Thiên Niên Lệ

Chương 8: Chương 8: SI NIỆM




“ Ngươi…nói lại lần nửa…?” Diễm Thiên Vũ trân trối nhìn vị thần y, hai tay dấu dưới ống tay áo dài rộng không khống chế được run rẫy, cố sức bấu chặt lấy, lòng bàn tay in hằng những vết đỏ, máu từ tử rĩ ra, đau…đến triệt phế tâm can, lòng của y như đang bị ai đó bóp nghẹn vậy

“ Bệ hạ…thứ lỗi thảo dân vô dụng, cổ độc của vương gia…không giải được…” thần y thở dài, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, vương phi cũng quá thâm độc đi, lại dùng băng cổ này, trên thế gian này vốn không có thuốc giải a

“ Không..không thể nào như vậy được!..” Diễm Thiên Vũ hốt hoảng, ánh mắt tràn đầy lửa giận, đôi con ngươi thị huyết, bỗng chốc khí thế vương giả tràn ra, khiến cho căn phòng hoa quý tụ tập nhiều vị thái y này không thôi nơm nớp lo sợ, nói giỡn! bệ hạ của bọn họ tuy bình thường ôn hòa dễ dãi nhưng một khi mặt rồng giận dữ thì sẽ tai họa ập đầu a, bọn thái y tố khổ… thống hận vị công chúa Hàn Dã này vô cùng, khi không lại đầu độc vương gia, đã đầu độc thì thôi nhưng cũng kiếm thứ độc nào có thuốc giải chứ, làm liên lụy bọn họ a…

“ Nghe cho rõ đây…bằng mọi cách phải trị được bệnh cho vương gia, nếu như vương gia có gì bất trắc các ngươi cũng đừng mong sống xót….” Diễm Thiên Vũ tức giận quát lớn. Bá quan câm lặng, lần đầu tiên bọn họ thấy đế vương của mình không kiềm chế được cảm xúc đến như vậy. Thiếu niên vương tử hơn mười tuổi bắt đầu cầm quân đánh giặc, đã học quá quen thuộc khuôn mặt dả dối không bộc lộ cảm xúc vậy rồi, thế mà đến ngày hôm nay…..

“ Thần..tuân chỉ..” tất cả các quan thái y đổ mồ hôi cung kính nhận mệnh, xem ra phen này bọn họ khó sống à nha…

“ Khụ..khụ…!!” tiếng ho từ bên trong vọng ra, kiềm nén được lửa giận trong lòng của Diễm Thiên Vũ đồng thời cũng khiến cho bọn thái y thở phào nhẹ nhõm. Diễm Thiên Vũ nhanh chóng bước lại gần, nắm lấy tay của Diễm Thiên Vân, sóng mắt ôn nhuận ấm áp khác hẳn bộ dáng tula lúc nãy, y nhẹ giọng vấn : “ Thiên Vân! Huynh sao rồi…?” Diễm Thiên Vân sắc mặt tái nhợt những cũng không giảm hết dung nhan tuyệt đẹp của mình, nói dung mạo của một nam nhân là đẹp thì không hợp nhưng mà đối với thanh y nam tử này, khuynh thành khuynh quốc cũng không diễn tả hết vẻ đẹp của y. Y than nhẹ : “ Thiên Vũ!...ta..không sao..khụ..!!” Diễm Thiên Vũ thấy y như vậy lòng đau như cắt, đưa y dựa vào lòng mình, thổn thức : “ xin lỗi…!!! là ta vô dụng, không bảo vệ được huynh…”

“ Ngốc quá!...không phải lỗi của ngươi… cũng đừng giận cá chém thớt…ta.. thực sự..không sao..?” Diễm Thiên Vân yếu ớt cười, đưa tay xoa đi mi gian lo lắng của Diễm Thiên Vũ, yên lặng nằm trong vòng tay của y. Thiên Vũ! biết không..dù không nhiều nhưng có thể nằm trong lòng của người thế này, ta cũng thỏa mãn…

Quan lại thái y không biết lui ra ngoài từ khi nào, lòng ai nấy điều nặng trĩu, có lẽ nhìn thấy bậc quân vương cùng thân vương của bọn họ có đoạn cảm tình nghịch thiên này nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi cùng lo lắng, nhưng mà nhìn thấy hai người này như vậy, bọn họ cũng không biết nói gì cho phải…, cảm tình như thế…yêu nhau đến như vậy muốn thốt nên lời chê trách cũng quá khó khăn….

