[Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao Đồng Nhân] [Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 61: Chương 61




CHƯƠNG 60.

/Nguy hiểm trùng trùng/

Liễu Thiên giúp Diệp Khai đả thông kinh mạch, trong lòng sầu lo nói, “Diệp đại ca, chi bằng chúng ta thừa dịp tối trời đi tìm Phó đại ca.”

Diệp Khai lắc đầu, “Bên ngoài có tuyết, khinh công có cao đến đâu cũng không che giấu nổi tung tích. Phó Hồng Tuyết đang lên đỉnh cao nhất, chúng ta không thể lên.”

Hắn nói tới đây cười khổ, “Điều đáng mừng duy nhất là, trong thiên hạ người lên được đến đó cũng không nhiều.”

Những những người lên được, mỗi người đều sẽ là kình địch của Phó Hồng Tuyết. Đạo lý này hắn không cần nói, Liễu Thiên cũng biết.

Sắc trời ngày càng tối, Diệp Khai khều khều đống lửa, bỏ thêm củi khô vào. Liễu Thiên bị vẻ trấn định của hắn tác động, bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh Hoa Sơn bị cao thủ giang hồ vây sát cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Ánh lửa bập bùng, Diệp Khai nhẹ run lên một chút, hắn đầu tiên là nhắm mắt lại, sau đó thong thả mở to mắt.

Liễu Thiên thử gọi, “Diệp đại ca.”

Diệp Khai gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía lều trại, thấy chỉ còn mình hắn và Liễu Thiên, không khỏi buồn khổ nhìn đống lửa, vẻ mặt ưu thương, không vui nói, “Ca ca đi rồi.”

Liễu Thiên trông bộ dạng này của hắn, không đành lòng mở miệng. Nhưng buổi chiều Diệp Khai đã dặn đi dặn lại hắn, sự tình phải nhìn đại cục, hắn không thể không nói.

“Diệp đại ca, có một đám người muốn giết Phó đại ca và ngươi. Bọn họ có lẽ tối nay sẽ đến.”

Diệp Khai lộ ra biểu tình kinh sợ. Hắn kinh hoảng nói, “Chúng ta đi tìm ca ca.” Còn chưa nói xong đã đổi ý, “Không, không đi. Một mình ca ca đánh không lại một đám người.” Hắn cư nhiên còn biết không thể đem tất cả địch nhân dẫn tới chỗ Phó Hồng Tuyết.

Liễu Thiên đưa bao kim châm của mình cho Diệp Khai, Diệp Khai tiếp nhận, khó hiểu nhìn hắn. Liễu Thiên lấy ra một căn, dùng sức phi ra ngoài.

Diệp Khai hiểu ý, đem bao châm mở ra, vươn tay lướt qua mặt trên, mấy trăm căn kim châm lập tức biến mất giữa ngón tay hắn.

Liễu Thiên ôm Diệp Khai, Diệp Khai trải qua một trận kinh sợ sau, ngược lại trở nên phi thường trấn định. Liễu Thiên ở trong lòng thầm đoán tâm trí hắn lúc này chừng bao nhiêu tuổi, không khỏi cảm khái, một người có thể trở thành cao thủ, kỳ thật nhân tố quan trọng nhất là thiên bẩm. Có người trời sinh cực kì bình tĩnh, có người lại dễ dàng bối rối. Sau này khả năng một người có thể thay đổi là rất nhỏ.

Gần sáng vẫn thực tĩnh lặng, Diệp Khai thoạt nhìn đã muốn ngủ say. Liễu Thiên thức canh chừng tới tận đêm khuya, dần dà mệt mỏi, thêm một lần thêm củi, cũng ngủ.

Khoảng thời gian trước bình minh là lúc lạnh nhất trong ngày, Liễu Thiên bị người nhẹ nhàng lay động, hắn rùng mình một cái, mở to mắt. Diệp Khai ngồi bên người hắn, ngón tay đặt lên môi ra hiệu.

Liễu Thiên ngưng thần lắng nghe, cái gì cũng không nghe thấy. Võ công của hắn không bằng Diệp Khai, không phát hiện được kẻ địch đang ẩn núp.

Diệp Khai lắc mình dán lên vách lều. Hắn không phải đi qua, cũng không phải xẹt qua. Thân pháp hắn phi thường kỳ diệu, tựa như một con cá lắc mình uốn lượn giữa không trung, không phát ra nửa điểm tiếng động.

