Thiên Nhai Khách Priest

Chương 72: Chương 72: Phơi Bày




CHƯƠNG 72: PHƠI BÀY

Tào Úy Ninh phi thân mà lên, đẩy văng ám khí Độc Hạt bắn về phía Mạc Hoài Dương, thấy y ra mặt, Trương Thành Lĩnh theo bản năng có động tác đứng dậy, bị Cố Tương một phen ấn xuống.

Cố Tương hít một hơi thật sâu, nàng cảm thấy hơi này giống như hít đến ngực thì không xuống nổi nữa, kẹt ở đó, mang theo mùi thực vật trong rừng. Ngón tay Cố Tương run nhè nhẹ, đầu ngón tay không tự giác ép y phục trên vai Trương Thành Lĩnh, thấp giọng nói: “Đừng động, các ngươi đều đừng động.”

Tào Úy Ninh đột nhiên xuất hiện, mọi người đều theo y sửng sốt một chút, Triệu Kính lại lập tức phản ứng được, quát: “Bọn chuột nhắt ở đâu ra, giấu đầu lòi đuôi, âm thầm đánh lén?”

Một người bên cạnh lão lập tức hiểu ý, như lâm đại địch mà lộ ra binh khí, kêu lên: “Mọi người cẩn thận, đề phòng ác quỷ âm thầm hạ độc thủ!”

Bầu không khí trong đám người vừa mới giương cung bạt kiếm nghị luận nhao nhao lại biến, Độc Hạt nấp trong tối sau một kích lập tức rút lui, không hề quan tâm có đắc thủ hay chăng, thế cho nên đám ô hợp này ngay cả một thích khách cũng không bắt được.

Cố Tương nhìn thấy rõ ràng, trong đầu kêu loạn – Tào Úy Ninh lúc này đi ra là mười phần sai, trước mắt loạn thành như vậy, có Triệu Kính loại giỏi mượn đề phát huy nhất này, có Mạc Hoài Dương loại tâm cơ thâm trầm giữ kín như bưng này, còn có Diệp Bạch Y hờ hững như vậy…

Mạc Hoài Dương mới mượn Diệp Bạch Y xuất hiện muốn đoạt quyền lập tức phát hiện trước mắt không hề là thời cơ tốt, bọn họ còn đứng trên biên giới Quỷ cốc, xảy ra chuyện gì đều phiền toái, lúc này thấy Tào Úy Ninh, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhíu mày.

Mạc Hoài Không biết chuyện đám Tào Úy Ninh và Cố Tương kia, vội giành mở miệng trước: “Tiểu tử ngươi sao giờ mới chạy đến, dọc đường lấy chân thêu hoa sao? Còn chưa lăn qua đây!”

Giống như y chỉ là bị sư thúc mình phái ra làm chuyện gì.

Tào Úy Ninh tuy rằng không coi là tuyệt đỉnh thông minh, cũng không ngốc, liền đáp một tiếng, im lặng đi ra sau Mạc Hoài Không.

Song nếu dễ dàng như vậy, Cố Tương cũng không đến mức phút chốc mất chủ ý – cho dù người khác không để ý, vẫn có Phong Hiểu Phong một lộ nhân vật này tồn tại, Phong Hiểu Phong ghi hận Cố Tương độc mù mắt cao sơn nô, coi Tào Úy Ninh là cá mè một lứa, thấy y như thấy kẻ thù giết cha, giọng the thé nói: “Tào Úy Ninh, ngươi còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt mọi người! Họ Mạc, ngươi dạy thật đúng là hảo đồ đệ, kết giao yêu nhân, sa vào sắc đẹp, trợ Trụ làm ác!”

Tào Úy Ninh thoáng ngừng bước, thầm nghĩ, hỏng rồi.

Mạc Hoài Dương nghe vậy ánh mắt dừng trên người Tào Úy Ninh, sắc mặt hơi sa sầm, mở miệng hỏi: “Sao lại thế này, ngươi đã đi nơi nào?”

Tào Úy Ninh cung kính nói: “Sư phụ, con gặp mấy bằng hữu Nam Cương, giúp bọn họ đi xử lý một số dư nghiệt Hắc Vu Nam Cương, không cẩn thận đứt liên lạc với sư thúc, vốn không hề biết chư vị đến đây, lần này là vì tìm vị Diệp… Diệp… Diệp đại hiệp này, không ngờ có thể may mắn gặp được sư phụ.”

Một phen này y nói cũng không giả, tuy rằng không hoàn toàn nói thật, thái độ chẳng chút hoang mang, ý nghĩ rõ ràng có lý có cứ, sau đó lại quay sang Diệp Bạch Y chắp tay nói: “Diệp đại hiệp, tại hạ được người ta ủy thác, có một chuyện muốn cầu.”

