CHƯƠNG 74: ĐẠI CHIẾN
Ôn Khách Hành nhìn lão không nói không rằng, ánh mắt như dùi, giống như phải xuyên vào tim lão, trong lòng lão Mạnh bỗng nhiên có chút hoảng hốt, trong đầu không cầm được lướt qua tất cả kế hoạch của mình một lần từ đầu đến đuôi.
Tạo phản – chuyện này không hề là vừa bắt đầu bày ra, rất lâu trước kia, từ khi Tôn Đỉnh và Tiết Phương hai phái bắt đầu minh tranh ám đấu, lão Mạnh đã bắt đầu trù tính chuẩn bị, Điếu Tử Quỷ Tiết Phương đánh cắp chìa khóa phản cốc đi mất, quả thực là cơ hội ông trời cho lão.
Lão đến nay vẫn nhớ rõ tám năm trước nam nhân trước mắt này là được vị cốc chủ như thế nào, vốn chỉ là một người trẻ tuổi không tiếng tăm, lão Mạnh một độ chưa từng chú ý đến y, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi mi thanh mục tú này có thể ở nơi thế này dắt theo tiểu cô nương của y sống sót, kỳ thật cũng là một chuyện khá giỏi giang.
Lão cốc chủ khi đó không giống với người hiện tại này, rất chú ý phô trương, Diêm Vương điện cũng không hề vắng lặng như bây giờ, thường là ca vũ thăng bình.
Lão cốc chủ dường như khá tán thưởng y, cách tán thưởng như thế nào nhỉ? Lão Mạnh cũng không nói rõ được, những năm gần đây chẳng ai dám nói, dù sao điều y làm hầu cận của Diêm Vương điện, tâm tình tốt, thỉnh thoảng còn chỉ điểm y công phu. Ôn Khách Hành liền thời thời chỉ xuất hiện phía sau lão cốc chủ, đứng trên một vị trí cố định, chưa từng lắm miệng, cũng chưa từng vượt quy củ, giống một mộc đầu nhân không nói không động.
Chính là mộc đầu nhân này, khiến một đêm ấy trong Diêm Vương điện ánh lửa ngút trời, tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế phảng phất luẩn quẩn ba ngày cũng không tan đi.
Ẩn nhẫn ba năm, hầu cận bên cạnh lão cốc chủ lại có một nửa đi theo y, phàm là phản đối, cùng ngày đều bị mổ bụng ném vào đại hỏa nướng sống. Cứ như vậy, giết mấy người, người khác cho dù ngốc hơn cũng chẳng dám có dị nghị nữa.
Tiết Phương mỗi tháng phải ăn một trái tim thiếu nữ, Tôn Đỉnh thích đem máu người uống với rượu, nhưng bọn họ đều cảm thấy đêm hôm đó là một cơn ác mộng. Máu trong Diêm Vương điện giống như đã quét một lần cả đại điện, lão cốc chủ kêu rên hơn hai canh giờ, có người nói là Ôn Khách Hành đem lão cốc chủ cắt thành từng miếng nhỏ, mỗi lần cắt xong một mặt cầm máu, sau đó bức ông ta ăn, cũng có kẻ nói y lột da sống, lột cả một tấm, người vẫn còn sống sờ sờ.
Nam nhân này lúc từ bên trong đi ra, trên người mặc một kiện áo choàng đỏ tươi, trong nháy mắt ấy, lại làm người ta không phân biệt được, là màu sắc vốn có, hay là bị máu tươi nhuộm, khuôn mặt như gỗ trước nay bất động thanh sắc kia, lần đầu tiên lộ ra vẻ tươi cười trước mặt mọi người.
Y đi ra, chỉ nói hai câu: “Hắn đã chết, ta xử lý. Có không phục, có thể tới giết ta, nếu không thì thành thật một chút, về sau nghe ta.”
Sau đó là đại loạn, hỗn chiến, đồ sát – cuối cùng bụi bặm lắng xuống.
