[Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao Đồng Nhân] [Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 52.

/Nguyên tiêu – Ghen tị/

Hôm ấy đúng vào tiết nguyên tiêu, đoàn người vì muốn tìm chỗ nghỉ trọ, giữa trưa liền dừng chân tại trấn trên. Tiết nguyên tiêu, đúng là quãng thời gian thân nhân đoàn viên. Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai mất cha từ nhỏ, một người bị vây hãm trong thù hận, một người lại sớm chiều làm bạn bên sư phụ, trước nay ngày lễ này có cũng được mà không có cũng không sao. Mà Liễu Thiên lại từ khi lên mười lăm, cha mẹ hằng năm đều ra ngoài hành nghề y, tân niên còn có khi không trở về, huống chi là trung thu.

Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai buổi chiều vẫn như ngày thường ra ngoài tản bộ, dọc theo đường đi cho dù là cao môn hay tiểu hộ cũng đều giăng đèn ***g đủ loại hình dạng, trong đó nhiều nhất là hoa quả cùng cá. Cũng có lác đác vài cái hình chim chóc thú vật linh tinh.

cao môn – tiểu hộ: nhà giàu – nhà nghèo

Đi ngang qua chợ, Phó Hồng Tuyết dừng lại lấy tiền mua một cái đèn ***g có hình hai con cá quay xung quanh, đưa cho Diệp Khai.

Diệp Khai đứng lại ngạc nhiên hỏi, “Để làm gì?”

Phó Hồng Tuyết xa xăm đáp, “Ngươi buổi tối sẽ thích.”

Diệp Khai không thể phản bác, yên lặng tiếp nhận cầm trong tay.

Hai người dắt tay đi tới ngọn núi không biết tên bên cạnh trấn, cây cối tuy vẫn chưa hoàn toàn trơ trụi, nhưng bên dưới tàng cây lá khô đã phủ vàng óng. Diệp Khai từ xa đã mơ hồ trông thấy hơi nước bốc lên, lôi kéo Phó Hồng Tuyết tới gần, phát hiện hóa ra là một ôn tuyền rất lớn. Địa mạch nơi đây giống với Vô Gian Địa Ngục, thập phần ấm áp. Bên bờ ôn tuyền đã có thấp thoáng vài bóng người, xem ra là mấy hộ gia đình ra ngoài du thu.

du thu: dạo chơi mùa thu, tương tự du xuân.

Diệp Khai lôi kéo Phó Hồng Tuyết, tìm một chỗ trống trên bờ, thoát giày, chân trần oa tại ôn tuyền, giục Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, tới đây.” Phó Hồng Tuyết sờ sờ mặt đá bên bờ ôn tuyền, hơi lạnh nhưng vẫn có thể chấp nhận được, liền theo Diệp Khai cùng ngồi xuống.

Nước suối ấm áp lướt qua đôi chân trần, thích ý mà thoải mái.

Diệp Khai khe khẽ thở dài.

Phó Hồng Tuyết vội giữ chặt hắn, “Làm sao vậy?”

Diệp Khai nói, “Hồng tuyết, ngươi không cần quá quan tâm ta như vậy. Mỗi ngày đều tươi cười không có bất cứ phiền não nào khẳng định là ngốc tử. Ngươi cứ như vậy ta ngay cả thở dài cũng không dám.”

Hắn ném một hòn đá nhỏ xuống nước, “Ta nhớ sư phụ, còn có điểm nhớ nhà.”

Phó Hồng Tuyết hỏi lại, “Nhà?”

Diệp Khai gật đầu, “Ân, chính là Vô Gian Địa Ngục a.”

Phó Hồng Tuyết trầm mặc thật lâu sau mới hỏi hắn, “Sư phụ ngươi ở đâu?”

Diệp Khai đáp, “Sư phụ ta hẳn cũng giống như Thẩm Lãng Vương Liên Hoa, du phóng tiên sơn đi.”

Phó Hồng Tuyết an ủi nói, “Chúng ta hái dược xong liền trở về nhà.”

Diệp Khai vui vẻ đáp ứng một tiếng, qua một hồi lại nói, “Kỳ thật không quay về cũng được, dù sao nhà cũng chỉ có hai người chúng ta. Hồng tuyết, ngươi nếu muốn lưu lạc thiên nhai, ta sẽ cùng ngươi lưu lạc thiên nhai.”

