CHƯƠNG 17.
/Cùng tắm???/
Ôn tuyền này nguyên bản là dành riêng cho Phó Hồng Tuyết dùng. Sau khi đưa Diệp Khai trở lại Vô Gian Địa Ngục, y vì tiện chiếu cố Diệp Khai, cũng đưa Diệp Khai tới đây.
Diệp Khai đứng bên bờ ôn tuyền, vươn tay cởi bỏ dây cột tóc. Một đầu tóc dài trượt xuống, đen nhánh sáng bóng. Hắn đã lâu không bôn ba giang hồ, lười cắt sửa tóc, giờ phút này đã muốn dài tới eo lưng.
Diệp Khai cởi vạt áo, đem áo khoác ném ra sau, vắt lên trên dây thừng mắc cạnh ôn tuyền. Hắn trước giờ thích y phục nhiều màu sắc, mà Phó Hồng Tuyết ngược lại, quần áo phần lớn chỉ có hai màu đen trắng.
Diệp Khai mặc là trung y của Phó Hồng Tuyết, mềm mại khinh bạc. Gió núi thổi qua ôn tuyền, lay động hơi nước ấm áp, cũng khiến trung y trên người Diệp Khai nhẹ phất phơ.
Hắn cởi được một nửa, quay đầu nhìn Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, lấy xà phòng cho ta.”
Phó Hồng Tuyết đem hộp ngọc thạch đựng xà phòng để ở gần bờ. Diệp Khai một tay khẽ kéo vạt áo, trung y chậm rãi uể oải trượt xuống chân hắn, phát ra âm thanh ma sát nhẹ nhàng.
Eo Diệp Khai rất nhỏ, hai chân thon dài thẳng tắp. Hắn lớn lên thân hình cân đối, cảnh đẹp ý vui, đứng cạnh ao lát ngọc thạch, da thịt trắng nõn gần như tiệp màu với bạch ngọc dưới chân, không phân biệt nổi.
Diệp Khai tiến vào trong nước, ngụp lặn trong ôn tuyền, một đầu tóc dài nhanh chóng ướt sũng dán vào tấm lưng trơn bóng, có vẻ hắc bạch phân minh.
Phó Hồng Tuyết ngồi trên bờ nhìn hắn. Diệp Khai nghịch nước một hồi, liền lội về phía Phó Hồng Tuyết, nhẹ ngẩng đầu, ngước nhìn Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, ngươi không tẩy sao?”
Phó Hồng Tuyết ôn nhu nói, “Ngươi tẩy trước đi, ta nghĩ thổi chỉ khúc cho ngươi nghe.”
Diệp Khai cùng y lúc trước mỗi ngày đều sống trong báo thù cùng cạm bẫy, sau đó lại chia cách ba năm. Mấy ngày nay mới có thể an tâm đôi chút. Hắn chưa từng được nghe Phó Hồng Tuyết chơi nhạc, nghe vậy lập tức gật đầu.
Phó Hồng Tuyết ấn lên cơ quan trên núi đá, thạch bích hai bên mở ra. Y từ bên trong lấy ra một ống tiêu bằng ngọc bích, thân tiêu màu xanh lục, trên khắc một gốc phong lan.
Phó Hồng Tuyết không lập tức thổi.
Diệp Khai im lặng đợi y.
Phó Hồng Tuyết ngón tay khinh âm.
Ống tiêu phát ra thanh tâm nức nở, uyển chuyển, cảnh vật xung quanh lập tức nhuốm màu đau thương.
Diệp Khai là đồ đệ của Lý Thám Hoa, hiểu biết về âm nhạc hơn xa người khác, nhưng cũng không biết Phó Hồng Tuyết đang thổi khúc gì.
Khúc thanh ban đầu trầm thấp, như tiếng người thấp giọng nức nở, đau thương uyển chuyển. Một lát sau, thân âm chuyển cao, vui mừng vì ưu thương mà hóa thành đau đớn phẫn uất.
Diệp Khai lẳng lặng nghe, trước mắt phảng phất như thấy được những năm tháng trước đây của Phó Hồng Tuyết. Một người tối kiêu ngạo tối tự tôn trên đời, lại phải đeo trên lưng vận mệnh tối bất công, thừa nhận cừu hận cùng đau đớn, thậm chí còn mang bệnh hiểm nghèo. Cô độc, vắng lặng, nhàm chán, thống khổ, tất cả cùng hòa quyện, càng giãy dụa sẽ càng tuyệt vọng cùng bất lực.
Tiếng tiêu đột ngột im bặt.
Phó Hồng Tuyết đem ống tiêu đặt cạnh bên người.
Diệp Khai nhìn y, hai hàng nước mắt ngã nhào, hòa với nước trong ôn tuyền.
Phó Hồng Tuyết cúi người qua, dùng tay lau nước mắt cho hắn, ôn nhu nói, “Diệp Khai, ngươi lại rơi nước mắt.”
Diệp Khai nức nở nói, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết khẽ vuốt chân mày thống khổ của hắn, “Khúc nhạc này là do ta viết, nguyên bản dừng ở đây.” Y ngừng lại một chút, thanh âm càng thêm ôn nhu, “Lúc này lại muốn viết tiếp.”
Phó Hồng Tuyết đứng lên, khẽ kéo vạt áo, chậm rãi bước vào ôn tuyền.
Y đem Diệp Khai ôm vào trong lòng, “Diệp Khai, đừng khóc.”
Diệp Khai vội vàng quẹt lệ, “Ta mới không khóc.”
Phó Hồng Tuyết bật cười, tiếu ý lướt qua khóe môi, chỉ còn ôn nhu lưu lại nơi đáy mắt.
“Tốt lắm, Diệp Khai, ngươi cho rằng mắt ta chỉ để làm kiểng sao? Lúc ở trước mộ phụ thân cũng vậy, mang theo nhiều hương nến cống phẩm như vậy, dùng thân mình che chắn, nghĩ rằng ta nhìn không thấy hay sao?”