“ Thừa tướng tìm trẫm là có chuyện gì?” Diễm Thiên Vũ lên tiếng, thanh âm tràn đầy mỏi mệt, đã hai ngày rồi y không dám ngủ, chỉ sợ chợp mắt thì người trong lòng sẽ không thấy, cứ như vậy y yên lặng ở bên cạnh Diễm Thiên Vân, tay nắm chặt tay người ấy, mắt cứ dán của khuôn mặt người ấy…không dám rời đi dù là một khoảng khắc, chỉ sau vài hôm, cả đuôi lông mày khóe mắt của đế vương điều tràn ngập ưu sầu cùng tang thương u uẩn, thừa tướng Ân Thiên Lễ nhàn nhạt thở dài…

“ Bệ hạ…người cũng nên nghĩ ngơi…” Ân Thiên Lễ khuyên nhủ

“ Không cần! thừa tướng nếu như trẫm có chuyện gì xảy ra…thiên hạ này…. khanh xem, ai có thể thay trẫm chống đỡ..” Diễm Thiên Vũ như có như không vấn, thanh âm nhàn nhạt như nói một chuyện hết sức tầm thường. Thừa tướng Ân Thiên Lễ nghe vậy cũng không hốt hoảng, dường như ngài cũng đoán được phần nào ý nghĩ của Diễm Thiên Vũ, không hổ là ‘hồ ly’ trong đám quan lại của Dạ Vũ, Ân Thiên Lễ cười khổ : “ bệ hạ! thần tin tưởng, nếu như một ngày người còn chưa sắp xếp xong chuyện thiên hạ này, người nhất định sẽ không bỏ lại tất cả mà đi…”

Diễm Thiên Vũ nghe vậy, cười nhẹ : “ thừa tướng!..khanh từ đâu lại cho rằng trẫm lại không bỏ lại tất cả” . Đừng quên rằng bản thân y cũng không ham muốn cái ngôi vị đế vương này, cũng không mong cái danh gọi là thiên cổ nhất đế ấy, y lên ngôi chẳng qua là một hồi trò chơi một lời hứa hẹn mà thôi. Diễm Thiên Vũ nhợt nhạt cười, thiên hạ có hàng vạn người muốn ngồi lên cái ghế đế vương này, còn y…. y lại cảm thấy nó thật mệt mỏi, dù hưởng tận phồn hoa thế gian, nhưng..cái giá phải trả là không hề nhỏ….cái giá ấy…thật lớn!

“ Chỉ riêng cảm tình của bệ hạ đối với thân vương điện hạ cũng đủ để cho người cam nguyện gánh vác giang sơn này cả đời…” Ân Thiên Lễ không nhanh không chậm nói : “ Hơn ai hết đại vương gia luôn có lỗi với lê dân bách tính, lòng của ngài ấy còn vướng bận nhiều lắm….nếu như bệ hạ cứ như vậy ra đi cùng đại vương gia, ngài ấy sẽ không an tâm…hơn thế nửa, vương gia ngài ấy..nhất định sẽ không để cho ngài ra đi dễ dàng như vậy…”

“ Thừa tướng, khanh rất hiểu rõ tâm tính của huynh ấy….” Diễm Thiên Vũ cười nhẹ. Y biết chứ! Làm sao mà y không biết cho được, nam nhân ấy….lúc nào cũng chỉ vì người khác mà sống, thiện lương đến ngu ngốc. Nhưng mà không như vậy thì không phải là huynh đúng không? Ta thích huynh ôn nhu cười, thích cái cách huynh vì người khác mà suy nghĩ, thích huynh thiện lương, ngốc nghếch…nhưng mà nếu như, huynh ích kỉ một chút, huynh vì bản thân mình một chút….thì có lẽ huynh sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều lắm… Thiên Vân, huynh kiếp này, luôn ngây ngốc như thế khiến cho lòng ta lắm vướng bận, nghĩ suy…. huynh không biết từ khi nào chiếm hết tâm trí của ta, trong lòng ta, từ khi nào huynh cứ yên lặng, như gốc cổ thụ ngàn năm cắm rễ trong lòng ta, muốn hủy…. trừ phi thần hồn câu diệt….