Phó Hồng Tuyết nghe ra ngụ ý trong lời Diệp Khai, rõ ràng muốn ám chỉ, nơi nào có Phó Hồng Tuyết, nơi đó là nhà của Diệp Khai. Y trong lòng cảm động, nhịn không được nghĩ, ta lại vì Diệp Khai không muốn rời xa mà vui sướng tới vậy, này là đúng hay sai đây? Nhưng hắn dẫu sao cũng chỉ là đệ đệ ta, chung quy cũng sẽ có một ngày muốn cùng ta tách ra, chỉ không biết ngày đó lúc nào sẽ đến. Nghĩ đến rồi sẽ có một ngày phải chia lìa Diệp Khai, đất trời trước mắt đều như mất đi sức sống.

Diệp Khai ngạc nhiên nói, “Trong ôn tuyền thế nào lại có cá.”

Phó Hồng Tuyết cúi người nhìn, mấy con cá nhỏ lóe ánh hồng sắc lượn lờ quanh chân Diệp Khai.

Y nói, “Có lẽ thường được cho ăn nên đã quen thấy người liền xông tới.”

Nước trong ôn tuyền này không quá nóng, qua một hồi lại có thêm càng nhiều cá tới, nhẹ nhàng lướt qua chân Diệp Khai. Cá trong suối này quả thực thường xuyên được du khách cho ăn, vừa thấy người liền hướng bọn hắn đòi ăn.

Diệp Khai cảm thấy nhột, rút chân lên. Hai chân hắn trắng nõn như tuyết, làn da oánh nhuận, dưới ánh sáng mặt trời dường như có một loại lỗi giác gần như trong suốt. Tâm Phó Hồng Tuyết xao động, trong đầu không tự chủ tưởng tượng ra cảnh trong bóng đêm hôn ám, dưới ngọn nến mờ ảo vươn tay ra vuốt ve. Ý niệm hoang đường này ngay lập tức khiến y kinh hãi, vội vàng đè nén nguyện vọng ngay đến chính bản thân y cũng cảm thấy vô căn cứ kia xuống.

Trên đường trở về, Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên mở miệng, “Có người đi theo chúng ta.”

Diệp Khai gật đầu, “Cách ba mươi bước về phía bên trái.”

Hai người dừng lại, Phó Hồng Tuyết lao tời chặn đường kẻ theo đuôi. Đó là một nữ tử còn trẻ, tuy có võ công nhưng không cao. Phó Hồng Tuyết hỏi, “Sao lại đi theo bọn ta?”

Nàng kia bị khí thế của y bức bách, hơi hơi phát run, run giọng đáp, “Ta….Chỉ là thấy hai người các ngươi bộ dạng rất đẹp.”

Phó Hồng Tuyết hơi hơi nhíu mi, nghĩ đến Đinh Linh, đưa mắt liếc Diệp Khai một cái.

Diệp Khai hiểu được ý của y, lập tức mở miệng biện giải, “Nàng là nói cả hai người chúng ta, không thể trách một mình ta được.”

Phó Hồng Tuyết buông nữ tử kia ra, nàng vội vàng chạy xa.

Phó Hồng Tuyết cao thấp đánh giá Diệp Khai, kéo hắn đi mua một cái nón có khăn che mặt, đội lên đầu Diệp Khai.

Diệp Khai không phục oán, “Nàng là nói cả hai người chúng ta.”

Phó Hồng Tuyết rút thêm tiền mua hai cái nữa, ngay đến cả Liễu Thiên cũng có phần.

Diệp Khai không còn gì để nói.

Càng tới gần Trường An, đường đi càng mở rộng, dọc đường phong cảnh phồn hoa, thành trấn liên tiếp không ngừng. Ngày đó, đoàn người rốt cuộc tiến vào thành Trường An. Trường An cách Hoa Sơn bất quá chỉ một ngày lộ trình. Ba người quyết định nghỉ chân một ngày, tham quan danh thắng nơi đây. Lão bản khách *** cực lực đề cử Đài hoa tướng huy lâu.

Ba người theo hướng lão bản chỉ tìm được tòa danh lâu này, xác thực khí phái huy hoàng, trùng diêm phi giác. Bọn họ chọn một chỗ ngồi trên lầu hai, gọi mấy món ăn, chậm rãi chờ.

trùng diêm phi giác: mái nhà trùng điệp

Liễu Thiên nói, “Tửu lâu này không tồi, chính là cái tên nghe chẳng giống tửu lâu chút nào.”