Không có âm mưu dương mưu gì, dù sao đây là phương thức sinh tồn của Quỷ cốc – cường giả làm tôn, rất đơn giản. Ôn Khách Hành trừ tiểu nha đầu từ nhỏ nuôi bên cạnh kia thì chẳng tin ai cả, ngày thứ hai sau khi y lên làm cốc chủ, lập tức hạ một mệnh lệnh, dẹp sạch tất cả những người nhàn tạp trong Diêm Vương điện, trong cốc này, bất cứ vật sống nào trừ Cố Tương, không đặc biệt cho phép thì không được đến gần y trong vòng ba thước.
Y hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, hành tung thành mê.
Tám năm qua càng thêm giữ kín như bưng, đôi khi lão Mạnh thậm chí có ảo giác, cảm thấy nam nhân này từ sợi tóc đến móng tay, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không lộ ra mùi máu tươi hãi người, đây là một kẻ điên từ đầu đến đuôi, lấy giết chóc mà sống. Cho nên đám Tiết Phương thà rằng nội đấu trước cũng không nguyện ý vào thời điểm vây cánh chưa đầy đặn, còn chưa thể một kích tất sát đi chọc giận kẻ điên này.
Mãi đến hôm nay – lão Mạnh nghĩ, lão đã chuẩn bị tốt.
Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.
Trong cốc này vừa xao động, Quỷ chủ du đãng bên ngoài không về, lão Mạnh không hề nhàn rỗi, trước mắt lão nắm chắc điều động bảy phần người trong cốc, cho dù nam nhân này thật sự có ba đầu sáu tay, cho dù y thật là thần công vô địch…
Triệu Kính không đáng lo, lại chờ Tiết Phương, thu chìa khóa vào tay nữa, sẽ là đại công cáo thành – vì thế lão Mạnh lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu đối lại ánh mắt Ôn Khách Hành, không chút hoang mang nói: “Vẫn thỉnh cốc chủ tỏ rõ.”
Tin tức đám Triệu Kính nội chiến dưới Phong Nhai sơn không chỉ truyền vào Thanh Trúc lĩnh, rất nhanh chóng, có người khác đem tin tức này truyền vào tai Hạt Tử trong trấn nhỏ, Hạt Tử đang ở trên trà lâu nghe một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi hát, nghe vậy nhíu mày, cảm thấy việc này có chút hóc búa bất ngờ.
Bọ ngựa bắt ve, hắn mới có thể chim sẻ đứng sau, nhưng bọ ngựa lâm trận lùi bước, nếu ném vuốt không làm, việc này cũng rất phiền toái.
Hạt Tử cân nhắc giây lát, thì thầm một hồi vào tai người tới, người tới lĩnh mệnh lui ra. Hắn bốc một nắm hạt dưa, tâm tình khá tốt vừa ăn vừa dùng mũi chân đá đá một Độc Hạt bên cạnh, phân phó: “Hát hay lắm, thưởng – ồ, lão đầu kéo hồ cầm bên cạnh kia cũng không tệ, cùng thưởng.”
Tiểu cô nương cảm tạ tiền thưởng, đỡ gia gia run rẩy ôm hồ cầm thủng kia dậy, chầm chậm đi khỏi.
Một đường đi đến ngoài cửa, lão nhân mới lấy ra quá nửa tiền thưởng vừa được, đưa cho tiểu cô nương, vừa mở miệng chính là thanh âm khàn khàn già nua cực kỳ, chậm chạp nói: “Hài tử ngoan, cầm mua chút quà vặt đi, dưỡng giọng cho tốt.”
Tiểu cô nương khước từ: “Không thể đâu, gia gia, mấy ngày nay tiền người được vẫn cho con, bản thân người phải làm thế nào?”