Vẻ mặt Diệp Khai thực chuyên chú, vô bỉ vô hi, chỉ là chuyên chú. Liễu Thiên không dám phát ra âm thanh, yên lặng nhìn hắn, trong lòng cầu mong Phó Hồng Tuyết nhanh nhanh trở về.

Đợi không biết bao lâu, hàn khí ngày càng trầm trọng. Diệp Khai bàn tay khinh động, làm ra động tác tựa như một đóa hoa lan thanh tú nở rộ, chiêu thức duyên dáng khiến người nhìn vào cơ hồ quên mất bản thân đang trong hiểm cảnh.

Liễu Thiên nghe được ngoài lều truyền đến thanh âm cách cách. Nhà hắn nhiều đời làm nghề y, từng gặp qua rất nhiều người trọng thương bệnh nặng, thanh âm cách cách kia đúng là tiếng thở gấp của người đang bị trọng thương

Bên ngoài bắt đầu có tiếng người, nghe ra cũng có đến mười mấy người, thanh âm đám người di chuyển thập phần rõ ràng, có vẻ như đang cứu trị người bị đả thương nọ.

Trong lúc Liễu Thiên lo lắng, sắc trời dần dần sáng tỏ. Diệp Khai đẩy cửa lều ra ngoài. Tuyết ngày hôm qua đã tan chảy phần nào, nhưng dấu chân hỗn độn trên mặt đất vẫn rõ ràng tới nhất thanh nhị sở như cũ.

Bên ngoài lều trại đứng một đám người. Khác biệt nhất là thiếu niên khoác áo bào trắng đứng đầu.

Đám người kia vừa thấy Diệp Khai bước ra lập tức lui hết về phía sau, cách khoảng trăm bước mới dừng lại.

Thiếu niên khoác áo bào trắng ngược lại cất bước đi tới, y nhìn Diệp Khai, ánh mắt chớp động ẩn chứa lạnh lùng cùng cao ngạo.

“Ngươi chính là Diệp Khai?”

Diệp Khai đáp, “Phải.”

Thiếu niên nói, “Ta tên là Trì Vũ. Nước ao Trì, mưa Vũ.” Y lại hỏi Diệp Khai, “Trên người ngươi có thương tích?”

“Đúng vậy.” Vết thương của hắn bất luận kẻ nào cũng đều liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Trì Vũ xoay người.

Diệp Khai hô lên, “Đứng lại.”

Trì Vũ nói, “Trên người ngươi có thương tích, ta không thể giết ngươi.”

“Không có trở ngại gì.”

“Kì thực ta vốn cũng không phải vì giết ngươi mà đến. Ta chỉ muốn nhìn thử xem bộ dạng đồ đệ của Tiểu Lý Thám Hoa thế nào thôi. Người ta muốn giết là Phó Hồng Tuyết, ta muốn lấy đại bi phú.”

Trì Vũ vừa nói xong câu đó đã thấy một cỗ sát khí lạnh thấu xương tràn ra, sát khí đến từ trên người Diệp Khai, cơ hồ áp bách hô hấp của y, đồng tử y bắt đầu co rút lại.

Trì Vũ nói, “Ta không định giết ngươi, ngươi lại muốn giết ta?”

“Kẻ nào muốn giết Phó Hồng Tuyết, kẻ đó chính là địch nhân của ta.”

Hắn nói thực rõ ràng, Trì Vũ cũng không phải hạng hồ đồ.

Y thở dài, “Xem ra chúng ta vẫn phải đấu một trận.”

Diệp Khai đáp, “Có vẻ vậy.”

Trì Vũ dùng kiếm, kiếm trên tay y được tinh luyện cẩn thận, hình dáng cố kính thanh nhã.

Diệp Khai dùng tay không, dáng người hắn xảo diệu, né tránh từng đợt kiếm quang như điện đánh úp lại.

Diệp Khai vì sao lại dùng tay không, phải chăng hắn đã không còn khí lực phát ra phi đao nữa?

Người lên đỉnh núi ngày càng nhiều, đám người kia cách càng ngày càng gần. Một đám nữ đạo sĩ dìu một lão đạo sĩ bước lên đỉnh núi, đúng là Đông Hải Ngọc Tiêu hôm qua vừa rời đi.