Có nữ tử cười nói, “Bởi vì đây vốn không phải tên tửu lâu.” Thanh âm ôn nhu, nghe ra thập phần êm tai.

Ba người đồng loạt nhìn về hướng tiếng nói.

Từ bình phong phía xa đi ra một nữ tử hơn hai mươi tuổi, tóc vấn rất đơn giản, dung mạo tú lệ, điểm khác biệt nhất chính là trên đầu đội một vòng hoa tinh tế.

Phó Hồng Tuyết nhất thời chấn động, không chuyển mắt nhìn nàng.

Diệp Khai cũng đồng dạng bị chấn động, mở miệng nói ngay, “Người này đúng thật kì quái. Sắp mùa đông tới nơi rồi, không biết đào đâu ra lắm hoa tươi vậy. Chẳng lẽ gần đây đội vòng hoa rất lưu hành sao?”

Phó Hồng Tuyết quay đầu liếc Diệp Khai, dùng ánh mắt ý bảo hắn ngậm miệng.

Diệp Khai bất mãn quay đầu sang hướng khác.

Nữ tử kia đi đến trước bàn bọn họ, thi lễ, thản nhiên cười nói, “Ba vị công tử chắc từ nơi khác mới đến, không bằng để tiểu nữ giới thiệu cho công tử Đài hoa tướng huy lâu này.”

Phó Hồng Tuyết nói, “Đa tạ cô nương.”

Nữ tử nói, “Đài hoa tướng huy lâu này được xây dựng vào năm Đường Khai Nguyên thứ tám. Là do hoàng đế Đường Huyền Tông cảm niệm đức hạnh huynh trưởng mình, vì huynh trưởng mà dựng nên tòa lâu này.”

Diệp Khai nghe thấy có ý tứ, quay đầu nhìn lại, cảm thấy nữ tử trước mặt cũng không còn quá đáng ghét như vậy nữa.

Nữ tử tiếp tục nói, “Đài hoa tướng huy lâu, tên này xuất phát từ [ Kinh Thi ].”

Diệp Khai nói, “Đường lệ chi hoa, ngạc phu vĩ vĩ, phàm kim chi nhân, mạc như huynh đệ.”

Đây là bốn câu thơ trong [ Kinh thi ] – một bộ thơ ca vô danh của Trung Quốc, là một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo – ý chỉ tình cảm huynh đệ là tình cảm tốt đẹp nhất trên đời.

Nữ tử nói, “Đúng vậy, trên đời còn có người nào có thể so được với thân sinh huynh đệ đâu. Đường Huyền Tông cho người chuẩn bị giường nệm, ở ngay tại Đài hoa tướng huy lâu này cùng huynh đệ mình đồng sàng cộng tẩm. Hậu nhân như chúng ta cũng phải cảm động vì tình cảm huynh đệ bọn họ.”

Liễu Thiên nói, “Hóa ra là như vậy, đợi lát nữa dùng cơm xong chúng ta đi xem thử xem.”

Nữ tử kia cười nói, “Kỳ thực tòa lâu của Đường Huyền Tông đã sớm bị hủy trong chiến hỏa, đây là do hậu nhân trùng kiến, so ra có lẽ còn kém xa so với nguyên bản.”

Điếm tiểu nhị lục tục đưa đồ ăn lên, làm đến thập phần tinh xảo.

Phó Hồng Tuyết nói, “Cô nương võ công không tầm thường, hẳn cũng là giang hồ nhi nữ, xin được thỉnh giáo danh tính cô nương?”

Nữ tử kia một lần nữa cúi người thi lễ, “Tiểu nữ Bạch Tĩnh Phi, gặp qua ba vị công tử. Gia phụ dưới chân núi Hoa Sơn thu nhận vài đệ tử, lúc rảnh rỗi cũng chỉ dạy vài điều. Chỉ là học được chút đỉnh mà thôi, đảm đương không nổi ba chữ ‘không tầm thường’ kia.”

Phó Hồng Tuyết nhìn ra được nàng là người biết võ công. Nhưng nàng cư xử có lễ, dịu dàng ung dung, càng giống như khuê tú xuất thân từ gia đình bình thường.

