Thiên Nhai Khách Priest

Chương 70: Chương 70: Đêm Trước




CHƯƠNG 70: ĐÊM TRƯỚC

Ánh mắt Ôn Khách Hành hạ xuống, y hơi nghiêng đầu, tựa đứa trẻ hiếu kỳ đánh giá lão Mạnh như vậy, như thể mình lần đầu tiên nhìn thấy lão, lão Mạnh cố kiên trì quỳ nơi đó, không bao lâu, lão đã bắt đầu hoài nghi rằng mình sẽ không thể ức chế mà run rẩy-

Không, còn chưa phải thời điểm, đơn đả độc đấu mình tuyệt không có khả năng thắng được nam nhân này, lão cần mượn dùng…

Ôn Khách Hành bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ừm, Tôn Đỉnh đâu?”

Lão Mạnh biết y ngay từ đầu khẳng định muốn hỏi vấn đề này, vì thế không hề kích động, đem đáp án đã chuẩn bị tốt nói ra một phen – từ Cao Sùng Triệu Kính nội đấu, nói đến Tiết Phương xuất hiện, nói đến Tôn Đỉnh nôn nóng liều lĩnh cùng với đến nay sinh tử không rõ.

Ôn Khách Hành “A” một tiếng, không nhẹ không nặng nói: “Theo như ngươi nói, Tôn Đỉnh rất có thể đã mất trong đó?”

Lão Mạnh cúi đầu nhận sai: “Là thuộc hạ làm việc bất lợi.”

Ôn Khách Hành trầm mặc, bốn phía yên tĩnh cực kỳ, lão Mạnh không nhịn được muốn ngẩng đầu nhìn phản ứng của y, lại kiềm nén gắt gao – khoảng thời gian tám năm, nam nhân này sớm đã là sự tồn tại làm người run rẩy, lúc y trầm mặc, mới càng khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Nhưng ai biết, lão đợi cả buổi, lại nghe thấy Ôn Khách Hành nhẹ nhàng buông một câu: “Đám khách khứa đã sắp đến, ngươi cứ xuống chuẩn bị đi, đều là giang hồ danh túc, đừng thất lễ.”

Lão Mạnh rốt cuộc không thể ức chế ngẩng đầu nhìn y một cái, lão ôm ý tưởng lột da, nào ngờ đối phương buông tha mình dễ dàng như vậy.

Ôn Khách Hành mặt không biểu cảm hỏi: “Ngươi còn chuyện gì?”

Lão Mạnh vội gật đầu nói: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Lão khom người cúi đầu, đối mặt với Ôn Khách Hành, lùi đến cửa, lúc này mới lại cung kính hành lễ, muốn quay người rời khỏi, song Ôn Khách Hành như bỗng nhiên nhớ tới điều gì, kêu: “Đợi chút, ngươi chậm đã.”

Hai má hơi co rúm một chút, lão Mạnh không dám ngẩng đầu, theo lời dừng bước.

Chỉ nghe Ôn Khách Hành kèm chút ý cười nói: “A Tương mới tìm được nhà chồng, ta đã đáp ứng cho nàng đồ cưới hai con phố rưỡi, ngươi đi chuẩn bị cho ta, đừng quá keo kiệt.”

Lão Mạnh khom người nói: “Vâng.”

Lão lui ra ngoài, đến dưới mặt trời, lúc này mới khẽ khàng lau mồ hôi lạnh trên mặt rồi bỏ đi. Trong lòng lão Mạnh bỗng nhiên ập xuống một tầng dự cảm bất tường, cứ cảm thấy nam nhân kia như là đã nhìn thấu cái gì… Trước mắt lão có bảy tám phần nắm chắc, nhưng vẫn có một chút biến số, tỷ như vị Điếu Tử Quỷ Tiết Phương đến nay không biết tung tích kia.

Kế hoạch của lão Mạnh cũng rất đơn giản – lão biết Tiết Phương mặt hàng kia, là sẽ tuyệt không tìm đến người trong danh môn chính phái, trước kia cơ duyên xảo hợp, từng có tiếp xúc với Triệu Kính, lúc này dứt khoát gần quan được lộc, để Triệu Kính lầm tưởng chìa khóa trên tay mình, liền có kết minh ban đầu, giờ này ngoại địch đã đi hết, Lưu Ly giáp đầy đủ, kết minh tự nhiên sụp đổ, phải liều một trận với Triệu Kính, rốt cuộc cuối cùng ai là người mở võ khố… Hoặc là sống, hoặc là chết.

