CHƯƠNG 19.
/Tự sát???/
Diệp Khai bị trọng thương, cả cơ thể bị vây trong đau đớn cùng băng lãnh khôn cùng. Mặc cho hắn cố gắng ngưng tụ ý thức thế nào, cũng không thể mở mắt. Hắn tuổi nhỏ đã đạt được thành tựu võ học như vậy, vất vả từng trải qua khó có thể diễn tả bằng lời, ý chí hiển nhiên bất khuất cứng cỏi hơn người. Mỗi một lần giãy dụa, cảm giác đau nhức rõ ràng truyền tới từ ***g ngực, cả người như bị vạn châm đâm vào, đau đớn không chịu nổi.
Có lúc như rơi vào lò lửa quay cuồng, chốc sau lại như bị hãm trong sương giá lạnh buốt tới cắt da cắt thịt. Nóng lạnh luân phiên không ngớt, toàn thân khí huyết lưu động, thời điểm khôi phục ý thức, mỗi một hơi thở đều như đao lục kiếm trát. Ngay cả khổ hình tàn nhẫn nhất thiên hạ cũng không tra tấn người tới vậy. Thần trí Diệp Khai nguyên bản tồn tại ý niệm tự bảo vệ mình. Nhưng lúc ban đêm thần trí lại mơ hồ, trạng huống cứ như vậy trải qua từng ngày nguy kịch.
Cứ như vậy trôi qua mười ngày, tình huống Diệp Khai vẫn không khá hơn là bao. Buổi trưa một ngày nọ, một cỗ nội lực khổng lồ đột ngột truyền vào gân mạch hắn. Khí mạch vốn đứt đoạn được cỗ nội tức kia từng chút tiếp nối, chỉ là thương thế quá nặng, khiến cỗ nội tức kia dù đã thâm uyên đại hải vẫn như cũ dần dần suy kiệt. Nội tức truyền tới tâm mạch, Diệp Khai chỉ cảm thấy như bị cự chùy va đập, đau không thể tưởng, a một tiếng phun ra một ngụm máu, rốt cuộc mở mắt.
Bên tai truyền tới tiếng kinh hô, bóng người lộn xộn mờ ảo.
Diệp Khai dùng hết toàn lực duy trì ý thức, nhìn Phó Hồng Tuyết đứng đối diện sắc mặt tái nhợt. Trên người y là máu hắn vừa phun ra, vẻ mặt đau thương, bi ai cực độ, Diệp Khai trước giờ chưa từng gặp qua.
Diệp Khai muốn vươn tay chạm vào Phó Hồng Tuyết, lại phát hiện mình không có biện pháp làm được. Cơn đau thấu trời lại truyền tới, hắn chỉ cảm giác cả người băng lãnh, lạnh tới mức muốn động cũng động không được, giống như lại muốn lâm vào hắc ám.
Diệp Khai cố gắng nhìn Phó Hồng Tuyết. Hắn đã dần tỉnh táo lại, chỉ khẽ động đậy cũng biết mình bị thương nặng thế nào, đại khái cũng suýt mất mạng. Hắn tuy không học y, nhưng võ học bậc cao nhất cùng y học có điểm tương đồng. Hắn tự biết thời gian thanh tỉnh sẽ không lâu, ngay cả nguyên nhân vì sao thụ thương cũng không muốn hỏi. Dù sao thương thì cũng đã thương rồi, cần gì lãng phí tinh thần truy hỏi nguyên nhân. Diệp Khai chỉ muốn quan sát Phó Hồng Tuyết kĩ hơn một chút, thấy y vẫn an toàn, không gặp nguy hiểm gì là được.
Hắn đối với Phó Hồng Tuyết thuở ban đầu là áy náy khôn cùng, sau này mới chân chính đồng sinh cộng tử. Vô luận Phó Hồng Tuyết võ công cao tới đâu, vô địch thế gian như thế nào, cường đại khả y ra sao, hắn vẫn sợ y gặp phải nguy hiểm.