Diệp Bạch Y trái lại có chút kinh ngạc nhìn y một cái: “Ai? Chuyện gì?”

Tào Úy Ninh nói: “Có một vị bằng hữu thân bị trọng thương, cần đến nơi cực lạnh chữa thương, không biết có thể mượn Trường Minh sơn bảo địa…”

Diệp Bạch Y thoạt tiên chưa phản ứng được, sửng sốt một lát, mới có thể có hoặc không mà nói: “Bảo vị bằng hữu kia của ngươi tự tiện, dưới Trường Minh sơn có Trường Minh thôn, đi qua liền có sơn đạo, mãi đến giữa sườn núi. Chẳng qua nơi ta ở tiếp cận đỉnh núi, có thể đến được hay không thì xem bổn sự của các ngươi.”

Tào Úy Ninh biết Cố Tương nghe thấy, xem như hoàn thành một nhiệm vụ, vì thế nói: “Đa tạ.”

Diệp Bạch Y gật đầu, giống như bỗng nhiên cảm thấy hết hứng thú, không nói không rằng quay ngựa muốn rời khỏi nơi thị phi này. Mạc Hoài Dương thoáng nhìn đám Triệu Kính vẫn là dáng vẻ việc này chưa xong, tâm tư chuyển niệm, liền ngăn cản Diệp Bạch Y: “Diệp thiếu hiệp, lời này ngươi nói không minh bạch, không thể cứ thế đi mất chứ?”

Diệp Bạch Y nhìn quét ông ta một cái, không mặn không nhạt bảo: “Ngươi còn muốn thế nào, ta đã nói rõ ràng, họ Triệu không phải thứ gì tốt lành, về phần ngươi…”

Khóe miệng cứng ngắc lộ ra vẻ tươi cười cứng ngắc, như thể cương thi lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi căn bản chẳng phải thứ gì.”

Khóe mắt Mạc Hoài Dương hơi co rút, Triệu Kính vừa nãy suýt nữa bị bức đến tuyệt cảnh, bởi vì Tào Úy Ninh phá rối, lúc này mới có thể thở phào một hơi, thấy tình cảnh này liền nói: “Triệu mỗ ta là người thô lỗ, làm việc không cẩn thận có trật tự như đám từng đọc sách các ngươi, trước nay nghĩ gì làm đó – Cao Sùng trước kia là huynh đệ của ta, có giao tình, ta không biết hắn mưu đồ gì, đi đến một bước này, ta hận hắn, nhưng ta càng hận đám ác quỷ Phong Nhai sơn chó nuôi này!”

Đôi mắt hổ mở thật to, khoảnh khắc ấy lại là bộ dáng tức sùi bọt mép, lão lớn tiếng nói: “Chuyện Lưu Ly giáp, ba mươi năm trước khởi nguồn ở Quỷ cốc, ba mươi năm sau trường hạo kiếp này vẫn là do Quỷ cốc mà lên! Năm đó chúng ta không đủ năng lực, không thể diệt trừ những yêu ma quỷ quái này, dẫn đến hiện giờ bị chúng làm hại. Trước mắt Trung Nguyên võ lâm nhiều tai nạn như vậy, còn chưa đủ sao?”

Đám người huyên náo lại yên lặng, Triệu Kính giống như đã bình tĩnh một chút, nhìn hướng Diệp Bạch Y, thành khẩn nói: “Diệp thiếu hiệp, ngươi thường niên ẩn cư ở Trường Minh sơn, không hề biết trên đời này có một số việc không phải giống như ngoài mặt thoạt nhìn, ta không biết ngươi là bị người nào che mờ, đến mức có hiểu lầm với ta…”

Thoại âm vi diệu ngừng ở đây, lão nhìn quét Mạc Hoài Dương một cái.

Ám chỉ chẳng cần nói cũng biết – vì sao Diệp Bạch Y lại đơn thương độc mã thình lình xuất hiện, mà Mạc Hoài Dương vào lúc này dẫn người xuất đầu? Không phải là trù tính sẵn sao?

Sau đó ánh mắt lão dừng trên người Tào Úy Ninh, nói: “Tào thiếu hiệp, ta vẫn cảm thấy ngươi là thanh niên tài tuấn, tiền đồ vô lượng, người cũng thành thật, hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ là gì, hiểu được trung và hiếu là gì…”

Phong Hiểu Phong tiến lên một bước, Triệu Kính đưa tay ngăn hắn, ngắt từng chữ hỏi: “Ta nghe Phong huynh nhắc tới, nói ngươi bởi vì một tiểu cô nương mà từng có xung đột với họ, thậm chí động thủ, trong đây có rất nhiều người không minh bạch chen vào, còn bắt cóc Trương Thành Lĩnh-”

Tào Úy Ninh cứng đờ lưng.