Liễu Thiên đứng trước cửa lều, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

Diệp Khai còn đang mải né kiếm chiêu của Trì Vũ, một cây ngọc tiêu trong suốt đã vung tới. Tiêu bổ trợ cho kiếm, khiến cho thế kiếm càng thêm nhẹ nhàng uyển chuyển, Trì Vũ cùng Ngọc Tiêu đạo nhân nháy mắt đã chặt chẽ bao vây Diệp Khai.

Trì Vũ là Vô Danh kiếm khách, kiếm thuật có thể xếp vào hàng nhất lưu, tuyệt diệu phi phàm.

Ngọc Tiêu đạo nhân từ ba mươi năm trước đã được xếp thứ mười trên binh khí phổ, sư phụ của Diệp Khai Tiểu Lý phi đao đứng hàng thứ ba.

Diệp Khai lúc này, là Diệp Khai mang theo nội thương.

Trận đấu giữa ba người này, chưa cần kết thúc cũng đã phân định kết quả.

Dáng người Diệp Khai vốn nhẹ nhàng thanh thoát dần trở nên trì trệ. Lòng bàn tay Liễu Thiên đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn cho dù võ công kém cũng nhìn ra được Diệp Khai dưới sự vây công của hai đại cao thủ này, tình huống đã thập phần nguy hiểm.

Qua mấy trăm chiêu, đường lui của Diệp Khai đã bị Trù Vũ triệt để phong kín.

Ngọc Tiêu lúc này lại rút ra một thanh kiếm thật, mắt thấy sẽ đâm xuyên qua ***g ngực Diệp Khai.

Diệp Khai bỗng nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, dùng một loại tư thái ảo diệu, hoàn toàn không có khả năng thực hiện mà nhảy lên. Trên đời tuyệt đối không có người nào có thể có được tư thái này, cố tình hắn lại làm được.

Tên của Diệp Khai vốn là lá cây Diệp, vui vẻ Khai. Hắn thế nhưng thật sự giống như mảnh lá non bị gió nhẹ thổi bay, phiêu lãng trong không trung.

Trì Vũ khiếp sợ hô to, “Hảo khinh công.”

Ngọc Tiêu đạo nhân cả đời thân kinh bách chiến, cũng nhịn không được cảm hán, “Khinh công hảo cao.”

Bọn họ ngoài miệng khen ngợi, động tác trên tay cũng không ngừng lại. Diệp Khai vừa nhảy lên, dưới thân tất cả đều là kiếm quang. Hắn đã bị chặn hết đường lui, không còn biện pháp ngăn địch.

Liễu Thiên thấy Ngọc Tiêu đạo nhân đánh một chưởng lên lưng Diệp Khai, Diệp Khai tựa như một cụm mây bị đánh bay về phía căn lều. Hắn bám vào người Liễu Thiên, cúi người nôn ra một ngụm máu tươi.

Khinh công của Diệp Khai có cao tới đâu cũng chỉ có thể đem lực sát thương của một chưởng này hóa giải hai phần ba. Hắn trong người vốn sẵn nội thương, đánh lâu mỏi mệt, chỉ còn lại một phần ba cũng đã thừa nhận không nổi.

Ngọc Tiêu đạo nhân đang muốn xông lên, Trì Vũ lại dừng bước.

Ngọc Tiêu đạo nhân hỏi, “Sao vậy?”

Trì Vũ nói, “Ta không tính giết hắn.”

“Ta cũng chỉ muốn bắt hắn lại thôi.”

“Ta chỉ biết nếu ngươi tiếp tục xông lên, hắn nhất định có thể giết ngươi.”

“Dựa vào đâu mà biết được?”

Trì Vũ đáp, “Bởi vì ngươi ghê tởm, bởi vì hắn lợi hại.”

Ngọc Tiêu đạo nhân lạnh nhạt nói, “Nếu không phải quý phái đang cùng thần giáo hợp tác, ta nhất định phải giáo huấn ngươi một trận, cho ngươi hiểu được phải nói chuyện với trưởng bối thế nào.”

Trì Vũ thanh âm lạnh hơn, “Ngươi cứ thử xem.” Y nhẹ nhàng lau thân kiếm, “Ta đang lo không có ngươi tế kiếm, giúp ta một trận chiến thành danh trên giang hồ.”