“ Bệ hạ, tuy thần y nói cổ độc không có thuốc giải nhưng thế gian này mọi vật sinh ra điều có tương xưng tương khắc, thần cho rằng…chỉ cần còn sống là còn hi vọng…bệ hạ nếu người cứ như vậy không ăn không ngủ thì đại vương gia chưa khỏe thì người cũng khó chống đỡ nổi…” Ân Thiên Lễ tiếp tục khuyên can

“ Thừa tướng! ta điều biết, khanh không cần lo lắng, lui đi…” Diễm Thiên Vũ gật đầu đáp ứng. Ân Thiên Lễ thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, khom người cáo lui….

Diễm Thiên Vũ yên lặng ngồi bên cạnh y, trên long sàng Diễm Thiên Vân yên tĩnh nằm đó, dường như cả đất trời đọng lại trên thân hình nhỏ bé ấy. Tham lam ngắm nhìn, một cách chăm chú, chưa bao giờ hắn lại nhìn kỹ y như thế này, dung mạo quen thuộc trong từng nét kí ức, từ lúc y còn nhỏ cho đến khi lớn dần từng ngày, khi y làm nũng, y nghịch ngợm, y ôn nhu, y u sầu… tất cả điều đọng sâu trong lòng y, cứ tưởng đã quên ấy vậy mà hôm nay ngồi đây, nhìn y tất cả những kí ức ấu thơ chợt ùa về, như thác nước, xoáy sâu vào trí óc, không sao ngăn cản được

“ Nếu có thể…ta hi vọng bỏ lại tất cả, cứ như vậy mà ôm huynh ngủ ngàn năm… thì tốt biết mấy…” y nhẹ giọng cười, cả thân hình của y kề sát vào thanh y nam tử trên giường, mười ngón tay tương khấu, vùi mặt mình vào cổ người ấy, tư thế khắn khít như thể cả hai đang dung nhập vào nhau

Đoạn cảm tình này, sao mà đớn đau quá… nhưng dẫu biết là vậy cả hắn cùng y vẫn không muốn buông xuôi, càng không muốn dũ bỏ, này tình dù đắng chát nhưng cái ngọt ngào, dịu dàng cùng say đắm ấy…tuy ít ỏi nhưng lại đủ sức dụ hoặc khiến cả hai cam tâm tình nguyện rơi vào, ấy cũng có thể coi là một đoạn duyến, là si a…. hai người bọn họ rốt cuộc… si nhân, si nhân..a..

“ Tiểu Vũ, đệ gầy quá…” hồng y nữ tử đau lòng vuốt ve gương mặt của thiếu niên thiên tử, nhàn nhạt thở dài, đứa nhỏ này thật sự trưởng thành rồi.

“ Tỷ tỷ…” Diễm Thiên Vũ nhợt nhạt cười, đôi con ngươi thật sâu mỏi mệt cùng sầu lo

“ Đưa nhỏ này…trưởng thành rồi nhưng lại không biết chăm sóc cho bản thân mình nha!” Vũ Khuynh Thành lắc đầu trách móc

“ Tỷ tỷ, hắn…” Diễm Thiên Vũ khàn khàn lên tiếng, đã ba ngày ba đêm không một lần chợp mắt, chỉ uống nước chứ chưa ăn gì, ba ngày hầu như khiến cho vị niên thiếu này trông bơ phờ rất nhiều

“ Ta biết, ta sẽ cố gắng hết sức….” hồng y nữ tử không ai khác chính là Vũ Khuynh Thành, nhận được thư của Thiên Vũ nàng cùng dạ thần đang ở giang nam, nhanh chóng giục ngựa về đây, câu chuyện giữa hai người thiên hạ điều đồn cả lên, câu nói của Thiên Vũ trước Kim Loan điện quả nhiên có sức công phá rất lớn khiến cho toàn dân kinh hoàng, người khâm phục, người chê bai,… đủ loại, haizz!!