Cái tên “Trương Thành Lĩnh” này vĩnh viễn móc nối với Lưu Ly giáp, vào lúc này thập phần mẫn cảm, lời vừa nói ra ngay cả Mạc Hoài Dương vẻ mặt cũng không đúng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu súc sinh, chuyện gì xảy ra?”

Mạc Hoài Không biết chuyện, lão đầu này vừa thấy sự tình sắp hỏng, vội nói: “Khụ, đó là một tiểu dã nha đầu không biết từ đâu đến, thậm chí chẳng biết tiếng người, rất không quy củ…”

Phong Hiểu Phong cười gằn một tiếng, kéo cao sơn nô đi đến trước mặt mọi người, nói the thé: “Tiểu dã nha đầu? Không thể đâu? Mạc đại hiệp ý tứ này là, hai chủ tớ chúng ta thật sự vô dụng, ngay cả một dã nha đầu không biết từ đâu đến cũng có thể giương oai trên đầu chúng ta, còn làm mù mắt A Sơn? Huống hồ… Ngày ấy Mạc đại hiệp không phải cũng trúng đạo của tiểu yêu nữ, mới để cho chúng chạy sao? Chẳng lẽ Mạc đại hiệp nhìn thấy cô nương người ta đẹp đẽ, cố ý thả người hay sao?”

Mạc Hoài Không mặt sưng như cà, nghẹn hồi lâu mới nói: “Mẹ kiếp rắm chó!”

Phong Hiểu Phong liền phát điên, kéo cao sơn nô lớn tiếng tru lên: “Lão tặc, ngươi không cần bao che tiểu tặc, các ngươi đều là cá mè một lứa! Hôm nay nếu không cho A Sơn một cách nói thì lấy mắt ngươi để đền!”

Vì thế chư vị anh hùng hảo hán chẳng dễ dàng gì mới yên tĩnh một hồi lại ồn ào.

Mạc Hoài Dương cắn răng, ngắt từng chữ hỏi: “Tiểu súc sinh, ngươi nói, nữ tử kia là ai?”

Tào Úy Ninh cúi đầu lui ra sau một bước, cùng lúc đó, Trương Thành Lĩnh ở nơi không xa không nhịn được thét một tiếng – móng tay Cố Tương đã bấm vào thịt gã.

Triệu Kính cười lạnh nói: “Ta nghe nói, hai nam nhân đi cùng nữ tử kia, diện mạo cổ quái, võ công cao hiếm thấy, còn dẫn Trương Thành Lĩnh đi, Triệu mỗ kiến thức nông cạn, lại không biết hai vị ‘diện mạo cổ quái, võ công cao hiếm thấy’ là thần thánh phương nào.”

Cao thủ trong võ lâm Trung Nguyên không người biết – đây chẳng phải chỉ thẳng Quỷ cốc sao?

Mạc Hoài Dương đưa tay một chưởng trúng ngay ngực Tào Úy Ninh, đánh y lui hơn mười bước liền, không đứng được trực tiếp ngồi xuống đất, phun ra một búng máu. Tào Úy Ninh sắc mặt trắng bệch che ngực, lại cắn răng gắt gao, không nói một lời.

Mạc Hoài Dương tiến lên, trên cao nhìn xuống y, tiếp tục ép hỏi: “Ngươi có nói không?”

Ông ta giơ thủ chưởng, đè trên đỉnh đầu Tào Úy Ninh, như là phải đánh chết y, Mạc Hoài Không mở miệng, lúng túng nói: “Sư huynh…”

Mạc Hoài Dương lạnh giọng nói: “Ngươi câm miệng – Tào Úy Ninh, ngươi có nói không?”

Tào Úy Ninh nhắm mắt lại.

Cố Tương thở dài, hạ giọng nói với Trương Thành Lĩnh và Cao Tiểu Liên: “Vô luận thế nào, hai ngươi nhất thiết không thể ra, nhớ kỹ, nếu hai ngươi ra nữa, bốn chúng ta sẽ đều chết ở chỗ này, có nghe thấy không.”

Trương Thành Lĩnh nói: “Cố Tương tỷ tỷ…”

Cao Tiểu Liên bỗng nhiên giữ chặt gã, vẻ mặt kiên nghị nói với Cố Tương: “Ngươi yên tâm.”

