài tử của ta đi giết người phóng hỏa, hoặc là đến hỏi, rốt cuộc là ai bảo đám hài tử của ta đi giết người phóng hỏa, với thân thủ năng lực của hai vị, chỉ sợ là loại thứ hai nhỉ?”
Chu Tử Thư thản nhiên nói: “Không sai.”
Hạt Tử đặt bát trà qua bên, hai tay khoanh trước ngực, bỡn cợt đánh giá y: “Vậy ngươi có thể cho ta cái gì?”
Chu Tử Thư dõng dạc nói: “Ngươi cứ việc đưa ra.”
Hạt Tử thấy y quá hào sảng, bộ dáng tài đại khí thô có chỗ dựa không sợ, liền hơi mỉm cười – thông thường mà nói, người như vậy hoặc tự đại quá mức, cho là lên trời xuống đất núi vàng núi bạc không có chuyện mình không làm được, thứ mình không lấy được, hoặc… chính là đã quyết định ăn quỵt.
Mặc ngươi chào giá trên trời, ta tuyệt không trả tiền là được.
Hạt Tử nói chậm rì rì: “Chẳng lẽ bảo ngươi ngủ với ta một đêm, ngươi cũng đáp ứng?”
Chu Tử Thư xoi mói đánh giá mặt hắn một chút, ánh mắt lại dò xét trên eo chân mông hắn một vòng, lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng: “Được thôi.”
Ôn Khách Hành đangở bên cạnh nghe ngon miệng lập tức kháng nghị: “Không được! Hai ta ngủ chung giường đã lâu như vậy mà cũng không thấy ngươi đáp ứng thống khoái như thế!”
Chu Tử Thư nhướng mí mắt liếc y một cái, hỏi ngược: “Ta muốn hỏi cái gì, ngươi biết đáp án?”
Ôn Khách Hành nghẹn họng.
Hạt Tử lại cười rộ lên, liếm môi, ánh mắt hung tợn chuyển một vòng giữa hai người, sau đó móc một cái lọ nhỏ từ trong lòng, lắc lắc rồi đổ ra hai viên xúc xắc, nắm trong tay, nhẹ giọng nói: “Không bằng thế này, các ngươi cược một phen với ta, thắng ta một ván, ta sẽ cho các ngươi biết một việc, thua ta một ván…”
Ôn Khách Hành nhỏ giọng nói với Chu Tử Thư: “Ta cuối cũng đã biết tại sao hắn vội vã kiếm tiền, có sở thích này, gia nghiệp lớn cỡ nào cũng chẳng đủ cho hắn phá, ngươi chưa từng nghe nói ‘một lòng thắng tiền, hai mắt đỏ lừ, ba bữa vô vị, tứ chi vô lực, năm nghiệp hoang phế, lục thân không nhận, thất khiếu bốc khói, bát phương mượn tiền…”
Chu Tử Thư giẫm y một phát.
Hạt Tử khẽ cười nói: “Ngươi nói như vậy cũng có đạo lý, nhưng cuộc đời người ta chẳng phải cũng là một ván cược lớn sao, bao nhiêu người muốn giết ta, ta chết thì họ thắng, ta không chết thì họ sẽ tùy thời lo sợ bất an, không biết ngày nào ta đến đòi mạng. Ngươi nói, nếu cả đời thuận thuận lợi lợi, chẳng phải quá thiếu thú vị?”
Chu Tử Thư cắt ngang thảo luận sâu sắc về nhân sinh giữa hai thanh niên này, hỏi: “Thua ngươi một ván thì thế nào?”
Hạt Tử liếc y, chậm rãi nói: “Không cần lo lắng, ta không cần tiền của ngươi, cũng không cần mạng ngươi, thua một ván thì hai ngươi cứ làm một hồi cho ta xem, ta xem thần thanh khí sảng là xong – chỉ là hai vị nên cân nhắc, thua quá nhiều thì không dễ kết thúc đâu.”
Chu Tử Thư không nói hai lời, như đinh đóng cột: “Sau này còn gặp lại.”
Cùng lúc đó, Ôn Khách Hành lại cầu còn không được mà kêu lên: “Ta thấy tiền cược này rất được!”
Chu Tử Thư làm bộ không biết y, hờ hững đi ra ngoài, Hạt Tử ở phía sau nói: “Chưa gì đã sợ, thế mà vừa rồi còn bảo ta tùy tiện ra giá.”