Lão đẩy Ôn Khách Hành ra vào lúc này, chính là cho họ đấu một trận không chết không ngừng, Tiết Phương cầm chìa khóa giấu đầu lòi đuôi, chẳng lẽ thật sự có thể trốn trốn tránh tránh mãi đến bây giờ sao? Hắn cầm chìa khóa chính là vì mở võ khố, trước mắt Lưu Ly giáp ra hết, lão Mạnh không tin Tiết Phương còn có thể nhịn xuống.

Không sai, một mục đích khác của trận chiến này, đó là muốn dụ Tiết Phương ra, đến lúc ấy lão ngư ông đắc lợi, còn có nhân thủ của Độc Hạt để dùng.

Sau khi lão Mạnh lui ra, Ôn Khách Hành đưa tay chơi đùa lá của một gốc cây trồng trong chậu bên cạnh như đùa động vật nhỏ, thị nữ cẩn thận chải đầu cho y, bỗng nhiên không cẩn thận kéo đứt một sợi tóc của Ôn Khách Hành, nam nhân hơi chau mày, thị nữ lập tức quỳ thụp xuống đất, cả người run rẩy như chiếc lá mong manh trong bão, tiếng như tơ nhện nói: “Cốc chủ… tôi…”

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng đưa tay khều cằm nàng ta, chỉ thấy thiếu nữ này sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vì thế thở dài: “Thế nào? Đắc tội với người ta, bị người khác dùng làm quỷ chết thay đẩy tới hầu hạ ta?”

Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn khóc, miễn cưỡng nói: “Hầu hạ cốc chủ, là… là phúc phận của nô tỳ, là…”

Ánh mắt lạnh xuống, Ôn Khách Hành buông nàng ta ra, nhàn nhạt nói: “Không vui lòng thì cứ nói không vui lòng, nếu ta là ngươi, khẳng định cũng không nguyện ý đến trước mặt một đại ma đầu chịu chết. Có điều kỳ thật ngươi…”

Y nhìn thiếu nữ run run rẩy rẩy như sắp bị hù chết kia một cái, thoại âm bỗng dừng, mất đi hứng thú nói chuyện với nàng. Ôn Khách Hành đứng dậy, khom lưng nhặt chiếc lược rơi dưới đất, khoát tay nói: “Ngươi đi đi.”

Thiếu nữ thoạt tiên ngẩn ra, sau đó mừng như điên, quả thực như là tránh được một kiếp mà ngẩng đầu nhìn y, lại lập tức kiềm chế biểu tình của mình, không dám biểu hiện quá rõ ràng, nhỏ giọng nói một câu: “Vâng.”

Liền nhanh chóng chạy mất, chỉ sợ y thay đổi chủ ý.

Diêm Vương điện lớn như vậy, chỉ còn lại mình y và một chậu hoa, thật sự như âm phủ, một chút nhân khí cũng chẳng có.

Ôn Khách Hành cảm thấy tâm tình của mình giống như đều bị những người này làm hỏng – y từng vô cùng quen thuộc vô cùng quen nếp hoàn cảnh này, chung quanh không người, y mới cảm thấy an toàn, cảm thấy yên tâm, nhưng đi ra ngoài một vòng lại trở về, y liền cảm thấy nơi từng ở suốt tám năm này khiến người ta ngạt thở.

“Kỳ thật các ngươi không cần lo lắng,” Ôn Khách Hành lặng lẽ thầm nghĩ, “Chờ ta tìm được con đường chân chính trở lại nhân gian, sẽ biến về thành người, biến thành giống ta thời điểm ở ‘bên ngoài’, tùy tính lại tốt tính, không còn hỉ nộ vô thường, không còn điên điên khùng khùng, không còn tùy tay giết người mà sống. Cũng sẽ… có một người bồi ta… y không sợ ta, ta cũng tốt với y, người có thể bên nhau một đời…”

Y cúi mắt, giống như nhớ tới điều gì, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười không âm trầm cũng không lạnh lùng, nhẹ nhàng buông cái cây đang cuộn tròn kia ra.