Cố Tương nhìn nàng ta một cái, gật đầu, sau đó người bỗng nhiên vọt lên, hiện thân trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Phi, chính là cô nãi nãi, các ngươi muốn làm gì ta?”

Dưới Phong Nhai sơn phong vân đột biến, trong Thanh Trúc lĩnh cũng không hề bình tĩnh, một tiểu quỷ áo xám dò đường đi đến phía sau lão Mạnh, khẽ ghé tai nói gì đó, lão Mạnh ngẩn ra, trên mặt lộ ra biểu tình khá cổ quái, hỏi: “Ngươi nói cái gì? Bọn chúng ở dưới chân núi… đánh nhau rồi?”

Tiểu quỷ gật đầu.

Lão Mạnh cau mày ngớ ra rất lâu, bỗng nhiên cười rộ, tiếng cười càng lúc càng lớn, đến cuối cùng quả thực là cười ngặt nghẽo: “Ngươi nói… Ngươi nói đám Triệu Kính vậy mà ở dưới chân núi đã đánh nhau… Ha ha ha ha, Triệu Kính ơi Triệu Kính, ta coi hắn là sói, như lâm đại địch, ai ngờ lại là con dê, bị một đám, một đám ‘danh môn chính phái’ giở quẻ, quá buồn cười!”

Lão bỗng nhiên cười to, sau đó chợt dừng, nháy mắt trên mặt không còn nét cười, giờ khắc này lão Mạnh không còn là lão nô tài ôn hòa đôn hậu kia nữa, cơ trên gương mặt còn đang hơi run run, chậm rãi hiện ra vẻ dữ tợn, ngắt từng chữ nói: “Được lắm, đã như vậy thì không cần lo lắng bọn chúng nữa, chúng ta nên bắt đầu tính sổ từ bên trong thôi. Tiểu Kha, ngươi đi điều hết người bố phòng trong chúng ta đến… nơi đã nói.”

Tiểu quỷ kia ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được lão muốn làm gì, thanh âm không tự giác hơi run run, đáp: “Vâng!”

Lão Mạnh chỉnh lại quần áo, dùng sức nhắm mắt, ẩn đi vẻ tàn khốc, vẫn là bộ dáng người hiền lành, rảo bước đến Diêm Vương điện.

Ôn Khách Hành thập phần có nhàn tình dật trí, y đang vẽ tranh. Lúc lão Mạnh phái người thông báo, y chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp một tiếng, không hề ngẩng đầu, khom lưng, như là cả người đều cắm trên giấy.

Lão Mạnh đi vào, thấy khóe miệng y như thoáng có ý cười, tâm tình không tồi, liền nghĩ đây thật đúng là trời cũng giúp ta, vì thế cung kính nói: “Cốc chủ, đồ cưới vài ngày trước phân phó thuộc hạ chuẩn bị cho Cố Tương cô nương đã chuẩn bị đủ, xin hỏi cốc chủ có muốn xem không?”

Ôn Khách Hành không tập trung mà đáp một tiếng, chẳng buồn ngẩng đầu, dùng ngòi bút vẽ thêm đôi nét trên giấy, hồi lâu mới nói: “Ừ, ngươi đợi lát nữa.”

Lão Mạnh liền theo lời cúi đầu cúi mắt chờ ở một bên, nến hương trên bàn ngắn xuống từng tấc, cũng không biết qua bao lâu, Ôn Khách Hành mới thẳng lưng, vừa lòng thỏa ý giơ bức tranh y hoàn thành lên, gật gù đắc ý mà thưởng thức. Lão Mạnh lúc này mới thoáng đưa mắt nhìn một chút, chỉ thấy trên tờ giấy kia bối cảnh cực đơn giản, một gốc cây già, mấy tảng đá to, một nam nhân đứng ở nơi đó, không có chính diện, chỉ có một bóng lưng.

Nam nhân hơi gầy, xương cốt sau lưng thấu qua áo choàng rộng thùng thình có thể nhìn ra dấu vết, lão Mạnh ngạc nhiên nói thầm trong lòng, kẻ điên này đi ra ngoài một vòng, chẳng lẽ thật sự đã cho mình là người, học được bệnh tương tư rồi?

Sau đó Ôn Khách Hành bỏ bức tranh xuống, dùng chặn giấy cẩn thận đè lên, đặt một bên hong, lúc này mới chuyển hướng sang lão Mạnh, vừa thấy lão Mạnh, vẻ tươi cười ôn nhu ấm áp trên mặt lập tức biến thành lạnh lẽo, ngắn gọn hạ lệnh: “Dẫn đường.”

Lão Mạnh cúi đầu, đáp một tiếng, quay người đi, giấu ý cười không kiềm chế được chợt lóe qua bên khóe miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.