Chu Tử Thư không dừng bước, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ bảo: “Ta cũng ngần này tuổi rồi, quên phép khích tướng đi.”
Ôn Khách Hành ở bên cười bồi nói: “Cái đó… Hạt Tử huynh thứ lỗi, vị này nhà ta, những thứ khác cái gì cũng tốt, chỉ là mặt non, da mặt quá mỏng…”
Y còn chưa nói xong câu này, đã thấy Chu Tử Thư lại mặt không biểu cảm quay về, nói với Hạt Tử: “Ngươi nói, đánh cuộc gì?”
Đôi khi, phép khích tướng dùng được hay không thì phải xem là ai sử dụng.
Hạt Tử mới giơ xúc xắc trong tay, Chu Tử Thư liền cười khẩy nói: “Tài vặt mà thôi, sợ là chúng ta chơi cả đêm cũng không phân được thắng bại gì.”
Hạt Tử nhíu mày ngẫm nghĩ một chút rồi quay người đi vào phòng, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư liền nhảy vào từ cửa sổ. Chỉ thấy Hạt Tử kia lục ra một gói tiểu châm mảnh như lông trâu, Chu Tử Thư cau mày – y từng trúng thứ này.
Hạt Tử vê một tiểu châm, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ rồi nói: “Cái này còn chưa kịp tẩm độc, không bằng chúng ta đánh cuộc xem ai ăn được nhiều hơn, được chứ?”
Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành liếc nhau, trong nháy mắt ấy hai người tâm linh tương thông, đồng thời nghĩ – tại sao Diệp Bạch Y không ở đây?
Hạt Tử nheo mắt, há miệng cắn, châm kia lại bị hắn cắn thành từng đoạn như sợi mì, sau đó cứ thế nuốt châm, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Đại Hạt Tử này còn là răng sắt lợi đồng.
Hạt Tử cười hỏi: “Hai vị cuộc, hay là cởi áo?”
Ôn Khách Hành thoạt nhìn cực kỳ muốn chọn cách sau, Chu Tử Thư bỗng nhiên cầm một chén rượu trên bàn, mở bầu rượu của mình ra rót đầy một chén, đưa tay nhón hai cây châm, nhúm trên đầu ngón tay, hai tiểu châm kia liền biến thành một đống bột phấn, nháy mắt tan vào rượu, y ngẩng đầu nhìn Hạt Tử một cái, Hạt Tử trái lại rất có phong độ, nhấc tay ý bảo mời y trước, Chu Tử Thư cau mày uống cạn rượu trong chén, đáy chén sáng bóng, Ôn Khách Hành ở bên quan sát sắc mặt y, cảm thấy hương vị rượu kia quá nửa là chẳng dễ uống hơn bỏ hạch đào.
Hạt Tử cười nói: “Vị huynh đài này, đừng trách ta không nhắc nhở, ngươi ăn với rượu như vậy có bằng ta ăn nguyên một bụng không, chẳng lẽ hai vị muốn cùng nhau đối phó mình ta?”
Ôn Khách Hành vội xua tay nói: “Không không không, tại hạ không có nhã hứng cũng như răng lợi này, các ngươi tự tiện, tự tiện.”
Chu Tử Thư bỗng nhiên cười nói: “Ta ăn hai cây, ngươi ăn một cây, ta thấy đủ thắng ngươi rồi.”
Y vừa dứt lời liền ra tiện chiêu, một chưởng vỗ bàn, đám châm lông trâu này tung bay tứ phía, hàn quang khắp nơi, Hạt Tử chỉ cảm thấy một luồng kình lực tập kích, theo bản năng khẽ quát một tiếng khom lưng né, quay đầu lại chỉ thấy tất cả châm lông trâu trên bàn đều sượt người hắn ghim lên tường, còn cắm sâu mấy tấc, không thể lấy ra nữa.
Ôn Khách Hành không nhịn được phải khen hay, thầm nghĩ chiêu này của A Nhứ thật là vô sỉ tột cùng, rất giống tác phong của mình, không hổ là kia xướng kia tùy.
Hạt Tử chau mày, lập tức lại chậm rãi giãn ra, vẫn không giận không nóng hỏi: “Huynh đài họ gì?”