Thì ra hai người này không phải ông cháu thật, chỉ nghe lão đầu tử kia xua tay nói: “Khụ, cầm đi, cầm đi, ta một lão đầu tử, có hôm nay không ngày mai, cần tiền làm gì, ăn cháo là được, con còn có người cha bị bệnh, mau mau chữa mới có thể cùng con ra ngoài hát đúng không? Hơn nữa, nếu không có con hát hay, ai xem ta một lão đầu tử kéo đàn đâu.”
Tiểu cô nương đỏ mặt, trong tay quả thật túng quẫn, liền luống cuống đứng đó, không biết phải làm gì cho được.
Lão đầu tử lại không cho cô cơ hội khước từ, ôm hồ cầm chầm chậm quay người đi. Vừa đến nơi không người, lão đầu tử giống như lập tức sẽ cưỡi hạc tây du này mới đột nhiên có tinh thần, ánh mắt đục ngầu rời rạc ngưng tụ lại, đôi mắt sáng cực kỳ, lưng cũng thẳng, đâu còn mảy may bộ dáng lảo đảo?
Y chính là Chu Tử Thư đang truy tung Độc Hạt, mới rồi Hạt Tử đè thấp thanh âm nói chuyện, người bên ngoài không nghe thấy, với nhĩ lực của Chu Tử Thư lại nghe chính xác, y có phần bất ngờ, không nghĩ tới đám Triệu Kính còn chưa lên Phong Nhai sơn đã nội chiến, tình huống này càng phức tạp, thuyết minh trong trận doanh đó, lòng người cũng không tề, chưa biết chừng có bao nhiêu kẻ tự ôm ý xấu chuẩn bị giở chút trò.
Hạt Tử vì bức bách bọn họ nhất trí với bên ngoài trước, phái thủ hạ Độc Hạt giả người trong Quỷ cốc ở một bên âm thầm đánh lén, Chu Tử Thư khẽ nhíu mày, y nghĩ đến tình huống của Ôn Khách Hành trong Thanh Trúc lĩnh lúc này, mấy ngày nay trong Quỷ cốc dường như trầm tịch khác tầm thường, tên họ Ôn kia sẽ không… xảy ra chuyện gì chứ?
Y bỗng nhiên muốn ném Hạt Tử ở đây, trực tiếp lên Phong Nhai sơn, nhưng dù sao cũng là Chu Tử Thư, ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu, liền bị kiềm chế xuống – trước mắt thế cục rất loạn, trừ Hạt Tử, nhân sĩ các phương đều đã trong cục, tùy tiện chen vào ngược lại dễ dàng không nhìn rõ hình thức, chẳng bằng đi theo Hạt Tử trước.
Người kia… y đã làm cốc chủ Quỷ cốc nhiều năm như vậy vẫn sống khỏe mạnh đủ tay đủ chân, chung quy nên có chút năng lực.
Ngón tay Chu Tử Thư vô ý thức xẹt qua dây hồ cầm, phát ra một tiếng động rất nhỏ, người biến mất trong hẻm.
Hạt Tử là có chuẩn bị mà đến, chuẩn bị ba mươi mấy Độc Hạt đi đánh lén đám Triệu Kính, đủ thấy hắn sớm có tính toán đục nước béo cò, thập phần không có hảo ý – bởi vì trên người hơn ba mươi kẻ này đều xăm hình mặt quỷ, màu xăm là hắn phân biệt kiếm được từ trong tay lão Mạnh và Tôn Đỉnh, có thể nói là lo trước tính sau.
Đám Triệu Kính mới trải qua nhiều chuyện như vậy, Mạc Hoài Không suýt nữa đánh nhau với Mạc Hoài Dương, vừa không dễ dàng bị kéo lại, lòng người đang hoang mang, bỗng nhiên đến một đám khách không mời như thế, trở tay không kịp, đám hắc y nhân không biết từ đâu chui ra này thập phần giảo hoạt, vừa đánh vừa lui, không hề một mực dây dưa, đánh không được thì chạy, chẳng bao lâu lại thừa dịp người không chú ý mà chui ra.