Liễu Thiên giúp Diệp Khai trị thương.

Diệp Khai yên lặng nghe hai người kia khắc khẩu, bên môi một tia cười khổ.

Liễu Thiên hỏi, “Diệp đại ca, đau lắm sao?”

Diệp Khai lắc đầu, “Ta đang nghĩ, hóa ra người muốn giết ta và Phó Hồng Tuyết nhiều như vậy, cư nhiên còn xảy ra nội chiến.”

Liễu Thiên nói, “Mấy người đó đều là người xấu. Nếu chưởng môn sư huynh của ta ở đây, nhất định sẽ giúp ngươi và Phó đại ca.”

Ngọc Tiêu đạo nhân rốt cuộc không cùng Trì Vũ động thủ. Lão bắt đầu thổi ngọc tiêu, tiếng tiêu vừa vang lên, mấy nữ đệ tử của lão đã nhất loạt tiến lên, mỗi người đều lắc lắc vòng eo, miệng phát ra tiếng rên rỉ.

Trì Vũ nghe xong một hồi, dần lâm vào mơ mộng thiếu niên, nữ đạo sĩ trước mặt cơ hồ đều đã xích lõa. Y phảng phất giống như nam hài tử lần đầu thấy thiếu nữ xích lõa, hưng phấn khó có thể kiềm chế.

Liễu Thiên thấy sắc mặt Trì Vũ dần dần đỏ lên, quả thực muốn hét lớn một tiếng gọi tỉnh y. Nhưng vô luận hai người kia vì cái gì mà nội chiến cũng đều so ra tốt hơn hợp lực tới giết Diệp Khai.

Khúc nhạc tới cao trào, Ngọc Tiêu đạo nhân cùng mấy nữ đạo sĩ lại đồng loạt ngã xuống. Sắc mặt xanh xanh tím tím, thoạt nhìn hẳn là trúng độc.

Trì Vũ mạnh giãy dụa thoát ra khỏi khúc nhạc, thế kiếm như rồng, hướng Ngọc Tiêu đạo nhân đâm tới. Y vừa mới thoát ra khỏi nhiếp tâm thuật, tuyệt không để cho lão đạo sĩ này có thêm một cơ hội nào nữa.

Hai người kia càng đấu càng xa, Ngọc Tiêu đạo nhân vốn không ham chiến, nhưng vẫn bị Trì Vũ truy kích không ngừng.

Công lực của Liễu Thiên không đủ để giúp Diệp Khai đánh tan máu tụ. Hắn đành dùng kim châm châm cứu thử. Diệp Khai nôn ra hai ngụm máu, ***g ngực nặng nề thuyên giảm rất nhiều.

Liễu Thiên đỡ Diệp Khai nằm xuống xong, ra ngoài thu hồi rất nhiều độc phấn độc dược. Vừa rồi đám nữ đạo sĩ kia trúng độc là do dính phải độc phấn của hắn, chỉ cần hoạt động độc tính sẽ lưu động, không bao lâu liền phát tác.

Diệp Khai nằm trên nệm, chân mày cau chặt, nửa mê nửa tỉnh. Liễu Thiên châm đống lửa cho lớn thêm chút, thống khổ ngồi bên người Diệp Khai, hận chính mình vì cái gì không có một thân võ công cao cường, vì cái gì không chịu ngày đêm cần cù luyện võ.

Liễu Thiên chỉ hy vọng có thể yên bình một chốc, cho Diệp Khai có thêm chút thời gian nghỉ ngơi cũng tốt. Nhưng nguyện vọng của con người thường không thành hiện thực. Ngược lại chuyện không như ý thì mười chuyện có tới bảy tám chuyện.

Hắn nghe được bên ngoài có người đánh tiếng, thanh âm thiên chân gọi, “Diệp đại ca, ngươi ở bên trong phải không, ta có thể vào không?”

Diệp Khai mở to mắt, nhìn về phía Liễu Thiên. Liễu Thiên đỡ hắn dậy, trên mặt đã nhuốm đầy lo lắng.

Diệp Khai thấp giọng nói, “Vào đi.”

Cửa lều bị đẩy ra, một thiếu phụ vọt vào, nàng lao về phía Diệp Khai. Liễu Thiên rút kiếm ra, chỉ vào nàng, thiếu phụ kia dừng cước bộ.