Tâm tình hắn dành cho Phó Hồng Tuyết vĩnh viễn giống như khi bắt gặp Phó Hồng Tuyết bị Hoa Bạch Phụng quất roi trong Vô Gian Địa Ngục. Đau lòng như vậy, nhịn không được rơi lệ, nhịn không được nghĩ vận mệnh thật bất công, thì thào, “Van cầu ngươi, ta cầu ngươi, đừng đánh nữa.”
Đối một người quan tâm sâu nặng, tự nhiên sẽ sinh lòng trìu mến. Vô luận người kia cường đại hay không, đều sẽ nhịn không được vì y mà đau lòng, lo lắng. Vì yêu mà sợ hãi, đây là đạo lý bất di bất dịch từ xưa đến nay.
Không muốn Phó Hồng Tuyết khổ sở, sao có thể nhẫn tâm nhìn y đau xót tới vậy.
Ta nguyện thấy y đi làm một Diệp Khai vui vui vẻ vẻ.
Ta nguyện để mình làm Phó Hồng Tuyết.
Ta nguyện thay y thừa nhận những thống khổ y phải chịu.
Diệp Khai nghĩ muốn an ủi Phó Hồng Tuyết, dùng hết toàn lực nhưng cũng chỉ có thể cười nhẹ, ôn nhu nói, “Hồng Tuyết, ta…….” Hắn miễn cưỡng mở miệng, đã hao tổn rất nhiều nguyên khí, một câu còn chưa nói xong, đã lại phun ra một ngụm máu tươi, chìm vào hôn ám.
Lần thứ hai Diệp Khai ý thức thanh tỉnh, đau đớn cũng theo đó phóng đại gấp trăm ngàn lần, lục phủ ngũ tạng đều như muốn đảo lộn. Sâu trong nội tâm ẩn ẩn cảm thấy bản thân rốt cuộc vô lực chống đỡ. Có lẽ, cứ như vậy chết đi là lựa chọn tốt nhất, không bao giờ phải chịu cái loại tra tấn này nữa. Nhưng đang bị Phó Hồng Tuyết nhìn chằm chằm, bên tai nghe được tiếng y gọi tên mình. Thanh âm coi như vững vàng, nhưng Diệp Khai nghe ra được bi thương ẩn giấu bên trong, là đau thương buồn bã.
Diệp Khai cảm thấy cả linh hồn đều vì một tiếng gọi này mà run rẩy, trong đầu chỉ còn sót lại một ý niệm duy nhất, ‘Ta không thể chết được, ta không thể chết được. Phó Hồng Tuyết cả đời cơ khổ, chưa từng được hạnh phúc. Ta nhất định phải ở bên hắn. Hắn đã chịu nhiều đau khổ vậy rồi, ta sao có thể để hắn một lần nữa chịu cảnh cốt nhục chia lìa. Ta là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của hắn, ta sao có thể bỏ hắn lại mà đi.’
Hắn không ngừng niệm, một cỗ khí lực trào dâng trong cơ thể, tay phải túm chặt lấy ống tay áo Phó Hồng Tuyết, mở mắt, giãy dụa hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Hồng Tuyết, ngươi…..ngươi đừng khổ sở……. Ta sẽ không chết.”
Liễu Thiên vẫn luôn ở cạnh Diệp Khai, lúc ngủ cũng tựa vào đầu giường Diệp Khai mà chợp mắt, lúc này vừa thấy Diệp Khai thật sự tỉnh lại, ngón tay tung bay, đem kim châm châm vào tất cả đại huyệt trên người Diệp Khai. Làm xong hết thảy, tròng mắt rưng rưng đối Phó Hồng Tuyết gật gật đầu. Hắn trông thấy Phó Hồng Tuyết mười ngày qua một thân tử khí, phảng phất cũng như vừa sống dậy.