Khổng Vân cung

Long sàng hoa quý, trên đó thanh y nam tử đang nằm yên , lặng giấc dường như tiếng động của thế giới này không liên quan đến y vậy

Bạch y nam tử, đẹp tựa trích tiên, dơ tay nhấc chân tràn đầy tao nhã cùng khí thế hơn người, y ngồi trên giường, đưa tay bắt mạch cho thanh y nam tử trên giường, hàng mi lúc giãn ra khi nhăn lại, một bộ dáng thập phần khó hiểu, vâng! Bạch y công tử phiêu diêu tựa trích tiên này không ai khác chính là nổi danh xa gần tuyệt đại công tử Tiêu Dạ Thần của chúng ta

“ Thần! thấy gì sao?” Vũ Khuynh Thành buồn cười vấn, hắn đang theo y thánh học y, mới có một năm nhưng thành tựu cũng không nhỏ, nam nhân này đúng thật là thiên thượng ban cho rất nhiều thiên phú

“ Thành nhi! Đến rồi sao?” bạch y nam tử nghe thấy thanh âm của Vũ Khuynh Thành, ngẩng đầu lên ôn nhu cười, liếc mắt bên cạnh vị thiên tử, ôn hòa nói : “ tiểu Vũ! Có khỏe không?”

“ Thần ca ca, đệ không sao” Diễm Thiên Vũ cười khổ, hắn không đến nỗi yếu ớt dễ vỡ như vậy a

“ Huynh ấy… bị gì vậy..” Diễm Thiên Vũ sốt ruột vấn, này tất cả hi vọng y điều đặt cược vào hai người mà mình yêu kính nhất trên đời này, nếu như bọn họ không có cách thì thiên hạ này… cũng sẽ chẳng còn ai có thể cứu được huynh ấy!

“ Ta cảm thấy mạch đập của thân vương rất lạ, nhiều khi còn không cảm thấy mạch đập đó tồn tại nửa..” Tiêu Dạ Thần khó hiểu nhìn Vũ Khuynh Thành, sau đó nghiêng đầu nói với Diễm Thiên Vũ : “ người này không phải trúng độc!”

Vũ Khuynh Thành tiến lại gần, cầm lấy tay của Diễm Thiên Vân, đôi con ngươi bình thường ôn nhuận như nước, đạm mạc ấy thế mà lại nổi lên từng đợt gợn sóng cùng khó có thể tin được

“ Băng tằm di cổ…” Vũ Khuynh Thành kinh ngạc lên tiếng. Này cổ độc hình như đã biến mất trên đại lục gần trăm năm nay lại xuất hiện

“ Tỷ tỷ, giải được sao?” Diễm Thiên Vũ vui mừng vấn, có thể đoán được tên cổ độc thì có khả năng sẽ giải được a ( Dao Dao : tiểu Vũ à! Từ đâu ngươi có những suy nghĩ này vậy a )

“ Băng tằm di cổ được luyện từ ba ngàn bảy trăm hai mươi tằm độc, luyện trong bảy bảy bốn mươi chín ngày trong hàn băng, người trúng cổ lúc nào cũng như ở trong hàn động, lạnh thấu xương….độc này của Thiên Vân đã ngấm vào lục phũ ngũ tạng….” Vũ Khuynh Thành cau mày, nhẹ giọng cười khổ : “ xem ra người hạ cổ rất hận đệ ?”

Hận sao? có lẽ đi nhưng mà nữ nhân đó sao lại có thể đối với y như vậy? chẳng phải rất yêu y còn gì, đây chẳng lẽ là yêu nhiều hận sâu cho nên mới nhẫn tâm như thế? Diễm Thiên Vũ cười lạnh, cái tình yêu ấy hóa ra cũng chỉ như thế thôi sao? có không được thì đạp đổ khiến cho tất cả cùng rơi vào địa ngục vậy thì đó là yêu hay là độc chiếm dục, uổng thay huynh ấy lúc nào cũng áy náy với nữ nhân đó, cái gì tốt điều cho nàng ta, vậy mà….