Nam nhân sẹo mặt kia khều quần áo trên thi thể một hắc y nhân, mặt quỷ Hạt Tử trăm phương ngàn kế làm ra liền bại lộ trước mắt bao người, Triệu Kính nhíu mày nhìn hướng Mạc Hoài Dương nói: “Mạc chưởng môn, cũng đến lúc này rồi, vấn đề giữa chúng ta nên chờ tái nghị sau đi, ngươi đau mất ái đồ, chúng ta đều rất khó chịu, nhưng đây là lúc Trung Nguyên võ lâm sinh tử tồn vong, mong rằng Mạc chưởng môn lấy đại cục làm trọng!”
Mạc Hoài Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy mình tạm thời không thể chống đối với “lúc Trung Nguyên võ lâm sinh tử tồn vong”, liền cam chịu hợp tác với Triệu Kính, đám anh hùng không biết đã trì hoãn bao lâu dưới Phong Nhai sơn này rốt cuộc nhớ ra mình đến làm gì, Triệu Kính ra lệnh một tiếng, giết lên Phong Nhai sơn.
Vừa lúc lão Mạnh vì đối phó Ôn Khách Hành, điều quá nửa nhân thủ đến phụ cận Diêm Vương điện, quả thực để những đại hiệp này như vào chỗ không người. Đại chiến dưới sự xúc tác của Hạt Tử, rốt cuộc đã nổ ra.
Phía sau Diêm Vương điện, Ôn Khách Hành bị bao vây trong ba tầng ngoài ba tầng – y cười cười, cảm thấy lão Mạnh như lâm đại địch thế này, thật sự là đánh giá mình không thấp, những kẻ vốn khiếp sợ uy nghiêm của cốc chủ còn ở bên cạnh y, thấy trận trượng này liền trở giáo, năm đó Ôn Khách Hành chính là giết lão cốc chủ như vậy.
Ở Quỷ cốc, nếu không phải thế lực ngang nhau, chỉ cần nhìn trên trường diện, một phương hơi yếu, lập tức sẽ có hàng loạt người trở giáo đến một phương khác, bởi vì “trung thành” chưa từng tồn tại, chỉ có sự phụ thuộc không thể không có của kẻ yếu với kẻ mạnh, một khi có người mạnh hơn xuất hiện, cái trước kia sẽ chẳng còn ý nghĩa.
Khóe mắt Ôn Khách Hành quét qua cung tên trong tay nhân thủ gần nhất, nhướng mày nhìn lão Mạnh nói: “Tiết Phương còn chưa tìm được, Triệu Kính còn ở dưới chân núi, loạn trong giặc ngoài như thế, ngươi đã không chờ được phải khai đao với ta sao?”
Y vậy mà vẫn là bộ dáng không giật mình chút nào, không kích động chút nào, trong lòng lão Mạnh càng không yên, bỗng nhiên cảm thấy Triệu Kính dưới chân núi cũng thế, Tiết Phương đến nay mất tích cũng thế, kỳ thật so với nam nhân này, đều chẳng tính là gì.
Chính lúc này, một tiểu quỷ áo xám vội vã xông lên, lớn tiếng nói: “Họ Triệu dẫn người đánh vào rồi!”
Lão Mạnh không ngờ Triệu Kính có thể bãi bình nguy cục nhanh như vậy, trực giác có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng không kịp ngẫm nghĩ, ngược lại là Ôn Khách Hành kéo dài giọng, có chút vui sướng khi người gặp họa mà cảm khái: “Ôi, không được rồi, đây chẳng phải là lửa sém lông mày sao?”
Lão Mạnh nhíu mày, hít sâu một hơi, phất tay, một tầng cung tiễn thủ trong cùng vòng vây nhìn nhau một cái, chậm rãi hạ thấp tên nhọn đang nhắm ngay Ôn Khách Hành, lão Mạnh chắp tay với y, vẫn dùng giọng điệu cung kính như vậy nói: “Cốc chủ, trước mắt trong cốc đã đến tình cảnh này, ta thấy chúng ta nên lui một bước trước, tương lai giải quyết người rồi, lại bàn kỹ chuyện của chúng ta đi?”