Bạch Tĩnh Phi lại một lần nữa thi lễ, ngồi vào bàn, “[ Kinh thi ] lấy hoa đường lệ để so sánh với cảm tình huynh đệ, quả thật rất thỏa đáng. Đài hoa là phiến lá xanh nâng đỡ đóa hoa, Hoa che chắn đài, đài đỡ lấy hoa. Đóa hoa ở trên vì đài hoa che mưa che gió, đài hoa ở dưới đỡ lấy đóa hoa. Tình cảm huynh đệ, cũng tựa như đài hoa với đóa hoa, chiếu cố lẫn nhau.”

Diệp Khai nói, “Đáng tiếc lại luôn có thứ muốn chen vào giữa hoa và đài.”

Phó Hồng Tuyết ở bên dưới bàn tóm lấy tay hắn, thoáng dùng sức.

Bạch Tĩnh Phi chế nhạo nói, “Huynh đệ là mối quan hệ thân cận nhất trên đời, ai lại có thể xen vào cơ chứ.”

Diệp Khai nói, “Nếu quả thực huynh đệ thân cận như vậy, có phải khi huyynh đệ nhà người ta đang dùng cơm, không nên xán lại gần hay không?”

Tay Phó Hồng Tuyết siết càng chặt, Diệp Khai ăn đau nhíu mi, Phó Hồng Tuyết vội buông lỏng tay.

Phó Hồng Tuyết hướng Bạch Tĩnh Phi nói, “Đa tạ Bạch cô nương giới thiệu cho chúng ta tòa lâu này, không quấy rầy cô nương nữa.”

Bạch Tĩnh Phi đứng lên ôn nhu nói, “Công tử không cần khách khí, Tĩnh Phi cáo lui.”

Phó Hồng Tuyết đợi nàng đi khuất mới mở miệng trách cứ Diệp Khai, “Ngươi đây là đang hồ nháo cái gì?”

Diệp Khai bất mãn, lớn tiếng nói với Phó Hồng Tuyết, “Huynh đệ chúng ta ăn cơm, nàng vì cái gì sáp lại đây nói chuyện. Chúng ta nhận thức nàng sao? !”

Phó Hồng Tuyết thấy Diệp Khai thật sự không vui, đổi giọng an ủi, “Vẫn là đại hiệp ngươi nói có đạo lý. Đến, chúng ta ăn cơm thôi.”

Diệp Khai vẫn cứ buồn bực không vui.

Phó Hồng Tuyết thấy Diệp Khai còn cau mày, gắp một đũa đồ ăn bỏ vào bát Diệp Khai, nói, “Ca ca không tốt, đừng giận, ca ca uy ngươi.”

Phó Hồng Tuyết đột ngột dùng ngữ khí dỗ tiểu hài tử để nói chuyện khiến Diệp Khai hoàn toàn không kịp phòng bị. Hắn thẹn tới mức muốn nổ tung, chuyện không vui hồi nãy cũng quên sạch, vui vui vẻ vẻ ăn cơm.

Ăn xong trở lại khách ***.

Phó Hồng Tuyết chờ Diệp Khai rửa mặt xong, kéo hắn ôm vào lòng, “Diệp Khai, chiều nay ngươi sao vậy? Sao bỗng nhiên lại bộc phát tính trẻ con? Hại ta còn tưởng hôm nay trời tối sớm.”

Diệp Khai nói, “Ta nghĩ đến lúc ngươi mới quen Minh Nguyệt Tâm đã vội chạy theo nàng, vứt ta lại một mình, chỉ vì trên đầu nàng đội vòng hoa kia.”

Phó Hồng Tuyết biết Diệp Khai nhắc đến chuyện gì, buồn cười nói, “Diệp đại hiệp của ta, hảo đệ đệ của ta, ngươi thù dai vậy sao?”

Y cùng Diệp Khai sớm chiều ở chung, đối với đệ đệ duy nhất này thập phần quan tâm, càng ở cùng Diệp Khai lâu, lại càng thêm ôn nhu sủng ái hắn. Dần dà, chỉ cần Diệp Khai vui vẻ, nói chuyện cũng không còn cố kị nhiều nữa.

———————————————————-

Thường lệ chi hoa

Ngạc phu vĩ vĩ

Phàm kim chi nhân

Mạc như huynh đệ.

/trích ‘Kinh thi’/

Dịch thơ: (Người dịch không rõ, nguồn: Học thuật phương đông)

Kìa xem thường lệ đơm hoa

Hoa đơm rực rỡ biết là mấy mươi

Đem gương nhân sự ra soi,

Mối tình huynh đệ trên đời vẫn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.