“ Thiên Vũ, độc này không phải là không thể giải…nhưng cái giá phải trả là không nhỏ đâu?” Vũ Khuynh Thành lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Diễm Thiên Vũ

“ Chỉ cần có thể giải được, thì dù có khuynh tẫn tất cả sở hữu, đệ cũng cam tâm tình nguyện…” Diễm Thiên Vũ nghe vậy bèn lên tiếng. Chỉ cần người ấy có thể còn sống thì y đánh đổi tất cả, Diễm Thiên Vũ y hiểu rõ giang sơn như họa này, quyền lực chí cao vô thượng, phú quý vinh hoa… tất cả cũng so ra kém nụ cười ôn nhu của y

“ Thiên Vũ…không phải là thiên hạ này..mà là chính đệ…” Vũ Khuynh Thành nhìn Diễm Thiên Vũ thật sâu, ôn thanh nói “ Băng tằm di độc một khi được giải, người trúng cổ sẽ quên hết tất cả, sống vô tâm lãnh tình, không cảm xúc như một con rối …như thế…đệ chịu được sao? người mình yêu quên đi bản thân mình, mắt lạnh nhìn mình…như thế cả một đời, đệ chịu nỗi sao, đau lắm…thế gian này, không có từ ngữ nào diễn tả hết nỗi niềm đó đâu? Đệ..có chịu được không? Mỗi ngày nhìn thấy người ấy nhưng chỉ có thể đứng thật xa thật xa ngắm nhìn, không thể đụng được đến người ấy, không thể ôm lấy người ấy…gần nhau trong khoảnh khắc nhưng lại xa cách đến tận chân trời, như vậy…thế gian này mấy ai có thể chịu được”

Diễm Thiên Vũ cảm thấy bống dưng trời đất bỗng như đảo lộn, thế giới trước mắt y tất cả như ảm đạm không màu, bên tai chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù…giống như mọi cơ quan trong cơ thể y đình chỉ hoạt động

Đau quá! Tâm của y nhói từng đợt liên hồi, lòng của y như có vạn con trùng cắn xé, từng tất da vùng thịt như bị ai đó dùng kim đâm vào, đớn đau rồi chuyển sang chết lặng

Diễm Thiên Vũ cố hết sức mới có thể đứng vững, nhưng mà đôi bàn tay từng đợt run rẫy, ngay cả đôi môi cũng run bần bật, không thốt thành tiếng thì đớn đau đó có thể giấu được ai?

Mỗi ngày nhìn thấy nhưng lại không thể chạm vào không thể ôm lấy cũng không được để cho người đó biết sự tồn tại của mình, cảm tình vô vọng, tuyệt vọng chỉ còn thật sâu nỗi nhớ nhung, thống khổ… ôn nhu của y, nụ cười của y và cả đôi con ngươi ấm áp đó… hắn cũng sẽ không được gặp nữa… nghĩ đến đây thôi cũng đã khiến cho y khó có thể thở nổi. Ấy vậy mà vị thiên tử ấy còn thốt nên những lời như vầy : “ Được mà….chỉ cần có thể nhìn thấy huynh ấy còn sống…đệ điều chấp nhận...” Chỉ cần có thể được nhìn thấy huynh ấy mạnh khỏe còn sống…là đủ rồi…

Vũ Khuynh Thành thấy đệ đệ mà mình yêu thương đau khổ như vậy, thật sau đau lòng, nhưng cũng không biết nói gì để an ủi, giờ khắc này đây, lời nói nào cũng chỉ là dư thừa mà thôi. Nàng ra hiệu cho Tiêu Dạ Thần cùng nhau bước ra ngoài. Cũng cần cho đệ ấy thời gian để cho nghĩ suy thật kĩ đã

Khi mà cả hai người cùng bước ra ngoài, đóng cửa lại, Diễm Thiên Vũ mới sực tỉnh, y từng bước từng bước tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Diễm Thiên Vân, một lát sau mói ô iếc lên tiếng : “ huynh…sẽ quên ta sao??” nói đoạn khẽ nhắm mắt đầu tựa vào bờ vai của người ấy… tiếng thở dài thườn thược vang khắp căn phòng. Y nhắm mắt cho nên không thấy, thanh y nam tử hàng mi mắt khẽ nhấp nháy, một hàng thanh lệ lặng lẽ chảy dài trên má,… thật lâu thật lâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.