Đối phó ngoại nhân trước, lại trở về tiếp tục cấu xé – lão Mạnh không hổ là tên khốn, một khi trở mặt thì không còn dối trá, ngược lại trở nên thẳng thắn.
Ôn Khách Hành khoanh tay trước ngực, vẻ mặt xuân phong ấm áp nói: “Ta một tướng bại binh tù nhân, còn gì để nói đây?”
Khóe mắt lão Mạnh co rút một thoáng, đưa tay nhường đường nói: “Mời cốc chủ.”
Diệp Bạch Y không hề đi theo họ, y cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ đặt Cố Tương trên lưng ngựa, tự mình dắt ngựa, lưng đeo Long Bối, ôm cái hũ nhỏ, chậm rãi đi đến phương hướng tương phản, không bao lâu Cố Tương liền tỉnh, nàng không hề động, chỉ tự mình bò dậy, ngẩn ra giây lát lại ngửa mặt nằm trên lưng ngựa, nhìn không trung, bước ngựa xóc nảy, giống như trời cũng xóc nảy theo.
Nhìn nhìn, nước mắt trong mắt liền ngấm ướt tóc mai, nàng lại giống như vô tri vô giác.
Diệp Bạch Y quay đầu nhìn nàng một cái, khó được không nói gì, chỉ ghìm ngựa nói: “Lau nước mắt đi.”
Cố Tương cắn môi, qua một hồi mới thấp giọng nói: “Ta không khóc.”
Đang nói như vậy, nước mắt lại giống như cố ý đối nghịch với nàng, từng chuỗi rơi xuống, nàng giơ tay lau một phen, lau lại chảy, không làm sao lau sạch được, liền chỉ như vô ý thức lau mắt hết lần này đến lần khác.
Diệp Bạch Y vốn chẳng có lời gì để nói với một tiểu cô nương như vậy, thấy nàng như thế càng không biết làm sao cho được, nghĩ cả buổi mới nói cứng nhắc: “Bằng không chúng ta cứ trở về, nhặt xác cho tình nhân của ngươi.”
Y bản ý là an ủi Cố Tương một chút, ai ngờ lại làm cho nước mắt của nàng càng rơi tợn.
Thấy không hữu hiệu, Diệp Bạch Y nhíu mày, chỉ đành nói: “Đừng khóc nữa, ai mà không chết, nếu không… ngươi nói làm thế nào đi?”
Cố Tương ngồi bật dậy, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, giơ tay áo vùi mặt trong đó, như là phải ngộp chết mình, rất lâu sau mới một lần nữa ngẩng đầu, nói với Diệp Bạch Y: “Chu Nhứ bọn họ đang ở một khách *** ngoại thành Lạc Dương, ngươi đi tìm y đi?”
Nói xong quay người đi ngay.
Diệp Bạch Y gọi nàng lại, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu? Ngươi đánh không lại người kia đâu, ta khuyên ngươi nên-”
Cố Tương chẳng hề quay đầu, quật cường thẳng tắp lưng, hướng đến phương hướng Phong Nhai sơn, thoắt lên thoắt xuống đã không thấy bóng dáng.
Diệp Bạch Y vô ý thức giơ tay, để lên sợi dây chuyền Sơn Hà lệnh nho nhỏ trước ngực kia, ngẩn ra một hồi, con ngựa bên cạnh hơi sốt ruột cọ mái tóc hoa râm của y một chút, y như là mới hồi phục tinh thần, thở dài cúi đầu nhìn cái hũ nhỏ trong tay, trèo lên ngựa, lẩm bẩm: “Trường Thanh à, đứa con bất hiếu này của ngươi, ta đã tìm về cho ngươi. Ngươi đừng sốt ruột, giờ ta sẽ bảo người thay ta đưa nó về nhà cho ngươi.”