Nàng khóc nói, “Diệp đại ca, ngươi bị thương.” Ngữ khí kinh hoảng, tràn ngập quan tâm lo lắng dành cho Diệp Khai.

Diệp Khai không đáp lại.

Thiếu phụ òa khóc, “Diệp đại ca, ta biết ngươi nhất định đang trách ta.”

Diệp Khai nói, “Trách ngươi chuyện gì? Trách ngươi không cất giữ đao phổ cẩn thận sao?”

Diệp Khai nói tới đây, cư nhiên cười cười, tươi cười hàm chứa tịch liêu. Nếu tất cả tín nhiệm của ngươi đều dành cho một người không đáng tin tưởng, ngươi sẽ phát hiện ngay đến thất vọng cũng lười thất vọng, hận cũng chả buồn hận, nụ cười của ngươi cũng sẽ trở nên cô tịch như vậy.

Diệp Khai vì muốn thay Phó Hồng Tuyết báo thù liền tới tìm Hoa Bạch Phụng, yêu cầu nàng để mình học Diệt tuyệt Thập tự đao vì cha báo thù. Hắn đem đao phổ giao cho Nam Cung Linh, để Nam Cung Linh hảo hảo bảo quản. Nam Cung Linh lại tùy tiện đặt đao phổ dưới gối đầu giường, bị Phó Hồng Tuyết phát hiện.

Chuyện này cơ hồ khiến Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai quyết liệt. Phó Hồng Tuyết nghĩ Diệp Khai mang theo ý đồ xấu tiếp cận mình, là vì bản đao phổ này, dưới cơn giận dữ ra tay đánh Diệp Khai, ép Diệp Khai vào tường, đối Diệp Khai nói lời nói tuyệt tình nhất kể từ khi hai người quen biết tới nay, muốn cùng Diệp Khai ân đoạn nghĩa tuyệt.

Phó Hồng Tuyết mang theo đau lòng rời đi, Diệp Khai đau đớn không chịu nổi cơm nước không màng. Chuyện này là hiểu lầm lớn nhất giữa hai huynh đệ hắn, cũng có thể nói là hiểu lầm duy nhất.

May mà Phó Hồng Tuyết vẫn như trước nguyện ý tin tưởng Diệp Khai, vào đêm trước ngày ước hẹn với Quỷ diện nhân, tới tìm Diệp Khai. Y nói với Diệp Khai, bọn họ vẫn là huynh đệ, là huynh đệ vào sinh ra tử. Sau Phó Hồng Tuyết bị Quỷ diện nhân đánh rớt xuống vực, Diệp Khai thống khổ, tự sát tướng tùy.

Vì sao một nữ thần hộ trang của võ lâm thế gia, từ nhỏ đã nhận huấn luyện của gia tộc, tâm tư phi thường tinh tế, cư nhiên lại đem Diệt tuyệt Thập tự đao phổ mình giao cho nàng để ngay dưới gối, chỗ Phó Hồng Tuyết có thể dễ dàng thấy được?

Mấy vấn đề này Diệp Khai sớm đã có thể nghĩ đến, chẳng qua hắn vẫn không muốn nghĩ mà thôi. Nay không cần hắn phải đoán già đoán non nữa. Sự thật so với giấy trắng mực đen còn rõ ràng hơn.

Nam Cung Linh khóc nói, “Diệp đại ca, ta biết ngươi trách ta, ngươi trách ta vì Khổng Tước Linh mà không cần ngươi. Diệp đại ca, ngươi biết rõ ta đã không còn khả năng bảo hộ sơn trang được nữa. Ta bị Yến Nam Phi giả thành bộ dạng ngươi làm vấy bẩn, đã không còn là Linh nhi thuần khiết không chút tì vết của ngươi nữa. Ta có lỗi với phụ thân, có lỗi với ca ca, ngươi nhất định có thể hiểu được nỗi khổ của ta, đúng không? Ta vốn nghĩ chỉ cần có thể một lần nữa đoạt được Khổng Tước Linh, sẽ đi Nam Hải cứu ngươi.”

Nàng nức nở nói, “Vô luận Diệp đại ca ở nơi nào, Linh nhi cũng đều sẽ chờ đợi ngươi cả đời, bi thương chờ đợi ngươi.”