Chu Tử Thư nói: “Miễn quý tính Chu.”
Hạt Tử gật đầu: “Chu huynh hảo công phu, hảo tâm tư, chỉ là…”
Hắn xòe tay, một cây châm nằm thẳng trong lòng bàn tay, Hạt Tử đưa lên miệng cười nói: “Lần này, chỉ sợ là ngang tay.”
Chu Tử Thư cũng xòe tay không hoảng không vội, chỉ thấy trong tay y chẳng biết đã giấu một cây châm từ bao giờ, y không hề định ăn, chỉ đưa nó đến trước mặt Hạt Tử so sánh – Hạt Tử lập tức biến sắc, bấy giờ mới phát hiện cây trên tay mình lại ngắn hơn một đoạn, không biết bị người này lấy chưởng lực cắt mất một nửa từ khi nào.
Chu Tử Thư nghiền châm trong tay thành bột, cười nói: “Hai với một rưỡi, nói thế nào đây?”
Hạt Tử hung hãn nhìn y chằm chằm, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đều cho rằng hắn phải khó dễ, ai ngờ Đại Hạt Tử này nhân phẩm chẳng ra sao nhưng cược phẩm không tệ, giây lát liền hờ hững dời ánh mắt nói: “Được, chấp nhận thua cuộc, các ngươi muốn hỏi gì?”
Chu Tử Thư nói: “Trừ Tôn Đỉnh, là ai ra tiền muốn mua mạng Trương Thành Lĩnh?”
Hạt Tử dừng một chút, lại nhìn nhìn hai người họ, dường như hiểu được điều gì, nói: “Trương Thành Lĩnh? A, ta biết hai vị là ai rồi… Chỉ là người của ta ở Động Đình đã mất đi tung tích của các ngươi, không ngờ lại tìm đến nơi này, thật là thần thông quảng đại – đi theo ta.”
Vừa nói vừa xốc ván giường chui vào, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành theo sát phía sau.
Hai người theo Hạt Tử đi thẳng vào một mật đạo – nơi đây bên ngoài là son phấn, bên trong lại âm trầm khác thường, hết sức quỷ dị. Hạt Tử dẫn hai người vòng vòng vèo vèo chẳng biết xuống bao nhiêu bậc thang mới đến cuối, đám Chu Tử Thư nhìn lại, chỉ thấy nơi này là một địa lao, từng tiếng gào thét kìm nén như người lại không như người vang lên bốn phía, cả hai không khỏi đề phòng.
Hạt Tử lấy cây đuốc trên tường, đứng trước một cái cũi, tựa tiếu phi tiếu nói: “Hai vị có thể đến xem thứ này, nên là người quen cũ.”
Trong khi hắn nói chuyện, có thể là bị ánh sáng kích thích, một bóng dáng trắng bệch bổ đến Hạt Tử, lại bị cửa lao ngăn trở, liền giương nanh múa vuốt hướng đến họ với vẻ mặt dữ tợn. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đã nhìn rõ, trong đó lại nhốt một quái vật, giống hệt quái vật như người mà không phải người lúc trước họ gặp trong địa huyệt thần bí kia!
Chỉ thấy Hạt Tử nhìn quái vật nọ bằng ánh mắt ôn nhu, giống như nó là một đại mỹ nhân tuyệt thế, nhẹ giọng nói: “Những người này là dược nhân của chúng ta, trước một tuổi là người, có điều bắt đầu từ khi tròn một tuổi thì vẫn dùng dược vật nuôi dưỡng, nuôi đến bây giờ, sinh ra một thân mình đồng da sắt, đằng đằng sát khí, thật sự là hài tử rất tốt… có điều không nghe lời lắm, khả năng là dùng dược tổn thương đầu óc, về sau còn phải hoàn thiện thêm.”
Trên mặt Ôn Khách Hành không còn nụ cười, y trầm giọng hỏi: “Địa huyệt kia là ngươi bố trí, người mua là Quỷ Lưỡi Dài?”
Hạt Tử nói: “Không sai.”
Ôn Khách Hành ngắt lời hắn: “Cái rắm, Quỷ Lưỡi Dài đã bị ta làm thịt, người sau đó truy sát Trương Thành Lĩnh ở Động Đình là ai?”
Hạt Tử lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói: “Ta chỉ nói người mua là Quỷ Lưỡi Dài, chưa hề nói sau lưng hắn không có ai sai sử.”