Sống – đó là một từ tốt đẹp biết mấy.

Bộ dáng của Chu Tử Thư trước mắt có hơi thảm hại, dù là ai truy tung đám Độc Hạt này hơn nửa tháng cũng sẽ không dễ coi lắm, nhưng đây với y mà nói không hề tính là cật lực.

Thuốc của Đại vu là thuốc tốt, cơ hồ thuốc đến bệnh trừ, nói áp chế độc Thất khiếu tam thu đinh là có thể áp chế ngay, đau đớn lúc nửa đêm mỗi ngày tất phải phát tác mất nửa cái mạng bỗng nhiên không còn, vẫn làm cho y hơi không quen. Lại thêm y cũng không phải người yếu ớt, nhiệm vụ cần y tự thân xuất mã trong Thiên Song, bình thường đều gian nan hơn đây nhiều.

Sau hơn nửa tháng, đám Độc Hạt ngừng lại trong trấn nhỏ ba mươi dặm bên Phong Nhai sơn, Hạt Tử ra lệnh một tiếng, tất cả Độc Hạt đều có huấn luyện mà thay y phục đen kịt, từng kẻ ăn mặc thành đủ các hạng người bình thường, như là nhỏ một giọt nước giữa đám đông, rất nhanh chóng “biến mất” trong trấn nhỏ.

Lúc này Chu Tử Thư bắt chước làm theo, cái trấn nhỏ không gây chú ý này, lập tức sóng ngầm cuộn trào dưới biểu tượng bình tĩnh.

Hạt Tử như là đang chờ người nào, ngừng lại nơi này không chịu đi.

Không quá mấy hôm, phong thanh đã đến – Triệu Kính suất lĩnh thiên hạ anh hùng, phát thiệp anh hùng rộng rãi, thảo phạt Ác Quỷ chúng. Tế nhị là, lão chỉ phát “thiệp anh hùng” rộng rãi, không hề mời được “Sơn Hà lệnh”.

Từ Mục đại sư quả nhiên là lão hòa thượng giảo hoạt như ba ba ngàn năm rùa vạn năm, Cao Sùng vừa chết liền ngửi ra phong thanh không đúng, lập tức “bệnh tình nguy kịch”. Giống như Phật Tổ cuối cùng đã nhớ đến vị tín đồ trung thực này, lập tức muốn gọi đi thế giới cực lạc vậy.

Diệp Bạch Y “hậu nhân” Cổ tăng một người giữ Sơn Hà lệnh khác cũng không biết tung tích.

Đám Cố Tương bốn người thân gánh sứ mệnh bất đồng, sau khi trải qua một phen cải trang đơn giản, liền đuổi theo đoàn người đằng đằng sát khí này chạy đến Phong Nhai sơn.

Tào Úy Ninh rất nhanh chóng phát hiện, Thanh Phong kiếm phái lần này không đơn giản là chỉ có sư thúc y Mạc Hoài Không, mà ngay cả chưởng môn sư phụ Mạc Hoài Dương kia cũng tự thân xuất mã.

Y có phần không thể nắm chuẩn tình huống, lúc ấy phái y và sư thúc xuống núi, là bởi vì sư phụ đang bế quan, lẽ nào giờ này đã xuất quan? Thanh Phong kiếm phái hai đại nhân vật chủ yếu đều theo Triệu Kính đến đây, rốt cuộc sư phụ có biết bộ mặt thật của tên ngụy quân tử họ Triệu kia?

Mạc Hoài Không vẫn là kẻ khó chịu, sư phụ y Mạc Hoài Dương nhìn qua lại như có vài phần tiên phong đạo cốt, cùng người nói chuyện ở chung khá có năng lực, với ai cũng vui vẻ hòa nhã, không kiêu không nóng, rất có thể lung lạc lòng người. Chẳng trách năm đó khi ông ta và Mạc Hoài Không hai người không phân cao thấp, vị trí chưởng môn Thanh Phong kiếm phái này rốt cuộc vẫn rơi lên người ông ta.