Diệp Khai cảm thấy đau đớn hơi giảm, nhịn không được thở dài. Phó Hồng Tuyết nắm tay hắn, “Diệp Khai, không cần nói chuyện.”
Diệp Khai ngước nhìn y, nhận được ánh mắt đáp lại. Hai người chẳng cần nói chuyện, chỉ một ánh mắt cũng như đã trao đổi thiên ngôn vạn ngữ, quả thực không cần dùng ngôn ngữ nói chuyện với nhau.
Diệp Khai chậm rãi khép mắt lại, ở trong ánh nhìn Phó Hồng Tuyết nặng nề ngủ.
Liễu Thiên thở ra một hơi dài, hắn vốn cho rằng mình y thuật cao minh, trong nhà cha mẹ tỷ muội đều là danh y, nhưng cũng chưa từng gặp qua ca bệnh nguy kịch như vậy. Diệp Khai khi ấy bằng bản năng vận nội lực toàn thân chống đỡ với cự thạch, gân mạch bị chấn đứt từng đoạn, không một đại huyệt nào không bị tụ huyết.
Hắn cả đời này từng chứng kiến qua vài ca bệnh nặng, trọng thương giống như vậy cơ hồ đều không giữ được tính mạng. Cho dù võ công thâm hậu chống đỡ được một hơi, cũng không duy trì được bao lâu.
Hắn tinh thông y thuật, tự nhiên hiểu được thương tích trên người Diệp Khai nguy kịch ra sao, đau đớn cũng khó thừa nhận như thế nào. Diệp Khai có thể chống đỡ được tới lúc này, lại có thể giữ được tỉnh táo, chỉ xét riêng phần ý chí cường ngạnh cùng lực nhẫn nại này, không tính tới chuyện là đệ tử của Lý Tầm Hoan, đã xứng làm nhân kiệt một trong vạn người rồi.
Hắn thấy Diệp Khai tỉnh lại, ít nhất tính mạng không còn bị đe dọa, sầu lo khổ tư mười ngày qua rốt cuộc có kết quả, mỏi mệt lập tức dâng lên, võ công hắn không cao như Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai, so với Lạc Thiếu Tân cũng kém cỏi hơn, tinh lực dĩ nhiên hao tổn, lung lay nhoáng một cái, té xỉu lên giường Diệp Khai.
Lạc Thiếu Tân sợ hãi nhảy dựng, vội đem hắn tha lên nằm thẳng một bên. Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai đều là ân nhân của Lạc Thiếu Tân, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, mấy ngày qua đều phải lo lắng đề phòng, quả thực là tra tấn, ngay đến hắn còn cảm thấy tâm lực tiều tụy, càng không dám nghĩ tới tâm tình Phó Hồng Tuyết.
Thời điểm Liễu Thiên tỉnh lại, mặt trời đã lặn. Liễu Thiên bổ nhào vào bên người Diệp Khai, kiểm tra mạch đập, chuyển động kim châm, làm xong hết thảy đã đổ đầy mồ hôi.
Phó Hồng Tuyết lúc này mới hỏi hắn, “Liễu huynh đệ, thương thế Diệp Khai thế nào?”
Mười ngày qua, y không lúc nào không chìm trong đau đớn sợ hãi mất đi Diệp Khai, so với nỗi khổ Diệp Khai phải chịu, đây cũng là một loại tra tấn. Y chưa từng hỏi qua thương thế Diệp Khai như thế nào, nếu Diệp Khai không thể tỉnh lại nữa, có biết được hắn vì sao mà chết cũng có ý nghĩa gì đâu. Diệp Khai có thể sẽ chết, nghĩ tới chuyện này, cả người liền giống như chìm trong tuyệt vọng, băng lãnh, hắc ám, vĩnh viễn không cách nào hưởng thụ ánh mặt trời.