Chu Tử Thư nói: “A, đây lại là một vấn đề khác, ý của ngươi là, muốn biết đáp án này còn phải cược thêm một lần đúng chứ?”
Hạt Tử hơi cúi người nói: “Chu huynh thông cảm.”
Chu Tử Thư sốt ruột phất tay áo: “Ngươi nói đi, đánh cược gì?”
Hạt Tử cười nói: “Cược những trò đó, công phu của ta không bằng Chu huynh, tâm tư cũng không linh hoạt như Chu huynh, chỉ sợ lại phải thua, chi bằng chúng ta phó thác thiên mệnh, đi từ nơi này ra ngoài đến đầu phố, một trong hai vị bịt mắt lại, do tay người này đụng đến con sư tử đá đầu phố kia rồi bắt đầu đếm, xem người thứ hai mươi đi qua trước mắt là nam hay nữ, hai vị thấy thế nào?”
Ôn Khách Hành không nhịn được nói: “Trò này chẳng hề có ý nghĩa, ta không thấy có lợi ích gì với ngươi.”
Hạt Tử bình tĩnh nói: “Đánh cược gì không quan trọng, với ta mà nói, trọng yếu chính là một chữ cược, giống như người khác đói thì phải ăn cơm, khát thì phải uống nước, không cho ta cược thì ta không sống nổi… Các ngươi nói sao?”
Ôn Khách Hành thở dài, cảm thấy việc lạ mỗi năm đều có nhưng năm nay thật là nhiều, liền đưa tay chỉ Chu Tử Thư nói: “Bịt mắt y, đỡ cho y cảm thấy ta ý đồ quấy rối.”
Chu Tử Thư nhìn Hạt Tử một cái, không phản đối, Ôn Khách Hành liền sờ soạng trong lòng cả buổi, lấy ra chiếc khăn bịt mắt Chu Tử Thư, nắm tay y nói với Hạt Tử: “Mời ngươi trước.”
Ba người cứ thế nhảy ngược lên mặt đất, lấy tạo hình bịt mắt bắt dê này đi đến cửa phố hoa, Hạt Tử nói: “Chu huynh, ngươi giơ tay là có thể chạm được con sư tử kia, khách nhân trước, mời bắt đầu.”
Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành hai miệng một lời: “Nam.”
Qua lại nơi đây tuy có lưu oanh nhưng khách tầm hoan lưu động lớn hơn, Đại Hạt Tử này đã hào phóng, hai người bọn họ từ chối thì bất kính, trên mặt Hạt Tử dần hiện ra một loại hưng phấn không nói rõ, đôi mắt sáng lên, liếm môi như đã không chờ nổi: “Được.”
Khoảnh khắc Chu Tử Thư giơ tay, Hạt Tử liền bắt đầu đếm người – mười tám, mười chín…
Ngay cả Ôn Khách Hành cũng bị hắn ồn ào khiến cho hơi hồi hộp, Chu Tử Thư sớm tháo thứ bịt trên mắt xuống mà nhìn không chớp mắt, người thứ hai mươi đi qua, là một nam nhân mặc trường bào, đội mũ che tóc!
Chu Tử Thư chậm rãi lộ ra nụ cười, mới định mở miệng, song theo người này đến gần, nụ cười của y khựng lại trên mặt, Hạt Tử lại đắc chí quét họ một cái, bỗng nhiên tiến lên ngăn người qua đường này, làm người nọ hoảng sợ, chỉ nghe hắn ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Đây là nơi trăng hoa, tiểu thư đi vào bất tiện lắm, cô nương gia danh dự quan trọng, mời trở về đi.”
Trên khuôn mặt nhẵn nhụi trắng nõn của “nam nhân” kia lập tức muôn hồng nghìn tía, Hạt Tử nói “đắc tội” rồi bỗng nhiên ra tay kéo chiếc khăn lụa quấn trên cổ “y”, người qua đường kêu một tiếng ngắn ngủi – chỗ cổ “y” lại hết sức trơn nhẵn, không nhìn ra một điểm đột khởi nào.
Hạt Tử cười khanh khách quay qua, hai tay thu vào tay áo, chậm rãi nói với Chu Tử Thư: “Chu huynh, lần này phải nói thế nào đây?”