Đám Cố Tương bốn người mướn một chiếc xe ngựa, chỉ làm bộ như con cháu nông gia bình thường, trên mặt bôi một ít cái gọi là vật “dịch dung” Cố Tương kiếm được, kỳ thật chính là bôi mặt vàng vọt một chút, không dễ để người ta nhìn ra thôi, hoàn toàn không phải một trình độ với loại đại biến người sống đó của Chu Tử Thư.

Biết sư phụ Tào Úy Ninh cũng có mặt, trong lòng Cố Tương thêm vài phần khẩn trương – dù sao trước mắt tình huống không rõ, bên kia là Triệu Kính một mình nắm đại cục, Tào Úy Ninh do dự, Trương Thành Lĩnh và Cao Tiểu Liên vừa thấy kẻ thù giết cha, cơ hồ mắt cũng đỏ, chỉ miễn cưỡng khuyên được.

Bốn người chỉ có Cố Tương vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ, vì thế người khác không còn ý kiến, lúc này vẫn đang là nữ Gia Cát A Tương định đoạt.

Cố Tương nói: “Việc này nhất thiết không gấp được, Tào đại ca, huynh nghĩ xem, nếu huynh tùy tiện ra nói với sư phụ huynh, ông ấy tin tưởng huynh, hay là tin tưởng Triệu ‘đại hiệp’ kia?”

Tào Úy Ninh nghĩ nghĩ, không hề phản bác nhiều, cảm thấy nàng nói có đạo lý, liền phụ xướng phu tùy gật đầu nói: “Được, ta nghe muội.”

Cố Tương thấy y dễ nói chuyện như thế cũng thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật trong lòng nàng còn nghĩ đến một loại tình huống khác – Mạc Hoài Không dễ nói, nhưng Mạc Hoài Dương đột nhiên xuống núi kia, đi theo Triệu Kính như vậy, là thật sự bị Triệu Kính che mắt, hay là có tính toán khác? Nàng mấy ngày mạo hiểm vài lần suýt nữa bị phát hiện quan sát, cảm thấy lão đầu tử này dường như không phải nhân vật đơn giản như vậy.

Cao Tiểu Liên hỏi: “Cố cô nương, thế chúng ta phải làm sao?”

Cố Tương nói như đinh đóng cột: “Chờ. Chúng ta hiện tại chưa tìm được Diệp Bạch Y, bằng mấy người chúng ta, lật trời cũng chẳng gây ra được trò gì, đừng nói nhiều người như vậy, dù là một Triệu Kính cũng có thể cho chúng ta ăn đủ. Bọn họ đã là chạy đến Quỷ cốc, Quỷ cốc cũng không phải quả hồng mềm, đến lúc đó nhất định có một cuộc đại chiến…”

Thoại âm dừng một chút, nàng nhíu mày, bỗng nhiên thầm nghĩ, chủ nhân vì sao phải bảo mình đi tìm Diệp Bạch Y vào lúc này? Thất gia kia và Đại vu không phải rảnh phát sợ, bọn họ chiêu số còn rộng, kêu họ đi, chẳng phải là làm ít công to? Cố Tương nhớ tới câu kia của Ôn Khách Hành, nói nàng là cô nương đã gả bát nước đã hắt, từ đây không còn quan hệ với Quỷ cốc nữa, chẳng lẽ y cảm thấy, trận chiến này Quỷ cốc không hề có phần thắng?

Chủ nhân y rốt cuộc… là tính toán thế nào?

“A Tương?”

Tào Úy Ninh vỗ vai nàng, Cố Tương lúc này mới phục hồi tinh thần, tiếp tục nói: “Trước mắt chúng ta cái gì cũng bất lực, chỉ có thể đi theo bọn họ xem biến, lại lưu ý hướng đi của Diệp Bạch Y.”

Cố Tương ngoài mặt tùy tiện, kỳ thật lòng rất cẩn thận, dù có Ôn Khách Hành che chở, ngần ấy năm sống ở Quỷ cốc cũng đủ cho nàng có kỹ xảo sống nhiều hơn nữ hài tử bình thường. Lúc này nàng thành nhân vật linh hồn trong bốn người, một lời đã ra, không ai phản bác.

Vốn bọn họ sẽ hữu kinh vô hiểm như vậy, song chẳng mấy hôm, liền xảy ra một chuyện bất ngờ.

Diệp Bạch Y – xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.