Liễu Thiên trên mặt thần sắc thống khổ, sau một lúc lâu mới thở dài nói, “Diệp Khai trúng thiên huyễn tán, nay lại trúng kịch độc của Vô Gian Địa Ngục, tuy có giải dược, nhưng dược tính tránh không khỏi tác động lẫn nhau. Này đó kì thật cũng không phải vô phương, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn.”
“Gân mạch Diệp Khai đứt đoạn, nếu không phải nội công cực cao, có nội lực hộ thể, e rằng khó có thể cứu trị. Y thuật của ta tuy tốt, nội lực lại không cao, Phó đại ca, ngươi nội công thâm hậu, y thuật lại không tốt. Nhưng chúng ta hai người hỗ trợ nhau, miễn cưỡng cũng có thể làm được.”
“Chỉ có điều Diệp Khai hắn……tâm mạch từng thụ thương quá nặng, là do có người ở khoảng cách gần, đem đao đâm vào tâm mạch hắn. Nếu không phải hắn có nội lực tự hành ngự thể, đã sớm chết. Chúng ta truyền nội lực cho hắn, nếu đánh sâu vào tâm mạch, nhất định nguy hiểm khôn cùng.”
Hắn nói tới đây phẫn hận mắng, “Không biết là loại người nào xuống tay ngoan độc như vậy, đây là muốn giết người mà.”
Phó Hồng Tuyết cùng Lạc Thiếu Tân cũng từng thấy qua vết thương chí mạng trên ngực Diệp Khai, vết dao đâm ngay giữa ngực, thấy mà ghê người.
Băng Di vẫn một mực yên lặng ngồi một bên, nghe Liễu Thiên nói tới đây, đau lòng khó nhịn, kìm không được nói, “Kia không phải bị địch nhân thương tổn, là do hài tử kia…….tự mình đâm.”
Lời vừa nói ra, Phó Hồng Tuyết, Lạc Thiếu Tân, Liễu Thiên đều cùng chấn động. Diệp Khai là cao đồ của Lý Tầm Hoan, tiêu sái khiêu thoát, tận tình giang hồ, vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân hắn tự sát. Loại chuyện tự sát này, để cùng một chỗ với Diệp Khai, quả thực giống như trò cười vớ vẩn, nghe mà rợn cả người.
Băng Di run giọng nói, “Khi đó Phó thiếu chủ bị Quỷ diện nhân đả thương, rơi xuống vực. Hài tử Diệp Khai trèo xuống vách núi tìm thiếu chủ, lại chỉ tìm được đao của thiếu chủ.”
Nàng lau lệ nói tiếp, “Diệp Khai mang đao của thiếu chủ trở lại Vô Gian Địa Ngục, hắn nói với công chúa, thiếu chủ đã không còn tại nhân thế. Hắn khi ấy cảm xúc thực kích động, không thèm nhìn tới thương tâm của công chúa. Hắn rút phi đao, cứ như vậy………cứ như vậy……không có nửa điểm do dự, trực tiếp đâm vào ngực. May mắn hắn nội công thâm hậu, còn giữ được một mạng. Diệp Khai nói, thiếu chủ nếu chết, hắn có sống cũng chỉ là một cái xác không hồn. Công chúa thấy hắn vì thiếu chủ ly thế mà không chút sinh khí, vì muốn hắn sống sót, cố tình kích hắn đi báo thù cho thiếu chủ. Diệp Khai nhờ thế mới không tiếp tục đi tìm chết.”
“Ta khi đó còn nghĩ, Diệp Khai đi báo thù cho thiếu chủ, thù báo xong rồi, chỉ sợ sẽ không tiếp tục sống sót. Diệp Khai rất thống khổ. Chính là………chính là năm đó Dương minh chủ bị giết, công chúa cũng không thương tâm tới vậy.”
Rốt cuộc đã dành ra bao nhiêu cảm tình, mới có thể vì một người rời đi mà đau xót cùng cực, đau tới mức không thể thừa thụ, tới mức cam nguyện buông tha sinh mệnh chính mình để cầu được giải thoát.