Thanh âm nàng thiên chân thanh thúy, thập phần khả ái, khóc thảm thiết tới vậy, lại càng phát ra điềm đạm đáng yêu.

Bên ngoài lều, một thanh âm thoáng trầm thấp nhưng thực động nhân xa xăm nói, “Lúc ngươi đuổi theo Diệp Khai nói ngươi mang thai, không phải đã chuẩn bị tốt tinh thần có lỗi với phụ thân ca ca ngươi rồi sao? Lựa chọn là của ngươi, sao lại còn muốn Diệp Khai phải chịu trách nhiệm chứ.”

Theo thanh âm, một người đẩy cửa lều tiến vào. Người đến eo lưng tinh tế, hai chân thon dài, một đầu tóc đen dùng kim quan giữ chặt trên đỉnh đầu. Nàng mặc một thân nam trang, vừa mang theo nét quyến rũ của nữ tử, lại vừa có chút anh khí điển hình của thiếu niên.

Liễu Thiên thấy lại thêm một người nữa tới, vẻ mặt càng toát ra đề phòng.

Nàng kia đối hắn tươi cười, tự giới thiệu, “Ta là Thu Mộng Địch. Liễu Thiên Liễu công tử tuổi còn trẻ đã tinh thông y thuật, quả là kinh tài tuyệt diễm. Ta vẫn nói trên đời này một người có thể đem một sự việc làm đến tốt nhất không phải nhờ tuổi tác, mà phải xem thiên phú.”

Hai nữ nhân này đều là người Diệp Khai không muốn thấy nhất trên đời. Nhưng nếu bất đắc dĩ phải chọn một người, hắn thà chọn vị Nam Hải công chúa này.

Thu Mộng Địch ném một bình dược cho Liễu Thiên, “Đây là dược chuyên trị nội thương của Nam Hải, tuy không được thần kỳ như hoa vũ lộ, nhưng đối với vết thương của Diệp Khai cũng có chút tác dụng.”

Nàng ném thuốc cho Liễu Thiên, là vì sợ Diệp Khai nghĩ mình muốn hạ độc. Liễu Thiên kiểm tra thấy không có vấn đề gì mới đưa cho Diệp Khai. Diệp Khai lắc lắc đầu.

Thu Mộng Địch khẽ cắn môi dưới nói, “Ta chỉ là không đành lòng thấy ngươi bị thương.”

Nam Cung Linh cũng lau nước mắt nói, “Diệp đại ca, ngươi vẫn nên uống đi, nhìn ngươi thế này, tâm Linh nhi thực đau.”

Thu Mộng Địch liếc nàng một cái, lộ ra vẻ mặt bội phục. Nàng thanh thanh cổ họng, dùng giọng thiên chân nói, “Đúng vậy, Diệp đại ca, ngươi đừng cô phụ khổ tâm của Địch nhi, tâm Địch nhi thực đau nha.”

Nàng chưa từng gọi Diệp Khai là Diệp đại ca, giờ cố tình gọi một tiếng, thanh âm quyến rũ uyển chuyển, dịu dàng đa tình.

Nam Cung Linh khóc nói, “Diệp đại ca, ta….ta…. Vô luận ngươi đối đãi ta thế nào, tình cảm của ta đối với ngươi chưa bao giờ thay đổi.”

Thu Mộng Địch bổ nhào tới trước mặt Diệp Khai. Thân thể nàng mềm mại như liễu, nhẹ nhàng linh động, xẹt qua ngay trước mũi kiếm Liễu Thiên, quỳ xuống ôm chân Diệp Khai, nức nở nói, “Diệp đại ca, ngươi là nam nhân đầu tiên của ta, cũng sẽ là nam nhân cuối cùng. Tình cảm của Địch nhi với ngươi rất chân thành.”

Nam Cung Linh biến sắc, một trận phát run.

Diệp Khai chưa từng cùng Thu Mộng Địch thân cận da thịt, nghe nàng nói như vậy, trong lòng mờ mịt.

Thu Mộng Địch ngẩng đầu, hướng hắn cười nháy mắt một cái.

Diệp Khai cúi người, ở bên tai nàng dùng truyền âm nhập mật, “Ta muốn biết tình trạng Phó Hồng Tuyết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.